[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Tôi chạy về tiểu đội gọi thằng U:
- Sáng mai tao với mày đưa cô A và ông "cho thuốc lá" đi Ratanakiri. Ngủ sớm đi. Mai sẽ đi sớm đấy 500km chứ ko gần đâu.
Thằng lầu bầu :
- ĐM. Mấy bố chuyên gia đi lắm thế. Không cho con người ta nghỉ ngơi gì cả. Đi thì đi thôi. Mai mấy giờ ?
- Chậm nhất 5h xuất phát, nhưng tao nghĩ đi 4h sáng cho mát, đề phòng trục trặc dọc đường không đến thị xã.
Dặn thằng U xong. Tôi chạy đến nhà trung tá Lê An. Ông này là đặc công nước, đã có thời gian huấn luyện bọn tôi hồi ở Thủ Đức. Giờ qua đây làm trưởng ban tác chiến, trực tiếp phụ trách đại đội cảnh vệ.
Vừa bước vào ông chú đã bảo :
- Ê, Tiến. Mai cậu và cậu U đi với bên chuyên gia phụ nữ hả. Bà A vừa gọi điện sang báo xin cậu và U đi. Bà ấy nói cậu đồng ý rồi. Vậy thì chuẩn bị lên đường thôi. Để thằng Đại, thằng Thành đi chuyến khác. Tôi đã bố trí bọn nó đi rồi, nhưng cậu đi thì bọn nó nghỉ.
Đưa bàn tay to bè như cái mái chèo vỗ bồm bộp vài vai tôi ông nói nói tiếp:
- Thôi, thanh niên cố gắng nhé, phấn đấu liên tục hả. Cậu đi tôi cũng yên tâm hơn. Bà A này cũng tinh lắm, chọn ngay được hai con sói con của trung đội cơ động. Có cần hỏi gì nữa không ?
- Dạ, em muốn hỏi thủ trưởng xem tình hình đường xá và hoạt động của Polpot ở đó ra sao ? Thủ trưởng có nắm được không ?
Ông trung tá chỉ lên tấm bản đồ to như cái chiếu treo trên tường:
- Đây, đường từ đây lên đó khoảng 500 km. Dọc đường địch không hoạt động mạnh như các tuyến khác. Nhưng cũng có vài vụ phục kích bắn lén xảy ra. Hai bên đường trống trải, có vài đoạn là rừng cao su. Tuần trước có hai vụ phục kích ở đây và ở đây. Mà thôi cậu đi quen rồi, tùy tình hình mà xử lý. Cố gắng bảo vệ cán bộ tuyệt đối an toàn. Thấy có vấn đề nghi ngờ thì cứ thẳng tay mà làm. Kỷ luật chiến trường là vậy nhưng cũng phải linh hoạt mà làm. Đừng như nhóm thằng Bình ôm đầu máu chạy về.
- Vâng, em nhớ rồi. Em về chuẩn bị. Có lẽ mai 4h em đi. Thủ trưởng báo bên tổ xe giúp em.
- Uh, đi sớm thế là hợp lý. Ra khỏi Phnom Penh trời sáng là vừa, lợi đường đi.
Trên đường về tôi tạt qua nhà cô A báo cô 4h mai xuất phát.
- Sao đi sớm vậy cháu ?
- Dạ, cháu vừa thống nhất với chú An rồi. Cô yên tâm sẽ an toàn. Chỉ có hơi xa chút thôi. À cô nhớ mang nước và kiếm cái khăn Cro ma mà choàng đường xấu và bụi lắm, không thở được đâu.
Xong xuôi, tôi về nhà, không quên dặn bọn gác đêm 3h50 đánh thức tôi và U.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Hơn 3h sáng mấy thằng gác đêm đã đánh thức tôi và Ương dậy. Mắt mũi cay xè nhìn đồng hồ mới 3h hơn. Hai thằng chuẩn bị lên đường. Đi công tác thường xuyên nên bọn tôi cũng chẳng phải chuẩn bị gì nhiều : một cây AK với hai băng đạn buộc lộn đầu. Một khẩu K59. Một túi mìn Clay mo để thêm một băng đạn, 2 quả lựu đạn tấn công, cái võng dù, hai gói mì tôm, một phong lương khô và cái la bàn. Cái xanh tuya Mỹ thì đeo bi đông nước, con lê M16, khẩu K59. Thằng U thì cũng vậy nhưng ko mang AK thay vào đó là khẩu M79 và dây đạn M79 vàng khè đeo chéo qua vai. Chúng tôi qua tổ xe gọi lái xe và đi xuống nhà ăn lấy khẩu phần ăn sáng. Mỗi thằng một cái " tài páo " cục mì luộc, nặn như cái bánh bao bây giờ.
Vừa đi đến nhà cô A vừa ăn. Tới nơi đã thấy cô A và ông chú đứng chờ. Ông chú trông rất trí thức trắng trẻo, tóc hơi xoăn. Đeo cặp kính cận. Lần đầu tiên đi công tác và nghe nói đi đường cũng nguy hiểm nên chắc cô chú cũng bồn chồn. Thấy bọn tôi, cô A nói :
- Cháu xem hộ cô chú còn cần gì không ?
Tôi nhìn liếc qua cái túi nhỏ của cô A và cái ca táp của ông chú.
- Chỉ mang theo cái gì cần thiết thôi. Cháu cũng không biết cô chú cần gì đâu. Nhưng cô chú có tuổi thì xem cần thuốc men gì uống hàng ngày thì đem đi. Nước và khăn mặt chống bụi là thứ phải có. Đi đường sẽ rất bụi vì đang mùa khô. Thôi, xe đến rồi lên đường thôi.
Ông chú bảo tôi:
- Cậu xách cái cặp ra xe cho tôi.
Ô, cái ông này tôi có phải lính công vụ cho cụ đâu mà cụ sai. Người ta súng ống lỉnh kỉnh đầy người, mà cụ đi người không ra xe. Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn xách chiếc cặp ra xe giúp ông chú. Nhưng hơi khó chịu.
Vẫn chiếc UAZ mọi khi đã được tháo kính bên lái và bên phụ. Bạt phía sau cũng được bỏ lên trên nóc. Thằng U nhảy ra đằng sau leo lên cái ghế phía sau tựa lưng vào thành xe. Tôi ngồi ghế phụ, còn hàng ghế sau là hai cô chú chuyên gia. Anh Bẩy (lái xe) hỏi tôi :
- Đi được chưa mày ? Đường này anh chưa chạy lần nào đâu.
- Em cũng chưa đi lần nào. Chuyến này hơi xa đấy. 500 km anh cố gắng chạy trong ngày. Đường thì hôm qua em xem rồi. Cũng nhớ mang máng những đoạn cần thiết, cứ đi theo em.
Chúng tôi nổ máy lên đường, trời vẫn còn tối mịt, không khí gần sáng rất mát mẻ dễ chịu. Xe nhằm hướng cầu Monivong ( Sài Gòn) lao đi. Tôi lấy bao Mai châm một điếu và quẳng cho thằng U một điếu.
Quay lại thấy hai cô chú chuyên gia ngồi với nét mặt không được tự nhiên, có vẻ hơi căng thẳng, tôi nói:
- Chuyến này ta đi về phía VN, nên thoải mái. Không sợ như đi về phía tây. Cô chú cứ thoải mái.
Ông chú hỏi :
- Hai cậu quê đâu ? Nhập ngũ năm nào ?
Chợt nảy ra ý nghĩ trêu đùa ông chú một chút cho vui. Tôi nói :
- Dạ, bọn cháu ở HN. Cũng mới đi bộ đội thôi ạ. Vừa xong 1 tháng huấn luyện thì sang đây.
