[Funland] Những bài thuốc và chia sẻ của mợ MyMac

Trạng thái
Thớt đang đóng

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Hoá ra bác Chín Chong Min là một bác sĩ rất nổi tiếng với người Việt Nam. Khi bọn em đến, nhìn phòng khám của bác treo toàn tranh quí của người Việt và các bản hướng dẫn cả tiếng Việt và tiếng Anh mới biết bác đã từng mổ rất nhiều bệnh nhân người Việt và được họ quay lại cảm ơn rất nhiều. Những bệnh nhân qua Singapore chữa bệnh toàn giới có tiền. Số lượng này khủng đến nỗi mới đây, một tập đoàn y tế Singapore quyết đinh mua đứt lại chuỗi FV Pháp - Việt để phục vụ tại chỗ những bệnh nhân sẵn sàng chi nhiều tỉ để chữa bệnh chứ không phải bay qua Singapore nữa. Thế mới biết việc chảy máu dịch vụ y tế ra nước ngoài khủng khiếp cỡ nào ( Nghĩ mà buồn, một ca chữa bệnh của em có vài triệu bạc gọi là giúp cho 5-6 cháu đi rừng mà khi chuyển lên Hà Nội còn bị mấy cụ mợ thắc mắc ơ tiến ship tính cả vào tiền hỗ trợ này rồi chứ). Đau sờ cau và buồn mênh mang các cụ mợ ạ. Thế nên anh em em chế ra dược liệu rồi bán công thức chứ đi chữa mấy ca bệnh mất ăn mất ngủ lăn lóc đêm hôm chả được xu nào, đôi khi bệnh nhân ôm thuốc về chữa khỏi còn không một lời cảm ơn. Mấy cụ mợ cầm thuốc về uống xong không một lời cảm ơn là em trách đấy nhé vì các cụ mợ làm ảnh hưởng đến những người đang cần chữa bệnh. Những cụ mợ ôm thuốc về uống rồi im lặng, đến lúc thấy chuyển biến tốt rồi mới quay lại thẽ thọt xin thuốc không bao giờ em cho đâu Em chặn luôn đấy nên thấy em chặn thì tự hiểu.

Bác Chin Chong Min là một vị bác sĩ rất đạo đức. Em nói điều này bởi vì không phải cứ bác sĩ Singapore mà tử tế đâu các cụ mợ ạ. Em một lần làm phiên dịch cho chị bạn ung thư dạ dầy và chứng kiến vị bác sĩ sỉ nhục chị ấy mà chị ấy không biết, phiên dịch đứng cạnh không dám dịch. Thương vô cùng vì vẫn cái văn hoá sợ bác sĩ, sợ người ta không chữa cho mình nên cúi đầu nhẫn nhục. Đâu biết rằng ở đây không chọn anh tôi chọn người khác. Đầy người giỏi như anh và thậm chí còn hơn anh nhưng họ có tâm và có tầm hơn anh nhiều.

Bác sĩ Chin Chong Min xem kết quả rồi hỏi bác Tây muốn mổ ngày nào? Bác biết người Việt hay xem ngày, em cũng vậy hehe. Bác tưởng em là bà xã bác Tây nên bác hỏi tế nhị. Em bảo càng nhanh càng tốt và ngày này, ngày này là đẹp nhất. Bác xem lịch rồi bảo tôi kín hết lịch rồi, chỉ còn ngày 8/12 mới có lịch trống lúc 3h30 chiều. Chúng em đành chấp nhận. Nhưng em nghĩ cũng tốt vì như vậy bác Tây có thời gian rít thuốc nhiều hơn. Điều này cực kỳ có lợi vì nó sẽ làm co khối u lại, tiêu diệt hết các chân rễ mới nhú xung quanh, đạt kết quả cao cho việc phẫu thuật cắt được toàn bộ khối u và tiêu diệt hết các rễ đang lan xa.

