[Funland] No land for the man

hoanglan132

Xe đạp
Biển số
OF-42452
Ngày cấp bằng
5/8/09
Số km
13
Động cơ
465,730 Mã lực
Provence mùa xuân

Provence mùa xuân
Chạy xe trên con đường nhỏ như sợi chỉ
Như đường khâu của tấm áo

Này thung lũng
Cứ thơm mãi mùi hoa coronille ruồm ruộm
Cứ tím lắc lư những đóa judée
Và để rượu chín dần trong thùng gỗ sồi
Nơi hầm rượu tối

Đôi chân bóc ra từ rễ cây
Từ một cơn chóng mặt của đất đai
Xuyên qua khu rừng váng vất
Bóng thông và bóng nắng
Không còn gì trên đỉnh núi Sainte Victoire
Ngoài nỗi buồn biển cả

Không còn gì để trách
Sau một cú ngã ngựa
Con ngựa trắng muốt có đôi mắt hiền đến vậy
Mà làm ta đau điếng
Vẫn chẳng từ bỏ
Giấc mơ có ngày
Giữa bình nguyên tung vó

Chỉ Provence, Provence,
Với những chiếc lá nhọn như kim châm
Của khóm thym và romarin
Chẳng bao giờ làm tổn thương ai

Chỉ Provence, Provence, Provence
Với tấm áo choàng ngăn ngắt của nàng
Đủ thảo thơm để giữ lòng không cay đắng.

25.4.21
 

QUANG1970

Xe lăn
Biển số
OF-547318
Ngày cấp bằng
25/12/17
Số km
11,074
Động cơ
316,158 Mã lực
Biết viết gì bây giờ nhỉ? Một cái chủ đề buồn cười, ở một forum đăng ký từ hơn 10 năm về trước và chưa bao giờ tham gia.

Chỉ là rất lâu không ghi lại điều gì đấy. Và tháng ngày có lẽ cứ chuội đi, như nước trôi theo dòng chảy, sẽ âm thầm biến mất, âm thầm lãng quên.


Những ngày đầu tháng chín, của năm 2020. Một cơn giông tuần trước thôi, đã thay đổi cả mùa màng. Buổi sáng se lạnh, trời sẩm tối nhanh, và mùa hè đang lịm tắt trên những vòm cây ngả vàng, những chiếc lá rơi xuống khu vườn, và tiếng bọn sinh viên kéo lê valise vào thành cổ đi tìm căn nhà chúng mới thuê, bắt đầu một năm học mới.


Thành phố già của những người trẻ. Nhiều năm về trước đã từng viết như thế. Mà không biết bao biến chuyển, bao thăng trầm của đời sống và lòng người. Mỗi tháng chín, sẽ là thành phố trẻ của những người đang già đi.

Khi bọn khách du lịch đã trở về nhà của họ, khi lũ sinh viên mới toe lò dò kéo vào các trường đại học trong thành phố, khi cư dân vừa kết thúc kì nghỉ hè, trở lại một guồng quay mới của công việc, của đưa đón lũ con cái, sắp đặt nhà cửa, và xa xăm nghĩ về kì Noel cuối năm.


Đã nghỉ làm một tuần chỉ vì cơn cảm lạnh mắc dịch, những tràng ho dài và cơn sốt nhẹ. Thời đại của covid khiến nếp sống hoàn toàn bị đảo lộn.

Vậy là một tuần ở lì trong căn hộ nhỏ, đọc xong tập truyện lịch sử chị bạn vừa viết, làm vài món ăn lâu rồi chẳng có thời gian nấu nướng, và ngắm mùa thu đang chậm rãi, chậm rãi thắp những ngọn đèn của nàng, dịu dàng, dịu dàng.


Có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm. Và trầm lắng nhất.


Chính vì vậy mình mới lại có thể ngồi lặng im mà gõ linh tinh thế này, trong tiếng nhạc nhóm Andrea Motis chơi guitare và ngân nga vài bản jazz tiễn biệt mùa hè.


Đã qua rồi đấy, 2 tháng làm việc bận rộn nhất. Khách sạn chưa bao giờ nườm nượp khách đến thế. Bọn patron mỉm cười hài lòng, và khoản tiền lương nhận được quả thật cũng đáng công.


Mà rồi thế nào nữa? Suốt khoảng thời gian ấy chỉ biết vùi trong công việc, những giấc ngủ và những trưa ngồi ở terrasse một nhà hàng nhỏ bên bờ biển, ngắm trời xanh nắng chói.


Chỉ đến buổi chiều tối của một ngày tháng Tám nào đó, đi uống nước với thằng bạn thân, bắt gặp gã serveur có mái tóc bồng bềnh, màu tóc nâu sẫm, mới bâng quơ nhớ về một dáng hình đã rất xưa.


Thuở chúng ta còn trẻ, nhiều mơ mộng và ít tính toan. Thuở ta còn tin vào một bàn tay vô hình đặt ta gần nhau tình cờ, mà hiển nhiên. Trong nhiều năm, em đã có cảm giác thế giới luôn quay xung quanh anh, hay chính xác hơn, anh khéo léo đặt bản thân vào trung tâm của không gian ấy. Em nhớ về papa với miệng cười hàm răng trắng sáng, nhớ về bà vợ Nga kiêu kỳ, cũng chẳng xấu xa gì, có điều tính tình gàn dở. Em nhớ maman, người phụ nữ tội nghiệp, bất hạnh. Cũng chỉ mong bà vững lành, may mắn, sau bao va chạm ấy.


