( ...)
Sáng hôm sau, tôi nhớ là thứ 7. Ông bí 1, gọi tôi bảo :
- Cậu sang SQ Liên xô mượn bộ phim " Mặt trời đen" về chủ nhật chiếu cho anh em xem. Phim mới, họ vừa gọi điện sang.
Hồi đó SQ có hai cái máy chiếu phim 35 ly của LX, do thấy tôi rảnh rỗi quá nên mấy ông bắt phụ trách cả khoản mượn trả và chiếu phim vào tối CN hàng tuần.
Tôi lại lấy xe lên đường. Mỗi bộ phim thường chỉ 7-10 cuốn mỗi cuốn để trong một hộp nhôm tròn. Mượn phim xong tôi lại về quán chị Năm uống cafe với BY, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.
- Từ mai em không phải xuống đây nữa, xa quá. Ăn sáng ở ks rồi ra " Ba cô " mà uống cafe cho gần.
- Em muốn xuống uống cafe cùng anh thôi.
- Vậy từ mai anh uống trên " Ba cô" khi nào em trở lại Thái thì anh xuống đây.
- Vậy là anh sẽ không đi cùng em?
- Đúng, anh không đi được, trừ khi anh rời quân ngũ. Mà hiện nay anh chưa hết nghĩa vụ.
- Em cũng biết anh sẽ như vậy. Nhưng không sao. Coi như em về chơi cùng anh.
Tôi đưa BY về ks và hẹn tối sẽ quay lên. Tối hôm đó tôi lên ks hơi muộn vì thứ 7 nên mọi chơi thể thao lâu hơn mọi ngày. Gần 8h tối tôi mới lên tới nơi :
- Hôm nay anh có chút việc nên giờ mới đi được.
- Anh đưa em đi ra bờ sông một lát. Rồi về em pha cafe cho anh uống.
Thời PP lúc này đã sang mùa đầu mùa khô. Nhưng khí hậu vẫn rất mát mẻ, thích hợp lang thang dạo mát.
Tôi đua BY đi cách ks vài trăm mét. Bỗng trời bắt đầu đổ mưa. Quái lạ, đầu tháng 12 rồi mà vẫn còn cơn mưa trái mùa, tôi cùng BY quay về ks, chưa về đến nơi thì mưa bắt đầu xối xả. Cởi vội cái áo đang mặc tôi che lên đầu em rồi cả hai chạy nhanh về. Lên nhà, thấy cái áo đã bị ướt tương đối tôi vắt khô rồi phơi lên lưng ghế tựa kéo ra để dưới quạt trần. BY lúc đó đã vào wc thay quần áo ướt. Nhìn quanh phòng không có gì khoác tạm tôi đành cởi trần ra mở cửa bancon ngắm đường. Hồi đó còn thanh niên được ăn tập hàng ngày nên body tôi cũng tạm ổn, ngực nở, bụng 6 múi đàng hoàng nên có cởi trần chút cũng không ngại. Từ khi đi bộ đội đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ mặc may ô. Có tiếng kéo ghế đàng sau tôi quay lại thấy BY đã ở trong wc đi ra đang dùng chiếc khăn lau tóc. Em đã mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, dài ngang có 2 dây nhỏ buộc trên vai.
- Anh vào đây em lau tóc cho.
Tôi quay lại đi vào ngồi xuống ghế. Lau tóc xong cho tôi, BY vào cất khăn còn tôi lại ra bacon ngắm đường phố và hút thuốc. BY đi ra về phía tôi ôm lưng từ phía sau rồi áp đầu tấm lưng trần của tôi. Em hỏi:
- Ngoài trời có gì hay mà anh ngó hoài vậy ?
- Trời mưa anh thích ở trong nhà ngắm phố xá. Nó tạo cho mình cảm giác an toàn, ấm áp hơn những người đang ở ngoài đường. Rồi xem mọi người đi dưới mưa mỗi người che mưa một kiểu : người che đầu, người ôm ngực, người đi lom khom, người đi ưỡn ngược đón mưa gió...thi thoảng có cô gái bị ướt quần áo dính chặt vào người trông cũng hay hay.
Một cái đấm nhẹ vào lưng:
- Bậy nào, anh mà cũng hư vậy à ? Mà sao tim anh đập mạnh vậy ?
- Đứng cạnh em như thế này anh hơi mất bình tĩnh.