Đây là phòng khám bác Chín Chong Min. Trên tường chỗ lễ tân có một bức tranh đá quí do một bệnh nhân khá nổi tiéng tặng bác. Lúc này bác Tây bắt đầu sụt cân.

image_50456577.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Bác Chin rất lo ngại với kết quả xét nghiệm của bác Tây nên bảo: Sau khi mổ xong, 2 tháng sau là anh phải làm hoá trị để triệt tiêu hoàn toàn rễ ung thư. Cần thiết phải xạ trị mặc dù tôi không thích điều này. Bác cũng tư vấn và tiên lượng tất cả các khả năng với bác Tây. Việc đầu tiên bác lên phác đồ là bác sẽ cắt toàn bộ TTL đi nhưng sẽ cố gắng để lại một phần dây thần kinh cho bác Tây để bác ấy không phải đóng bỉm suốt đời. Bác bảo khối u của anh to lắm rồi. Tôi e ngại là phải cắt toàn bộ. Anh phải xác định điều đó. Điều thứ 2 tôi lo ngại là anh sẽ mất hoàn toàn chức năng "đạp". Điều nữa là nhiễm trùng trong và sau mổ. Giờ chỉ cần giữ mạng sống thôi còn "những thứ khác có hay không, không quan trọng". Thế là bác Tây gật lia lịa. Bác Chín giới thiệu bác Tây đến khoa phóng xạ hạt nhân gặp bác sĩ chuyên trách. Bác bảo anh yên tâm, việc hoá xạ trị bây giờ cũng tiên tiến lắm rồi, sẽ giảm thiểu cho bệnh nhân rất nhiều tác dụng phụ. Anh cứ mổ xong 2 tháng rồi bác Chín sẽ cho anh đi kiểm tra lại. Nếu kết quả kiểm tra mà không ổn thì lúc đó chúng ta sẽ hoá trị hoặc xạ trị.

Trải qua bao nhiêu xét nghiệm, lo lắng, căn thẳng, cô đơn, lại bị khối u ăn hết dinh dưỡng, bác Tây sút cân trầm trọng. Lại nói về văn hoá của người Việt và người Tây. Thực sự người VN mình được giáo dục và dạy dỗ trong một nền văn hoá vĩ đại vô cùng. Một nền văn hoá đáng được trân trọng, nâng niu và gìn giữ để lưu truyền từ đời này sang đời khác. Các cụ mợ có biết rằng với người Tây, ai có cuộc sống người ấy. Lúc vui thì cùng ăn cùng nâng cốc. Nhưng lúc bệnh hoạn ốm đau tự chịu. Anh em kiến giả nhất phận, con cái có phận của chúng. Năm 2016 khi bác Tây bj ốm. Em vô cùng ngạc nhiên là con cái bác 1 người là nha sĩ, một người là bác sĩ chấn thương chỉnh hình nhưng không một ai bay qua thăm bác. Chỉ gọi điện qua video hỏi han mà cả tuần mới hỏi được 1-2 lần. Anh chị em bác cũng chỉ thăm hỏi chứ không ai đến thăm. Mặc dù sau này em thân thiết hơn với bác thì thấy anh em con cái bác cực kỳ đoàn kết và vui vẻ yêu thương nhau. Ngày sinh nhật nào của bác hay ngày của Cha, các con cũng đều gửi thiệp bố ơi con yêu bố nhất trên đời, bố là người cha vĩ đại nhất trên đời. con yêu bố... nhưng lúc bố ốm thập tử nhất sinh thì không con nào ở bên. Thậm chí khi em đưa bác về Úc tập vật lý trị liệu, các con bác cũng không đến thăm dù vẫn gọi video thăm bố. Lúc gặp anh em bác, cô em gái thì khoe tháng tới em đi Ấn Độ chơi 1 tháng, em trai thì khoe em với bồ sang tuần đi Thái Lan chơi 2 tuần. Thế nhưng ông anh sắp tèo téo teo thì kệ. Ủa a lô sao lạ vậy? Em cũng sống mấy chục năm ở nước ngoài, cũng biết cuộc sống và văn hóa bên đó nhưng lần này mới thực sự hiểu vì sao cứ cha mẹ già là nhăm nhăm đưa vào dưỡng lão.