Mà cuộc đời cứ thế trôi đi. Như bọn Pháp thường nói, Nước chảy chân cầu. Những êm đềm và bất trắc nối với nhau. Gặp gỡ cùng ly biệt. Khởi thịnh và suy vong.


Mùa xuân đã trôi đi trong đợt confinement kéo dài 2 tháng. Những bông nhài phưng phức đã đơm hoa, trổ lá bên lan can vắng không người lại qua. Mùa hè rực rỡ chói chang, oải hương thơm dọc lối vào khách sạn, mà cũng khô nhanh rồi tàn phai trong gió. Những loài hoa phận mỏng, cánh buồn. Có vẻ đẹp nào không phù du thoáng chốc?


Biển đã ở xa, núi đi vào sương sớm. Vừa mới mấy hôm trước, tuyết còn rơi trên đỉnh Alpes cuối tháng 8.

Giá mà có thể bỏ hết những ưu phiền, lắng lo này. Bắt một chuyến tàu nhỏ, đi đến tỉnh lị nép mình trong những thung lũng vắng, những khúc cua mềm mại, và những con dốc chóng mặt. Nơi những cánh rừng đang sắp sửa mọc đầy nấm nhỏ, và cây dẻ thâm cao rụng những chùm quả nâu sẫm nhiều gai nhọn, để hạt dẻ tách vỏ, dâng tặng cho ta trái thơm ngọt bùi.


Những lễ hội mùa thu trong ngôi làng ở Fuveau, những lối mòn chân núi Sainte Victoire bắt đầu mọc lên chùm hoa thạch thảo, những ngôi sao băng thường đến và đi giữa bầu trời tháng Tám, màu xanh thẳm, nhớ nhung, mơ mộng của mỗi buổi đêm. Thoảng về trong trí nhớ, đôi khi vẫn là ngọn đồi ấy, ấm áp và êm dịu trong vạt nắng chiều, nơi ngày xưa ta thường dõi mắt ngắm nhìn từ balcon căn nhà cũ.

Âm nhạc của Norah, mùi thơm từ căn bếp đưa lại, tán cây vàng phai trong khu vườn, nhành ô liu trĩu quả.


Chỉ dư vị của cơn cảm cúm vẫn đọng nơi cuống họng. Lâu rồi mới ốm lâu đến thế. Và bà sếp hàng trưa lại gọi điện hỏi tình hình để sắp xếp planning công việc.


10 năm về trước như một cánh chim nhỏ, mua vài vé máy bay bèo bọt, xốc balo nặng trĩu và đi về những cánh đồng phương Bắc.


Có lẽ chẳng thể nào còn như loài chim ấy, trên vai không nặng nỗi ưu tư, trong mắt chứa cả bầu trời rộng lớn, nhẹ bẫng mà dạo chơi trên những cây cầu Trung Cổ, những lâu đài bằng đá thâm nghiêm, và những mảnh biển xanh chưa bao giờ u tối.


3.9.20
Người Việt trầm lặng
Nếu tiếng Việt có từ tương đương thì Mợ vietsub mấy từ nước ngoài hộ cái cho dễ đọc ạ. :-/

+ Tiêu đề "thớt" thì là tiếng Anh, tuy không bồi nhưng ở dạng colloquial (văn nói / thường đàm) :D
+ Bài viết thì lại chủ yếu là tiếng Việt dạng văn "viết cố chau chuốt"! :)
+ Nội dung câu chuyện thì xứ trời Tây và chêm vào mấy câu, thậm chí thơ tiếng Pháp kiểu "Khaki và gấm"! :(

Nên để cho phù hợp thì em xin "góp tay" dịch cái tiêu đề này bằng tiếng .................... Tầu (Hán) cho tạm gọi là "muôn màu đa vẻ" ! :P

沒有住的地方 :((
(Không chốn nương thân!) :))

New Week Makes New Progress! =D>
 

tranmanhha

Xe điện
Biển số
OF-105945
Ngày cấp bằng
16/7/11
Số km
3,924
Động cơ
454,696 Mã lực
Mợ chủ đúng ở trời Tây.
Có văn phong rất là Tây.
 

hoanglan132

Xe đạp
Biển số
OF-42452
Ngày cấp bằng
5/8/09
Số km
13
Động cơ
465,730 Mã lực

Pour un vieux couple




Sáng thứ bảy, ngày đầu tiên của tháng Năm, năm 2021. Thời tiết đã mưa mãi suốt một tuần qua, và cả hôm nay nữa. Hiếm khi nào Provence mưa nhiều đến vậy. Giống như mùa xuân của ba năm trước, và giống cả mùa thu 2019.



Thời gian cứ thao thiết, thao thiết trôi. Có thể ở một khoảng không gian nào đấy, ta đã là một cơn mưa nhỏ, rơi lưng trời, và tan trong biển, hay chôn vùi sâu dưới tầng tầng rễ cây của một cánh rừng già.



