- Biển số
- OF-780223
- Ngày cấp bằng
- 11/6/21
- Số km
- 10,191
- Động cơ
- 707,690 Mã lực
Cũng phải bù cho bà con vụ từ chối chị Thêu chứ ...trước bao cụ đã tức hộ cụ chủ lắm rồi
Chỉnh sửa cuối:
Hay vợ chủ thớt là Bảo Yến cụ nhỉ?Cụ ấy đã bật mí trc rồi đây
Ko phải đâu.Hay vợ chủ thớt là Bảo Yến cụ nhỉ?
Cụ giỏi ngoại ngữ nên viết rất súc tích, lời văn giản dị, cốt chuyện hấp dẫn người đọc. Mong cụ khỏe và phấn chấn viết nhiều hơn nữa về cuộc sống đã trải nghiệm thì hay lắm ạ. Cảm ơn cụ nhiều.Vâng, thớt đó hay. Em cũng hay vào đọc. Cụ Gió năm đó cũng gần 70 rồi. Sau đó thớt bị bỏ dở. Cụ đó viết theo trình tự thời gian. Nên bị dở dang cũng phí. Nên em nghĩ đến chuyện nào viết ra truyện đó đến hết thì thôi. Không chương hồi. Kẻo dở dang các cụ cho đầy gạch xây nhà.
Thì đọc truyện của cụ Angkor cũng học được tí là biết quan sát và suy luận logic chứ cụEm nghĩ c2 nên vào ngay ộp mà tuyển quân.k phải đi đâu xa .
Chả hiểu cụ nói về vấn đề gì thớt đang nói về hồi ức của một cựu CB ,cũng là nơi nhiều cụ đã qua thời kì đó ngồi ôn lại ,lớp trẻ thì ngồi hóng chuyện bên lề ...angkorwat
Cháu xin phép bác.
Cháu quá ít tuổi, không có chuyện để góp vui.
Mà có chút, gọi là "tâm sự", rất thật, về suy nghĩ cái Khốc liệt của Chiến tranh.
Ngoài ra, chuyện Chính trị hay đi sâu, cháu không đủ hiểu biết, không dám mạn bàn.
Nhưng gặp các bác Cựu binh, cháu cũng hay nói chuyện, rất thật: Dân mình, chưa biết Quý Hòa Bình. Chưa biết cái đáng sợ của Chiến tranh.
Mà cháu nói câu đấy với cả bạn bè, và cả những người tiếp sau.
Cháu thì đẻ ra trong hòa bình. Nên nói hiểu chiến tranh, là "bố láo".
Kể cả thấy người khác gãy tay, mình cũng có cảm giác đau. Nhưng đau thế nào, thì chỉ người gãy mới biết được.
Thấy người khổ, mình "xót lòng thấy thương". Nhưng mình khổ còn chả bằng người ta đã "kêu giời than đất", thì sao thấu được cảm giác người ta.
Nên cháu là một thằng, Không - hiểu về Chiến tranh.
Và dù cháu, cũng như rất nhiều người, Không - hiểu về Chiến tranh,
Nhưng cháu nghĩ đơn giản lắm: một góc của Chiến tranh đã chịu không nổi, thì nói chuyện gì
Ra đường va quẹt cái xe, xuống đánh nhau đã tái cả mặt. Dân mình đa phần gặp giang hồ thu nợ, có tí hình xăm với đao kiếm, đã quá nửa quỳ xuống mà xin hết rồi.
Thì nói gì chuyện sống giữa bom đạn, chết lúc nào không biết.
Vào Bệnh viện, giờ viện công lập cũng máy lạnh mát rượi sạch sẽ khang trang, mà đã "thấy ghê". Ra đường nhìn ăn xin như nhìn "hủi".
Thì nói gì chuyện đi thu xác người. Có hôm cháu nói đùa anh em: vào trực nội trú bên Cấp cứu thử, ngày nào cũng nhìn lòi gân lòi ruột, ngày nào cũng nghe "cứu với sắp chết rồi" đi, rồi nghĩ Chiến tranh thì như nào.
Đi nghĩa vụ không trốn cũng tránh. Ước mơ nhiều gia đình là nhập tịch, định cư cơ.
