Thật lòng em kính phục Cụ.Mình chỉ mê gái, không mê tín!
Nhưng có những chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ, như được sắp xếp một cách tâm link tới mức ngờ vực, khiến 1 người ở cái tuổi bất hoặc như mình cũng phải ớn lạnh...
Câu chuyện xảy ra vào chiều hôm qua, khi ngẫu nhiên, mình tham gia vào cuộc chiến giành giật sự sống cho một em bé bị đuối nước, trên bờ vực sống chết mong manh...
Trước đó, dường như có một điềm báo bồn chồn khó tả. Con xích thố ghẻ lở chinh chiến đủ mọi địa hình của mình đốc chứng, có hiện tượng bó cứng phanh, mà lại xảy ra ngay đỉnh dốc Bakhan chuẩn bị đổ đèo quanh co dốc dài tới tận lòng hồ HB(đỉnh Bakhan chỉ thấp hơn đỉnh Đá Trắng khoảng 100m). Thật hú vía! Vẫn kịp kê đá bánh trước và lùi ngược lại lên đỉnh đèo cách đó 100m, để vào điểm view point gửi xe và nhờ gọi taxi đi nốt 10km đường đèo còn lại. Rất may lại có 1 bác tài chở giúp, dù ko phải là xe chạy dịch vụ.
Vì tay ngang, nên bác tài chở nhầm vào cổng phụ, khiến một người vốn đã khó tính lại đang bực mình thấy nó cứ sai sái ở đâu đó. Đường này đi ngang 1 bể bơi vô cực, khá nổi tiếng và đc lăng xê miễn phí bởi công cuộc sống ảo của nhiều lữ khách. Bình thường, với tính mê gái của mình, cơ hội đi ngang bể bơi với lúc lỉu dừa tự nhiên, bưởi silicon thì kiểu gì cũng phải đánh mắt sang trái slow motion như rang lạc ngay. Nhưng hôm nay ông đương cáu, mà lòng dạ thì bồn chồn như lửa đốt.
Như ma làm, mình cứ xăm xăm trèo 1 mạch lên tầng 3, leo ngược lên reception chỗ cổng chính, lấy khoá phòng rồi lại lộn lại. Mở cửa phòng, bỏ qua các thói quen kiểm phòng, chỉ kịp vứt cặp lên bàn, tụt giày là mình kéo rèm, mở cửa bancone , phía này chính tây, khoảng thời gian này mặt trời chiếu đến nhức mắt, và như vô thức mình nhìn thẳng xuống bể bơi, nó nằm ngay bên dưới với độ cao khoảng 15m. Ở vị trí này, nước trong vắt cảm giác nhìn được cả đồng xu dưới đáy bể.
Mình nhìn thấy một cậu bé khoảng 10 tuổi, đang ở tư thế dang rộng cả 2 tay và 2 chân trong hình dáng điển hình của trò chơi thư giãn dưới nước(hay còn gọi với thuật ngữ Nín thở dưới nước nguy hiểm DUBBs)...trường hợp thứ 2 chính là chết đuối, khi đã qua giai đoạn giã gạo, vùng vẫy và ngừng thở giai đoạn I
Mình khẳng định là, với phần đa mọi người, trong trường hợp này, sẽ không ngờ vực gì đến tình huống nguy hiểm, khi đây chỉ là một bể bơi nhỏ nội bộ. Xung quanh hàng chục người lớn đang say mê selfie và hơn chục cháu bé vẫn nô đùa náo nhiệt, rất vui vẻ. Cháu bé cũng không vùng vẫy hay có bất cứ dấu hiệu đuối nước nào.
Nhưng không hiểu sao mình cứ nhìn chằm chằm vào cháu bé, cảm thấy có gì đó không ổn, và bụng dạ cồn cào. Mình hay đọc và tìm hiểu về đuối nước, cả những ca mất năng lực tạm thời của trẻ có tiền sử động kinh, hội chứng QT dài và DUBBs. Mình vừa chăm chú nhìn, đếm nhẩm thời gian ước chừng 30s. Tuy ngờ vực có chuyện không lành, nhưng thoáng trong đầu vẫn có ý nghĩ, nhỡ mình hô hoán lên mà cháu bé lại đang lặn thư giãn DUBBs thì quê bằng chết. Nhưng khi cơ thể cháu bé hơi nghiêng sang 1 bên thì như có luồng điện chạy dọc cơ thể, bcm rồi, chết đuối!!!
Thế là mình hét lên thất thanh đến lạc cả giọng. Trên tầng 3, gió thổi và không gian rộng, hồ bơi ồn ào sóng nước, nên không thấy bất cứ ai có phản xạ nào hết, dù chỉ 1 ánh mắt nhìn lên. Tình huống đó khiến mình hoảng loạn và gần như gầm lên hết công suất, tiếng vang âm âm trong tai, khoảnh khắc ấy, chắc chỉ kéo dài trên dưới 15s, nhưng cảm giác nó dài vô tận. Thậm chí còn thoáng trong đầu là mình đang gặp ác mộng, hoặc ma quỷ che tai mọi người hoặc mình đang bị ảo giác.
Có vài người lớn đứng cách cháu bé chỉ 3 - 4m. Nên chỉ cần 1 người biết là sẽ vớt được cháu nhanh nhất.
Sau 5-6 lần hét đến lạc giọng, khua chân múa tay rối rít như phát rồ, thì may quá 1 ông bạn(sau này mới biết cùng đoàn nhà cháu) nghe thấy và lao tới vớt cháu lên, khi bế xốc cháu lên vai thì đã tím ngắt, toàn thân mềm như sợi bún. Cả bể bơi sợ phát khiếp, cao tận trên này mình vẫn nghe thấy một mẹ rú lên: thôi chết thằng bé rồi...