Ở một không gian nào đấy, ta là một chân nến, thắp trên chiếc bàn gỗ, nơi terrasse rất cosy, bên hồ bơi, cùng nhìn ra thung lũng. Ta có thể thấy ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt của Steph, nghe tiếng bạn bè xung quanh lao xao, cô bạn gái rót thêm vin blanc vacqueyras vào chiếc ly, mùi rượu trên đầu ngón tay thơm thảng hoặc. - Này Steph, ta hỏi, anh còn nhớ Charlotte Bronte? – Charlotte nào cơ, một cô nàng xinh xinh nước da bánh mật, đến từ đảo Réunion um tùm những khu rừng nhiệt đới và những ngọn núi lửa đã tắt từ vài nghìn năm? – Phải, Charlotte của anh, Charlotte của nụ cười lấp lánh, mái tóc xoăn đặc sản đảo Outre Mer, Charlotte của hơi thở đẫm đầy hương vị biển khơi, và của những cung đường đã cùng anh lang bạt trong chiếc camping car bien aménagé. Vậy mà anh đã quên mất…



Ta có thể quên rất nhiều chàng trai và cô gái, nhưng không thể quên một cung đường xa. Ta nhớ ngôi làng Coursegoules chơ vơ dưới chân rặng núi Pré Alpes. Đầu giờ chiều nhóm ta tới nơi, xe băng qua những trảng cỏ xanh ngát, từng vụn tuyết vẫn trắng ngần đâu đó. Và căn biệt thự rộng thênh thang với chiếc lò sưởi rất ấm, hương gỗ thơm nồng tỏa ra từ cheminée, tiếng nhạc jazz mơ mộng, những cô gái Châu Á xinh đẹp chìm trong chiếc ghế bành, ngủ giấc thật sâu.



Đây không phải dãy núi Alpes già nua tráng lệ khoác tấm áo choàng trắng quanh năm, cũng không phải ông lão Cévennes nằm trên những con sông dài, tấm lưng mọc lên những cánh rừng hạt dẻ vàng nâu vào tháng Mười. Đây chỉ là vùng núi trung du, nối giữa biển khơi và thác ghềnh, nơi mọi ngôi làng đều hẻo lánh, cô độc, chênh vênh trên mỏm núi cao. Nơi một hồ nước nhỏ đã đóng thành băng. Cái hồ nước không có tên, nằm bên đường trượt tuyết của khu Gréolière les Neiges. Một hồ nước kiêu hãnh, bé bỏng, đã chọn gìn giữ nguyên vẹn ký ức của nó bằng cách vùi tất cả xuống đáy sâu. Không như anh, Steph ạ, nhìn xem, nến đã tắt trong cốc thủy tinh trên bàn, và anh đã đi vào nhà, mở cave để khui thêm một chai rượu khác.



Ngày vẫn mưa đến vậy. Ngày đầu tiên của tháng Năm, dân Pháp thường mua một đóa muguet, loài hoa trắng ngần mang hình chiếc chuông nhỏ, đậu trong lòng tay như một giọt nước, để mong cầu hạnh phúc.



Hôm qua, xong việc ở nhà Corinne, cô ấy mỉm cười chỉ nhành muguet, bảo : Prenez ce muguet, il vous apportera le bonheur. Nhớ ngày xưa, hồi còn ở kinh thành cũ, từng viết về mùa hoa Linh Lan trở lại cho ta nói lời yêu. Từng mơ về cánh đồng mùa hạ, với những con đom đóm xanh sau cơn mưa, về một mùi xạ hương xa thẳm, đưa bàn chân tần ngần trước cánh cổng khu vườn thơ ấu.

Nhiều năm trôi qua, tất cả những giấc mộng đều đã thành hiện thực và lại trở về hình hài của những cơn mộng khẽ. Những hạnh phúc đều đã nhấp môi, như những chai rượu ngon nhất vùng Bourgogne đã nếm, đã say rồi chợt tỉnh. Những dấu yêu đã thành yêu dấu đó, những khuôn mặt thân thương đã lìa xa. Như Charlotte của anh, Steph, đã ra đi rồi.



Bây giờ ta chẳng còn thiết tha một mùa hoa muguet và nghi ngờ những kẻ thường nói về hạnh phúc bằng cái miệng trơn tru quá. Ta chỉ nhớ cô gái với mái tóc xoăn và hơi thở mằn mặn mùi biển. Nhớ nước da sẫm sáng lên trong nắng, môi cười như ngôi sao cô đơn, bước chân trên cung đường vắng.



Ta nhớ tất cả những đôi lứa ấy, mà không hiểu sao họ chọn núi cao cùng biển sâu để đi về mỗi người một ngả. « C’est comme ça. C’est la vie », Steph nhún vai, cúi xuống thay một chân nến mới, quẹt vỏ bao diêm thắp lên đốm lửa nhỏ. Vệt sáng lại nhấp nháy trong cặp mắt nâu thông minh.



Không, ta chưa bao giờ tin cuộc đời vô lý đến vậy. Nhưng ta biết, chính con người mới quá chừng vô nghĩa. Giữa một « l’amour sublimé » (tình yêu lý tưởng) và một « l’amour vécu » (tình yêu đã trải qua) là cả một hồ nước đầy, có phải thế không Charlotte ?



Có nhiều cô nàng Charlotte đã chọn bỏ đi xa như thế, chọn thả rơi tình yêu của mình xuống lòng hồ xanh, vì tình yêu đã trải qua đã không mang cho mình sự tự do của tình yêu lý tưởng.