Thì nói gì chuyện hô hào lên đường đi bắn nhau lấy chết
Con cái giờ toàn con vàng con bạc. Cô giáo lấy thước đánh vào tay con, bố mẹ còn bếch cả cái trường học lên (không nói làm thế đúng hay sai).
Thì nói gì chuyện: con đi bộ đội bắn nhau đi, cả nhà tự hào về con, coi chết như về con nhé Coi như bỏ, 18 năm sau lại làm trang anh hùng.
Đấy, cháu có những - nhiều suy nghĩ, đơn giản như thế.
Nên nhiều nơi, nhiều người gọi cháu là Bò - đỏ lắm
Nhưng thực ra, cháu chỉ Quý cái nền Hòa Bình thôi.
Bác dạy phải,Chả hiểu cụ nói về vấn đề gì thớt đang nói về hồi ức của một cựu CB ,cũng là nơi nhiều cụ đã qua thời kì đó ngồi ôn lại ,lớp trẻ thì ngồi hóng chuyện bên lề ...
Không biết thì không nói im lặng ,lắng nghe vậy thôi .
Đừng quoteChả hiểu cụ nói về vấn đề gì thớt đang nói về hồi ức của một cựu CB ,cũng là nơi nhiều cụ đã qua thời kì đó ngồi ôn lại ,lớp trẻ thì ngồi hóng chuyện bên lề ...
Không biết thì không nói im lặng ,lắng nghe vậy thôi .
Chồng mợ ấy là nhạc sỹ Quốc Dũng sống bên Cali mà mợ ấy cũng cao tuổi rồi ấy năm nay chắc 64 tuổi ngang tuổi thì chắc khó , em xin đính chính lại .Hay vợ chủ thớt là Bảo Yến cụ nhỉ?
Tối nay còn ko để e đi ngủ đây( ...)
Đã hơn 10 ngày từ khi BY ra đi em trở lại cuộc sống cũ. Nhưng đi tới đâu có những niệm của hai đứa thì lại nhớ tới em: bờ kè sông, Wat Phnom, ... Thì nỗi nhớ cô bé lại càng lớn.
Một buổi sáng như mọi ngày tôi ra chợ, hôm nay phải đi trả phim cho sứ quán LX nên tôi lấy cái UAZ chạy. Trả phim xong đã hơn 8h nên tôi mang cả xe ra chợ. Chạy vòng ra sau quán chị Năm em đỗ xe đi cửa sau vào quán. Vẫn theo thói quen tôi liếc về phía ghế BY hay ngồi. Và không tin vào mắt cô gái ngồi quay lưng lại phía em giống BY quá. Cô gái nhìn đăm đăm ra cửa quán. Chị Năm đang làm hủ tiếu nên cũng không biết tôi đi vào tôi định thần dụi mắt ...đúng BY rồi, tôi không thể nhầm, vẫn cái quần Texwood và cái áo phông trắng như lần đầu em gặp tôi.
Vừa lúc đó chị Năm ngẩng lên thấy tôi liền hất mặt về phía BY nói nhỏ :
- Nó ngồi chờ cậu từ 6h đến giờ. Tội nghiệp con nhỏ xinh xắn, dễ thương mà lụy tình.
(Em dừng chút có việc )
Biết ngay là đánh lạc hướng, kiểu cắt đuôi quen thuộc của dân trinh sát( em tiếp ngay đây, nạp tiền tivi cho gấu xem phim ạ)
Đọc đến đoạn gái nó cắn cụ chủ thì em tin, tin chắc một điều, cụ thớt viết theo phong cách các nhà báo thâm nhập thực tế trần duy Hưng, kiểu đến đoạn Z bao giờ cũng có lý do tâm sự suông và đi về(...)
Ngồi hỏi chuyện bà chủ một lúc vừa cho vui chuyện vừa hóng tình hình vượt biên ở đây. Bà cho hay ở đây thì ít, nhưng trong Sisophon thì bị bắt nhiều. Người VN sang đây tìm đường sang Thái nhiều lắm. Hồi đầu đi rất dễ. Nhưng dạo này khó hơn.
- Chị có biết chú Sềnh không ?