Khi chạy xuống đến nơi, mình nhắc bác trai đang bế cháu là hãy vác ngược cháu trên vai và chạy vài vòng, việc này khiến nước và các dị vật trong đường thở theo sức ép sẽ được đẩy ra, nhưng ngay sau đó phải hô hấp nhân tạo để cung cấp oxy tức thời. Cấp cứu hô hấp là cấp cứu tại chỗ, chỉ được tính bằng giây, và cơ hội cứu sống khi ngạt nước trên 4 phút là 50/50 mà thôi.
Cháu bé gặp nạn, nhưng dường như các nhân vật xuất hiện là những ngẫu nhiên kỳ lạ, nhưng hợp lý. Người tích cực hô hấp nhân tạo, ép tim, hà hơi thổi ngạt chuẩn xác tới từng động tác là 1 bác sỹ của BV Việt Đức.
Thực tế, cháu bé đã chết lâm sàng, tức là ngưng thở, ngưng tim, nhưng chưa chết não. Khoảng thời gian gây tử vong đuối nước là từ 1 - 4 phút. 1 phút là cho các trường hợp bệnh lý và chấn thương đặc biệt, còn 4 phút là tối đa để gây ra ngưng tim và tử vong, qua ngưỡng này nếu cấp cứu tích cực và may mắn không tử vong, thì cũng gây ra các di chứng rất nặng nề, nhất là tổn thương não không phục hồi, thậm chí sống thực vật...
Xung quanh âm âm các lời kêu khóc của chị em, tiếng hò hét chỉ đạo cấp cứu, tiếng gọi người và phương tiện cấp cứu. Thậm chí khi mẹ cháu chạy lại còn bị mấy mẹ bỉm sữa đuổi ra chỗ khác, y như các vụ tử vong do chết đuối khác. Đến ngay cả như mình thuộc dạng cứng bóng vía và cũng có chút kiến thức cấp cứu ăn đong trả góp hoc trên mạng, nhưng nhìn cháu tím ngắt sau gần 2 phút ép tim hô hấp ko thấy dấu hiệu gì, cũng thầm rên trong bụng: "Thôi hỏng rồi..." Dù khi mình lấy khăn lau và ủ chân cho cháu vẫn luôn mồm lẩm bẩm "Cố lên con trai".
Trời không phụ lòng người, với nỗ lực của anh bác sỹ có nghề, ép tim ép lồng ngực không biết mệt, ông bố tích cực thổi ngạt, hút và móc các dị vật cháu bé đã có dấu hiệu sự sống, mắt trợn ngược, gân cổ nổi lên, ngực thắt lại trong các nỗ lực đầu tiên của cơ thể để hít thở. Sau đó bật ra được tiếng khóc đầu tiên, dù khó nhọc. Tất cả mừng húm lên vì cháu bé đã trở về từ cõi chết. Ông bố luôn mồm trong vô thức: Bố xin lỗi, bố xin lỗi...đầy nghẹn ngào trong run rẩy.
Các sự việc nó sắp xếp ngẫu nhiên nhưng xuyên suốt đến kỳ lạ:
- Nếu xe không sự cố, mình vào checkin sớm thì chắc chắn sẽ không có mặt đúng Những Giây Phút Duy Nhất đó
- Nếu không có bác tài chở giúp vào, phải đợi taxi từ MaiChau lên thì cũng muộn hơn thời điếm đó ít nhất 30 phút
- Nếu mình bỏ qua các thói quen thông thường khi nhận phòng, lần này gần như mình chỉ lướt xuyên qua phòng, đi thẳng ra bancon và ngay lập tức nhìn xuống bể bơi và ánh mắt ghim lại ngay hình ảnh của cháu.
- Nếu mình chủ quan, không nghi ngờ một tình huống khá phổ biến khi nghịch dưới nước của trẻ em, ko đọc qua các tài liệu về đuối nước thì cũng không báo động kịp thời
- Nếu cậu bác sỹ Việt Đức kia đi qua hồ bơi sớm hoặc muộn 1 lúc(cậu bác sỹ này vừa đi thuyền trên lòng hồ về và đi qua lối cổng phụ) thì cơ hội sống sót của cháu thật quá khó. Phát hiện ra chỉ là điều kiện cần, nhưng sự có mặt đúng lúc của cậu bác sĩ mới là điều kiện đủ, thiếu 1 trong 2 đều thất bại.
Cuộc sống vốn không ưa chữ "nếu", nhưng ngẫm lại, thấy câu chuyện này nó sắp xếp các tình tiết y như thuyết "Cơn bão hoàn hảo". Cháu bé bị đuối nước, vật lộn khá lâu mà không ai biết, khi đã chìm vào tình trạng ngưng thở giai đoạn 1/thậm chí giai đoạn 2, thì có 1 ông Huyart, xăm xăm 1 mạch đi thẳng ra chỗ nắng chiếu loá mắt, để rồi gần như ngay lập tức chằm chằm nhìn cháu bé như bị thôi miên, trong đầu nảy số, đưa ra các giả định và đoán mò. Cứ như có một thế lực siêu nhiên nào đó dẫn dắt...