Và lần này cũng tương tư, chỉ có mấy anh em em với bác. Suốt từ lúc bắt đầu qua Sing đến lúc mổ rồi đến mãi sau này.

Đây là biểu phí tư vấn ở phòng khám bác Chín. Phí tư vấn tính theo phút nhé các cụ mợ nhé. Cứ càng lâu càng mất nhiều tiền. Vào khám là trình bày nhanh, cứ ề à là tí ra chết tiềng


image_50425089.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Lúc chúng em cứ ra ra vào vào ở viện thì đã là cuối tháng 10, vào tháng 11 nên bệnh viện trang hoàng đón Giáng Sinh rất đẹp. Lúc ấy khắp phố phường đâu đâu cũng trưng cây thông Noel, đèn đóm tưng từng nhấp nháy. Vào bệnh viện nhìn thấy họ trang hoàng mới khủng. Không thua kém khách sạn 5 sao. Sau khi tạm biệt bác Chín, chúng em theo hướng dẫn của bác đi xuống lễ tân khu phẫu thuật để đặt phòng hậu phẫu cho bác Tây. Ở đây có nhiều loại phòng và giá phòng khác nhau. Phòng hạng sang, hạng thường, hạng vip... đủ cả. Bệnh nhân được phép cho 1 người nhà vào ở cùng để người bệnh cảm thấy cô đơn. Em trúng mánh các cụ mợ ạ. Ối dồi ôi ngày phục vụ 6 bữa. Ăn đến trợn mắt lên. Toàn tôm hùm bỏ lò, đồ ăn hảo hạng phục vụ tận mờ õm. Đúng là hạnh phúc nhất trên đời. Trong khi ông bác cứ dạng tè he trên giường thì em bụp hết tôm hùm phô mai lại đến chè bobochacha, lại đến bò bít tết, đùi cừu. Uống sữa sùi cả bọt mép lên sướng ơi là sướng.

Đây là biểu giá phòng hậu phẫu ở viện. Giá cao cấp nhất lên đến 10 ngàn cụ Lý/ đêm. Bác Tây đặt loại hơn ngàn cụ Lý/ đêm. Giá phòng hậu phẫu không liên quan đến giá phòng phẫu thuật cũng như bác sĩ mổ.

image_50398721.JPG
image_50395137.JPG
image_50415361.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Thế là chúng em về nhà và chờ đợi ngày bác Tây lên bàn đẻ. Hàng ngày cả nhà hè nhau đun thuốc cho bác rít. Sự động viên của gia đình, thuốc men tốt, bác lại sốc lại tinh thần lại vui như tết. Đây là nồi thuốc của bác và thành phẩm rót ra, để lắng, gạn cấn ra rồi cho vào tủ lạnh, cứ hàng ngày rít cho no. Được cái cơ thể bác rất ok, không bị phản ứng thuốc như mấy cụ mợ em biếu thuốc. À hôm rồi em biếu mẹ của Ông bố vĩ đại liều thuốc chữa suy tắc động mạch vành. Ông bố vĩ đại hí hửng thử 1 liều xong quay táng ra. Mọi lần uống thuốc sái ông con thì vẫn phụng phạo có sao đâu. Hôm rồi làm 1 liều phải lết ra hàng xôi làm một bát mới hoàn hồn hehe. Dặn rồi, phải ăn cơm no mới được uống không nghe à cơ.

Đây là hình ảnh xưởng sản xuất tân dược của tụi em. Cụ nào làm về đông y có thể nhận thấy cái loại nổi trên mặt nước trong nồi đó là Bạch hoa xà. Loại này là loại phụ. Còn loại chính chúng em may mắn làm sao trước dịch đi tận sang nước ngoài, trèo đèo lội suốt khênh về được một ít nên bỏ ra nấu cho người đẹp. Sau dịch bọn em phải ba chân bốn cẳng chuồn sang đó tha về. Một số cụ mợ đang được dùng thứ đó. Bà xã cụ Mắt Xếch này, con ông bố vĩ đại này, mẹ cụ Phong này, bố cụ Dũng bị ung thư thanh quản này, chị Hạnh này. mợ Nguyễn Ngọc Thuỳ Dương này...Nói chung ai cũng chuyển biến rõ rệt chỉ sau 1-2 thang thuốc.

