Bài trên FB của cụ BY1960 hôm nay (đã đăng VHM trước đây)
Ai ở đâu ở yên ở đấy !
Rầm ! Một tiếng nổ phá tan không gian yên tĩnh của buổi sớm mai, phát đạn B40 ở cự ly gần khiến cho người nghe chỉ còn là âm thanh của 1 tiếng nổ, không lọc ra được đâu là đề pa đầu nòng và đâu là âm thanh điểm nổ. Liền theo đó là mấy loạt AK từ dưới lưng đồi cũng ở khoảng gần bắn lên, âm thanh nghe tẹt ... tẹt song đầu đạn xé không khí bay về hướng mục tiêu với vận tốc cao nghe nổ chói tai, toác ... toác. Phía trước cách khoảng 30 mét nghe tiếng hô địch ... địch. Tiếp theo là từng loạt đạn AK, RPD từng loạt điểm xạ về hướng phát ra tiếng súng. Anh em nhắc nhau: Nằm xuống, nằm ngay xuống giữa đường không được chạy, mìn đấy. Chợt nghe soạt một tiếng dài như ai đó đang trượt trên lá khô lao xuống chân đồi, những cây nhỏ cỡ cổ tay, ống chân nhưng cố ngoi lên cao tìm chút ánh mặt trời trông khẳng khiu, gầy guộc mọc chen giữa rừng già, cây to xụ nơi triền nghiêng của độ dốc bỗng rung lên mỗi khi âm thanh soạt kia lớn hơn. Địch ... địch, địch đang tháo chạy sau khi phục kích và bắn phát đạn B40 vào đội hình. Từ khi phát đạn B địch khai hoả mình đã kịp nằm xuống, chẳng hiểu bằng cách nào đã kịp quẳng cái tượng gạo về phía trước và quật cái balo đẩy về phía trước mặt, có ý dùng balo gạo làm công sự nổi và cũng kịp nâng súng lên điểm xạ vài loạt theo cái âm thanh soạt ... soạt cùng cây rung kia. Lúc này mới thấy hết giá trị của sự cố gắng dù có đeo, mang vác nặng hơn, vẫn biết chung quanh mình có rất nhiều đồng đội và họ cũng mang theo súng, nhưng súng của mình và chiến đấu cũng tự tin hơn trên tay không có gì, vẫn biết địch ở đây không tổ chức phục kích đánh lớn mà chỉ là những trận giăng mìn rồi tương vài loạt đạn vu vơ vào đội hình cho lính ta tự co chân sút mìn do chúng bày sẵn. Và ở trận này, chưa bao giờ thấy với chiến thuật mới, lính không nhảy vào các địa hình địa lợi vật che chắn ẩn nấp, mà nằm luôn giữa con đường mòn chiều rộng chỉ 60 đến 80cm nổ súng chiến đấu, chỉ cần 1 người mất bình tĩnh nhảy vào các gốc cây ven đường thì coi như xong, không phải là 1 Trung đội mà là cả 1 Đại đội cũng sẽ sạch như lau với địch, hàng dây mìn KP2 đấu nối nhau tới mấy chục quả đồng loạt khai hoả, mìn nhảy lên ngang thắt lưng mới nổ và dọn sạch tất cả nhưng gì chung quanh nó, song nằm ngay giữa con đường mà chiến đấu thì quả thật chưa từng thấy chiến thuật nào dạy như vậy, kể cũng thấy ghê ghê nhưng lúc này nó lại là chiến thuật tối ưu nhất.
Ai nằm đâu nằm yên đó, hỏi vọng lên: Thằng nào bị thương đấy. C mấy? Tiếng ai đó phía trước rên la trong đau đớn, tiếng gọi Y tá, cứu thương đâu? Ai đó đầu vẫn cắm xuống lấy balo làm vật cản nói vọng xuống: C2, thằng Hồng a trưởng.