- Đấy là ông chủ. Tôi bán hàng ở đây chờ đêm đón hàng của ông chủ ở bên Thái mang qua. 4-5 giờ sáng là họ về đến đây hai ba ngày thì xe đến đưa về Battambang lên tàu hỏa.
- Vậy ai là người vác hàng qua biên giới ?
- Người Thái họ mang sang họ có đường riêng của họ. Đến biên giới giao hàng và nhận tiền rồi quay về.
Nói chuyện thêm một lúc nữa tôi quay vào nhà. BN vẫn ngồi quạt cho em gái. Tôi sờ trán không thấy hiện tượng sốt, ghé tai sát ngực nghe chỉ thấy tiếng thở đều đều, hơi thở không nóng. Có lẽ do mất ngủ và đi đường mệt mỏi nên hơi quá sức thôi. BN nhìn tôi ánh mắt dò hỏi.
- Không sao đâu. Giờ mới 4h còn 5 tiếng nữa cứ để cô bé ngủ cho lại sức. Hy vọng sẽ tỉnh lại trước 9h.
Tôi ra ngoài lấy mấy lon Bò húc đưa BN. Hai chúng tôi ngồi uống nước im lặng. Tôi hỏi bà chủ quanh đây có đồ ăn gì không ? Bà ta lắc đầu rồi nói:
- Ba người ở đây ăn cơm thôi. Chút nữa tôi nấu.
Nửa tiếng sau thì BY cựa mình và mở mắt, BN mừng rỡ nói :
- Tỉnh rồi anh ?
Rồi chạy ra sau lấy khăn mặt mang vào. Tôi đỡ BY dậy lấy khăn lau mặt. BY nhìn quanh hỏi :
- Đây là đâu anh ?
- Sisophon, chúng ta đến đấy được hơn 3 tiếng rồi, còn em đã ngủ 5 tiếng rồi.
- Em mệt quá, vẫn như đang ngồi trên ô tô.
Tôi đưa cho BY lon nước :
- Em uống đi cho khỏe mấy tiếng nữa còn lấy sức. Chỉ còn hơn 40 km nữa là sang đất Thái rồi.
Uống xong ly nước BY đã lấy lại phần nào sắc diện thường ngày.
- Ủa vậy ai đưa em vào đây ?
- BN em nhỏ vậy mà nặng quá anh không bế nổi.
- Xí, anh N sao bế nổi em lại xạo em rồi.
BN cũng chỉ tay vào tôi rồi đứng lên đi ra ngoài.
- Chán quá, lần đầu được anh bế mà không biết gì. Hay anh bế em ra bàn uống nước đi.
Không muốn để cô bé me nheo nhiều tôi bế cô bé ra ngồi trên cái ghế ô tô cũ đặt cạnh bàn. BY vẫn ngồi trong lòng tôi nói :
- Anh đi với em đi. Đi tới đây rồi còn chút xíu là tới thôi. Giờ anh quay về một mình buồn lắm.
- Chú Sềnh nói anh chỉ đi đến đây muốn đi nữa cũng không được. Mà anh còn bao thứ ở nhà chưa mang theo.
- Vậy em cùng anh quay về rồi đi sau vậy.
- Cũng không được. Anh vất vả hơn một tháng mới đưa em và BN đến đây. Muốn hay không thì đêm nay hai người cũng phải đi. Anh sẽ ở đây chờ tin em, sau đó về PP. Một mình anh đi lúc nào cũng được. Anh có tên của cô chú em rồi.
- Vậy em phải chờ anh bao nhiêu lâu nữa mới được gặp anh.
- Anh không biết, 1 tuần, 1 tháng hay 1 năm, 5 năm. Anh không quyết định được.
- Vậy là anh xạo em phải không ? Anh không thương em, anh muốn làm em khổ vì nhớ anh...
Bắt giọng mít ướt. Tôi đành vỗ về :
- Thôi được, vậy anh sẽ cố gắng trong vòng 3 năm sẽ đi tìm em, dù em ở đâu anh cũng đi tìm.
Cái này tôi nói xạo cho cô bé yên tâm thôi. Trong 3 năm nữa vạn vật thay đổi biết ai còn nhớ đến ai. Cốt cho cô bé yên tâm mà lên đường đêm nay. BY bỗng quay người cắn mạnh vào bả vai tôi, đau ứa nước, vén tay áo lên vết cắn rớm máu.
