- Biển số
- OF-566687
- Ngày cấp bằng
- 30/4/18
- Số km
- 60
- Động cơ
- 147,220 Mã lực
- Tuổi
- 28
Phần 2:
Sau một thời gian lập nghiệp, ổn định và phát triển thì gia đình em cũng đủ sống, nhưng vẫn không "phú" hơn các gia đình khác quanh đấy. Dạo ấy trong xóm em có một bà chuyên bán cá đồng ngoài chợ, thời gian sau, bã cũng ra chợ nhưng chẳng bán cái gì nữa, cứ ngồi như thế, ai ngang qua cũng nhìn mà phán hết điều này đến điều khác. Một hôm bà có việc mà đi ngang sang nhà em, thấy bà cứ đứng tần ngần trước cổng, nhìn lom dom vào nhà, hồi lâu sau gọi mẹ em ra mà dặn: “Mày lấy cho bà một ít đất trong vườn với tí nước giếng mang qua nhà bà bảo”. Mẹ em chẳng hiệu sự gì nhưng cũng làm theo lời bà.
Lúc đến nhà, bà đổ đất nhà em lên một mảnh ván hòm đã cũ, đổ hết nước vào một cái chai nước ngọt trong suốt, cứ thế nhìn qua miệng chai rồi soi xuống đống đất. Bà bảo bà nhìn thấy sau nhà tôi có một con quỷ từ đâu lạc vào rồi trú ngụ vào ngay bụi tre sau nhà, nó ác lắm, nó cho đồ đạc gia đình nhà mày đội nón ra đi hết, nó hại cho gia đình mày bao giờ ly tán đi hết thì thôi. Nó còn bắt cả người chết nước quanh đấy về hầu, ăn ở cẩn thận không nó bắt cả người trong nhà. Bà bảo vậy, thương gia đình em lắm nhưng bà không giúp gì được, bà không phải là thầy bắt ma, không đủ lực, con quỷ đó quá mạnh. Thôi thì tụi bây cứ ra cúng kiến, van nài thử xem nó có cho nhẹ bớt họa gia đình không.
Nhà em nằm trên một con dốc thoải, sau nhà là một dòng suối lớn mát lành, trong trẻo. Thuở bố e mới vào đây lập nghiệp, có kiếm đâu mấy bụi tre về trồng ngay ven bờ để nó khỏi sạt lở, sói mòn đất, cũng như lấy măng. Chẳng mấy chốc hàng tre xanh um tùm. Đoạn suối đó nhìn êm ả, yên bình nhưng vết đen nhiều không đếm xuể, mỗi năm lấy đi biết bao mạng người, nhỏ cũng chết, lớn cũng chết, không biết bơi chết đã đành mà biết bơi xuống đó cũng chết. Chỗ em gọi đó là suối vàng, chẳng phải vì nó màu vàng mà là cách gọi để ví von với con sông Hoàng Tuyền tận dưới Âm Phủ.
Thuở đó, vào giữa đêm khi mọi người đang ngủ, con chó nhà em – con chó ba em nhốt sau nhà cứ tru tréo như sói, ba em tưởng trộm lăm lăm chạy ra nghía thì chẳng có ai. Con chó cứ nhằm về hướng bụi tre mà vùng vằng lao đến căng cả xích, trầy cả mình. Thời gian sau, ảnh hưởng đến giấc ngủ của gia đình quá nên bố em dắt nó lên hẳn nhà trên, chẳng bao lâu thì tụi trộm chó liếm đi mất. Đợt có anh thanh niên từ đâu đến đoạn suối nhà em chích cá, anh men theo khúc cạn, đến gần nhà em mới hét toáng lên, vất cả dụng cụ, đồ nghề leo lên bờ chạy thục mạng. Ra đến đường dân gọi lại thì mới hoàng hồn, bảo rằng đoạn đến khu suối sau nhà em, nhìn lên bờ chỗ bụi tre thì thấy một hình nhân màu đỏ sáng rực, đầu loe que vài sợi tóc, dáng cao tòng ngòng, khuôn mặt lảnh khảnh từng miếng thịt như đầu lâu người chưa phân hủy hết...
Vài năm sau thì bố mẹ em cũng chia tay. Mẹ em ra đi trong sự tủi nhục mặc cho bao lời nói, cười của láng giềng, dòng họ. Em của em thì còn nhỏ lắm, em không ở với ba vì ba không hay ở nhà, cũng không theo mẹ tha phương được nên gửi lên nhà bà ngoại nuôi, đợt đó em đã vào cấp ba, theo một người cậu lên thành phố phụ việc và đi học. Còn ba em thì vẫn ở lại căn nhà đó, chỉ một mình… Và đúng là gia đình em cứ thể mỗi người mỗi ngã.
Bây giờ em đã lớn, đã cứng cõi, rắn chắc hơn trước. Mỗi lần về quê thăm ba, thỉnh thoảng vào lúc đêm tối, em hay tò mò ra sau vườn, đưa mắt tía lia lên mấy bụi tre. Ánh trăng sáng mờ ảo, ma mị treo trên đầu ngọn, thỉnh thoảng có vài đợt gió rít lên, lá tre khô đét bay là đà dưới mặt đất. Em biết con quỷ vẫn ở đó, nó chắc sẽ nhìn thấy em, nhưng nó chẳng bao giờ cho em gặp. Và trong tâm trí em luôn có khái niệm muốn được một lần gặp, trực tiếp đối mặt và tự tay bóp chết con quỷ này...