Ông chú có vẻ sửng sốt :
- Vậy là đi hơn tháng à ?
- Dạ, hết tuần này là được 2 tháng ạ.
Lúc này thì ông chú hoảng quá :
- Chắc đợt này là lần đầu tiên đi công tác ?
- Dạ, vâng. Đi làm quen mà chú. Bọn cháu còn chưa kịp bắn đạn thật đã phải sang đây rồi.
- Thôi, thôi đề nghị chị A cho quay về đổi người khác. Ai lại để hai ông lính mới toe thế này đi được.
Từ lúc nghe tôi và ông chú nói chuyện. Mọi người biết tôi trêu, nên chỉ ngồi im cười. Đến lúc này cô A mới giơ tay cốc nhẹ vào đầu tôi nói :
- Cái thằng này. Trêu chú làm gì.
Rồi cô quay sang ông chú :
- Anh yên tâm, nó trêu anh đấy. Hai đứa đều dân HN, đi bộ đội năm 1976. Hai đứa này tuần nào cũng đi bảo vệ cán bộ 1-2 lần. Chuyên gia mình đi công tác chỉ thích đi với hai đứa này thôi. Nhanh nhẹn, tháo vát, thông minh. Em xuống chơi với bọn nó suốt nên em biết.
Nghe cô A nói vậy, ông chú liếc nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Quãng đường này đường vẫn tốt nên xe đi nhanh. Trời đã tảng sáng. Tôi nói với cô A :
- Khi nào cần nghỉ một chút thì cô cứ bảo cháu nhé. Quãng đường này an toàn, không sao đâu, quanh đây lính ta nhiều lắm.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Chúng tôi đi ngược về phía biên giới K- VN đến tỉnh Prey Veng mới ngược lên phía đông bắc Campuchia về phía Stung Treng. 8h sáng mặt trời đã nắng chói chang và bắt đầu dội lửa xuống đường. Đến tỉnh lỵ Prey Veng gần 10h. Chúng tôi nghỉ ngơi 30' rồi tiếp tục lên đường. Đường bắt đầu xấu, xe đi chậm vì phải tránh ổ gà ổ voi trên đường. Những con hào chống chiến xa được lấp vội để lại những hố dài trên đường, bụi bắt đầu cuốn lên mù mịt phía sau xe. Mỗi lần xe phanh lại là cuốn thẳng vào trong xe làm cô A và chú chuyên gia ho sặc sụa. Tôi nói cô chú thấm nước vào khăn mặt để bịt cho đỡ bụi. Tôi và U thì quá quen nên ko vấn đề gì, thi thoảng vẫn vểnh môi đốt thuốc lá. Đường xá vắng tanh không một bóng người hay xe cộ. Hơn 20 km mới thấy một chốt lính ta bên đường với một chiếc xe M113. Hai bên đường đồng ruộng bỏ hoang, họa hoằn lắm mới có một cánh ruộng nhỏ mới được cấy lúa có chút màu xanh. Có những quãng dài cả chục km là những đồn điền cao su cũ. Cây cối rậm rạp như rừng. Đến 3h chiều thì chúng tôi cũng đến được Stung Treng, từ đây lên Ratanakiri còn hơn 100 km.
Đi qua thị xã khoảng 5 km có một chốt lính, tôi cho mọi người nghỉ, và tranh thủ vào chốt hỏi thăm tình hình đường xá. Mọi người xuống xe giũ bụi mù mịt. Người thằng U phủ một lớp bụi mờ từ đầu đến chân trông nó như bức tượng bằng bụi. Dặn mọi người ngoài xe, tôi xách súng đi vào chốt anh em bộ đội. Trong lán có 5-7 lính mắc võng nằm ngổn ngang. Thấy tôi đi vào mọi người đều nhổm dậy đưa ánh mắt dò hỏi. Họ phần đa là lính miền nam, còn trẻ, phía trong có hai người có vẻ nhiều tuổi nhất. Tôi bước vào :
- Chào các đồng đội. Tôi đưa cán bộ lên Ratanakiri công tác. Đang nghỉ ngoài kia. Vào hỏi các anh về đường xá một chút.
Miệng nói, tay tôi móc bao thuốc Mai ra mời mọi người. Lính chốt thấy thuốc như mèo thấy mỡ. Mọi người xúm vào lấy thuốc châm hút. Một trong hai người lính ngồi trong góc đứng lên lấy ca nước mời tôi. Tôi chìa bao thuốc về phía anh ta mời :
- Anh chắc phụ trách chốt này à ?
- Không tôi là lính thôi. Tiểu đội trưởng là cậu này.
Anh ta chỉ vào một cậu lính trẻ đang ngồi trên cái võng giữa nhà.
Tôi hơi ngạc nhiên. Sao hai ông lính này tuổi tác cũng khoảng 24-25 rồi mà vẫn là lính là sao ?
Tôi hỏi cậu tiểu đội trưởng :
- Ông bạn cho hỏi, đường xá khu vực này có đoạn nào cần chú ý không ? Dân cư quanh đây đã về nhiều chưa ?
Cậu ta giơ tay xoa xoa cái đầu cắt cua nói :
- Bọn em mới thay chốt được một tuần nên không nắm rõ lắm. Dân ở đây không nhiều. Hàng ngày bọn em chỉ chạy xe ngược xuôi hơn 20 km quanh đây thôi. Theo cánh chốt trước bàn giao lại thì quanh đây vẫn còn tàn quân. Có lần bị ném lựu đạn lên xe, may không rơi vào trong.
- Vậy quãng đường này cũng không an toàn lắm nhỉ. Còn hai ông lính kia nhập ngũ năm nào vậy.
Anh lính mời nước tôi nói:
- Bọn tôi mới nhập ngũ năm ngoái.
- Sao nhập ngũ muộn vậy ? Hai ông chắc có vợ rồi. Nhớ vợ hay sao mà trông hai ông cứ buồn buồn vậy ?
Cậu tiểu đội trưởng chen vào :
- Hai ổng lính ngụy nên nhập ngũ muộn đó anh.
- À, hiểu rồi. Lính VNCH cũ giờ tham gia bộ đội. Hai anh hồi xưa ở đơn vị nào ?
Thấy tôi vui vẻ và cũng không gọi họ là ngụy này ngụy kia nên hai người đỡ rụt rè. Anh bạn mời nước tôi nói :
- Hai chúng tôi trước ở liên đoàn 81.
- Ồ, dữ dằn ha. Liên đoàn 81 biệt cách dù : " An lộc địa sử ghi chiến tích.
Biệt cách dù vì nước vong thân"
- Ủa, sao anh biết hay vậy ?
- Tôi có gần một năm đọc sách về các binh chủng của VNCH cũ. Và cũng tìm hiểu về các lực lượng tinh nhuệ của VNCH như : Dù, biệt cách dù, biệt động quân, Thủy quân lục chiến...rảnh rỗi đọc chơi thôi mà. Các anh được đào tạo bài bản. Giờ tham gia vào bộ đội thì ngon rồi. Thôi, tôi phải đi đây. Nếu quay về được thì ta sẽ nói chuyện lâu.
Tối dúi nốt gói thuốc dở vào túi ngực người lính Biệt cách dù rồi bắt tay anh ta. Giơ tay chào mọi người và ra xe tiếp tục lên đường.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,152 Mã lực
Những chuyện như cụ angkorwat kể trên chiến trường K, đúng là có những chuyện chỉ có ở bên K, ví dụ như như anh em lính VNCH, sau 1975, lại trở thành bộ đội của quân ta.
