(
...Em tiếp tục)
Hai tên địch vẫn cắm cúi nhòm ngó, ghi chép. Em ra hiệu thằng QN " bắt sống" nó gật đầu. Giơ 3 ngón tay em đếm 1-2-3, hai anh em nhảy một bước dài áp sát hai thằng địch. Dẫm chân trái lên lưng thằng " Ống nhòm " chĩa thẳng súng vào đầu em quát bằng tiếng Khmer : Nằm im, giơ tay lên" thằng này hốt hoảng thả rơi chiếc ống nhòm " cạch" xuống sàn gạch, nằm im thúc thủ. Thằng bên kia phản ứng khá nhanh, nó lật người lại, lăn một vòng tránh mũi súng thằng QN, một tay nó móc khẩu súng ngắn ở thắt lưng. Đen là nó lăn sát vào thằng " Ống nhòm " liếc sang vừa thấy nó móc tay vào thắt lưng, em giáng luôn một gót chân vào cổ tay thằng địch, nó buông rời khấu súng ngắn định chồm dậy. " Bốp" thằng QN đã kịp quét một cú đá vào giữa mặt, làm nó ngã vật xuống và rú lên : " Đù má..." vừa nghe nó chửi em vội kêu : " QN, dừng lại, người mình". Lúc này thằng " Ống nhòm " mới lắp bắp : " Quân mình...VN...VN" bọn em liền hướng mũi súng ra nơi khác và khóa an toàn. Nghe tiếng động trên lầu thằng NB cũng phi lên hỏi :
- Sao rồi ?
Em gắt :
- Tao bảo mày ở dưới có mà, xuống.
Lúc này hai ông lính miền nam cũng lồm cồm ngồi dậy. Thằng "Ăn đá" bưng cái miệng rớm máu, nhổ nước bọt phì phì :
- Đù má, chơi gì kỳ vậy ?
- Thôi, xin lỗi. Ai biết các ông là ai. Các ông ở bộ phận nào mà nằm đây, không cử người cảnh giới. Bọn tôi là Polpot thì các ông tiêu rồi.
- Bọn tôi bên trinh sát quân khu có nhiệm vụ sang đây, cũng như bọn ông thôi. Chúng tôi ở đây từ chiều qua, không thấy ai đến vùng này nên không bố trí cảnh giới. Chúng tôi chỉ còn 2 người. Một thằng hy sinh chiều qua rồi. Còn bọn ông bên nào ?
- À, chúng tôi bên tỉnh đội Tây ninh cử qua đây cũng có nhiệm vụ.
- Biết rồi, các ông là trinh sát biên phòng. Tỉnh đội không có lính bắc.
Thôi thì lính gì cũng được. Em hỏi :
- Chiều qua, các ông chạm Polpot ở đây à ?
- Không, bọn tôi vào một khu kho của bọn nó. Khi qua ra thì dính mìn, thằng kia bị nát bàn chân. Nhưng bọn tôi vẫn thoát được. Đến đêm chúng tôi nghỉ trong một khu vườn thì thằng bị thương bị rắn độc cắn đúng vào đùi bên bị thương. Bọn tôi đã rạch ra và nặn hết máu. Không hiểu sao nó vẫn bị độc hành cả ngày qua. Chiều qua đến đây thì nó không qua được. Bọn tôi chôn nó dưới vườn sau. Cũng không dám đắp cho nó ngôi mộ đàng hoàng.
Thằng " Ống nhòm " ngậm ngùi kể lại. Nghe nó kể em cũng thấy buồn và lạnh gáy. Mấy hôm chui bờ chui bụi cũng quên để ý đến loài bò sát đáng sợ này.
Đành an ủi bọn nó mấy câu:
- Thôi, số nó đen đủi phải chịu vậy. Đã bị thương lại gặp Tây độc Âu dương Phong thì có Hoàng Đảo chủ cũng khó cứu. Ca này chỉ có Nhất dương chỉ của Vương Trùng Dương cứu được thôi. Giờ các ông đi đâu ?
Bọn tôi chờ một nhóm nữa tại điểm này. Chắc trong ngày mai sẽ đến. Còn các ông thì sao ?
- Bọn tôi, nghỉ ở đây đêm nay. Mai sẽ đi sớm về. Nhiệm vụ của bọn tôi cũng xong rồi. Ông có cần đưa thông tin gì về không ? Tôi mang giúp.
Hỏi vậy thôi, nhưng em biết mỗi nhóm trinh sát kiểu này đều hoạt động lập với những nhiệm vụ khác nhau. Không ai biết nhiệm vụ của ai. Thằng " Ống nhòm " nghĩ một giây rồi nói :
- Tôi nhờ ông thông báo cho tỉnh đội biết thằng A đã hy sinh. Để tôi viết mấy chữ, ông cầm về đưa cho tỉnh đội là được. Họ sẽ biết chuyển đến đâu.
Nói xong nó xé cuốn sổ tay viết vài dòng, lấy tờ giấy khác vẽ sơ đồ chỗ nó chôn thằng A. Xong nó gấp vào đưa cho em.