Một bạn lễ tân cũng xuống phòng cảm ơn, vài người khen bác cứu sống mạng cháu. Nhưng trên hết, có lẽ chân mệnh cháu còn lớn, nỗ lực vượt qua cơn hiểm nghèo là của cháu. Các nhân vật và sự kiện, chỉ là góp mặt đúng lúc, để trợ giúp nỗ lực của cháu và trợ duyên phúc đức của gia đình. Chúc cu cháu mệnh lớn, phúc đức dày sau này thành người tài mà trả nợ nhân gian nhé!
Cả khu resort hú vía, tối đến lại tưng bừng ăn uống, múa sạp náo nhiệt. Các cô gái Kinh, Mường lại mặc giả váy Thái văn công, múa xoè lúng liếng chết người. Mình lại thư thái ngắm dừa xiêm, bưởi silicon để chữa lành các sang chấn tinh thần.
Qua vụ việc, chủ khu du lịch cũng nên cắt cử 1 nhân viên cứu hộ, vị trí lí tưởng chính là dãy phòng nhìn thẳng xuống bể bơi. Ít nhất cũng phải có 1 mắt Camera phân giải cao bao quát hồ, nối thẳng tới bàn lễ tân. Trong kho cũng nên có vài bình oxy mini, bán đầy siêu thị, và nên tập huấn cho nhân viên cách sơ cứu cũng như kênh liên lạc gọi cấp cứu khi xẩy ra sự cố. Chứ dại mồm xảy ra chuyện lớn, thì ko những thiệt hại tài chính, thiệt hại về hình ảnh thương hiệu mà về tâm link nó sái sẩm kinh người.
Các phụ huynh thì lại càng phải nâng cao cảnh giác. Nguy cơ và nguy hiểm luôn rình rập quanh ta. Chúng ta đã từng là trẻ con, nhưng các con chúng ta chưa từng là người lớn. Hãy tạo dựng môi trường an toàn nhất cho con cái, bởi các sự vật sắp xếp ngẫu nhiên nhưng cái kết có hậu, là quá hiếm và phù phiếm trong cuộc đời.
Mình có niềm tin tâm linh rằng, thời gian cháu bé tiệm cận cái chết và may mắn vượt qua cửa tử là 4'44". Tình cờ, đúng bằng thời gian quay clip dân ca dân vũ bên dưới.
Bài hát mang âm hưởng núi rừng, đón chào cậu bé kiên cường trở về với cuộc sống tươi đẹp hôm nay. Nơi vạn vật và con người, luôn mở lòng trân quý từng khoảnh khắc duyên nợ, trong muôn kiếp nhân sinh...
Cụ gà con cởi chuồng có chuyện gì hay để kể không?mình vừa đọc bài của cụ trên fb hôm qua! Chúc mừng cháu bé may mắn đã gặp cụ!
Cám ơn lão đã góp phần quan trọng mang lại sự sống cho cháu bé, lão vẫn phi con Wagon hồi đó hả?Mình chỉ mê gái, không mê tín!
Nhưng có những chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ, như được sắp xếp một cách tâm link tới mức ngờ vực, khiến 1 người ở cái tuổi bất hoặc như mình cũng phải ớn lạnh...
Câu chuyện xảy ra vào chiều hôm qua, khi ngẫu nhiên, mình tham gia vào cuộc chiến giành giật sự sống cho một em bé bị đuối nước, trên bờ vực sống chết mong manh...
Trước đó, dường như có một điềm báo bồn chồn khó tả. Con xích thố ghẻ lở chinh chiến đủ mọi địa hình của mình đốc chứng, có hiện tượng bó cứng phanh, mà lại xảy ra ngay đỉnh dốc Bakhan chuẩn bị đổ đèo quanh co dốc dài tới tận lòng hồ HB(đỉnh Bakhan chỉ thấp hơn đỉnh Đá Trắng khoảng 100m). Thật hú vía! Vẫn kịp kê đá bánh trước và lùi ngược lại lên đỉnh đèo cách đó 100m, để vào điểm view point gửi xe và nhờ gọi taxi đi nốt 10km đường đèo còn lại. Rất may lại có 1 bác tài chở giúp, dù ko phải là xe chạy dịch vụ.
Vì tay ngang, nên bác tài chở nhầm vào cổng phụ, khiến một người vốn đã khó tính lại đang bực mình thấy nó cứ sai sái ở đâu đó. Đường này đi ngang 1 bể bơi vô cực, khá nổi tiếng và đc lăng xê miễn phí bởi công cuộc sống ảo của nhiều lữ khách. Bình thường, với tính mê gái của mình, cơ hội đi ngang bể bơi với lúc lỉu dừa tự nhiên, bưởi silicon thì kiểu gì cũng phải đánh mắt sang trái slow motion như rang lạc ngay. Nhưng hôm nay ông đương cáu, mà lòng dạ thì bồn chồn như lửa đốt.
Như ma làm, mình cứ xăm xăm trèo 1 mạch lên tầng 3, leo ngược lên reception chỗ cổng chính, lấy khoá phòng rồi lại lộn lại. Mở cửa phòng, bỏ qua các thói quen kiểm phòng, chỉ kịp vứt cặp lên bàn, tụt giày là mình kéo rèm, mở cửa bancone , phía này chính tây, khoảng thời gian này mặt trời chiếu đến nhức mắt, và như vô thức mình nhìn thẳng xuống bể bơi, nó nằm ngay bên dưới với độ cao khoảng 15m. Ở vị trí này, nước trong vắt cảm giác nhìn được cả đồng xu dưới đáy bể.