Mà cuộc đời lại giản đơn đến nhường ấy. Ai đó cứ hồn nhiên mơ mộng về một nhành hoa muguet có thể đưa ngọt ngào quay trở lại. Ai đó nhấp môi thêm một ly rượu nồng, ngoảnh nhìn giang sơn phù hoa, tự trấn an về niềm hạnh phúc nắm chặt trong lòng tay. Và ai đó nữa, chỉ một đôi giày bụi bặm, bâng khuâng bước về nẻo trời nào đấy, không bận tâm tương lai cùng quá vãng.



Này Steph, hãy thắp thêm một cây nến nhỏ trên chiếc bàn gỗ ngoài terrasse. Mưa đã ngừng rơi, chúng ta cùng lặng ngắm thung lũng kia, và cùng nhớ, một chút thôi, về cô gái ấy. Cô gái đã chọn biển khơi và tự do, thay vì chọn anh, những gấm và những hoa.



1.5.21
 

Bình minh biển

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-757578
Ngày cấp bằng
16/1/21
Số km
7,847
Động cơ
164,930 Mã lực
Pour un vieux couple



Sáng thứ bảy, ngày đầu tiên của tháng Năm, năm 2021. Thời tiết đã mưa mãi suốt một tuần qua, và cả hôm nay nữa. Hiếm khi nào Provence mưa nhiều đến vậy. Giống như mùa xuân của ba năm trước, và giống cả mùa thu 2019.



Thời gian cứ thao thiết, thao thiết trôi. Có thể ở một khoảng không gian nào đấy, ta đã là một cơn mưa nhỏ, rơi lưng trời, và tan trong biển, hay chôn vùi sâu dưới tầng tầng rễ cây của một cánh rừng già.



Ở một không gian nào đấy, ta là một chân nến, thắp trên chiếc bàn gỗ, nơi terrasse rất cosy, bên hồ bơi, cùng nhìn ra thung lũng. Ta có thể thấy ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt của Steph, nghe tiếng bạn bè xung quanh lao xao, cô bạn gái rót thêm vin blanc vacqueyras vào chiếc ly, mùi rượu trên đầu ngón tay thơm thảng hoặc. - Này Steph, ta hỏi, anh còn nhớ Charlotte Bronte? – Charlotte nào cơ, một cô nàng xinh xinh nước da bánh mật, đến từ đảo Réunion um tùm những khu rừng nhiệt đới và những ngọn núi lửa đã tắt từ vài nghìn năm? – Phải, Charlotte của anh, Charlotte của nụ cười lấp lánh, mái tóc xoăn đặc sản đảo Outre Mer, Charlotte của hơi thở đẫm đầy hương vị biển khơi, và của những cung đường đã cùng anh lang bạt trong chiếc camping car bien aménagé. Vậy mà anh đã quên mất…



Ta có thể quên rất nhiều chàng trai và cô gái, nhưng không thể quên một cung đường xa. Ta nhớ ngôi làng Coursegoules chơ vơ dưới chân rặng núi Pré Alpes. Đầu giờ chiều nhóm ta tới nơi, xe băng qua những trảng cỏ xanh ngát, từng vụn tuyết vẫn trắng ngần đâu đó. Và căn biệt thự rộng thênh thang với chiếc lò sưởi rất ấm, hương gỗ thơm nồng tỏa ra từ cheminée, tiếng nhạc jazz mơ mộng, những cô gái Châu Á xinh đẹp chìm trong chiếc ghế bành, ngủ giấc thật sâu.



Đây không phải dãy núi Alpes già nua tráng lệ khoác tấm áo choàng trắng quanh năm, cũng không phải ông lão Cévennes nằm trên những con sông dài, tấm lưng mọc lên những cánh rừng hạt dẻ vàng nâu vào tháng Mười. Đây chỉ là vùng núi trung du, nối giữa biển khơi và thác ghềnh, nơi mọi ngôi làng đều hẻo lánh, cô độc, chênh vênh trên mỏm núi cao. Nơi một hồ nước nhỏ đã đóng thành băng. Cái hồ nước không có tên, nằm bên đường trượt tuyết của khu Gréolière les Neiges. Một hồ nước kiêu hãnh, bé bỏng, đã chọn gìn giữ nguyên vẹn ký ức của nó bằng cách vùi tất cả xuống đáy sâu. Không như anh, Steph ạ, nhìn xem, nến đã tắt trong cốc thủy tinh trên bàn, và anh đã đi vào nhà, mở cave để khui thêm một chai rượu khác.



Ngày vẫn mưa đến vậy. Ngày đầu tiên của tháng Năm, dân Pháp thường mua một đóa muguet, loài hoa trắng ngần mang hình chiếc chuông nhỏ, đậu trong lòng tay như một giọt nước, để mong cầu hạnh phúc.



Hôm qua, xong việc ở nhà Corinne, cô ấy mỉm cười chỉ nhành muguet, bảo : Prenez ce muguet, il vous apportera le bonheur. Nhớ ngày xưa, hồi còn ở kinh thành cũ, từng viết về mùa hoa Linh Lan trở lại cho ta nói lời yêu. Từng mơ về cánh đồng mùa hạ, với những con đom đóm xanh sau cơn mưa, về một mùi xạ hương xa thẳm, đưa bàn chân tần ngần trước cánh cổng khu vườn thơ ấu.