Thời chống Mỹ không có, ngoại trừ 1 vài trường hợp để tuyên truyền như trung Đính ở Trung đoàn 56 thời 1972 Quảng Trị.
Khi đánh Trung Quốc trên ải Bắc cũng không có.
Nhưng ở chiến trường K, thì anh em nguyên là lính VNCH tham gia nhiều, cả ở không quân, hải quân, pháo binh (đặc biệt là pháo tự hành 175 ly), thiết giáp. Riêng bộ binh nhu cụ angkorwat kể, thì cũng là 'rộng mở' theo quan điểm chính trị hồi ấy.
Còn chuyện bắn nhầm dân, hay thậm trí bắn nhầm đồng đội, thì thời nào cũng có, các cụ ơi.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,544 Mã lực
Hơn 3h sáng mấy thằng gác đêm đã đánh thức tôi và Ương dậy. Mắt mũi cay xè nhìn đồng hồ mới 3h hơn. Hai thằng chuẩn bị lên đường. Đi công tác thường xuyên nên bọn tôi cũng chẳng phải chuẩn bị gì nhiều : một cây AK với hai băng đạn buộc lộn đầu. Một khẩu K59. Một túi mìn Clay mo để thêm một băng đạn, 2 quả lựu đạn tấn công, cái võng dù, hai gói mì tôm, một phong lương khô và cái la bàn. Cái xanh tuya Mỹ thì đeo bi đông nước, con lê M16, khẩu K59. Thằng U thì cũng vậy nhưng ko mang AK thay vào đó là khẩu M79 và dây đạn M79 vàng khè đeo chéo qua vai. Chúng tôi qua tổ xe gọi lái xe và đi xuống nhà ăn lấy khẩu phần ăn sáng. Mỗi thằng một cái " tài páo " cục mì luộc, nặn như cái bánh bao bây giờ.
Vừa đi đến nhà cô A vừa ăn. Tới nơi đã thấy cô A và ông chú đứng chờ. Ông chú trông rất trí thức trắng trẻo, tóc hơi xoăn. Đeo cặp kính cận. Lần đầu tiên đi công tác và nghe nói đi đường cũng nguy hiểm nên chắc cô chú cũng bồn chồn. Thấy bọn tôi, cô A nói :
- Cháu xem hộ cô chú còn cần gì không ?
Tôi nhìn liếc qua cái túi nhỏ của cô A và cái ca táp của ông chú.
- Chỉ mang theo cái gì cần thiết thôi. Cháu cũng không biết cô chú cần gì đâu. Nhưng cô chú có tuổi thì xem cần thuốc men gì uống hàng ngày thì đem đi. Nước và khăn mặt chống bụi là thứ phải có. Đi đường sẽ rất bụi vì đang mùa khô. Thôi, xe đến rồi lên đường thôi.
Ông chú bảo tôi:
- Cậu xách cái cặp ra xe cho tôi.
Ô, cái ông này tôi có phải lính công vụ cho cụ đâu mà cụ sai. Người ta súng ống lỉnh kỉnh đầy người, mà cụ đi người không ra xe. Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn xách chiếc cặp ra xe giúp ông chú. Nhưng hơi khó chịu.
Vẫn chiếc UAZ mọi khi đã được tháo kính bên lái và bên phụ. Bạt phía sau cũng được bỏ lên trên nóc. Thằng U nhảy ra đằng sau leo lên cái ghế phía sau tựa lưng vào thành xe. Tôi ngồi ghế phụ, còn hàng ghế sau là hai cô chú chuyên gia. Anh Bẩy (lái xe) hỏi tôi :
- Đi được chưa mày ? Đường này anh chưa chạy lần nào đâu.
- Em cũng chưa đi lần nào. Chuyến này hơi xa đấy. 500 km anh cố gắng chạy trong ngày. Đường thì hôm qua em xem rồi. Cũng nhớ mang máng những đoạn cần thiết, cứ đi theo em.
Chúng tôi nổ máy lên đường, trời vẫn còn tối mịt, không khí gần sáng rất mát mẻ dễ chịu. Xe nhằm hướng cầu Monivong ( Sài Gòn) lao đi. Tôi lấy bao Mai châm một điếu và quẳng cho thằng U một điếu.
Quay lại thấy hai cô chú chuyên gia ngồi với nét mặt không được tự nhiên, có vẻ hơi căng thẳng, tôi nói:
- Chuyến này ta đi về phía VN, nên thoải mái. Không sợ như đi về phía tây. Cô chú cứ thoải mái.
Ông chú hỏi :
- Hai cậu quê đâu ? Nhập ngũ năm nào ?
Chợt nảy ra ý nghĩ trêu đùa ông chú một chút cho vui. Tôi nói :
- Dạ, bọn cháu ở HN. Cũng mới đi bộ đội thôi ạ. Vừa xong 1 tháng huấn luyện thì sang đây.
Ông chú có vẻ sửng sốt :
- Vậy là đi hơn tháng à ?
- Dạ, hết tuần này là được 2 tháng ạ.
Lúc này thì ông chú hoảng quá :
- Chắc đợt này là lần đầu tiên đi công tác ?
- Dạ, vâng. Đi làm quen mà chú. Bọn cháu còn chưa kịp bắn đạn thật đã phải sang đây rồi.
- Thôi, thôi đề nghị chị A cho quay về đổi người khác. Ai lại để hai ông lính mới toe thế này đi được.
Từ lúc nghe tôi và ông chú nói chuyện. Mọi người biết tôi trêu, nên chỉ ngồi im cười. Đến lúc này cô A mới giơ tay cốc nhẹ vào đầu tôi nói :
- Cái thằng này. Trêu chú làm gì.
Rồi cô quay sang ông chú :
- Anh yên tâm, nó trêu anh đấy. Hai đứa đều dân HN, đi bộ đội năm 1976. Hai đứa này tuần nào cũng đi bảo vệ cán bộ 1-2 lần. Chuyên gia mình đi công tác chỉ thích đi với hai đứa này thôi. Nhanh nhẹn, tháo vát, thông minh. Em xuống chơi với bọn nó suốt nên em biết.
Nghe cô A nói vậy, ông chú liếc nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Quãng đường này đường vẫn tốt nên xe đi nhanh. Trời đã tảng sáng. Tôi nói với cô A :
- Khi nào cần nghỉ một chút thì cô cứ bảo cháu nhé. Quãng đường này an toàn, không sao đâu, quanh đây lính ta nhiều lắm.
Cụ phát đấy mà chém rằng cháu là dân văn phòng vừa đc chuyển sang đội bv gần đc 1 tuần thì khéo ông chú kia phi luôn khỏi xe 🤣
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Những chuyện như cụ angkorwat kể trên chiến trường K, đúng là có những chuyện chỉ có ở bên K, ví dụ như như anh em lính VNCH, sau 1975, lại trở thành bộ đội của quân ta.
Thời chống Mỹ không có, ngoại trừ 1 vài trường hợp để tuyên truyền như trung Đính ở Trung đoàn 56 thời 1972 Quảng Trị.
Khi đánh Trung Quốc trên ải Bắc cũng không có.
Nhưng ở chiến trường K, thì anh em nguyên là lính VNCH tham gia nhiều, cả ở không quân, hải quân, pháo binh (đặc biệt là pháo tự hành 175 ly), thiết giáp. Riêng bộ binh nhu cụ angkorwat kể, thì cũng là 'rộng mở' theo quan điểm chính trị hồi ấy.
Còn chuyện bắn nhầm dân, hay thậm trí bắn nhầm đồng đội, thì thời nào cũng có, các cụ ơi.