Mình nhìn thấy một cậu bé khoảng 10 tuổi, đang ở tư thế dang rộng cả 2 tay và 2 chân trong hình dáng điển hình của trò chơi thư giãn dưới nước(hay còn gọi với thuật ngữ Nín thở dưới nước nguy hiểm DUBBs)...trường hợp thứ 2 chính là chết đuối, khi đã qua giai đoạn giã gạo, vùng vẫy và ngừng thở giai đoạn I
Mình khẳng định là, với phần đa mọi người, trong trường hợp này, sẽ không ngờ vực gì đến tình huống nguy hiểm, khi đây chỉ là một bể bơi nhỏ nội bộ. Xung quanh hàng chục người lớn đang say mê selfie và hơn chục cháu bé vẫn nô đùa náo nhiệt, rất vui vẻ. Cháu bé cũng không vùng vẫy hay có bất cứ dấu hiệu đuối nước nào.
Nhưng không hiểu sao mình cứ nhìn chằm chằm vào cháu bé, cảm thấy có gì đó không ổn, và bụng dạ cồn cào. Mình hay đọc và tìm hiểu về đuối nước, cả những ca mất năng lực tạm thời của trẻ có tiền sử động kinh, hội chứng QT dài và DUBBs. Mình vừa chăm chú nhìn, đếm nhẩm thời gian ước chừng 30s. Tuy ngờ vực có chuyện không lành, nhưng thoáng trong đầu vẫn có ý nghĩ, nhỡ mình hô hoán lên mà cháu bé lại đang lặn thư giãn DUBBs thì quê bằng chết. Nhưng khi cơ thể cháu bé hơi nghiêng sang 1 bên thì như có luồng điện chạy dọc cơ thể, bcm rồi, chết đuối!!!
Thế là mình hét lên thất thanh đến lạc cả giọng. Trên tầng 3, gió thổi và không gian rộng, hồ bơi ồn ào sóng nước, nên không thấy bất cứ ai có phản xạ nào hết, dù chỉ 1 ánh mắt nhìn lên. Tình huống đó khiến mình hoảng loạn và gần như gầm lên hết công suất, tiếng vang âm âm trong tai, khoảnh khắc ấy, chắc chỉ kéo dài trên dưới 15s, nhưng cảm giác nó dài vô tận. Thậm chí còn thoáng trong đầu là mình đang gặp ác mộng, hoặc ma quỷ che tai mọi người hoặc mình đang bị ảo giác.
Có vài người lớn đứng cách cháu bé chỉ 3 - 4m. Nên chỉ cần 1 người biết là sẽ vớt được cháu nhanh nhất.
Sau 5-6 lần hét đến lạc giọng, khua chân múa tay rối rít như phát rồ, thì may quá 1 ông bạn(sau này mới biết cùng đoàn nhà cháu) nghe thấy và lao tới vớt cháu lên, khi bế xốc cháu lên vai thì đã tím ngắt, toàn thân mềm như sợi bún. Cả bể bơi sợ phát khiếp, cao tận trên này mình vẫn nghe thấy một mẹ rú lên: thôi chết thằng bé rồi...
Khi chạy xuống đến nơi, mình nhắc bác trai đang bế cháu là hãy vác ngược cháu trên vai và chạy vài vòng, việc này khiến nước và các dị vật trong đường thở theo sức ép sẽ được đẩy ra, nhưng ngay sau đó phải hô hấp nhân tạo để cung cấp oxy tức thời. Cấp cứu hô hấp là cấp cứu tại chỗ, chỉ được tính bằng giây, và cơ hội cứu sống khi ngạt nước trên 4 phút là 50/50 mà thôi.
Cháu bé gặp nạn, nhưng dường như các nhân vật xuất hiện là những ngẫu nhiên kỳ lạ, nhưng hợp lý. Người tích cực hô hấp nhân tạo, ép tim, hà hơi thổi ngạt chuẩn xác tới từng động tác là 1 bác sỹ của BV Việt Đức.
Thực tế, cháu bé đã chết lâm sàng, tức là ngưng thở, ngưng tim, nhưng chưa chết não. Khoảng thời gian gây tử vong đuối nước là từ 1 - 4 phút. 1 phút là cho các trường hợp bệnh lý và chấn thương đặc biệt, còn 4 phút là tối đa để gây ra ngưng tim và tử vong, qua ngưỡng này nếu cấp cứu tích cực và may mắn không tử vong, thì cũng gây ra các di chứng rất nặng nề, nhất là tổn thương não không phục hồi, thậm chí sống thực vật...
Xung quanh âm âm các lời kêu khóc của chị em, tiếng hò hét chỉ đạo cấp cứu, tiếng gọi người và phương tiện cấp cứu. Thậm chí khi mẹ cháu chạy lại còn bị mấy mẹ bỉm sữa đuổi ra chỗ khác, y như các vụ tử vong do chết đuối khác. Đến ngay cả như mình thuộc dạng cứng bóng vía và cũng có chút kiến thức cấp cứu ăn đong trả góp hoc trên mạng, nhưng nhìn cháu tím ngắt sau gần 2 phút ép tim hô hấp ko thấy dấu hiệu gì, cũng thầm rên trong bụng: "Thôi hỏng rồi..." Dù khi mình lấy khăn lau và ủ chân cho cháu vẫn luôn mồm lẩm bẩm "Cố lên con trai".