Nhiều năm trôi qua, tất cả những giấc mộng đều đã thành hiện thực và lại trở về hình hài của những cơn mộng khẽ. Những hạnh phúc đều đã nhấp môi, như những chai rượu ngon nhất vùng Bourgogne đã nếm, đã say rồi chợt tỉnh. Những dấu yêu đã thành yêu dấu đó, những khuôn mặt thân thương đã lìa xa. Như Charlotte của anh, Steph, đã ra đi rồi.



Bây giờ ta chẳng còn thiết tha một mùa hoa muguet và nghi ngờ những kẻ thường nói về hạnh phúc bằng cái miệng trơn tru quá. Ta chỉ nhớ cô gái với mái tóc xoăn và hơi thở mằn mặn mùi biển. Nhớ nước da sẫm sáng lên trong nắng, môi cười như ngôi sao cô đơn, bước chân trên cung đường vắng.



Ta nhớ tất cả những đôi lứa ấy, mà không hiểu sao họ chọn núi cao cùng biển sâu để đi về mỗi người một ngả. « C’est comme ça. C’est la vie », Steph nhún vai, cúi xuống thay một chân nến mới, quẹt vỏ bao diêm thắp lên đốm lửa nhỏ. Vệt sáng lại nhấp nháy trong cặp mắt nâu thông minh.



Không, ta chưa bao giờ tin cuộc đời vô lý đến vậy. Nhưng ta biết, chính con người mới quá chừng vô nghĩa. Giữa một « l’amour sublimé » (tình yêu lý tưởng) và một « l’amour vécu » (tình yêu đã trải qua) là cả một hồ nước đầy, có phải thế không Charlotte ?



Có nhiều cô nàng Charlotte đã chọn bỏ đi xa như thế, chọn thả rơi tình yêu của mình xuống lòng hồ xanh, vì tình yêu đã trải qua đã không mang cho mình sự tự do của tình yêu lý tưởng.



Mà cuộc đời lại giản đơn đến nhường ấy. Ai đó cứ hồn nhiên mơ mộng về một nhành hoa muguet có thể đưa ngọt ngào quay trở lại. Ai đó nhấp môi thêm một ly rượu nồng, ngoảnh nhìn giang sơn phù hoa, tự trấn an về niềm hạnh phúc nắm chặt trong lòng tay. Và ai đó nữa, chỉ một đôi giày bụi bặm, bâng khuâng bước về nẻo trời nào đấy, không bận tâm tương lai cùng quá vãng.



Này Steph, hãy thắp thêm một cây nến nhỏ trên chiếc bàn gỗ ngoài terrasse. Mưa đã ngừng rơi, chúng ta cùng lặng ngắm thung lũng kia, và cùng nhớ, một chút thôi, về cô gái ấy. Cô gái đã chọn biển khơi và tự do, thay vì chọn anh, những gấm và những hoa.



1.5.21
Hay lắm ạ, nhưng em chưa đọc đâu :(
 

happyhn

Xe container
Biển số
OF-82098
Ngày cấp bằng
6/1/11
Số km
9,997
Động cơ
510,350 Mã lực
Em tưởng đây là tên một bộ phim về 1 kẻ
giết người hàng loạt ở Mỹ.
Có lẽ là phin kể về 1 cô gái có đời sống tình cảm thiếu thốn, có lẽ tình dục cũng vậy. Thường mang u uất giãi bày cùng nhân gian hy vọng tìm được một đấng mày râu cao to đen hôi chăng. Cụ xem có giải cứu đưoc mỹ nhân 0
 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
54,896
Động cơ
1,127,174 Mã lực
Nếu tiếng Việt có từ tương đương thì Mợ vietsub mấy từ nước ngoài hộ cái cho dễ đọc ạ. :-/
Thời Pháp gọi là "vành đai trắng", nơi quân đội Pháp bắn bừa vào mà không chịu trách nhiệm. "Vành đai trắng" thường là 12 -15 km để ngăn cách quân đội ta (Việt Minh) áp sát tấn công. "Vành đai trắng" điển hình là vùng từ thị xã Ninh Bình cho đến Tam Điệp, rồi gần chùa Bái Đính bây giờ
 

van000

Xe hơi
Biển số
OF-461750
Ngày cấp bằng
15/10/16
Số km
161
Động cơ
201,852 Mã lực
Có lẽ mợ chủ tầm U40 hoặc U50. Văn phong này giống hoa học trò hồi hai ba thập kỷ trước. Kiểu mơ màng hoa mỹ và giàu nhịp điệu. Giờ văn vẻ đa phần xôi thịt lâu lắm mới đọc lại kiểu diễn đạt này.
 