Đối với sĩ quan binh lính VNCH thì từ 1976 em đã tiếp xúc với họ ở trại cải tạo Lao Bảo khi em huấn luyện ở Khe Sanh. Ngay cổng tiểu đoàn có ông đại úy thương binh TQLC. Em nói chuyện với ông này nhiều, họ là người có trình độ, được đào tạo tốt, có quân phong quân kỷ nghiêm minh. Không như sách báo mình viết. Từ đó em nhìn họ một cách khác và luôn gọi họ là VNCH từ đó đến giờ. Khi ở Tây ninh thì đi phối thuộc với đội Pháo binh cả tháng trời biết một tay trung úy và trung sĩ Tám kế toán pháo binh. Gần một năm ở tu viện Đa Minh em đọc sách báo viết về quân đội VNCH khá nhiều, toàn sách báo viết từ trước năm 1975 được lưu trữ trong thư viện tu viện. Tất nhiên họ viết theo kiểu của họ cũng như mình viết về bộ đội trên tạp chí VNQĐ thôi.
Cuộc chiến Tây nam lính VNCH tham gia không ít. Khi họ đã nhập ngũ thì họ là đồng đội của mình rồi, không nên phân biệt.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,152 Mã lực
Đối với sĩ quan binh lính VNCH thì từ 1976 em đã tiếp xúc với họ ở trại cải tạo Lao Bảo khi em huấn luyện ở Khe Sanh. Ngay cổng tiểu đoàn có ông đại úy thương binh TQLC. Em nói chuyện với ông này nhiều, họ là người có trình độ, được đào tạo tốt, có quân phong quân kỷ nghiêm minh. Không như sách báo mình viết. Từ đó em nhìn họ một cách khác và luôn gọi họ là VNCH từ đó đến giờ. Khi ở Tây ninh thì đi phối thuộc với đội Pháo binh cả tháng trời biết một tay trung úy và trung sĩ Tám kế toán pháo binh. Gần một năm ở tu viện Đa Minh em đọc sách báo viết về quân đội VNCH khá nhiều, toàn sách báo viết từ trước năm 1975 được lưu trữ trong thư viện tu viện. Tất nhiên họ viết theo kiểu của họ cũng như mình viết về bộ đội trên tạp chí VNQĐ thôi.
Cuộc chiến Tây nam lính VNCH tham gia không ít. Khi họ đã nhập ngũ thì họ là đồng đội của mình rồi, không nên phân biệt.
Tôi đồng ý với cụ angkorwat .
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Rời tỉnh Stung Treng khoảng 15 km đường bắt đầu xấu. Hai bên đường là rừng cây cao su chạy dài. Bụi đất đỏ tung mù mịt. Trời vẫn nắng nóng dữ dội, cổ họng đắng ghét. Mồ hôi trộn lẫn bụi đất đỏ bám chắc vào quần áo không giũ nổi. Hai cô chú chuyên gia có vẻ rất mệt mỏi rồi. Ông bạn U thì đã cởi trần ngồi bệt xuống sàn đằng sau, hình như đang ngất ngây với cơn buồn ngủ. Anh Bẩy lái xe vốn ít nói vẫn chăm chú cố gắng tránh các ổ voi trên đường. Tôi nhắc anh Bảy:
- Anh chạy nhanh một chút qua quãng rừng cao su này. Xóc chút ko sao đâu. Mà cũng 4h rồi, đi nhanh cho kịp về tỉnh trước tối.
Chạy một quãng nữa thì hết rừng cao su đến những cánh đồng hoang trải dài hai bên đường. Mới cách tỉnh Stung Treng được 30 km. Đường quãng này có lẽ là xấu nhất, chiếc xe lượn trái, lượn phải. Tốc độ chắc chỉ 20km/h. Từ phía xa xuất hiện hai bóng người đứng bên vệ đường. Tôi vội quay ra sau bảo thằng U:
- Ê, dậy mày. Chú ý bên đường bên phải, có người đó.
Chắc không phải chốt đường rồi. Vì không có xe bọc thép đỗ bên đường.
Thằng U đã tỉnh ngủ hẳn, nó lắp quả đạn M79 vào và sẵn sàng nhả đạn.
Xe cách khoảng 100 m tôi nhận ra là hai người dân, một nam một nữ. Người nam vác cái cuốc, còn người nữ vác hai cái ống gì đó ( có lẽ là ống tre đựng nước Th'nốt.
- Anh Bảy chạy nhanh chút đi. Cô chú cúi thấp đầu xuống một chút.
Tôi nhắc anh lái xe và hai vị chuyên gia. Tôi và thằng U trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Anh Bảy cho xe lượn sát bên trái đường và lướt qua mặt hai người dân. Chợt thấy người nữ ngồi thụp xuống. Không suy nghĩ nhiều. Tôi hô thằng U:
- Pốt, bắn đi U.
Đồng thời nhoài ra cửa xe bắn liền mấy loạt về phía sau. Oành...cóc...oành. Thằng U cũng nhanh tay thả được hai trái về phía sau. Thằng này có tài bắn M79. Chỉ nhìn thấy hai bóng người đổ vật xuống ven đường trong đám khói bụi mù mịt.
- Có dừng lại không mày ? Anh Bảy hỏi.
- Đi thôi anh. Dừng lại không giải quyết gì. Việc chính là đưa mọi người đến nơi trước khi trời tối. Ang cố gắng đi nhanh lên.
Tôi lấy bao thuốc lá ra quẳng cho thằng U một điếu. Hai thằng lại tiếp tục nhả khói như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ông chú chuyên gia hỏi tôi :
- Sao cậu không dừng lại xem tình hình thế nào ? Nhỡ họ là dân thì sao ? Làm sao cậu dám khẳng định đó là địch ?
Cô A hình như cũng có một thắc mắc như vậy. Cô đưa ánh mắt dò hỏi nhìn tôi. Thực ra từ lúc phát hiện họ đến lúc xe lướt ngang họ cũng chỉ vài phút nên tôi cũng không chắc chắn họ là ai. Nhỡ là dân thật thì mệt với ông trí thức này.
- Đúng là cháu cũng không dám khẳng định họ là địch 100%. Nhưng cũng phải 90% cô chú ạ. Thứ nhất đây là quãng đường xấu nhất từ sáng đến giờ. Xe qua đây đều phải đi rất chậm. Nên dễ bị phục kích, đánh lén. Thứ hai, khu vực này đồng ruộng bỏ hoang không có ai canh tác, không một đám ruộng có màu xanh. Nên nông dân vác cuốc đứng bên đường có vẻ vô lý. Thứ ba, người nữ có hành động bất thường khi xe đi qua. Vì vậy bọn cháu phải bắn trước đảm bảo an toàn cho xe.
- Nhưng các cậu cũng phải xuống xe xác minh lại chứ ?
- Bọn cháu không có thời gian làm việc đó. Việc chính là bảo vệ cán bộ, đưa cô chú đến tỉnh trước khi trời tối. Nếu nhảy xuống mà họ có vài người nữa quanh đấy thì sao chú ?
Cô A nghe xong thì cũng có vẻ xuôi xuôi :
- Hai cậu này đi bảo vệ nhiều rồi. Em tin là họ xử lý đúng.
Tôi cũng nói thêm :
- Thôi, đúng sai thì khi quay về sẽ biết thôi. Sáng mai đội chốt chắc sẽ đi tuần về phía này. Khi về cháu sẽ hỏi họ.