Trời không phụ lòng người, với nỗ lực của anh bác sỹ có nghề, ép tim ép lồng ngực không biết mệt, ông bố tích cực thổi ngạt, hút và móc các dị vật cháu bé đã có dấu hiệu sự sống, mắt trợn ngược, gân cổ nổi lên, ngực thắt lại trong các nỗ lực đầu tiên của cơ thể để hít thở. Sau đó bật ra được tiếng khóc đầu tiên, dù khó nhọc. Tất cả mừng húm lên vì cháu bé đã trở về từ cõi chết. Ông bố luôn mồm trong vô thức: Bố xin lỗi, bố xin lỗi...đầy nghẹn ngào trong run rẩy.
Các sự việc nó sắp xếp ngẫu nhiên nhưng xuyên suốt đến kỳ lạ:
- Nếu xe không sự cố, mình vào checkin sớm thì chắc chắn sẽ không có mặt đúng Những Giây Phút Duy Nhất đó
- Nếu không có bác tài chở giúp vào, phải đợi taxi từ MaiChau lên thì cũng muộn hơn thời điếm đó ít nhất 30 phút
- Nếu mình bỏ qua các thói quen thông thường khi nhận phòng, lần này gần như mình chỉ lướt xuyên qua phòng, đi thẳng ra bancon và ngay lập tức nhìn xuống bể bơi và ánh mắt ghim lại ngay hình ảnh của cháu.
- Nếu mình chủ quan, không nghi ngờ một tình huống khá phổ biến khi nghịch dưới nước của trẻ em, ko đọc qua các tài liệu về đuối nước thì cũng không báo động kịp thời
- Nếu cậu bác sỹ Việt Đức kia đi qua hồ bơi sớm hoặc muộn 1 lúc(cậu bác sỹ này vừa đi thuyền trên lòng hồ về và đi qua lối cổng phụ) thì cơ hội sống sót của cháu thật quá khó. Phát hiện ra chỉ là điều kiện cần, nhưng sự có mặt đúng lúc của cậu bác sĩ mới là điều kiện đủ, thiếu 1 trong 2 đều thất bại.
Cuộc sống vốn không ưa chữ "nếu", nhưng ngẫm lại, thấy câu chuyện này nó sắp xếp các tình tiết y như thuyết "Cơn bão hoàn hảo". Cháu bé bị đuối nước, vật lộn khá lâu mà không ai biết, khi đã chìm vào tình trạng ngưng thở giai đoạn 1/thậm chí giai đoạn 2, thì có 1 ông Huyart, xăm xăm 1 mạch đi thẳng ra chỗ nắng chiếu loá mắt, để rồi gần như ngay lập tức chằm chằm nhìn cháu bé như bị thôi miên, trong đầu nảy số, đưa ra các giả định và đoán mò. Cứ như có một thế lực siêu nhiên nào đó dẫn dắt...
Một bạn lễ tân cũng xuống phòng cảm ơn, vài người khen bác cứu sống mạng cháu. Nhưng trên hết, có lẽ chân mệnh cháu còn lớn, nỗ lực vượt qua cơn hiểm nghèo là của cháu. Các nhân vật và sự kiện, chỉ là góp mặt đúng lúc, để trợ giúp nỗ lực của cháu và trợ duyên phúc đức của gia đình. Chúc cu cháu mệnh lớn, phúc đức dày sau này thành người tài mà trả nợ nhân gian nhé!
Cả khu resort hú vía, tối đến lại tưng bừng ăn uống, múa sạp náo nhiệt. Các cô gái Kinh, Mường lại mặc giả váy Thái văn công, múa xoè lúng liếng chết người. Mình lại thư thái ngắm dừa xiêm, bưởi silicon để chữa lành các sang chấn tinh thần.
Qua vụ việc, chủ khu du lịch cũng nên cắt cử 1 nhân viên cứu hộ, vị trí lí tưởng chính là dãy phòng nhìn thẳng xuống bể bơi. Ít nhất cũng phải có 1 mắt Camera phân giải cao bao quát hồ, nối thẳng tới bàn lễ tân. Trong kho cũng nên có vài bình oxy mini, bán đầy siêu thị, và nên tập huấn cho nhân viên cách sơ cứu cũng như kênh liên lạc gọi cấp cứu khi xẩy ra sự cố. Chứ dại mồm xảy ra chuyện lớn, thì ko những thiệt hại tài chính, thiệt hại về hình ảnh thương hiệu mà về tâm link nó sái sẩm kinh người.
Các phụ huynh thì lại càng phải nâng cao cảnh giác. Nguy cơ và nguy hiểm luôn rình rập quanh ta. Chúng ta đã từng là trẻ con, nhưng các con chúng ta chưa từng là người lớn. Hãy tạo dựng môi trường an toàn nhất cho con cái, bởi các sự vật sắp xếp ngẫu nhiên nhưng cái kết có hậu, là quá hiếm và phù phiếm trong cuộc đời.
Mình có niềm tin tâm linh rằng, thời gian cháu bé tiệm cận cái chết và may mắn vượt qua cửa tử là 4'44". Tình cờ, đúng bằng thời gian quay clip dân ca dân vũ bên dưới.
Bài hát mang âm hưởng núi rừng, đón chào cậu bé kiên cường trở về với cuộc sống tươi đẹp hôm nay. Nơi vạn vật và con người, luôn mở lòng trân quý từng khoảnh khắc duyên nợ, trong muôn kiếp nhân sinh...
Câu chuyện thực và rất có hậu, chúc mừng cháu bé và gia đình, chúc mừng Cụ HuyArt ạMình chỉ mê gái, không mê tín!
Nhưng có những chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ, như được sắp xếp một cách tâm link tới mức ngờ vực, khiến 1 người ở cái tuổi bất hoặc như mình cũng phải ớn lạnh...
