Hôm nay mát mẻ, trong người cũng nhẹ nhõm mình kế chuyện một người anh hùng trong cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam.
Bối cảnh gặp cụ này cũng không nên tôi kể sơ qua thôi.
Như các cụ mợ đã biết. Sau chuyến đi Campuchia hồi tháng 5 vừa rồi, tôi trở về rất mệt mỏi. Cứ nghĩ tuổi cũng cao mà đi và làm việc liên tục trong 3 ngày như vậy thì mệt mỏi là lẽ đương nhiên. Về nhà nghỉ ngơi 2-3 ngày thì ho và sốt vào buổi chiều. Chà, kiểu này chắc có vấn đề ? Tôi đi khám bệnh và các Bs kết luận " giãn tĩnh mạch phổi". Uống kháng sinh vài ngày thì ok. Ơn trời, 50 năm nghiện thuốc mà lá phổi cũng vẫn xài được.
Tiện thể đi khám bệnh, bà xã kêu khám tổng thể luôn vì hơn năm chưa đi khám. Ờ thì chiều bà xã chút vậy. Thế là xét nghiệm, chụp chiếu các kiểu... Vậy mới ra lắm bệnh: nào là pô lít đại tràng, nào là u nhỏ ở gan... Sau đó các Bs sĩ kết luận " Nguy cơ cao
"
Vậy là xong : Từ thủa ấy quăng thân vào gió bụi / Đến hôm nay phút chết đã kề bên..."
Bà xã rất choáng và hoang mang, tôi phải an ủi :" 67 tuổi chưa gọi là già, nhưng cũng không quá trẻ, yên tâm đi số tôi sống dai lắm"
Tôi có con em gái út học y HN, nhưng nó không làm y mà lại làm dược. Bạn học cùng khóa của nó giờ trải khắp các bệnh viện. Tôi gửi tất cả các kết quả cho cô em gái. Cô em thông báo làm thêm xét nghiệm 3 chỉ số nữa. Mấy hôm sau tôi cùng cô em đến nhà anh bạn viện K. Sau khi xem xét kỹ các xét nghiệm và phim chiếu chụp, đĩa CD... Bs kết luận :" Mổ, cắt anh ạ. Hôm nay thứ 6, anh về suy nghĩ, thứ hai anh vào viện em sẽ làm thêm vài xét nghiệm rồi mổ luôn cho anh. Chỉ 2h là xong cả gan lẫn Pô lít đại tràng. Mà các cụ nhà anh cũng phù hộ cho anh đấy, thế nào lại phát hiện sớm, chưa có xâm lấn gì. Nhưng nguy cơ là 95% đấy anh ạ"
Tôi đồng ý và hứa sẽ suy nghĩ. Trên đường về cô em gái nói :" Giờ mổ xẻ, lại trị xạ phức tạp. Trước mắt chưa có vấn đề thì mai cứ đi nghỉ ngơi đã ( mấy anh em nhà tôi thường mỗi năm hay đi nghỉ cùng nhau vài ngày. Chỉ anh chị em ruột thôi. Ngồi ôn lại những kỷ niệm hồi bé cũng rất vui)
Vậy là mấy anh em đi nghỉ. Trong lúc đó bà xã hỏi han khắp nơi, rồi cúng bái, xem bói, lễ lạt búa xua... Sau vài ngày trở về thì cô cháu gái bên vợ gọi điện :" Ông bố nuôi cháu, sau Tết bị K phổi. Nhưng có một người em kết nghĩa biết chữa bệnh bằng thuốc nam. Bố nuôi cháu uống đến giờ thì bệnh thuyên giảm 90% rồi. Vừa rồi đi khám ở K Tân triều thì không còn tế bào K nữa. Để cháu hỏi ông chú kia có chữa cho chú không ? Ông này khó tính, không nhận chữa linh tinh, ông ấy là trung tướng về hưu. À, mà ông ấy cũng đánh nhau ở Campuchia mấy năm đó."
Tôi trả lời " Ờ, mày hỏi ông ấy xem ? Cứ nói chú cháu cũng là lính chiến Tây Nam gần 10 năm, chắc chắn ông ấy sẽ nhận chữa bệnh"
Chỉ 15' sau cô cháu vợ gọi lại :" Nghe cháu kể vậy, ông ấy ok ngay. Hẹn chú 7h tối nay qua nhà ở khu vực Tây hồ"
Tối hôm đó tôi cùng bà xã lên tìm nhà ông lang ở khu vực Trích Sài. Trong trí tưởng tượng của tôi thì phải là một ông già trên 75 tuổi ( vì là trung tướng về hưu) và chắc là một nhân vật khá có tiếng trong Tiền phương bộ.
Tối nay tôi sẽ viết về ông trung tướng này, theo lời kể của ông ta. Câu chuyện được kể trong gần 1tháng và chỉ là những mẩu chuyện rời rạc kỷ niệm Campuchia giữa hai anh em. Tôi sắp xếp lại thành một mẩu chuyện nhỏ về một người suýt được hai lần phong anh hùng trong cuộc chiến Tây Nam.
Tôi tạm dừng ở đây. Hẹn mọi người tối nay viết tiếp.