Mọi người yên lặng. Xe tiếp tục đi nhanh về phía Ratanakiri. Gần 7h tối chính tôi mới tới nhà khách của tỉnh. Tất cả thở phào, nhẹ nhõm. Vậy là xong 1/2 nhiệm vụ.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,544 Mã lực
Rời tỉnh Stung Treng khoảng 15 km đường bắt đầu xấu. Hai bên đường là rừng cây cao su chạy dài. Bụi đất đỏ tung mù mịt. Trời vẫn nắng nóng dữ dội, cổ họng đắng ghét. Mồ hôi trộn lẫn bụi đất đỏ bám chắc vào quần áo không giũ nổi. Hai cô chú chuyên gia có vẻ rất mệt mỏi rồi. Ông bạn U thì đã cởi trần ngồi bệt xuống sàn đằng sau, hình như đang ngất ngây với cơn buồn ngủ. Anh Bẩy lái xe vốn ít nói vẫn chăm chú cố gắng tránh các ổ voi trên đường. Tôi nhắc anh Bảy:
- Anh chạy nhanh một chút qua quãng rừng cao su này. Xóc chút ko sao đâu. Mà cũng 4h rồi, đi nhanh cho kịp về tỉnh trước tối.
Chạy một quãng nữa thì hết rừng cao su đến những cánh đồng hoang trải dài hai bên đường. Mới cách tỉnh Stung Treng được 30 km. Đường quãng này có lẽ là xấu nhất, chiếc xe lượn trái, lượn phải. Tốc độ chắc chỉ 20km/h. Từ phía xa xuất hiện hai bóng người đứng bên vệ đường. Tôi vội quay ra sau bảo thằng U:
- Ê, dậy mày. Chú ý bên đường bên phải, có người đó.
Chắc không phải chốt đường rồi. Vì không có xe bọc thép đỗ bên đường.
Thằng U đã tỉnh ngủ hẳn, nó lắp quả đạn M79 vào và sẵn sàng nhả đạn.
Xe cách khoảng 100 m tôi nhận ra là hai người dân, một nam một nữ. Người nam vác cái cuốc, còn người nữ vác hai cái ống gì đó ( có lẽ là ống tre đựng nước Th'nốt.
- Anh Bảy chạy nhanh chút đi. Cô chú cúi thấp đầu xuống một chút.
Tôi nhắc anh lái xe và hai vị chuyên gia. Tôi và thằng U trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Anh Bảy cho xe lượn sát bên trái đường và lướt qua mặt hai người dân. Chợt thấy người nữ ngồi thụp xuống. Không suy nghĩ nhiều. Tôi hô thằng U:
- Pốt, bắn đi U.
Đồng thời nhoài ra cửa xe bắn liền mấy loạt về phía sau. Oành...cóc...oành. Thằng U cũng nhanh tay thả được hai trái về phía sau. Thằng này có tài bắn M79. Chỉ nhìn thấy hai bóng người đổ vật xuống ven đường trong đám khói bụi mù mịt.
- Có dừng lại không mày ? Anh Bảy hỏi.
- Đi thôi anh. Dừng lại không giải quyết gì. Việc chính là đưa mọi người đến nơi trước khi trời tối. Ang cố gắng đi nhanh lên.
Tôi lấy bao thuốc lá ra quẳng cho thằng U một điếu. Hai thằng lại tiếp tục nhả khói như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ông chú chuyên gia hỏi tôi :
- Sao cậu không dừng lại xem tình hình thế nào ? Nhỡ họ là dân thì sao ? Làm sao cậu dám khẳng định đó là địch ?
Cô A hình như cũng có một thắc mắc như vậy. Cô đưa ánh mắt dò hỏi nhìn tôi. Thực ra từ lúc phát hiện họ đến lúc xe lướt ngang họ cũng chỉ vài phút nên tôi cũng không chắc chắn họ là ai. Nhỡ là dân thật thì mệt với ông trí thức này.
- Đúng là cháu cũng không dám khẳng định họ là địch 100%. Nhưng cũng phải 90% cô chú ạ. Thứ nhất đây là quãng đường xấu nhất từ sáng đến giờ. Xe qua đây đều phải đi rất chậm. Nên dễ bị phục kích, đánh lén. Thứ hai, khu vực này đồng ruộng bỏ hoang không có ai canh tác, không một đám ruộng có màu xanh. Nên nông dân vác cuốc đứng bên đường có vẻ vô lý. Thứ ba, người nữ có hành động bất thường khi xe đi qua. Vì vậy bọn cháu phải bắn trước đảm bảo an toàn cho xe.
- Nhưng các cậu cũng phải xuống xe xác minh lại chứ ?
- Bọn cháu không có thời gian làm việc đó. Việc chính là bảo vệ cán bộ, đưa cô chú đến tỉnh trước khi trời tối. Nếu nhảy xuống mà họ có vài người nữa quanh đấy thì sao chú ?
Cô A nghe xong thì cũng có vẻ xuôi xuôi :
- Hai cậu này đi bảo vệ nhiều rồi. Em tin là họ xử lý đúng.
Tôi cũng nói thêm :
- Thôi, đúng sai thì khi quay về sẽ biết thôi. Sáng mai đội chốt chắc sẽ đi tuần về phía này. Khi về cháu sẽ hỏi họ.
Mọi người yên lặng. Xe tiếp tục đi nhanh về phía Ratanakiri. Gần 7h tối chính tôi mới tới nhà khách của tỉnh. Tất cả thở phào, nhẹ nhõm. Vậy là xong 1/2 nhiệm vụ.
Em đoán mò nhá.: 2 cụ nện phải 2 cựu đồng chí đang đi trinh sát và gài mìn , gặp xe cụ là tình huống ko mong muốn. Trúng thì cụ vodka em nha.😆
 

Kyson1

Xe điện
Biển số
OF-169849
Ngày cấp bằng
4/12/12
Số km
4,753
Động cơ
453,504 Mã lực
Rời tỉnh Stung Treng khoảng 15 km đường bắt đầu xấu. Hai bên đường là rừng cây cao su chạy dài. Bụi đất đỏ tung mù mịt. Trời vẫn nắng nóng dữ dội, cổ họng đắng ghét. Mồ hôi trộn lẫn bụi đất đỏ bám chắc vào quần áo không giũ nổi. Hai cô chú chuyên gia có vẻ rất mệt mỏi rồi. Ông bạn U thì đã cởi trần ngồi bệt xuống sàn đằng sau, hình như đang ngất ngây với cơn buồn ngủ. Anh Bẩy lái xe vốn ít nói vẫn chăm chú cố gắng tránh các ổ voi trên đường. Tôi nhắc anh Bảy:
- Anh chạy nhanh một chút qua quãng rừng cao su này. Xóc chút ko sao đâu. Mà cũng 4h rồi, đi nhanh cho kịp về tỉnh trước tối.
Chạy một quãng nữa thì hết rừng cao su đến những cánh đồng hoang trải dài hai bên đường. Mới cách tỉnh Stung Treng được 30 km. Đường quãng này có lẽ là xấu nhất, chiếc xe lượn trái, lượn phải. Tốc độ chắc chỉ 20km/h. Từ phía xa xuất hiện hai bóng người đứng bên vệ đường. Tôi vội quay ra sau bảo thằng U:
- Ê, dậy mày. Chú ý bên đường bên phải, có người đó.
Chắc không phải chốt đường rồi. Vì không có xe bọc thép đỗ bên đường.
Thằng U đã tỉnh ngủ hẳn, nó lắp quả đạn M79 vào và sẵn sàng nhả đạn.