Cái thang thuốc này cũng được gửi cho cụ SK. Tiếc rằng cụ ấy biết mấy vị trong ấy nên cụ ấy nghĩ không có tác dụng gì đâu nên không uống. Mặc dù em cũng dặn người nhà bốc nhiều vị ấy trong thang và dặn là ở trong ấy có 1 vị chính nhưng cụ ấy chả uống.

image_50435329.JPG
image_67176961.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Em xin kính chào các cụ mợ và xin kính chúc cả nhà một này mới tươi vui.

Em lại xin hầu tiếp các cụ mợ câu chuyện bác Tây.

Chúng em lên một thực đơn lành mạnh cho bác. Thực đơn bao gồm đầy đủ chất dinh dưỡng và các nhóm vitamin, khoáng chất. Về máu mỡ và men gan, chúng em cũng bổ xung vào thuốc uống hàng ngày. Vấn đề về thận chúng em biết bác bị ảnh hưởng TTL thôi nên không lo lắm, mổ xong nó tự khắc khỏi. Ngày nào em cũng chẩn mạch 1 lần. Thuốc uống đến đâu là có kết quả đến đấy, các dị tử teo dần chết đi, các kinh lạc của nó cũng vậy. Chúng teo dần đi và hai cái cục dị mẫu cũng co tròn lại kháng cự. Các chân của nó bị tác dụng của thuốc, đến lúc bác lên bàn mổ là teo hết. Chúng em bảo nhau ok rồi. Em bấm cho ông bác 1 quẻ, thấy đường sống còn dai lắm các cụ ạ. Kiếp nạn này không nhằm nhò gì.

Lại nói về thực đơn của bác, chúng em cho cơm là nhóm tinh bột, cho nhóm chất xơ, cho nhóm vitamin, khoáng chất, cho sữa tươi không đường, các loại hạnh quả, hoa quả, sữa chua vào khẩu phần ăn hàng ngày. Đây là những thứ tế bào ung thư không thích. Nói về cơm, hiện nay đang có một trào lưu rất nguy hiểm đó là ăn Keto. Đây là một trào lưu mà em nghĩ vô cùng phản khoa học bởi những hệ luỵ của nó về sau là vô cùng to lớn với người ăn keto giảm cân. Mất ngủ, tóc rụng, đầu óc lơ mơ và sau này chắc chắn dẫn đến chứng Ahzemer. Như các cụ mợ đã biết, tế bào não cần cơm, cần tinh bột để nuôi sống nó. Thế mà chúng ta cắt cơm thì não rơi vào trạng thái nhớ nhớ quên quên, lơ mơ không tập trung được vào công việc. Lâu dần các tế bào não teo đi là rách chuyện. Các cụ mợ cứ đổ tội cho cơm làm béo, làm tiểu đường là oan cho cơm lắm. Cơm là NGỌC THỰC đối với người VN. Nhưng ăn như thế nào cho khoa học thì lại là một vấn đề mà rất ít người hiểu được. Bây giờ trên tiktok toàn mấy cha mấy má trẻ măng chả qua trường lớp gì cả, suốt ngày lên câu like, câu View bằng các bài nhịn ăn gián đoạn, keto, uống giảm cân...vv. Tụi này phải cho hết vô khám như Ngọc Trinh mới đúng. Ngày xưa bà em nuôi người bệnh luôn cho ăn cơm. Bà nói không có cơm người không khoẻ được. Thuốc là không có cơm thì giảm mất công hiệu.