- Đây, gửi ông. Mà các ông qua đây mấy ngày rồi ? Có thuốc lá không cho tôi xin một điếu.
- Bọn tôi sang đây 7 ngày rồi. Đáng nhẽ đã phải trở về cách đây 2 ngày. Ở đây có hút được thuốc không ? Thuốc đây.
Thằng " Ống nhòm " cầm bao thuốc lấy thêm một điếu đưa cho thằng " Ăn đá" :
- Hút đi mày.
Thằng "Ăn đá" vẫn xuýt xoa vì đau nhưng vẫn mếu máo cười đón điếu thuốc. Thấy vậy em móc nốt bao thuốc còn nguyên trong túi đưa cho bọn nó.
- Các ông cầm lấy mà hút. Mai tôi về hút nốt mấy điếu dở thôi. Mà từ hôm qua đây tôi chưa hút điếu này. Toàn nhai mấy sợi khi thèm thôi. Các ông cũng nên cẩn thận. Mùi thuốc lá bay xa lắm đấy. Thôi, các ông ở trên này. Bọn tôi xuống dưới nhà. À, còn ít lương khô bọn tôi cũng để lại nốt cho ông. Giữ lại một ít ăn ngày mai thôi.
Nói xong, em cùng thằng QN xuống nhà. Ở chung với mấy ông này có ngày oan gia. Lính tráng hoạt động sau lưng địch mà chủ quan quá. Xuống nhà em dắt hai thằng tìm một căn nhà khác gần đó để nghỉ qua đêm. Sáng mai sẽ đi sớm.
Cả đêm cứ nghĩ đến thằng bị rắn cắn nên cũng hãi không ngủ được. Nằm mong trời sáng để về.
Chưa đến 5h đã thúc hai thằng dậy chuẩn bị lên đường. Đi qua chỗ hai thằng trinh sát quân khu lên chào chúng nó một câu. Hai thằng cũng xuống tiễn bọn em. Ra vườn sau thằng " Ống Nhòm " chỉ vào khoảng đất bằng phẳng trước mặt :
- Thằng A nằm đây.
Em và hai thằng bỏ mũ, mặc niệm nó một giây, dù sao cũng là đồng đội mình bỏ mạng nơi đất khách quê người. Rồi không biết nó có trở về với đất mẹ được không hay lại chìm vào lãng quên. Em lầm bầm khấn nó : " Tôi chưa từng gặp ông, nhưng cũng là đồng đội của ông. Số ông đen nên phải nằm lại đây. Ông khôn thiêng phù hộ cho anh em hoàn thành nhiệm vụ trở về bình an. Mong ông yên nghỉ"
Chào bọn nó lần nữa. Ba thằng bọn em theo con đường cũ trở về. Do lúc đi em đã cẩn thận đánh dấu mọi điểm cần thiết trên bản đồ. Gần trưa đã đến phum nơi hai vợ chồng Polpot tâm sự. Ngồi nghỉ ăn uống 30'. Thằng em NB lại than thở nhớ vợ con.
- Mày làm như mỗi mình mày có vợ con ấy. Than vừa thôi, sốt ruột.
- Anh chưa có vợ con nên chưa biết.
- Tao chưa có vợ nhưng tao có người yêu.
- Anh có người yêu ở nhà à ?
- Uh, tao yêu từ hồi lớp 8. Mỗi năm tao yêu vài đứa.
- Chà, dân HN bọn anh yêu nhiều vậy ? Mà anh đã ấy chưa ?
- Ấy chứ, không ấy thì yêu làm gì. Mà thôi dẹp. Lên đường.
Em chém gió với NB chút thôi
.
Bọn em lại mải miết lên được. Vì nghĩ chỉ hết đêm này là có thể về nhà nên cả ba đều cắm cúi chạy hết tốc độ có thể.
Gần 10h đêm thì bọn em đã vào đến khu vườn sát biên giới. Đã quá hẹn ngày về. Không biết tỉnh còn có người trực đón không ? Họ không đón thì làm cách nào băng qua bãi mìn dày hơn 100m. Vừa dò vừa gỡ thì sáng mai chưa chắc đã xong. Thôi cứ ngồi nghỉ một chút 11h phát tín hiệu xem sao ?
Đúng 11h theo quy định với tỉnh lúc đi. Em bảo thằng QN phát tín hiệu. Nó rút cây đèn pin đã được che bớt 3/4 chỉ để lại một đốm sáng nhỏ ở giữa. Hướng về phía bên kia nó chớp nháy khoảng một phút. Bên kia im lìm không thấy động tĩnh. Xong rồi, chuẩn bị phương án dò và gỡ mìn.
Nửa tiếng sau em bảo thằng QN tiếp tục phát tín hiệu. Cả ba thằng căng hết mắt, tai nghe ngóng bên kia. Thằng NB bỗng kêu lên khẽ khẽ :
- Có rồi anh ơi, có rồi...
Một đốm sáng nhỏ chớp tắt phía đối diện. Em giục thằng QN : " Nháy đèn tiếp " bên kia cũng nháy đèn trả lời. Em thở phào, người nhẹ bỗng như cất được tảng đá ngàn cân trên ngực.