Trời! Ai chứ lão Hồng a trưởng này thì mình không lạ, nhưng hôm nay là C1 đi đầu đội hình cơ mà, sao lại có lão Hồng C2 bị thương ở đây? Ôi cái lão này sao mà sát đạn địch thế, đánh nhau trận nào cũng bị thương thế này, mình từng ở chung hầm với lão Hồng a trưởng này từ thời còn chốt ở chốt Bờ mương ngang, tính lão hiền lành, chăm chỉ và luôn đầu tầu gương mẫu, lão dân Vụ Bản nhập ngũ sau mình vài ngày nhưng lại về đơn vị chiến đấu trước mình cả tháng, bị thương nhẹ trận 26/9/1978, đi viện phẫu Trung đoàn vài ngày khi se se vết thương rồi là quay về đơn vị chiến đấu tiếp, trận 12/12/1978 lão nằm trên hầm tiền tiêu, bị thương khá nặng đi viện gần 1 năm trời rồi trở lại đơn vị, ai cũng nghĩ lão đã về với mẹ sau đẫn ấy, lão ra hội đồng y khoa giám định chưa đủ 31% thương tật nên lại phải tiếp tục cầm súng. Trở lại đơn vị, lão lại đầu tầu gương mẫu, lại chăm chỉ dù vết thương thỉnh thoảng lại có "ý kiến", tính lão hiền lành, chịu nhịn và không kêu ca nên cứ có nhiệm vụ mới là tên lão ấy lại đứng đầu danh sách b3 xuất kích, chả ai nhớ lão từng 2 lần bị thương, còn cấp trên thì cứ đếm quân số ăn cơm mà khoán quân số chiến đấu. Giờ đây lão bị thương trận này chẳng biết nặng nhẹ ra sao.
Lính vận tải huỳnh huỵch chạy lên, dẫm đạp lên người nhau mà bước và không ai dám bước trượt ra khỏi con đường mòn, lúc này mới để ý quanh mình tìm mìn. Bố khỉ, những sợi dây kim loại sơn xanh lá cây nhỏ tẹo giăng ngang dọc. Ai đó hét lên và chỉ: Kia ... kia, mìn nó buộc ngang thân cây. Kia ... mìn đấy, mìn đấy. Nằm yên nhé, đừng thằng đi lại nhé.
Chỉ vài phút sau 2 chiếc cáng chạy lui trở lại, C1 một lính bị thương và C2 một lính, tiếng rên trên võng lướt qua đỉnh đầu chả biết ai là Hồng a trưởng ai là lính C1. Hỏi nhau: Có nặng không? Không biết ... Không biết.
Tít phía dưới lòng con suối khe giữa 2 quả núi bỗng vọng lên một tiếng hét, tiếp theo một tiếng quát to giọng ồm ồm vang vọng khắp núi rừng, chẳng biết chúng định rung doạ ai vì ở đây là những kẻ không biết sợ, đáp lại chúng là những loạt đạn AK và RPD bắn xuyên rừng cây về hướng âm thanh hù doạ đó. Lệnh tiếp tục hành quân, balo của lính bị thương và lính vận tải tạm thời bỏ lại vì lúc này không ai đủ sức mang vác được hơn nữa, bộ phận phía sau sẽ tăng bo dần lên từng khúc, chia nhau từng đoạn đường để chiều nay số gạo này phải bàn giao cho đơn vị bạn.
Gần 1 năm sau lão Hồng a trưởng lò dò chống gậy về đơn vị, gần 1 năm lang thang hết viện Sư đoàn bạn rồi trả về Sư đoàn mình, vạ vật chán rồi đá đít đuổi về đơn vị chờ chế độ. Anh em đùa bảo: Số anh sát đạn phết, trận nào cũng dính nhưng đen cái là hội đồng y khoa toàn thằng mù. Lão cười hiền để lộ hàm răng vàng đến "bệnh hoạn", hỏi sao răng anh màu xấu thế, lão cười bảo: Ngày nhỏ ở nhà không biết gì, lấy mảnh thủy tinh cạo men răng mình chơi nên giờ hỏng hết cả men răng. Hỏi trêu: Nghe nói bố anh ở nhà là cán bộ xã toàn cưỡi trâu đi họp có đúng không? Vào cửa hàng cơm mậu dịch toàn gọi cho suất cơm và 1 suất cỏ có đúng không? Lão lại cười hiền bảo: Tao dân Vụ Bản, không phải dân cưỡi trâu đi họp.
Chiến trận nhiều chuyện lạ, người đánh nhau cả trăm trận chẳng sao hoặc chỉ bị thương nhẹ, chẳng đáng gì. Người thì tham gia trận nào dính trận đó, đạn nó cứ tìm đến "hỏi thăm" hết lần này tới lần khác.
Số cả, mỗi con người mỗi số phận và sống chết cũng có số. Số chưa chết thì bị thương toét toè loe ra vẫn sống nhăn.
LỜI BÌNH CỦA MAO TÔN CƯƠNG:
Công nhận lính chiến với lính cậu nó khác hẳn nhau các cụ ạ. Bị đối phương đánh úp, lính chiến phản ứng bắn tằng tằng tức thì. Lính cậu thfi nhát, đối phương úp truy sát đến nơi rồi mà súng không rút ra được