Đau bụng chết đấyHồng này chắc là hồng đỏ, nó mềm nhũn nên lão 80 nuốt chục quả ko vấn đề cụ ạ![]()

Đau bụng chết đấyHồng này chắc là hồng đỏ, nó mềm nhũn nên lão 80 nuốt chục quả ko vấn đề cụ ạ![]()
Em đọc thì hồng giòn ăn lúc đói mí đau bụng, còn hồng mềm người già và trẻ nhỏ ăn được ợ, lúc noĐau bụng chết đấy![]()
“Em nghe thầy đọc bao ngàyEm nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời...
Thơ tình Nguyễn Bính nhiều mà cụ, đọc ko những xao xuyến mà còn day dứt và buồn tê tái.Cụ có bài nào tâm đắc của Nguyễn Bính cụ ngâm lên đây cho em thưởng với. Em cũng thích đọc thơ lắm. Đọc thơ cảm giác xao xuyến bồi hồi ra phết![]()
Tiếp đoạn của cụ:Khi con Tu Hú
Khi con Tu Hú gọi bầy
Lúa chiêm đương chín trái cây ngọt dần
vườn râm dậy tiếng ve ngân
... đầy sân nắng đào
Trời xanh càng rộng càng cao
Đôi con diều sáo lộn nhào từng không
Tự nhiên nhớ bập bõm![]()
Cám ơn cụ. Bài thơ rất hay. Em thì hay đọc xuân Diệu. Cảm giác khao khát yêu của ông rất mãnh liệt. Mà giọng thơ thể hiện bản năng rất cao luônThơ tình Nguyễn Bính nhiều mà cụ, đọc ko những xao xuyến mà còn day dứt và buồn tê tái.
Cụ tìm mấy bài: Một trời quan tái, Lỡ bước sang ngang, Thư cho chị, Hôn nhau lần cuối... buồn muốn khóc luôn ấy
Bài này văn học lớp 12:
Cây bàng cuối thu
Thu đi trên những cành bàng
Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi
Hôm qua đã rụng một rồi
Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn
Hôm nay lá thấy tôi buồn
Lìa cành theo gió lá luồn qua song
Hai tay ôm lá vào lòng
Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây
Quạnh hiu như tấm thân này
Lại âm thầm sống những ngày gió mưa.
NB
Không phải, cụ nhầm, nó chính là... hồng nhan ạ!Hồng này chắc là hồng đỏ, nó mềm nhũn nên lão 80 nuốt chục quả ko vấn đề cụ ạ![]()
Bài này thuộc thể loại vè nói ngược trong văn học dân gian Việt Nam, khuyết danh. Trước em có cả quyển mà giờ mất rồi, may vẫn nhớ một ít. Đây là bài mở đầu quyển ấyGiờ em cũng mới biết bài này của Á Nam. Thanks cụ
Bài ca dao/vè này trong sách TV lớp 4 chắc là Khuyết danh/truyền miệng rồi cụ nhỉ:
Bao giờ cho đến tháng ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông,
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi.
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười,
Con gà, nậm rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm cho trúm bò vào,
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô.
Thóc giống cắn chuột trong bồ,
Một trăm lá mạ đổ vồ con trâu.
Chim chích cắn cổ diều hâu,
Gà con tha quạ biết đâu mà tìm.
Xuân Diệu có bài này cũng mạnh liệt và hơi điên điênCám ơn cụ. Bài thơ rất hay. Em thì hay đọc xuân Diệu. Cảm giác khao khát yêu của ông rất mãnh liệt. Mà giọng thơ thể hiện bản năng rất cao luôn
Em xin phép trích bài vội Vàng
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Hay đấy cụ, tuy lời thơ hơi tiêu cực nhưng đó là cảm xúc thật của ông. À quên em còn bài này cũng rất tâm đắc, em post nốt cụ thẩm nháXuân Diệu có bài này cũng mạnh liệt và hơi điên điên
Em xin phép trích dù hơi lạc đề
Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?
Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất cho anh mở
Nhớ
Muôn thuở thần tiên.
Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta!
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Đêm nào anh cũng đi quanh em mà khóc
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến.
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.
Câu Nắm xôi nuốt trẻ lên mười, em đoán chị 114hangbong sẽ sửa thành Đĩa xôi nuốt lão Ba NgơHồng này chắc là hồng đỏ, nó mềm nhũn nên lão 80 nuốt chục quả ko vấn đề cụ ạ![]()
Cụ thẩm nốtXuân Diệu có bài này cũng mạnh liệt và hơi điên điên
Em xin phép trích dù hơi lạc đề
Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?
Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất cho anh mở
Nhớ
Muôn thuở thần tiên.
Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta!
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Đêm nào anh cũng đi quanh em mà khóc
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến.
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.
Em nhớ trong sách giáo khoa hình như lớp 2 có trích 2 câu cuối này:Chiến sĩ Điện Biên ( SGK lớp 4 cũ thì phải)
Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
Chiến sĩ anh hùng
Đầu nung lửa sắt
Mưa dầm cơm vắt
Máu trộn bùn non
Gan không núng, chí không mòn...
......
Dốc Pha Đin, chị gánh anh thồ
Đèo Lũng Lô, anh hò chị hát
Dù bom đạn xương tan, thịt nát
Không sờn lòng, không tiếc tuổi xanh...
Hỡi các chị, các anh trên chiến trường ngã xuống
Máu của anh chị, của chúng ta
không uổng!
Sẽ xanh tươi đồng ruộng Việt Nam
Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam
Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng...
1 chục đĩa xôi nuốt lão Ba Ngơ
Làm em lại nhớ tiết học về bài Sóng của Xuân Quỳnh. Thầy đang phân tích câu Sông không hiểu nổi mình, Sóng tìm ra tận bể, một con bạn ngồi giữa lớp hồn nhiên quay sang hỏi em C đã đá bồ chưa, cả lớp cười bòCụ thẩm nốt
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
- Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Hay cụ ạ, một trong những bài thơ tình đặc sắc nhất của Xuân Diệu rồiCụ thẩm nốt
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
- Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!