- Sao em làm vậy ? Đau muốn chết.
- Anh nói tìm em trong 3 năm nên phải cắn cho anh nhớ lời hứa.
- Ngồi xuống anh ra nói bà chủ nấu cơm ăn xong còn đi. Hay em ra giúp chị ấy đi.
Đặt BY xuống ghế, tôi ra ngoài nhà. Bà chủ cũng vào nhà nấu cơm. BN thấy tôi ra liền hỏi :
- Anh sẽ đi tìm BY chứ ?
- Với anh thì tôi nói thật, tôi chưa rời khỏi quân đội thì chưa thể nói điều gì chắc chắn.
- Vậy BY sẽ chờ đợi anh trong vô vọng ?
- Có thể là như vậy. Sau này gặp lại gia đình anh hãy khuyên giải cô bé dần dần giúp tôi.
BN im lặng hồi lâu rồi nói :
- Anh là một người đàn ông sắt đá. Mọi cái trong anh đều hoàn hảo ngoại trừ tình yêu.
- Nếu là người sắt đá tôi đã không yêu BY. Vì tôi còn ràng buộc nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ đối với rất nhiều người. Nên đành chịu vậy thôi.
Còn hiểu sao thì tùy anh.
- Vâng tôi cảm nhận được tấm lòng của anh đối với chúng tôi. Nhưng còn tình yêu của anh thì tôi không hiểu nổi.
- Ta không quay lại vấn đề này nữa. Nếu may mắn trong cuộc đời này còn gặp lại nhau chúng ta sẽ nói tiếp.
- Vâng, tôi chỉ có một chút thương cảm cho tình yêu của hai người thôi chứ không có ý gì.
Tôi lắc đầu, thở dài :
- Nếu rơi vào hoàn cảnh của tôi anh mới hiểu, có những điều tôi không thể nói, mà nói anh cũng không hiểu.
Ta vào ăn cơm thôi hơn 6h rồi. Hai người chỉ còn hơn 2 giờ nữa thôi.
Bữa cơm đạm bạc nơi thị trấn nhỏ cũng không có gì. Một chút thịt rang một bát canh cá chua. Tôi ăn vội bát cơm rồi đứng ra ngoài võng ngồi lấy lon Bò húc uống, hút thuốc ngắm trời đất. Về tối hình như người đi lại đông hơn, thi thoảng có một tốp 4-5 người đi qua, ngoài đường không có điện, trong nhà leo lét ngọn đèn dầu. Lại một tốp gần chục người đi qua, nghe có cả tiếng VN giọng Nam bộ. Có lẽ họ cũng đang đi tìm miền đất hứa. Sáng mai ai sẽ đến được đích ai sẽ nằm lại xó rừng hẻo lánh nơi biên giới xa lạ ? Cầu trời cho họ đến nơi an toàn. Chợt nghĩ đến hai người bạn đường của tôi. Dù rằng đến lúc này tôi cảm thấy rất yên tâm. Qua tiếp xúc với người của chú Sềnh không ai trong họ có hành động câu nói nào làm tôi nghi ngờ. Chỉ có điều họ đều ít nói, có lẽ do tính chất công việc của họ thôi. Trong ánh mắt của họ cũng không có chút gian xảo nào. Ngồi rà soát lại toàn bộ sự việc từ lúc gặp chú Sềnh lần đầu đến giờ tôi cảm thấy không có gì đáng ngại. BY đã ra ngồi cạnh tôi từ lâu, nhưng thấy tôi im lặng suy tư nên em cũng chỉ ôm vai tôi và ngồi im. Thấy vậy tôi cũng ngồi im để khỏi phải trả lời những câu hỏi của em. BN cũng đã xách túi ra ngoài chõng ngồi. Thấy đã hơn 8h tôi đứng dậy kêu bà chủ thanh toán tiền mấy đồ tôi lấy lúc chiều. Nhặt thêm mấy lon bò húc tôi đưa BN cầm theo để uống khi đi đường. Lấy tiền ra trả bà chủ. Tôi lấy ra 200$ đưa cho BN :
- Anh cầm lấy nhỡ gặp cảnh sát Thái nó gây khó khăn thì đưa nó, hoặc gọi nhờ điện thoại cho cô chú.