Tạm dừng tại đây lúc khác em viết tiếp nha mấy cụ.
Sau một thời gian lập nghiệp, ổn định và phát triển thì gia đình em cũng đủ sống, nhưng vẫn không "phú" hơn các gia đình khác quanh đấy. Dạo ấy trong xóm em có một bà chuyên bán cá đồng ngoài chợ, thời gian sau, bã cũng ra chợ nhưng chẳng bán cái gì nữa, cứ ngồi như thế, ai ngang qua cũng nhìn mà phán hết điều này đến điều khác. Một hôm bà có việc mà đi ngang sang nhà em, thấy bà cứ đứng tần ngần trước cổng, nhìn lom dom vào nhà, hồi lâu sau gọi mẹ em ra mà dặn: “Mày lấy cho bà một ít đất trong vườn với tí nước giếng mang qua nhà bà bảo”. Mẹ em chẳng hiệu sự gì nhưng cũng làm theo lời bà.
Lúc đến nhà, bà đổ đất nhà em lên một mảnh ván hòm đã cũ, đổ hết nước vào một cái chai nước ngọt trong suốt, cứ thế nhìn qua miệng chai rồi soi xuống đống đất. Bà bảo bà nhìn thấy sau nhà tôi có một con quỷ từ đâu lạc vào rồi trú ngụ vào ngay bụi tre sau nhà, nó ác lắm, nó cho đồ đạc gia đình nhà mày đội nón ra đi hết, nó hại cho gia đình mày bao giờ ly tán đi hết thì thôi. Nó còn bắt cả người chết nước quanh đấy về hầu, ăn ở cẩn thận không nó bắt cả người trong nhà. Bà bảo vậy, thương gia đình em lắm nhưng bà không giúp gì được, bà không phải là thầy bắt ma, không đủ lực, con quỷ đó quá mạnh. Thôi thì tụi bây cứ ra cúng kiến, van nài thử xem nó có cho nhẹ bớt họa gia đình không.
Nhà em nằm trên một con dốc thoải, sau nhà là một dòng suối lớn mát lành, trong trẻo. Thuở bố e mới vào đây lập nghiệp, có kiếm đâu mấy bụi tre về trồng ngay ven bờ để nó khỏi sạt lở, sói mòn đất, cũng như lấy măng. Chẳng mấy chốc hàng tre xanh um tùm. Đoạn suối đó nhìn êm ả, yên bình nhưng vết đen nhiều không đếm xuể, mỗi năm lấy đi biết bao mạng người, nhỏ cũng chết, lớn cũng chết, không biết bơi chết đã đành mà biết bơi xuống đó cũng chết. Chỗ em gọi đó là suối vàng, chẳng phải vì nó màu vàng mà là cách gọi để ví von với con sông Hoàng Tuyền tận dưới Âm Phủ.
Thuở đó, vào giữa đêm khi mọi người đang ngủ, con chó nhà em – con chó ba em nhốt sau nhà cứ tru tréo như sói, ba em tưởng trộm lăm lăm chạy ra nghía thì chẳng có ai. Con chó cứ nhằm về hướng bụi tre mà vùng vằng lao đến căng cả xích, trầy cả mình. Thời gian sau, ảnh hưởng đến giấc ngủ của gia đình quá nên bố em dắt nó lên hẳn nhà trên, chẳng bao lâu thì tụi trộm chó liếm đi mất. Đợt có anh thanh niên từ đâu đến đoạn suối nhà em chích cá, anh men theo khúc cạn, đến gần nhà em mới hét toáng lên, vất cả dụng cụ, đồ nghề leo lên bờ chạy thục mạng. Ra đến đường dân gọi lại thì mới hoàng hồn, bảo rằng đoạn đến khu suối sau nhà em, nhìn lên bờ chỗ bụi tre thì thấy một hình nhân màu đỏ sáng rực, đầu loe que vài sợi tóc, dáng cao tòng ngòng, khuôn mặt lảnh khảnh từng miếng thịt như đầu lâu người chưa phân hủy hết...
Vài năm sau thì bố mẹ em cũng chia tay. Mẹ em ra đi trong sự tủi nhục mặc cho bao lời nói, cười của láng giềng, dòng họ. Em của em thì còn nhỏ lắm, em không ở với ba vì ba không hay ở nhà, cũng không theo mẹ tha phương được nên gửi lên nhà bà ngoại nuôi, đợt đó em đã vào cấp ba, theo một người cậu lên thành phố phụ việc và đi học. Còn ba em thì vẫn ở lại căn nhà đó, chỉ một mình… Và đúng là gia đình em cứ thể mỗi người mỗi ngã.
Bây giờ em đã lớn, đã cứng cõi, rắn chắc hơn trước. Mỗi lần về quê thăm ba, thỉnh thoảng vào lúc đêm tối, em hay tò mò ra sau vườn, đưa mắt tía lia lên mấy bụi tre. Ánh trăng sáng mờ ảo, ma mị treo trên đầu ngọn, thỉnh thoảng có vài đợt gió rít lên, lá tre khô đét bay là đà dưới mặt đất. Em biết con quỷ vẫn ở đó, nó chắc sẽ nhìn thấy em, nhưng nó chẳng bao giờ cho em gặp. Và trong tâm trí em luôn có khái niệm muốn được một lần gặp, trực tiếp đối mặt và tự tay bóp chết con quỷ này...
Tạm dừng tại đây lúc khác em viết tiếp nha mấy cụ.