Xe cách khoảng 100 m tôi nhận ra là hai người dân, một nam một nữ. Người nam vác cái cuốc, còn người nữ vác hai cái ống gì đó ( có lẽ là ống tre đựng nước Th'nốt.
- Anh Bảy chạy nhanh chút đi. Cô chú cúi thấp đầu xuống một chút.
Tôi nhắc anh lái xe và hai vị chuyên gia. Tôi và thằng U trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Anh Bảy cho xe lượn sát bên trái đường và lướt qua mặt hai người dân. Chợt thấy người nữ ngồi thụp xuống. Không suy nghĩ nhiều. Tôi hô thằng U:
- Pốt, bắn đi U.
Đồng thời nhoài ra cửa xe bắn liền mấy loạt về phía sau. Oành...cóc...oành. Thằng U cũng nhanh tay thả được hai trái về phía sau. Thằng này có tài bắn M79. Chỉ nhìn thấy hai bóng người đổ vật xuống ven đường trong đám khói bụi mù mịt.
- Có dừng lại không mày ? Anh Bảy hỏi.
- Đi thôi anh. Dừng lại không giải quyết gì. Việc chính là đưa mọi người đến nơi trước khi trời tối. Ang cố gắng đi nhanh lên.
Tôi lấy bao thuốc lá ra quẳng cho thằng U một điếu. Hai thằng lại tiếp tục nhả khói như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ông chú chuyên gia hỏi tôi :
- Sao cậu không dừng lại xem tình hình thế nào ? Nhỡ họ là dân thì sao ? Làm sao cậu dám khẳng định đó là địch ?
Cô A hình như cũng có một thắc mắc như vậy. Cô đưa ánh mắt dò hỏi nhìn tôi. Thực ra từ lúc phát hiện họ đến lúc xe lướt ngang họ cũng chỉ vài phút nên tôi cũng không chắc chắn họ là ai. Nhỡ là dân thật thì mệt với ông trí thức này.
- Đúng là cháu cũng không dám khẳng định họ là địch 100%. Nhưng cũng phải 90% cô chú ạ. Thứ nhất đây là quãng đường xấu nhất từ sáng đến giờ. Xe qua đây đều phải đi rất chậm. Nên dễ bị phục kích, đánh lén. Thứ hai, khu vực này đồng ruộng bỏ hoang không có ai canh tác, không một đám ruộng có màu xanh. Nên nông dân vác cuốc đứng bên đường có vẻ vô lý. Thứ ba, người nữ có hành động bất thường khi xe đi qua. Vì vậy bọn cháu phải bắn trước đảm bảo an toàn cho xe.
- Nhưng các cậu cũng phải xuống xe xác minh lại chứ ?
- Bọn cháu không có thời gian làm việc đó. Việc chính là bảo vệ cán bộ, đưa cô chú đến tỉnh trước khi trời tối. Nếu nhảy xuống mà họ có vài người nữa quanh đấy thì sao chú ?
Cô A nghe xong thì cũng có vẻ xuôi xuôi :
- Hai cậu này đi bảo vệ nhiều rồi. Em tin là họ xử lý đúng.
Tôi cũng nói thêm :
- Thôi, đúng sai thì khi quay về sẽ biết thôi. Sáng mai đội chốt chắc sẽ đi tuần về phía này. Khi về cháu sẽ hỏi họ.
Mọi người yên lặng. Xe tiếp tục đi nhanh về phía Ratanakiri. Gần 7h tối chính tôi mới tới nhà khách của tỉnh. Tất cả thở phào, nhẹ nhõm. Vậy là xong 1/2 nhiệm vụ.
anh viết tiếp đi... táo bón lâu là em xin thuốc của DurexXL cho anh đó.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
anh viết tiếp đi... táo bón lâu là em xin thuốc của DurexXL cho anh đó.
Uh, thì tiếp :
Sau khi sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho mọi người ở nhà khách tỉnh. Tôi và thằng U đi kiểm tra xung quanh khu vực nhà khách. Tôi hỏi thằng U :
- Mày có nghĩ là lúc chiều bắn phải dân không ? Tao nghi bắn nhầm quá.
Thằng U chép miệng :
- Nhầm hay không nhầm thì cũng xong rồi. Mày hô thì tao bắn chứ tao cũng không nhìn kỹ. Mà hồi mới giải phóng, trong giờ giới nghiêm buổi đêm thì cũng bắn nhầm cả đống đấy thôi.
- Hồi đó khác. Đêm hôm nhập nhèm, tên bay đạn lạc. Giờ giữa ban ngày ban mặt bắn người ta. Tao thấy làm sao ấy. Từ lúc đó đầu óc tao cứ luẩn quẩn nghĩ đến họ. Khi trở về phải hỏi tụi chốt đường cho rõ đỡ áy náy.
- Thôi mày, hỏi rõ thì mày làm gì ? Đằng nào họ cũng tiêu rồi. Hay mày định viết báo cáo công tác là bắn nhầm vào dân ? Rồi nhẹ là mày bị tước quân tịch, nặng là dựa cột. Thôi dẹp đi. Đi ăn cơm rồi đi tắm giặt. Phơi bộ quần áo cho khô mai còn lấy cái mà mặc.
Bảo vệ khu vực nhà khách là một tiểu đội lính VN và một tiểu đội lính K nên tôi cũng yên tâm. Hai thằng đi tắm giặt xong, tìm chỗ phơi quần áo hy vọng sáng mai quần áo khô còn có cái mặc. Mỗi thằng còn mỗi cái quần đùi leo lên sạp ngồi hút thuốc chém gió. Một lúc sau thằng U đã lăn ra ngủ. Tôi vẫn bị ám ảnh chuyện lúc chiều nên không ngủ được. Mãi gần sáng thì mới chợp mắt một lúc.
Sáng hôm sau. Hai cô chú chuyên gia đi dự thành lập hội phụ nữ tỉnh. Bên UBND. Bên đó cũng có một trung đội VN bảo vệ nên chúng tôi không đi theo. Mà có đi thì cũng không có quần áo mặc. Hai thằng cứ quần đùi cởi trần loanh quanh trong nhà. Đến trưa quần áo tạm khô thì cô A cũng xong việc. Cô xin đâu được cây thuốc lá Rùm đóoc ( Liberation) đưa cho tôi :
- Cháu cầm lấy mà hút. Chiều nay họ chiêu đãi. Sáng mai ta về sớm. Chiều nay cô làm việc với đoàn chuyên gia tỉnh. Cháu xem kế hoạch về thế nào thì báo cô.
- Lượt về thì không cần đi sớm cô ạ. Trời sáng thì mình đi. Về gần Phnom Penh muộn chút cũng không sao. Đi sớm quá ở đây không an toàn.
- Tùy các cậu. Mà sao cháu có điều gì khó nghĩ hả ?
- Dạ, không vấn đề gì đâu cô. Bọn cháu đi quen rồi, nên trường hợp như chiều qua cũng bình thường. Chỉ có điều bọn cháu thường bị tấn công trước. Còn lần này có lẽ cháu hơi vội. Không biết phán đoán có chính xác không ?
- Cô nghĩ không có vấn đề gì lớn đâu. Việc chính của bọn cháu là bảo vệ cán bộ an toàn là được.
Buổi chiều sau khi dự chiêu đãi xong. Trong khi mọi người ca hát, nhảy múa trong sân thì tôi lang thang quanh nhà khách một lúc rồi về đi ngủ sớm, vẫn day dứt với suy nghĩ đã bắn nhầm vào dân. Không hiểu lúc đó người phụ nữ lại ngồi thụp xuống làm gì khi xe vừa lướt đến ? Cả một quãng đường đồng không mông quạnh như vậy, sao lại có hai người xuất hiện ở đó ?