- Chuẩn bị về anh em.
Xốc lại đồ đạc bọn em bò sát ra gần bãi mìn. Phía bên kia một bóng người cũng nhanh nhẹn tiến lại. Một cậu thanh niên khoảng 20 - 21 tiến lại và nói :
- Bọn em chờ bọn anh mấy hôm nay rồi. Tưởng bọn anh không trở về được. Đêm quá bọn em đã ra cắm tiêu để nếu bọn anh về bất chợt có thể theo hàng tiêu về được. Giờ các anh theo em. Cọc tiêu chị Út cắm đó, chị mong các anh lắm.
Nhìn kỹ dưới đất có hàng cọc tiêu nhỏ, cách hơn 1 m cắm một cọc phết lân tinh sáng lập lòe. Nếu phải bò qua thì cũng dễ nhận biết. Chỉ mấy phút sau chúng tôi đã an toàn trên đất VN. Đi theo giao thông hào, cậu thanh niên đưa chúng tôi vào một lán nhỏ có thắp một cây đèn bão :
- Đón được mấy ảnh về đây Út ơi.
Từ trong lán một bóng người chạy ra và ôm chầm lấy em. Tuy trời tối nhưng em cũng cảm nhận đó là một cô gái vì mùi tóc thơm thoảng thoảng. Hơi bất ngờ em sững người một lúc.Chưa bao giờ cảm thấy tình quân dân, cá nước thắm thiết như lúc này. Chợt nghĩ người mình rất bẩn, 7-8 ngày không tắm rửa, mồ hôi, bụi đất bao nhiêu ngày khô lại ướt. Mùi chắc kinh lắm, nhẹ nhàng gỡ tay cô gái và nhận ra chính cô ta là người đưa bọn em ra đi. Bước hẳn vào lán, mắt đã quen ánh sáng em nhận thấy trong lán có gần chục người. Mấy cậu du kích trẻ vài vài người lính biên phòng. Một cậu mời chúng tôi ngồi xuống cái bàn dài giữa lán, cô Út rót nước từ cái bi đông trên bàn cho ba thằng ân cần mời:
- Các anh uống nước trà đường.
Thằng NB đón cốc nước từ tay cô Út:
- Xông pha đi trước nhiều khi cũng có lợi. Biết vậy lúc nãy tôi lao lên trước rồi.
Cô Út chợt hiểu, cúi đầu cười. Mấy cậu thanh niên cũng được thể trêu cô gái :
- Anh em cùng nhau sát cánh bao ngày mà Út chưa bao với ai đâu nhé.
- Mấy anh cứ giỡn. Các anh quê ngoài Bắc xa xôi, xa ba má, người thân vào tận đây chiến đấu. Út phải thương các ảnh chứ.
Bước vào lán là mấy đ/c tỉnh đội và tham mưu trưởng của trung đoàn em. Hèn chi, hôm lên trung đoàn không thấy cụ này.
Sau khi bắt tay chúc mừng ba thằng trở về. TMT hỏi tình hình, mấy cậu thanh niên và cs biên phòng bước ra ngoài. Tôi giở bản đồ trình bày tất cả quá trình mấy ngày bên đất địch. Nghe xong TMT gật đầu :
- Tốt, cậu đưa tất cả bản đồ sổ ghi chép cho tôi. Giờ ba cậu theo cô Út về bên tỉnh đội tắm rửa nghỉ ngơi, ăn uống. Sáng mai có xe đưa các cậu về D bộ. Ở đó TMP và bên tác chiến sẽ giao nhiệm vụ tiếp cho các cậu.
Cô Út đưa bọn em về. Ba thằng tắm xong thì cô Út mang lên một nồi mì tôm nấu với rau cải :
- Các anh ăn tạm. Ở đây cũng không có gì hơn. Ăn xong các anh sang bên cạnh nghỉ. Chào các anh, Út cũng về đây. Sáng mai Út qua tiễn các anh.
6h sáng hôm sau xe đến đón chúng tôi về D bộ. Cô Út đã ở đó, đưa cho mỗi đứa một ổ bánh mì thịt.
Ba thằng nhận ổ bánh mì và lên xe. Thằng NB vẫy tay chào :
- Chào Út, lần sau Út ôm anh nhé.
Út nheo mắt cười, gật đầu :
- Các anh đi mạnh giỏi. Hẹn gặp lại.
Lúc này mới nhận thấy cô gái tên Út có một núm đồng tiền bên má cùng một nụ cười rất duyên.
Vâng, mạnh, giỏi và hẹn gặp lại những câu chào quen thuộc. Nhưng cũng chẳng ngờ hai tháng sau chúng tôi lại gặp nhau trong mội bối cảnh, không gian khác.
Đó là chuyện về sau này. Giờ về E bộ đã..
Em để mấy cái ảnh vùng Svai riêng cho các cụ dễ hình dung những nơi bọn em đi qua. Ngày đó cỏ rậm rạp vào cao hơn.