Các mợ đừng tin mấy bà nghệ sĩ bán thuốc giảm cân. Những thứ thuốc đó vô cùng độc hại cho gan, thận. Trên tiktok còn có em DJ chuyên bán giảm cân. Em thẩm mỹ toàn bộ cơ thể, độn bưởi thật to, cắt eo thật nhỏ rồi ngồi ăn nhồm nhoàm nào cả con gà, cả con tôm hùm to tướng rồi bận nguyên bộ bikini nhỏ xíu chìa cái lọ thuốc ra mơi các chị béo: "em Ngăng, trùm giám căng. Em ăng thoái mái nè các chế ỉu ơi" thế là các chị nhìn bo đì em nuột quá cũng ước mình được như zậy rồi thi nhau mua cho em. Rồi em khoe em ngoan, em giỏi, em kiếm tiền giỏi nè. Các chị lại tung hô ngưỡng mộ ừ em thông minh, yêu em lắm, bán chị mấy liều nha cưng...Xem clip đó mà em cười đau ruột.

Em cũng vừa lên thực đơn cho một mợ. Sau 14 ngày ăn đầy đủ các bữa, ăn đầy đủ trái cây hoa quá, sữa chua, cơm, thịt bò, gà cá thì chị ấy giảm 3,5kg. Mà chị ấy nói chị ấy thuộc dạng mỡ cứng đầu rất khó giảm cân. Thế nên mợ nào muốn giảm cân thì bơi hết vào đây hihi.

Chúng em đưa bác đi bộ. May là lúc đó Sing vẫn còn cho dân ra ngoài nhưng hạn chế. Tụi em đưa bác đi chơi, đi bộ, cho bác một đời sống tinh thần khoẻ mạnh. Được cái người nước ngoài họ chả dấu bệnh, gặp bạn nào cũng tao ung thư mày ạ. Tao thế này... thế này... sắp lên thớt rồi. Mấy ông bạn bác lại hai ba zô, chiến thắng nhé. Người Tây họ có cái hay, họ không bao giờ rỉ tai nhau ê thằng kia ung thư đấy, ê đáng đời, ê khổ nhỉ... nghiệp quật... họ coi bệnh tật là thứ nó đến nó đi. Họ hiểu được rằng tế bào ung thư lẩn quất trong mỗi con người. May thì đời mình nó lặn, còn không thì nó trội, vây thôi. Mà đời mình nó lặn chắc gì đời con cháu mình nó cũng lặn? Có gì đâu mà nghiệp quật với lại nghiệp phang? Trời gọi ai nấy dạ. Bệnh tật, tai nạn là thứ không ai nói mạnh được.

Từ lúc bác sang đây đến lúc lên thớt không ngày nào bác không làm tí bỗng cho khí thế. Và đây là ngày cuối cùng bác làm một trận tuý luý trước khi lên thớt. Một ảnh là lúc mới sang trong phòng chờ đi chụp cộng hưởng từ tiêm cản quang còn một ảnh là ngày chia tay đồng đội đi đẻ ạ.

image_50424065.JPG
image_50434049.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Trước ngày lên bàn mổ, em đưa bác Tây ra chùa Bugis. Singapore có hai ngôi chùa nổi tiếng là chùa Răng Phật ở China Town và chùa Bugis. Chùa Răng Phật có thờ một chiếc răng của ngài. Em một lần cực kỳ may mắn được chiêm ngưỡng những viên xá lợi có một không hai ở đây. Trên tầng trên cùng là một căn phòng kín. Trong căn phòng đó là nơi để những viên xá lợi tuyệt đẹp. Bây giờ viết những dòng này, trái tim em còn cảm thấy rung lên sự thành kính và ngưỡng mộ. Đó là một lần duy nhất được chiêm bái những viên xá lợi to như quả trứng hoặc dài, đẹp long lanh như những viên ngọc. Có những viên màu đỏ trong suốt, có những viên màu xanh, có cả những viên như một viên kim cương lớn, những viên đủ sắc màu. Những viên nhỏ em đã từng nhìn thấy ở nhà một thầy Phong thuỷ trong Đồng Nai. Nhưng những viên lớn và đẹp truyệt vời như thế này quả thực đời em chưa bao giờ được chiêm bái. Đây là ngôi chùa đẹp nhất và lớn nhất Singapore. Bên trong ngôi chùa còn có một ngôi chùa nhỏ được làm hoàn toàn bằng vàng ròng. Mỗi viên gạch lát nền do phật tử công đức. Công đức đến đâu đúc gạch đến đó. Hiện gạch lát nền ngôi chùa đã gần như kín.