Machimachi

Xe tải
Biển số
OF-203261
Ngày cấp bằng
23/7/13
Số km
367
Động cơ
325,179 Mã lực
Nơi ở
Long Biên
Văn phong có tý gọi là lãng mạn, chưa đến mức sến súa quá nhưng đợc bải hoải thế nào ý. Mợ chủ buồn, cô đơn và hoài niệm...Nhưng đọc nhiều cũng thấy mệt dần
 

dung.nv

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-363720
Ngày cấp bằng
20/4/15
Số km
5,672
Động cơ
320,739 Mã lực
No văn thơ for ốp phơ...
....
.
....
.
.
.
Mát dượi :D
 

My Hao

Xe điện
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
4,675
Động cơ
1,514,458 Mã lực
Em lại cứ tưởng sốt đất nên no land for the man :))
 

Đào Tử Thi

Xe container
Biển số
OF-413600
Ngày cấp bằng
30/3/16
Số km
7,231
Động cơ
353,700 Mã lực
Nơi ở
Văn Điển
Văn của mợ nhún nhảy như những vần thơ trở về từ trong quá khứ ấy nhỉ, cảm giác lúc vui lúc buồn lúc ồn ào khi tĩnh lặng, như những mảnh ghép thời gian và không gian khiến người đọc phải tự chắp nối tư duy cao độ để đôi lúc chợt nhận ra không hiểu gì mấy.
 

tuannbb

Xe điện
Biển số
OF-157076
Ngày cấp bằng
17/9/12
Số km
3,958
Động cơ
-7,891 Mã lực
Nơi ở
Linh Đàm thôn
Mợ viết rất hay, chắc là lấy từ nhật ký ra rồi. Tuyp người như mợ chủ tâm hồn lãng mạn, mong manh dễ vỡ, đầy nội tâm chắc hợp với mẫu đàn ông nhẹ nhàng, tinh tế và nói nhẹ cười duyên :) viết tiếp đi mợ ơi!!
 

Đào Tử Thi

Xe container
Biển số
OF-413600
Ngày cấp bằng
30/3/16
Số km
7,231
Động cơ
353,700 Mã lực
Nơi ở
Văn Điển
Có lẽ mợ chủ tầm U40 hoặc U50. Văn phong này giống hoa học trò hồi hai ba thập kỷ trước. Kiểu mơ màng hoa mỹ và giàu nhịp điệu. Giờ văn vẻ đa phần xôi thịt lâu lắm mới đọc lại kiểu diễn đạt này.
Nhưng em lại ưng tuýp này, chắc sẽ rất hợp với em đây. Em sẽ đi tìm gặp cho bằng được hoanglan132 idol của lòng em.
 

TechNip2016

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-401751
Ngày cấp bằng
19/1/16
Số km
517
Động cơ
235,209 Mã lực
Em cảm nhận thời gian trôi đi chầm chậm
Văn mợ viết êm đềm và nhiều hình ảnh. Cũng đáng đọc.
 

hoanglan132

Xe đạp
Biển số
OF-42452
Ngày cấp bằng
5/8/09
Số km
13
Động cơ
465,730 Mã lực
Dặm đường xa, đường xa





Vậy là những cơn mưa dai dẳng cuối cùng của tháng Mười cũng đi qua. Dường như năm nào, vào thời điểm này, dù ở Hà Nội, Sài Gòn, Aix en Provence, hay một tỉnh lỵ hẻo lánh nằm tít sâu nơi triền núi già Cévennes, bên rừng cây dẻ vàng và bờ sông lạnh, những cơn giông cũng kéo về vần vũ suốt đêm. Để câu chuyện sau bữa ăn tối, cạnh chiếc lò sưởi thơm mùi gỗ, còn nối dài nối dài. Và bộ Scrabble được mang ra chơi cùng những người bạn, tiếng xuýt xoa hương vị ngọt bùi của hạt dẻ vùi dưới lớp củi đen. Âm thanh của năm tháng qua, của những bông hoa hướng dương đã nở, đã hái đầy tay thời thanh xuân tươi đẹp, tiếng còi tàu vang vang sóng nước báo hiệu giờ nhổ neo, và bài hát đuổi theo ánh mặt trời của ban nhạc không bao giờ cũ, khiến lòng ta chẳng bao giờ già nua.



Chẳng khi nào già nua, như tháng Mười vậy.



Năm nay, tháng Mười đánh dấu bằng kì nghỉ ở Đông Âu cùng hòn đảo nhỏ phía nam Hy Lạp. Những nơi chốn kỳ lạ, vừa thân quen, vừa khác biệt. Những thành phố của Kundera, của Robert Capa, thị trấn nhỏ nơi chàng trai trẻ Chopin lần đầu hội ngộ cô gái Maria, người thiếu nữ được đính hôn với chàng. Và bờ biển tận cùng vương quốc huyền thoại, nơi thần Zeus được sinh ra, nơi nàng Europe xinh đẹp bị lừa vào lưới tình, nơi cây ô liu già nhất vẫn đứng sừng sững trong khu vườn, cần mẫn ra trái suốt vài nghìn năm. Nơi Albert Camus muốn sống những năm tháng cuối cùng, để viết về người đàn ông đầu tiên, « người tự do đến từ xứ sở của mặt trời cùng hương ngải đắng. »



Nếu tự do của Camus luôn mang tới cho ta cảm giác về một ảo ảnh của lý tưởng, của điều bất khả, như « người đàn ông trìu mến nhất » có ngày trở thành « briseur cœur », thì tự do của Kundera lại đạp lên lý tưởng, đưa ta trực diện với những gì vốn bản năng nhất, thậm chí châm biếm nhất của loài người. Ở Prague, trong căn phòng ấm dưới chân đồi Petrin, ta đã thầm hỏi nơi nào từng sống nàng Tereza và Tomas. Dưới đường phố nào tháng năm thống khổ, cô gái nhỏ chụp khuôn hình con người bị giày vò bởi súng đạn, truy bắt, đói cùng sợ hãi. Dưới đường phố nào tháng năm chiếm đóng, Tomas lang thang với câu hỏi « Es Muss Sein » náo động tâm trí. « Đời nhẹ khôn kham » mà sao chỉ một câu truy vấn « Cần phải thế không » lại nặng nề, nặng nề đến vậy…