Hôm sau, trời sáng rõ hơn 5h chúng tôi mới lên đường trở về Phnom Penh. Lại nóng, bụi, lắc lư trên xe, mắt căng ra quan sát đường xá. Gần đến tỉnh lỵ Stung Treng thì gặp chốt hôm trước, mới 9h. Tôi bảo dừng xe nghỉ một chút. Dặn thằng U ở ngoài, còn tôi lấy nửa cây thuốc lá cô A cho hôm qua đi vào lán. Trong lán chỉ còn cậu A trưởng và một anh lính BCD đang chuẩn bị nấu cơm. Tôi hỏi:
- Anh em đi đâu hết rồi.
Anh lính BCD lấy nước mời tôi rồi nói :
- Đi tuần đường hết rồi anh.
Cả hai người ra ngồi uống nước cùng tôi. Tôi đưa cho cậu A trưởng 3 bao thuốc, còn 2 bao tôi đưa cho anh lính BCD :
- Có mấy bao thuốc, cậu cầm chia cho anh em hút đỡ buồn. Biếu anh và anh bạn mỗi người bao thuốc hút chơi. Tôi cũng lính tráng chẳng có gì hơn.
Quay ra tôi hỏi cậu A trưởng :
- Sáng qua bọn em có đi tuần về phía Ratanakiri không ? Có thấy gì không ?
- Hôm qua bọn em có đi gặp hai người nằm ven đường. Chết cả rồi. Mới đầu em tưởng họ vấp mìn. Nhưng anh này bảo họ bị dính đạn M79. Anh còn nói chắc hai người gặp phải hai ông đặc nhiệm hôm qua rồi. Do bọn anh làm à ?
- Uh, hôm qua thấy họ ven đường, nghi là Pốt nên bọn anh phải nổ súng. Khu vực đó có phum, sóc gì không ?
Anh lính BCD nói :
- Khu vực đó chưa có dân. Có thể họ ở đâu đó đang trên đường về quê. Xung quanh đó không có vũ khí gì ?
- Vậy họ là dân thường à ?
- Cũng chưa chắc. Sáng họ là dân, tối họ móc súng lên đi tập kích bộ đội cũng là bình thường. Mà thôi chiến tranh mà. Khác gì hồi xưa bọn tôi đi tảo thanh, biết ai là dân, ai là du kích đâu.
Tôi nhấp ngụm nước :
- Vậy là 50 - 50. Nghĩ cũng buồn, bao năm đánh trận. Lần này làm tôi cảm thấy không yên tâm. Tôi phải về đây, anh em ở lại may mắn nhé.
Anh lính BCD cũng đứng lên tiễn tôi ra tận xe.
- Anh đi mạnh giỏi. Sau này may mắn thì anh em mình lại gặp nhau. Nhà tôi ở Gò Vấp, gần Lục quân công xưởng ( Z751).
- Vâng, gửi lời thăm anh bạn kia. Có duyên sẽ gặp.
Anh ta bắt tay tôi, giọng cảm động :
- Gặp những người lính như anh tôi rất vui. Cảm ơn anh.
Tôi đi ra xe mà trong lòng hụt hẫng, một cảm giác tội lỗi dâng lên. Dù không xác định rõ nhưng linh tính mách bảo tôi đã nhầm rất tai hại.
Lòng nặng trĩu tôi leo lên xe, ngồi im lặng.
Ông chú hỏi :
- Sao rồi, có hỏi được gì không ?
- Họ đi công tác hết rồi. Nhà còn mỗi cậu nuôi quân đang nấu cơm. Cậu ấy chỉ ở nhà nên không biết gì cả.
Hôm đó 9h tối chúng tôi về đến Phnom Penh. Chia tay cô An. Hai thằng bọn tôi thất thểu đi về trung đội. Quẳng súng ống, đồ đạc vào góc nhà. Chạy sân tắm ào cái rồi đi ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn hình bóng hai người đứng bên đường ám ảnh tôi hàng tháng trời.
Từ chuyến đó trở đi tôi tuyệt đối không bao giờ nổ súng trước. Với đặc thù công tác như vậy thì chúng tôi luôn là mục tiêu bị tấn công trước.
P/s :
Hồi đó mà gặp cô Pốt thế này thì chắc nộp súng, xin hàng luôn :)) :)) :))
1691565717275.jpg
 

Kyson1

Xe điện
Biển số
OF-169849
Ngày cấp bằng
4/12/12
Số km
4,753
Động cơ
453,504 Mã lực
Uh, thì tiếp :
Sau khi sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho mọi người ở nhà khách tỉnh. Tôi và thằng U đi kiểm tra xung quanh khu vực nhà khách. Tôi hỏi thằng U :
- Mày có nghĩ là lúc chiều bắn phải dân không ? Tao nghi bắn nhầm quá.
Thằng U chép miệng :
- Nhầm hay không nhầm thì cũng xong rồi. Mày hô thì tao bắn chứ tao cũng không nhìn kỹ. Mà hồi mới giải phóng, trong giờ giới nghiêm buổi đêm thì cũng bắn nhầm cả đống đấy thôi.
- Hồi đó khác. Đêm hôm nhập nhèm, tên bay đạn lạc. Giờ giữa ban ngày ban mặt bắn người ta. Tao thấy làm sao ấy. Từ lúc đó đầu óc tao cứ luẩn quẩn nghĩ đến họ. Khi trở về phải hỏi tụi chốt đường cho rõ đỡ áy náy.
- Thôi mày, hỏi rõ thì mày làm gì ? Đằng nào họ cũng tiêu rồi. Hay mày định viết báo cáo công tác là bắn nhầm vào dân ? Rồi nhẹ là mày bị tước quân tịch, nặng là dựa cột. Thôi dẹp đi. Đi ăn cơm rồi đi tắm giặt. Phơi bộ quần áo cho khô mai còn lấy cái mà mặc.
Bảo vệ khu vực nhà khách là một tiểu đội lính VN và một tiểu đội lính K nên tôi cũng yên tâm. Hai thằng đi tắm giặt xong, tìm chỗ phơi quần áo hy vọng sáng mai quần áo khô còn có cái mặc. Mỗi thằng còn mỗi cái quần đùi leo lên sạp ngồi hút thuốc chém gió. Một lúc sau thằng U đã lăn ra ngủ. Tôi vẫn bị ám ảnh chuyện lúc chiều nên không ngủ được. Mãi gần sáng thì mới chợp mắt một lúc.
Sáng hôm sau. Hai cô chú chuyên gia đi dự thành lập hội phụ nữ tỉnh. Bên UBND. Bên đó cũng có một trung đội VN bảo vệ nên chúng tôi không đi theo. Mà có đi thì cũng không có quần áo mặc. Hai thằng cứ quần đùi cởi trần loanh quanh trong nhà. Đến trưa quần áo tạm khô thì cô A cũng xong việc. Cô xin đâu được cây thuốc lá Rùm đóoc ( Liberation) đưa cho tôi :
- Cháu cầm lấy mà hút. Chiều nay họ chiêu đãi. Sáng mai ta về sớm. Chiều nay cô làm việc với đoàn chuyên gia tỉnh. Cháu xem kế hoạch về thế nào thì báo cô.
- Lượt về thì không cần đi sớm cô ạ. Trời sáng thì mình đi. Về gần Phnom Penh muộn chút cũng không sao. Đi sớm quá ở đây không an toàn.
- Tùy các cậu. Mà sao cháu có điều gì khó nghĩ hả ?
