Cháu đang nghe bài hát "đảo yến một khúc ca" của kụ gửi. Từ trước đến giờ cháu chưa bao giờ tự mình bật một bài hát như thế này để nghe cả, tuy nhiên cháu cũng chưa bao giờ ghét cả. Và có lẽ cháu cũng chưa thấm được hết cái hay của bài hát nhưng,những đảo yến này gần Trường Sa và Hoàng Sa của chúng ta lắm đúng không ah!
Kụ trải lòng nên cháu cũng rất muốn được nói ra những điều trong lòng mình về một người lính cháu quen, người ấy là chú của cháu ah!
Chú đi bộ đội 5 ngày sau khi cháu ra đời nên trái với các cô chú khác trong nhà chú đối với cháu rất xa lạ và cháu cũng rất sợ chú. Trong kí ức của cháu chưa bao giờ có màu áo xanh của chú hay có sự bao dung, sự dạy dỗ của chú mà chỉ đều là những điều rất buồn.
Cháu nhớ những lần chú về thăm nhà ông bà vui như thế nào, ông bà giúp chú tiếp đón bạn bè ra sao. Cháu cũng rất nhớ nụ cười vui vẻ và giọng nói đầy tự hào của ông khi khoe với mọi người về chiếc áo ấm chú được đơn vị phát cho rồi chú mang về biếu ông. Cháu không nhớ được cái áo đó tên là gì nhưng cho đến bây giờ cháu vẫn nhìn thấy nó trong tủ quần áo của ông.
Cháu cũng nhớ sự dịu dàng yêu chiều của bà khi chú về thăm nhà, ngày ấy với một miền quê nghèo người ta rất tiết kiệm điện nhưng bà lại cho thói quen đắp chăn và bật quạt của chú chẳng có gì đáng phàn nàn cả.
Và cháu còn nhớ hơn sự buồn rầu của ông bà khi chú nói chú đạt đến được vị trí ngày hôm nay là tự mình vận động, chả được ông bà giúp đỡ gì. Ông nói chú đã mũ cao áo dài rồi.....còn bà thì chẳng nói gì cả.
Nhà cháu chuyển nhà ,xa quê 10 năm nhưng chú cũng chỉ ra nhà cháu 1 lần lúc chú thiếu tiền. Lý do của chú là chú bận công tác !
Cháu chẳng bao giờ có thể quên được giọt nước mắt của mẹ cháu khi kể lại cho cháu rằng ngày cháu trượt đại học, chú gọi điện về nhà cháu hỏi,
rồi khi biết cháu trượt chú đã nói, "ngu theo giống rồi, có thi nữa thì cũng đến thế thôi, tống nó đi đâu thì tống!"
Cháu cũng chẳng bao giờ quên được mùng 1 Tết năm ấy cháu đã khóc như thế nào khi nghe những lời chú nói về bố mẹ cháu và cả về cháu nữa.
Có thể chú đã hoàn thành rất tốt trách nhiệm của một người lính nhưng chú đối với gia đình mình chú đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều thứ đáng quí, đáng trân trọng.
Cháu biết có thể giờ này chú vẫn đang phải lăn lộn ở một vùng biên giới nào đó vì Tổ Quốc, vì từng tấc đất thiêng liêng của đất nước. Cháu biết chú hẳn cũng đã phải hi sinh nhiều thứ.
Thế nên cho dù cháu không thể nào quên được những điều kia nhưng cháu đã tha thứ cho chú rồi.
Chỉ có điều từ ngày còn bé cháu cũng chưa bao giờ nói hay hát rằng 'cháu yêu chú bộ đội" cả; cho dù cháu luôn được dạy như thế rất nhiều.
P/S:
Có lẽ nhà cháu đã lạc đề và làm loãng mất topic của kụ mất rồi. Cháu sẽ xóa những điều trên nếu có kụ mợ nào thấy cháu nên xóa ah !