Một ngôi chùa nữa em hay đến là chùa Bugis Temple. Nơi đây thờ Phật Bà Quan Âm. Đây cũng là một ngôi chùa nổi tiếng ở Singapore. Em thích đến đây vì ở đây mùng 1 âm lịch đầu tháng là được bốc quẻ thẻ. Các quẻ thẻ trong ống đồng. Người xin thẻ sau khi quì lễ Phật rồi thì xóc ống đồng cho thẻ rơi ra. Thẻ nào rơi thì đó là quẻ của tháng ấy. Mặc dù rất tín nhưng em hoàn toàn không mê. Tuy nhiên cá nhân em thấy rằng quẻ rất linh ứng. Và ở ngôi chùa này, em cầu gì được nấy.

Em đưa bác đến chùa để xin Đức Phật Bà Quan Âm phù hộ cho bác được thành công ca mổ này. Em khấn với Đức Phật rằng bác là người rất tốt, xin Đức Phật Quán Thế Âm ra tay che chở. Lúc đó đang dịch mà may sao chùa lại mở duy nhất ngày đó cho dân vào mặc dù chỉ 10 người một lần. Bác thì chả bao giờ đi nhà thờ gì cả nhưng cũng vào chùa với em và đứng xa xa. Em đang nhắm mắt cầu nguyện lòng đầy lo lắng thì bỗng dưng cảm nhận được một luồng bình an toả xuống đầu. Lúc đó mọi ưu tư lo lắng tan biến hết nhường chỗ cho một cảm giác bình an. Em biết là bác sẽ thành công. Lúc ra ngoài em bảo tôi tin bác sẽ thành công. Tôi cảm nhận được sự bình an khi tôi cầu nguyện.

Đây là hình ảnh bác xách va li vào phòng mổ. May mà có chúng em đi cùng, nếu không thì cũng chỉ một thân một mình. Nghĩ mà kinh sợ thứ văn hoá sòng phẳng đến rạch rồi của phương Tây. Nếu không có chúng em, thì không hiểu sau khi mổ xong về nhà bác sẽ xoay sở như thế nào. Ăn uống, nghỉ ngơi, vệ sinh... đủ thứ cần chăm sóc.



image_17176321.JPG
image_50442497.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Còn đây là phòng hậu phẫu của bác. Em nhìn thấy quả thực đơn toàn tôm hùm với bào ngư nên em xung phong trông bệnh nhân hehe. Lúc em và bác vào, có hai cô y tá đến đón, hỏi có yêu cầu gì thêm không? Các cô dặn em là sau khi bác ra khỏi phòng phẫu thuật thì toàn bộ việc chăm sóc là của các cô. Em không nên giúp bác việc gì vì em không có kỹ thuật, không được đào tạo nên em chỉ ở đây và măm thôi. Cần gì cứ bấm cái chuông này chúng tôi đến.

image_50434305.JPG
image_50443265.JPG
image_50421761.JPG
image_67216385.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Nhận phòng xong rồi, là bác được chuyển tới phòng phẫu thuật.

Mổ robot TTL là bệnh nhân nằm trên giường, đầu dốc ngược xuống trong suốt quá trình phẫu thuật. Bác sĩ sẽ đưa các cánh tay robot vào ổ bụng bệnh nhân qua 4 điểm chích trên bụng bệnh nhân và sau khi phẫu thuật, toàn bộ TLL sẽ được đưa vào trong một túi nylon và đưa qua vết rạch quanh rốn.