- Dạ, không vấn đề gì đâu cô. Bọn cháu đi quen rồi, nên trường hợp như chiều qua cũng bình thường. Chỉ có điều bọn cháu thường bị tấn công trước. Còn lần này có lẽ cháu hơi vội. Không biết phán đoán có chính xác không ?
- Cô nghĩ không có vấn đề gì lớn đâu. Việc chính của bọn cháu là bảo vệ cán bộ an toàn là được.
Buổi chiều sau khi dự chiêu đãi xong. Trong khi mọi người ca hát, nhảy múa trong sân thì tôi lang thang quanh nhà khách một lúc rồi về đi ngủ sớm, vẫn day dứt với suy nghĩ đã bắn nhầm vào dân. Không hiểu lúc đó người phụ nữ lại ngồi thụp xuống làm gì khi xe vừa lướt đến ? Cả một quãng đường đồng không mông quạnh như vậy, sao lại có hai người xuất hiện ở đó ?
Hôm sau, trời sáng rõ hơn 5h chúng tôi mới lên đường trở về Phnom Penh. Lại nóng, bụi, lắc lư trên xe, mắt căng ra quan sát đường xá. Gần đến tỉnh lỵ Stung Treng thì gặp chốt hôm trước, mới 9h. Tôi bảo dừng xe nghỉ một chút. Dặn thằng U ở ngoài, còn tôi lấy nửa cây thuốc lá cô A cho hôm qua đi vào lán. Trong lán chỉ còn cậu A trưởng và một anh lính BCD đang chuẩn bị nấu cơm. Tôi hỏi:
- Anh em đi đâu hết rồi.
Anh lính BCD lấy nước mời tôi rồi nói :
- Đi tuần đường hết rồi anh.
Cả hai người ra ngồi uống nước cùng tôi. Tôi đưa cho cậu A trưởng 3 bao thuốc, còn 2 bao tôi đưa cho anh lính BCD :
- Có mấy bao thuốc, cậu cầm chia cho anh em hút đỡ buồn. Biếu anh và anh bạn mỗi người bao thuốc hút chơi. Tôi cũng lính tráng chẳng có gì hơn.
Quay ra tôi hỏi cậu A trưởng :
- Sáng qua bọn em có đi tuần về phía Ratanakiri không ? Có thấy gì không ?
- Hôm qua bọn em có đi gặp hai người nằm ven đường. Chết cả rồi. Mới đầu em tưởng họ vấp mìn. Nhưng anh này bảo họ bị dính đạn M79. Anh còn nói chắc hai người gặp phải hai ông đặc nhiệm hôm qua rồi. Do bọn anh làm à ?
- Uh, hôm qua thấy họ ven đường, nghi là Pốt nên bọn anh phải nổ súng. Khu vực đó có phum, sóc gì không ?
Anh lính BCD nói :
- Khu vực đó chưa có dân. Có thể họ ở đâu đó đang trên đường về quê. Xung quanh đó không có vũ khí gì ?
- Vậy họ là dân thường à ?
- Cũng chưa chắc. Sáng họ là dân, tối họ móc súng lên đi tập kích bộ đội cũng là bình thường. Mà thôi chiến tranh mà. Khác gì hồi xưa bọn tôi đi tảo thanh, biết ai là dân, ai là du kích đâu.
Tôi nhấp ngụm nước :
- Vậy là 50 - 50. Nghĩ cũng buồn, bao năm đánh trận. Lần này làm tôi cảm thấy không yên tâm. Tôi phải về đây, anh em ở lại may mắn nhé.
Anh lính BCD cũng đứng lên tiễn tôi ra tận xe.
- Anh đi mạnh giỏi. Sau này may mắn thì anh em mình lại gặp nhau. Nhà tôi ở Gò Vấp, gần Lục quân công xưởng ( Z751).
- Vâng, gửi lời thăm anh bạn kia. Có duyên sẽ gặp.
Anh ta bắt tay tôi, giọng cảm động :
- Gặp những người lính như anh tôi rất vui. Cảm ơn anh.
Tôi đi ra xe mà trong lòng hụt hẫng, một cảm giác tội lỗi dâng lên. Dù không xác định rõ nhưng linh tính mách bảo tôi đã nhầm rất tai hại.
Lòng nặng trĩu tôi leo lên xe, ngồi im lặng.
Ông chú hỏi :
- Sao rồi, có hỏi được gì không ?
- Họ đi công tác hết rồi. Nhà còn mỗi cậu nuôi quân đang nấu cơm. Cậu ấy chỉ ở nhà nên không biết gì cả.
Hôm đó 9h tối chúng tôi về đến Phnom Penh. Chia tay cô An. Hai thằng bọn tôi thất thểu đi về trung đội. Quẳng súng ống, đồ đạc vào góc nhà. Chạy sân tắm ào cái rồi đi ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn hình bóng hai người đứng bên đường ám ảnh tôi hàng tháng trời.
Từ chuyến đó trở đi tôi tuyệt đối không bao giờ nổ súng trước. Với đặc thù công tác như vậy thì chúng tôi luôn là mục tiêu bị tấn công trước.
P/s :
Hồi đó mà gặp cô Pốt thế này thì chắc nộp súng, xin hàng luôn :)) :)) :))
1691565717275.jpg
Dạo này anh học lão Xuk ah?! Viết câu view thế, khoá bài toàn gấy... :D:D

Anh biên thêm mấy chuyện nữa đi...
 

Demchinhhang.net

Xe container
Biển số
OF-111
Ngày cấp bằng
7/6/06
Số km
8,193
Động cơ
542,370 Mã lực

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Dạo này anh học lão Xuk ah?! Viết câu view thế, khoá bài toàn gấy... :D:D

Anh biên thêm mấy chuyện nữa đi...
Chuyện thì nhiều. Hơn 6 năm lính, gần 10 năm trên đất K. Hơn trăm chuyến bảo vệ cán bộ đi khắp các tỉnh của Campuchia. Phần đa chuyến nào cũng đụng Pốt nhưng không có ấn tượng gì, khó nhớ. Chỉ có sự việc gì đó bỗng liên tưởng lại thì lại nhớ rất chi tiết. Mà hồi đó toàn ở nhà khách các tỉnh nên ít tiếp xúc với dân, có chăng chỉ vài cô lễ tân thôi.
Để hôm nào rảnh kể chuyến đi Kong pong Xom ( Xihanoukville). Có cô lễ tân lai tây rất xinh. Chuyến đó không đụng Pốt nhưng đụng gấy 😂
 
Chỉnh sửa cuối:

197716102003

Xe container
Biển số
OF-297071
Ngày cấp bằng
30/10/13
Số km
5,358
Động cơ
384,912 Mã lực
Chuyện thì nhiều. Gần hơn 6 năm lính, gần 10 năm trên đất K. Hơn trăm chuyến bảo vệ cán bộ đi khắp các tỉnh của Campuchia. Phần đa chuyến nào cũng đụng Pốt nhưng không có ấn tượng gì, khó nhớ. Chỉ có sự việc gì đó bỗng liên tưởng lại thì lại nhớ rất chi tiết. Mà hồi đó toàn ở nhà khách các tỉnh nên ít tiếp xúc với dân, có chăng chỉ vài cô lễ tân thôi.
Để hôm nào rảnh kể chuyến đi Kong pong Xom ( Xihanoukville). Có cô lễ tân lai tây rất xinh. Chuyến đó không đụng Pốt nhưng đụng gấy 😂
Đọc đc câu chốt thế này lại làm các thánh hóng ngồi dài cổ chờ chú biên.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top