Anh đã lấy súng ra chưa. Nhớ để ý cậu ngồi ghế phụ chỉ có cậu ấy mang vũ khí thôi.
Sực nhớ đến khẩu Brao ning mang theo định đưa cho BY tôi chạy vào nhà lấy ra. Ngần ngừ 1 giây tôi đút vào túi quần. Ông anh cũng không thạo giờ đưa cả súng cho bà em lúc hữu sự khéo quân ta bắn quân mình.
Hơn 8h30' thì hai cậu thanh niên ban sáng lái chiếc xe khác đến cái này màu đên nhìn có vẻ mới hơn chút. Tôi bước ra hỏi :
- Sao rồi ? Đã đi được chưa ?
- Ổn rồi anh. Chờ chút rồi đi thôi. Anh ở lại đây chờ. Trưa mai em quay lại.
Đã đến lúc chia tay với anh em họ, tôi nói với BN :
- Việc của tôi đến đây là xong. Sang đến bên kia viết về cho tôi ngay. Giờ là lúc thi phúc thi phận, hên xui rồi.
BN có vẻ xúc động anh ta không nói được gì. Chỉ giang tay ôm tôi lắp bắp:
- Cảm ơn...cảm ơn anh.
- Có nhớ viết gì về cho tôi không ?
- Tôi nhớ.
Quay lại BY tôi giang ôm gọn em vào lòng, em úp mặt vào ngực tôi và bắt khóc. Tôi lấy chiếc vuốt hổ vẫn đeo trên cổ đeo vào cho em :
- Chiếc vuốt hổ này anh đeo vài năm rồi, nó như bùa hộ mệnh cho anh. Em giữ lấy làm kỷ niệm. Khi nào nhớ tới anh thì mân mê cái vuốt hổ như mọi khi là sẽ có anh bên cạnh.
Giọng nghẹn ngào trong nước mắt:
- Thôi, anh cần nó hơn em. Em chỉ cần anh thôi.
- Em cứ giữ lấy khi nào gặp anh thì trả lại cũng chưa muộn. Thôi nào, nín đi còn lên đường không xui đấy.
Mọi người đứng nhìn hai chúng tôi, không hiểu thế nào ?
Tôi vẫy BN đi ra xe, hai cậu thanh theo sau. BY vẫn ôm cứng lấy tôi không muốn rời. Tôi đưa em vào xe và cúi xuống đặt lên môi em một nụ hôn và quay ra đóng cửa xe.
Xe nổ máy BY nhoài người ra nói to :
- Anh không tìm em thì em sẽ tìm anh.
Tôi mỉm cười gật đầu giơ tay vẫy em. Chiếc xe lao vút đi trong đêm. Để lại đám bụi cùng mùi xăng sống khó chịu.
Tôi quay vào nhà, chị chủ nhà đã dẹp quán chuẩn bị đi ngủ. Chị chủ nhà nói :
- Chú vào trong nhà nghỉ đi. Cô vừa nãy là người yêu hay vợ chú ? trông cô bé tội nghiệp quá.
- Vâng, người yêu. Vài tháng nữa em qua gặp. Chị cứ vào nghỉ đi em nằm ngoài này được rồi.
Chị vào lấy cho tôi cái màn và cái chăn mỏng. Tôi gọi chị lấy cho 2 lon nước và bao thuốc lá. Rồi cởi giầy nằm lên võng.
( còn dài quá không cố được )
Ý là phải đang GÌ mới bột phát quả cắn chứ gì?Em hồi xưa bị gái cắn em biết
Phi công cũng có đợt được tuyển từ các đơn vị bộ đội mà cụ. Em có ông chú đầu tiên là lính xe tăng, sau đó được tuyển sang Nga đào tạo trở thành lính phi công.Em đồ là chuyện phịa vì đang từ an ninh quân đội lại chuyển ngạch sang phi công ngay được. Đào tạo phi công phải ngay từ khi 17, 18 tuổi chứ già thì dùng được bao thời gian. Mà có ông an ninh nào bô bô kể về việc mình đã làm đâu