Ta nhớ buổi sớm nhẹ bẫng trên cầu Charles ngắm mặt trời lên. Những bức tượng tuyệt đẹp và những cột đèn duyên dáng. Nhiệt độ -2 độ, không khí thanh sạch như trước giờ tuyết rơi. Mà tuyết sẽ chẳng rơi vì nắng về rạng rỡ. Thằng bạn nhắn tin bảo nếu chạm vào tượng thánh Népomucène thì sẽ gặp may mắn, hạnh phúc. Nhưng chỉ riêng việc được dạo bước dọc cây cầu trung cổ xinh đẹp này vào một ban mai trong sáng, được chậm rãi ngắm những mái ngói đỏ tươi và những bức tượng ánh vàng lấp lánh trên nóc các tòa nhà xưa tráng lệ, được thả tầm mắt ngút dài dòng sông, dòng chảy hiền hòa từng băng qua bao chiến tranh và chinh phạt, phù hoa và đổ nát, chỉ việc ấy thôi đã là cả một phước lành trong đời sống này rồi, đúng không ?



Ta nhớ những rừng bạch dương cao vút lùi lại đằng sau ô cửa sổ toa tàu trong chuyến tàu từ Prague đến Marianske Leznez. Tỉnh lỵ nhỏ xíu nằm ở biên giới Đức và Cộng Hòa Séc, lọt thỏm giữa vườn quốc gia rộng lớn bao phủ bởi khuôn viên yên ả và rừng cây mùa thu, những suối nước khoáng mát lành, những tòa biệt thự hoành tráng. Khách sạn Nove Laznez với bồn tắm La Mã tuyệt đẹp, nơi chỉ có một mình ta, ở thị trấn spa nổi tiếng nhất nhì Châu Âu. Nơi Goethe từng tản bộ dọc lối mòn trong rừng, leo lên đồi ngắm nhìn thung lũng vắng. Nơi Chopin hồi hộp gặp vị hôn thê, lần đầu ra mắt gia đình nàng, trong cái tĩnh lặng dịu dàng nhất mực của thiên nhiên và tuổi trẻ.

Sự tĩnh lặng dịu dàng nhất mực của vũ trụ và lòng người.



Cái thị trấn xíu xiu như nốt trầm mủm mỉm, nơi chốn bình yên của núi đồi và rừng cây, của an nghỉ, của màu xanh của lá, hương thơm của hoa, sự trong trẻo và sức mạnh hồi sinh của nước đầu nguồn. Có một cái gì đó rất Đà Lạt, một chút ít Hà Giang, rồi Ronda, Trakai…Những vùng đất ta đã đi qua, trái tim nhớ nhung thỉnh thoảng, vì vẻ đẹp, vì sự an ủi thẳm sâu, vì nỗi cô độc của một tỉnh lỵ náu mình sau trập trùng đồi núi, thảo nguyên, vì những hồ nước sâu như ký ức, như màu mắt, như những đêm mộng du lang thang lang thang. Vì đã xa rồi, tiếng bước chân trên cây cầu cổ, sau bữa ăn tối, người chủ nhà hàng tặng chúng ta một chai vin blanc Andalusia, ta không uống mà cất trong cave. Ngần ấy năm, rượu chưa khui nhưng lòng người còn chuếnh choáng say chút dư hương mùa cũ.



Bây giờ đương mùa thu. Ở Crète, hòn đảo tận cùng phía nam Hy Lạp, biển vẫn ấm và nắng tràn trề chảy trên những khu vườn ô liu xanh lục. Ta nhớ những cơn giông nhiệt đới, nhớ cái không khí cực kỳ Việt Nam ở ngoại ô Chania, với những ngôi nhà xập xệ mái tôn, những chiếc xe cúp cà tàng, những ghế bàn nhựa xếp la liệt trên vỉa hè lúc 10h tối để phục vụ khách ăn đêm. Đằng sau vẻ ngoài lôi thôi tồi tàn ấy, khu phố cổ với những cửa hàng lưu niệm vô cùng đỏm dáng, vòm hoa giấy tím hồng xỏa tóc rủ lên terrasse các nhà hàng kiến trúc vénitien, hải cảng xanh ngát có ngôi đền mái tròn phảng phất hơi thở phương Đông, một nhà thờ thật nhỏ ngự trong lòng núi, nơi ta đẩy cánh cửa gỗ, bắt gặp bức tượng đức Mẹ cùng nhìn ra ngoài khơi, đầy trìu mến. Chania thoáng chốc, phố thị rộn rã chứa trong mình các mảng màu tương phản, phức tạp của lịch sử cùng văn hóa. Chania của phế tích và hiện đại, của vương giả và nghèo khó, của mỹ miều và xấu xí, của huyền bí phương Đông và vạm vỡ phương Tây, của sự kinh ngạc.