Câu chuyện xảy ra vào chiều hôm qua, khi ngẫu nhiên, mình tham gia vào cuộc chiến giành giật sự sống cho một em bé bị đuối nước, trên bờ vực sống chết mong manh...
Trước đó, dường như có một điềm báo bồn chồn khó tả. Con xích thố ghẻ lở chinh chiến đủ mọi địa hình của mình đốc chứng, có hiện tượng bó cứng phanh, mà lại xảy ra ngay đỉnh dốc Bakhan chuẩn bị đổ đèo quanh co dốc dài tới tận lòng hồ HB(đỉnh Bakhan chỉ thấp hơn đỉnh Đá Trắng khoảng 100m). Thật hú vía! Vẫn kịp kê đá bánh trước và lùi ngược lại lên đỉnh đèo cách đó 100m, để vào điểm view point gửi xe và nhờ gọi taxi đi nốt 10km đường đèo còn lại. Rất may lại có 1 bác tài chở giúp, dù ko phải là xe chạy dịch vụ.
Vì tay ngang, nên bác tài chở nhầm vào cổng phụ, khiến một người vốn đã khó tính lại đang bực mình thấy nó cứ sai sái ở đâu đó. Đường này đi ngang 1 bể bơi vô cực, khá nổi tiếng và đc lăng xê miễn phí bởi công cuộc sống ảo của nhiều lữ khách. Bình thường, với tính mê gái của mình, cơ hội đi ngang bể bơi với lúc lỉu dừa tự nhiên, bưởi silicon thì kiểu gì cũng phải đánh mắt sang trái slow motion như rang lạc ngay. Nhưng hôm nay ông đương cáu, mà lòng dạ thì bồn chồn như lửa đốt.
Như ma làm, mình cứ xăm xăm trèo 1 mạch lên tầng 3, leo ngược lên reception chỗ cổng chính, lấy khoá phòng rồi lại lộn lại. Mở cửa phòng, bỏ qua các thói quen kiểm phòng, chỉ kịp vứt cặp lên bàn, tụt giày là mình kéo rèm, mở cửa bancone , phía này chính tây, khoảng thời gian này mặt trời chiếu đến nhức mắt, và như vô thức mình nhìn thẳng xuống bể bơi, nó nằm ngay bên dưới với độ cao khoảng 15m. Ở vị trí này, nước trong vắt cảm giác nhìn được cả đồng xu dưới đáy bể.
Mình nhìn thấy một cậu bé khoảng 10 tuổi, đang ở tư thế dang rộng cả 2 tay và 2 chân trong hình dáng điển hình của trò chơi thư giãn dưới nước(hay còn gọi với thuật ngữ Nín thở dưới nước nguy hiểm DUBBs)...trường hợp thứ 2 chính là chết đuối, khi đã qua giai đoạn giã gạo, vùng vẫy và ngừng thở giai đoạn I
Mình khẳng định là, với phần đa mọi người, trong trường hợp này, sẽ không ngờ vực gì đến tình huống nguy hiểm, khi đây chỉ là một bể bơi nhỏ nội bộ. Xung quanh hàng chục người lớn đang say mê selfie và hơn chục cháu bé vẫn nô đùa náo nhiệt, rất vui vẻ. Cháu bé cũng không vùng vẫy hay có bất cứ dấu hiệu đuối nước nào.
Nhưng không hiểu sao mình cứ nhìn chằm chằm vào cháu bé, cảm thấy có gì đó không ổn, và bụng dạ cồn cào. Mình hay đọc và tìm hiểu về đuối nước, cả những ca mất năng lực tạm thời của trẻ có tiền sử động kinh, hội chứng QT dài và DUBBs. Mình vừa chăm chú nhìn, đếm nhẩm thời gian ước chừng 30s. Tuy ngờ vực có chuyện không lành, nhưng thoáng trong đầu vẫn có ý nghĩ, nhỡ mình hô hoán lên mà cháu bé lại đang lặn thư giãn DUBBs thì quê bằng chết. Nhưng khi cơ thể cháu bé hơi nghiêng sang 1 bên thì như có luồng điện chạy dọc cơ thể, bcm rồi, chết đuối!!!
Thế là mình hét lên thất thanh đến lạc cả giọng. Trên tầng 3, gió thổi và không gian rộng, hồ bơi ồn ào sóng nước, nên không thấy bất cứ ai có phản xạ nào hết, dù chỉ 1 ánh mắt nhìn lên. Tình huống đó khiến mình hoảng loạn và gần như gầm lên hết công suất, tiếng vang âm âm trong tai, khoảnh khắc ấy, chắc chỉ kéo dài trên dưới 15s, nhưng cảm giác nó dài vô tận. Thậm chí còn thoáng trong đầu là mình đang gặp ác mộng, hoặc ma quỷ che tai mọi người hoặc mình đang bị ảo giác.
Có vài người lớn đứng cách cháu bé chỉ 3 - 4m. Nên chỉ cần 1 người biết là sẽ vớt được cháu nhanh nhất.
Sau 5-6 lần hét đến lạc giọng, khua chân múa tay rối rít như phát rồ, thì may quá 1 ông bạn(sau này mới biết cùng đoàn nhà cháu) nghe thấy và lao tới vớt cháu lên, khi bế xốc cháu lên vai thì đã tím ngắt, toàn thân mềm như sợi bún. Cả bể bơi sợ phát khiếp, cao tận trên này mình vẫn nghe thấy một mẹ rú lên: thôi chết thằng bé rồi...