Lấy bàn tay nhỏ nhắn em xoa nhẹ lên vết cắn hôm trước chưa bong vẩy.
- Ủa, chỗ này sau rồi thành sẹo hả anh ?
- Sẽ thành cái sẹo tương đối sâu đấy. Răng em còn sắc hơn móng hổ.
- Hay quá. Vậy là em đã đóng dấu lên người anh rồi.
Em xiết chặt lấy tôi, cảm nhận được bầu ngực và hơi của em qua lớp áo ngủ mỏng manh tôi cảm thấy khó thở ngột ngạt.
- Em nói pha cafe cho anh mà.
- Để em đi pha, chờ em chút.
Mưa vẫn không có dấu hiệu giảm đi. Thỉnh thoảng lại ào lên xối xả, đường phố bắt ngập trong nước.
(...)
( Em viết nốt)
Pha cafe xong BY lại quay ra :
- Xong rồi anh.
Mùi cafe tan của Thái ngậy ngậy chua chua lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Gió bỗng đổi chiều, mưa tạt vào bancon khiến tôi không thể đứng được nữa, quay vào nhà đóng cửa, tiện tay đóng nốt cánh cửa sổ cho mưa khỏi hắt. BY lùi vào trong nhường chỗ cho tôi ngồi nơi mép giường. Em lại ôm lưng tôi, tì cầm vào vai hỏi :
- Anh uống thử xem em pha thế nào?
- Sao pha có một ly vậy ?
- Em uống chung với anh, uống nhiều em sợ không ngủ được.
Loại cafe tan của Thái rất dở, nhấp một một ngụm tôi đưa BY.
- Em uống đi.
- Có được không anh ?
- Cafe dở chứ không phải em pha dở.
- Ở đây chỉ có vậy thôi à ?
Hơn 9h30' trời không có dấu hiệu tạnh mưa. Thấy tôi liếc đồng hồ. BY nói :
- Đã quá giờ giới nghiêm. Hay là...hôm nay anh ở lại đây với em.
Mai là Chủ nhật mọi người nghỉ làm việc. Thường những ngày nghỉ mọi người tự do, đi chơi làm việc, ngủ theo ý thích hầu như không ai quan tâm. ( nên về sau có ông bị cảm chết trong phòng mà gần 1h mới biết)
Tôi có ở lại thì với cơ quan cũng không có vấn đề gì.
- Ừ, chút nữa không tạnh mưa thì anh sẽ ở lại.
BY lấy chiếc gối để lên đầu giường:
- Anh ngả lưng vào đây cho đỡ mỏi.
Tôi tháo giầy, nhích về phía đầu giường và ngả lưng xuống. BY cũng nằm xuống ôm lấy tôi. Trong người đã thấy bứt dứt. Tôi xoay người về phía cây đèn ngủ đầu giường với cuốn tạp chí ở đó xem cho bớt căng thẳng. Đó là cuốn tạp chí TIME bìa sau có in quảng cáo thuốc lá Marlboro, lật mấy tờ tạp chí. BY với tay lấy cuốn tạp chí trên tôi để xuống, kéo tôi quay lại. Hai cái dây nhỏ của váy ngủ đã tuột qua vai trễ xuống quá nửa ngực em. Em chồm qua ngực tôi, hai khuôn ngực áp chặt vào nhau không còn gì ngăn cách. Cái vuốt hổ đung đưa cào nhẹ vào ngực khiến tôi cảm thấy gai gai. Em nhìn sâu vào mắt tôi và từ từ cúi xuống. Em dán chặt đôi môi vào môi tôi. Chúng tôi trao nhau một nụ hôn dài lê thê. Cả người tôi tê dại, nóng như lên cơn sốt. Nụ hôn vừa dứt BY ghé tai tôi thì thầm trong hơi thở đứt quãng :
- Em chỉ dành cho một mình anh thôi.
Nói xong em vùi mặt vào ngực tôi hôn lên ngực, cổ và mặt cuối cùng lại dừng lại trên đôi môi tôi. Lúc này mọi ý chí trong người tôi tan biến. Khoảng ngăn cách cuối cùng giữ tôi và em đã sụp đổ tan tành. Tôi vòng tay ôm em và xiết chặt tấm thân nhỏ bé của em và nhằm mắt để mặc cảm xúc và hành động tuân theo quy luật của tạo hóa. Ngoài trời vẫn mưa xối xả...