Còn ở phía bờ Tây vùng biển này, trấn nhỏ Kissamos lại ngọt ngào như một nụ hôn đánh rơi xuống làn nước xanh. Ta yêu tất cả những gì thuộc về nơi ấy. Yêu từ căn phòng rộng thật rộng, có ban công mở vào biển biếc của khách sạn đẹp hơn cả khách sạn 5* nơi ta làm việc, yêu nụ cười ấm áp của Yanna, cô lễ tân tuổi trung niên đến từ Athène. Ta yêu con đường xinh xẻo dẫn vào thị trấn, băng qua những ngôi nhà màu trắng giản dị mà rất duyên, những vườn tược đầy hoa tươi cùng cây trái. Ta chưa bao giờ thấy những quả lựu to đỏ lựng đến nhường ấy, và hoa nhài thơm tho trong đêm, cùng một mùi hương thật ngọt nào đấy thi thoảng vương vít quanh đây. Khi ta một mình thơ thẩn trên đồi cao, giữa những tàn tích từ thời cổ đại của ngôi làng Polyrrinia vốn vô cùng giàu có. Những bức tường đá được cắt phẳng phiu bằng nước xối, khu mộ cổ trông ra đại dương, người phụ nữ luống tuổi nơi xưởng gỗ tự hào mở cuốn sách có bài viết về chồng bà, một nghệ nhân dành cả cuộc đời để làm các sản phẩm từ gỗ ô liu của vùng. Những cuộc đời như thế dường như chẳng bao giờ đi đâu xa khỏi mảnh đất này, khỏi những ngôi nhà trổ ra từ vách đá xưa và những di chỉ của nhiều nghìn năm hoang vắng.



Những tu viện thâm nghiêm bên vịnh nước, một hoàng hôn rực rỡ ở Plakias thuộc bờ biển Lybie khiến ta thấy mình như chạm tay vào Châu Phi, một buổi chiều hitchhike cùng đôi vợ chồng già người Pháp thăm những vòi phun nước ở Spili, và ngồi ăn ở một resto giản dị. Bữa ăn có hoa mướp vàng nhồi thịt, có vin blanc địa phương, sườn nướng, và bánh hạnh nhân tẩm sữa. Còn nhớ ta đã ngạc nhiên biết chừng nào khi nhìn tờ hóa đơn thanh toán giá bèo bọt, đồ ăn thì ngon đến vậy.



Mà tại sao lại viết ra tất cả những chi tiết vụn vặt này, lê thê từ suốt độ cuối tháng Mười ? Ta giống như cô nàng Yukiko trong truyện « Les nuages flottant » của Hayashi Fumiko, cứ nhắc hoài kỷ niệm và mơ về tháng ngày mơ mộng cũ.



Hai, ba tháng nữa thôi, lại có thể khoác balo trên vai, đi đến những miền đất đầy nắng. Những vùng đất và biển sâu ta chưa từng tới bao giờ, nơi người ta bày bán ngoài chợ những tấm vải nhiều màu sắc, những hương liệu đầy hoa hồi và quế, những nồi đất nung để hầm thịt và rau tươi, những chai nước hoa còn phảng phất mùi sa mạc.



Còn bây giờ, thành phố nơi ta ở sẽ đón những cơn tuyết đầu mùa. Sương mù buổi sớm và lá vàng rụng đầy công viên. Chẳng mấy chốc lại qua hết một năm.



Chẳng mất chốc lại đi qua tuổi trẻ.



Những dặm đường xa, đường xa



Chỉ mong luôn an lành, Lan nhé!





2.12.21
 

hoanglan132

Xe đạp
Biển số
OF-42452
Ngày cấp bằng
5/8/09
Số km
13
Động cơ
465,730 Mã lực
Nhành phong non trùm khăn đỏ

Chỉ một ngày tháng mười hai bình thường
Trời lạnh thật lạnh
Ai bảo trái đất ấm lên kinh hoàng
Mà tuyết rơi đầy triền núi

Chỉ một ngày chủ nhật bình thường
Sau buổi sáng công việc nhạt nhẽo
Về nhà pha ấm trà
Đổ đầy nước nóng vào túi giữ nhiệt
Lò sưởi chết ngắt
Ăn miếng bánh chocolat làm từ dăm hôm
Bụng cồn cào nhớ Hà Nội

Những con đường thuở không mồ côi cây cối
Nhúm hoàng lan gói trong tờ báo bà lão bán ven hồ Tây
Vị kem cốm Tràng Tiền
Màu hoa lộc vừng đỏ phớt
Tiếng loa phường Cầu Gỗ vintage như thơ Lưu Quang Vũ
Hương cà phê buổi sáng bà Bích rang trên quán Đinh
Và hoa, và hoa, và hoa khắp nẻo

Và ta, và ta, và ký ức hơn mười năm trước
Nhành phong non đã lớn
Hà Nội chắc vẫn cũ xì
Mênh mông như ca khúc của Việt Anh

Em đi đâu mùa hoa bỏ lại
Để đợi chờ chết trong vườn khuya

Thành phố của đợi chờ không bao giờ dứt
Ngày cuối năm bình thường có chợt nhớ nhung ai?


19.12.21
 

tranmanhha

Xe điện
Biển số
OF-105945
Ngày cấp bằng
16/7/11
Số km
3,924
Động cơ
454,696 Mã lực
Chủ thớt viết hay quá.
Rất nhẹ nhàng và sâu lắng, và cũng rất Tây.
Cứ mải mê đọc, dễ bị trôi vào cảm giác miên man lắm.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top