Khi chạy xuống đến nơi, mình nhắc bác trai đang bế cháu là hãy vác ngược cháu trên vai và chạy vài vòng, việc này khiến nước và các dị vật trong đường thở theo sức ép sẽ được đẩy ra, nhưng ngay sau đó phải hô hấp nhân tạo để cung cấp oxy tức thời. Cấp cứu hô hấp là cấp cứu tại chỗ, chỉ được tính bằng giây, và cơ hội cứu sống khi ngạt nước trên 4 phút là 50/50 mà thôi.
Cháu bé gặp nạn, nhưng dường như các nhân vật xuất hiện là những ngẫu nhiên kỳ lạ, nhưng hợp lý. Người tích cực hô hấp nhân tạo, ép tim, hà hơi thổi ngạt chuẩn xác tới từng động tác là 1 bác sỹ của BV Việt Đức.
Thực tế, cháu bé đã chết lâm sàng, tức là ngưng thở, ngưng tim, nhưng chưa chết não. Khoảng thời gian gây tử vong đuối nước là từ 1 - 4 phút. 1 phút là cho các trường hợp bệnh lý và chấn thương đặc biệt, còn 4 phút là tối đa để gây ra ngưng tim và tử vong, qua ngưỡng này nếu cấp cứu tích cực và may mắn không tử vong, thì cũng gây ra các di chứng rất nặng nề, nhất là tổn thương não không phục hồi, thậm chí sống thực vật...
Xung quanh âm âm các lời kêu khóc của chị em, tiếng hò hét chỉ đạo cấp cứu, tiếng gọi người và phương tiện cấp cứu. Thậm chí khi mẹ cháu chạy lại còn bị mấy mẹ bỉm sữa đuổi ra chỗ khác, y như các vụ tử vong do chết đuối khác. Đến ngay cả như mình thuộc dạng cứng bóng vía và cũng có chút kiến thức cấp cứu ăn đong trả góp hoc trên mạng, nhưng nhìn cháu tím ngắt sau gần 2 phút ép tim hô hấp ko thấy dấu hiệu gì, cũng thầm rên trong bụng: "Thôi hỏng rồi..." Dù khi mình lấy khăn lau và ủ chân cho cháu vẫn luôn mồm lẩm bẩm "Cố lên con trai".
Trời không phụ lòng người, với nỗ lực của anh bác sỹ có nghề, ép tim ép lồng ngực không biết mệt, ông bố tích cực thổi ngạt, hút và móc các dị vật cháu bé đã có dấu hiệu sự sống, mắt trợn ngược, gân cổ nổi lên, ngực thắt lại trong các nỗ lực đầu tiên của cơ thể để hít thở. Sau đó bật ra được tiếng khóc đầu tiên, dù khó nhọc. Tất cả mừng húm lên vì cháu bé đã trở về từ cõi chết. Ông bố luôn mồm trong vô thức: Bố xin lỗi, bố xin lỗi...đầy nghẹn ngào trong run rẩy.
Các sự việc nó sắp xếp ngẫu nhiên nhưng xuyên suốt đến kỳ lạ:
- Nếu xe không sự cố, mình vào checkin sớm thì chắc chắn sẽ không có mặt đúng Những Giây Phút Duy Nhất đó
- Nếu không có bác tài chở giúp vào, phải đợi taxi từ MaiChau lên thì cũng muộn hơn thời điếm đó ít nhất 30 phút
- Nếu mình bỏ qua các thói quen thông thường khi nhận phòng, lần này gần như mình chỉ lướt xuyên qua phòng, đi thẳng ra bancon và ngay lập tức nhìn xuống bể bơi và ánh mắt ghim lại ngay hình ảnh của cháu.
- Nếu mình chủ quan, không nghi ngờ một tình huống khá phổ biến khi nghịch dưới nước của trẻ em, ko đọc qua các tài liệu về đuối nước thì cũng không báo động kịp thời
- Nếu cậu bác sỹ Việt Đức kia đi qua hồ bơi sớm hoặc muộn 1 lúc(cậu bác sỹ này vừa đi thuyền trên lòng hồ về và đi qua lối cổng phụ) thì cơ hội sống sót của cháu thật quá khó. Phát hiện ra chỉ là điều kiện cần, nhưng sự có mặt đúng lúc của cậu bác sĩ mới là điều kiện đủ, thiếu 1 trong 2 đều thất bại.
Cuộc sống vốn không ưa chữ "nếu", nhưng ngẫm lại, thấy câu chuyện này nó sắp xếp các tình tiết y như thuyết "Cơn bão hoàn hảo". Cháu bé bị đuối nước, vật lộn khá lâu mà không ai biết, khi đã chìm vào tình trạng ngưng thở giai đoạn 1/thậm chí giai đoạn 2, thì có 1 ông Huyart, xăm xăm 1 mạch đi thẳng ra chỗ nắng chiếu loá mắt, để rồi gần như ngay lập tức chằm chằm nhìn cháu bé như bị thôi miên, trong đầu nảy số, đưa ra các giả định và đoán mò. Cứ như có một thế lực siêu nhiên nào đó dẫn dắt...
Một bạn lễ tân cũng xuống phòng cảm ơn, vài người khen bác cứu sống mạng cháu. Nhưng trên hết, có lẽ chân mệnh cháu còn lớn, nỗ lực vượt qua cơn hiểm nghèo là của cháu. Các nhân vật và sự kiện, chỉ là góp mặt đúng lúc, để trợ giúp nỗ lực của cháu và trợ duyên phúc đức của gia đình. Chúc cu cháu mệnh lớn, phúc đức dày sau này thành người tài mà trả nợ nhân gian nhé!