( Em tạm dừng chút, hồi tưởng lại mà cũng nóng hết cả người, hút điếu thuốc cho hạ hỏa đã )
[/QUOTE]
( em viết tiếp, được đến đâu thì đến)
Hồi lâu sau chúng tôi nằm bên nhau im lặng, em gối đầu trên ngực tôi, tay không ngớt xoa ngực và vết sẹo chưa lành trên bả vai. Tôi với chiếc chăn mỏng phủ lên người em, nâng mặt em lên nhìn chăm chú :
- Anh nhìn gì em mà kỳ vậy ? Em kỳ quá phải không anh ?
- Không, hôm nay em rất đáng yêu.
- Người phụ nữ đẹp nhất khi ngủ mà.
Em nhắc lại câu nói của tôi từ lúc mới quen.
- Hôm nay em rất hạnh phúc vì em đã qua thời thiếu nữ với người mà em yêu nhất. Em sẽ nhớ mãi kỷ niệm này cho một mình em. Dù sau này có thể sẽ không cùng anh chung sống những với em thế cũng đủ rồi.
Cứ như vậy, em thủ thỉ những lời yêu thương bên tôi.
Chiều hôm sau tôi mới trở về để chuẩn bị chiếu phim buổi tối, tiễn tôi xuống dưới sảnh em kiễng chân hôn tôi rồi bảo :
- Tôi nay anh lên với em.
Cậu lễ tân người K nháy mắt nhìn tôi, cười ranh mãnh.
- Tôi nay, anh có việc, nếu lên được thì cũng khá muộn.
- Muộn anh cũng phải lên, anh không lên em không ngủ được.
Tôi đành gật đầu.
Buổi tối chiếu phim và dọn dẹp xong đã gần 10h. Tôi đi ra cổng sau nối với tiền phương bộ, vòng ra cổng điện Chamcamon đi lên ks, bội đội gác quanh đây đều quen mặt tôi nên cũng không ai hỏi. Đi một mình nên tôi cũng không ngại lắm.
Em vẫn đang ngồi chờ tôi. Thấy tôi đến em đứng lên lấy cái phích nhỏ rót cho tôi một ly cafe.
- Em phải ra quán " Ba cô " mua cafe cho anh đấy.
Em đi vào wc lấy khăn cho tôi lau mặt, ân cần chăm sóc như người vợ hiền thực thụ.
- Ngồi chơi với em một lúc thôi là anh về, mai là ngày làm việc rồi. Anh không ở lại được đâu.
Em ngồi ngay vào lòng tôi phụng phịu nói :
- Em không biết. Khi nào anh ru được em ngủ thì anh về.
Sau những sự việc tối qua thì giữa chúng tôi không còn điều gì phải e ngại giữ gìn.
Vậy là 5h sáng hôm sau tôi mới ra về nổi. Từ hôm đó bất kể lúc nào nào tôi lên em đều quấn quýt bên tôi, khuôn mặt vui tươi, tràn đầy hạnh phúc. ( như các cháu sv bây giờ gọi là sống thử đó )
Hơn hai tuần trôi qua. Em không đả động việc đòi tôi đi cùng nữa. Một tối thứ 7 tôi ở lại. Nằm bên tôi em tháo chiếc vuốt hổ trao cho tôi và nói :
- Anh cần chiếc vuốt hổ này hơn em, vì nó đã mang cho anh nhiều may mắn.
- Thôi, anh đã tặng em thì giữ lấy làm kỷ niệm. Còn cái đeo cũ thì trả lại cho anh cũng được, nó cũng là vật kỷ niệm của anh đó.
Cái dây đeo là tôi đã tết từ 4 sợi dù pháo sáng, mà chị T để lại cho tôi làm dây buộc màn.
- Không, cái dây đó em phải giữ lại vì nó thấm đẫm mồ hôi và mùi cơ thể anh. Sau này em cho con em đeo.
Nghe em nói tôi bỗng chột dạ, nhưng lúc này thì mặc kệ cho số phận. Tôi đeo lại cho em cái vuốt. Đây là cái vuốt nhỏ nhưng lại đẹp nhất của con hổ. Nó không bị sứt, hay bị chẻ ở mũi vì ít phải tiếp xúc với môi trường.
(...)
[/QUOTE]
Hay quá chú ạ
Nhà cháu ngõ 192 LTT, ko biết gần nhà chú không ạ?