Cả khu resort hú vía, tối đến lại tưng bừng ăn uống, múa sạp náo nhiệt. Các cô gái Kinh, Mường lại mặc giả váy Thái văn công, múa xoè lúng liếng chết người. Mình lại thư thái ngắm dừa xiêm, bưởi silicon để chữa lành các sang chấn tinh thần.
Qua vụ việc, chủ khu du lịch cũng nên cắt cử 1 nhân viên cứu hộ, vị trí lí tưởng chính là dãy phòng nhìn thẳng xuống bể bơi. Ít nhất cũng phải có 1 mắt Camera phân giải cao bao quát hồ, nối thẳng tới bàn lễ tân. Trong kho cũng nên có vài bình oxy mini, bán đầy siêu thị, và nên tập huấn cho nhân viên cách sơ cứu cũng như kênh liên lạc gọi cấp cứu khi xẩy ra sự cố. Chứ dại mồm xảy ra chuyện lớn, thì ko những thiệt hại tài chính, thiệt hại về hình ảnh thương hiệu mà về tâm link nó sái sẩm kinh người.
Các phụ huynh thì lại càng phải nâng cao cảnh giác. Nguy cơ và nguy hiểm luôn rình rập quanh ta. Chúng ta đã từng là trẻ con, nhưng các con chúng ta chưa từng là người lớn. Hãy tạo dựng môi trường an toàn nhất cho con cái, bởi các sự vật sắp xếp ngẫu nhiên nhưng cái kết có hậu, là quá hiếm và phù phiếm trong cuộc đời.
Mình có niềm tin tâm linh rằng, thời gian cháu bé tiệm cận cái chết và may mắn vượt qua cửa tử là 4'44". Tình cờ, đúng bằng thời gian quay clip dân ca dân vũ bên dưới.
Bài hát mang âm hưởng núi rừng, đón chào cậu bé kiên cường trở về với cuộc sống tươi đẹp hôm nay. Nơi vạn vật và con người, luôn mở lòng trân quý từng khoảnh khắc duyên nợ, trong muôn kiếp nhân sinh...
Vẫn siêu xe cỏ Wagon, niềm đam mê mãn tính lão ạCám ơn lão đã góp phần quan trọng mang lại sự sống cho cháu bé, lão vẫn phi con Wagon hồi đó hả?
Điều kỳ diệu nhất là cháu bé ấy có tên và cả đệm giống con trai mình, thật không thể tin nổiCâu chuyện thực và rất có hậu, chúc mừng cháu bé và gia đình, chúc mừng Cụ HuyArt ạ
Cụ có tin rằng, Cụ đã là 1 bánh răng trong vòng tròn vĩ đại vào thời điểm đó không ạ?
Cứu được 1 người, phúc đẳng hà sa. Chúc mừng cụ !Điều kỳ diệu nhất là cháu bé ấy có tên và cả đệm giống con trai mình, thật không thể tin nổi
Je t'aime !
Tháng mới, em kính chúc các Cụ, các Mợ Box Tâm linh Mạnh khỏe, Bình An và Thuận lợi ạ
Định mệnh dẫn dắt cụ ợĐiều kỳ diệu nhất là cháu bé ấy có tên và cả đệm giống con trai mình, thật không thể tin nổi
Của nợ chứ báu bở gì mà giữ. Có tưởng giúp được người lại ra hại người, rồi lại cũng số thày thì để cho ruồi nó bâu.Em mà làm bậy laf nghiệp báo đến liền, mất linh lực ngay chứ không đơn giản
Mỗi người có 1 sứ mệnh.Của nợ chứ báu bở gì mà giữ. Có tưởng giúp được người lại ra hại người, rồi lại cũng số thày thì để cho ruồi nó bâu.
Mợ mỗi tháng thay 1 Avt ak
Tháng mới, em kính chúc các Cụ, các Mợ Box Tâm linh Mạnh khỏe, Bình An và Thuận lợi ạ
Hi, merci beaucoup ..... Frère...Je t'aime !
DạMợ mỗi tháng thay 1 Avt ak
Cụ nói rõ hơn chút được không ạ? Toàn cầu ảnh hưởng theo góc độ xấu đi hay ntn? Hiện tại em đã thấy là đang ảnh hưởng xấu rồi!Tháng 8, sự thay đổi của những vì sao.
Một "biến động" lớn lao từ câu chuyện của các bác "Đại Nga" và "Tiểu Nga" sẽ ảnh hưởng toàn cầu theo cách không mong muốn.
Những gì em hiểu là như vậy trong tháng 8 dương lịch năm nay.
Gọi nhóm người suy diễn dựa trên các sự kiện không biết rõ để đoán kết quả. Thầy dạy phải biết mình muốn gì để có suy nghĩ hướng đến điều mình muốn. Trò kém không rõ nó thế nào rồi suy đoán biến động. Cái miệng giếng nó to bằng trời khi nhìn bởi con ếch, nói tác động lớn có tầm ảnh hưởng đến toàn cầu thì tầm nhìn kinh đấy. Lót dép mở mang tầm nhìn ảnh hưởng toàn cầu của tiên sinh.Tháng 8, sự thay đổi của những vì sao.
Một "biến động" lớn lao từ câu chuyện của các bác "Đại Nga" và "Tiểu Nga" sẽ ảnh hưởng toàn cầu theo cách không mong muốn.
Những gì em hiểu là như vậy trong tháng 8 dương lịch năm nay.