Giờ phút kiểm tra mạch nhiệt độ huyết áp và vệ sinh trước khi được đẩy vào phỏng mổ tiệt trùng. Tâm trạng phết các cụ mợ ợ.

image_50410241.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Chiều chủ nhật vừa rồi em về quê lên thì đến tối em bị ngây ngấy sốt, cả người cứ rét run, đau nhức. Đêm đó em đắp hai chăn mà cũng chỉ ngủ mơ màng được chút, em cặp nhiệt độ 2 lần đều chỉ 37,8 độ. Ngày thứ hai do công việc bận nên em vẫn phải mò lên cơ quan, cả ngày em mặc áo khoác, đi tất mà vẫn co ro. Cơ duyên thế nào lại đúng ngày mợ MM chia sẻ bí kíp luyện công thải độc là củ riềng, trong đó em thấy mợ có nói riềng có công dụng làm ấm người. Vậy là ngay khi đi làm về em tạt qua chợ tìm mua được củ riềng non màu tía. Về em chỉ lấy một miếng nhỏ cỡ đầu ngón chân cái non nhất, thái mỏng xong cho xíu dấm, đường vào ngâm. Cơm tối em ăn kèm với riềng ngâm nhưng mà cũng không ăn được một nửa chỗ đó do nó vẫn quá cay so với em.
Báo cáo các cụ/mợ là ngay đêm thứ 2 em đã cắt sốt, người không còn rét run nữa. Chỗ riềng ngâm em cũng phải ăn hai bữa mới hết. Đến hôm nay người em đã hết hoàn toàn các triệu chứng của cảm sốt mặc dù không uống bất kỳ viên thuốc nào. Em chia sẻ lên đây vì thấy hôm trước có cụ/mợ nào hỏi là riềng ngâm dấm có tác dụng không, em cũng không biết là Mợ Mac đã trả lời cụ/mợ đó chưa nhưng em nghĩ riềng ngâm dấm chắc cũng không khác riềng muối chua. Đối với em chia sẻ này của mợ Mac vô cùng quý giá vì em là người cơ địa hay bị sốt rét, mỗi lần bị là cứ bị vài ba ngày. Một lần nữa cho em gửi lời cảm ơn tới mợ MyMac ạ.
Em chúc mừng mợ đã biết vận dụng củ riềng vào việc chữa cảm lạnh và cảm hàn nhé. Mùa này bắt đầu chuyển sang đông, khí hậu lạnh, mưa phùn ẩm ướt, các cụ mợ nhớ bài riềng nhé. Giữ cho cơ thể ấm và kho cá riềng ăn, ăn riềng non muối chua thay cho cà pháo. Ai bị lạnh nổi mề đay thì giã miếng gừng gìà cỡ độ đốt ngón tay ra, đổ nước nóng hãm uống nhé.

Sang năm hoa riềng nở, chúng mình đi kiếm về muối chua ăn quanh năm tốt cho dạ con phụ nữ và tuyến tiền liệt.đàn ông. Phụ nữ có nguyệt san thì máu đỏ tươi không bị đau bụng kinh. Đàn ông thì khoẻ manh bộ phận "đạp' nhé.

Còn riềng non thi cũng như hoa giềng giữ cơ thể chống gió độc quanh năm, chống liệt dây thần kinh số 7.

Em xin nhắn các cụ mợ nhận thuốc sắc của em thì sau khi sắc 4 ngày thì đun sái thuốc cho cả nhà uống thay nước nhé. Vừa ngon vừa chữa nhiều bệnh.
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Nhân tiện Mợ Mắc nhắc lại công dụng của món riềng non, em xin công thức muối chua riềng non để chuẩn bị sẵn ạ, khi nào vườn riềng nhà em lên tốt là em thị phạm ngay :)
Trong lúc đợi món riềng muối chua ăn thay món cà pháo muối, em hay dùng món sung muối sổi ăn thay cà, cũng ngon mà em không thấy độc như món cà muối ;) em sợ ăn cà muối lắm, thèm em ăn đôi 3 quả vào là biết ngay, đau khắp vai gáy cổ :)
Mợ muối riêng non như muối dưa cà. Nhưng cho một chút rượu trắng vào để riềng giòn và thơm ạ.
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Bác Chin bảo ca mổ khoảng 5 tiếng. Nhưng mà em đi ra chùa rồi về phòng ăn cơm và đợi mãi vẫn chưa thấy bác Tây ra. Vừa lo vừa sợ. Đợi mãi thì đến tiếng thứ 7 bác Tây mới được đẩy ra. Nhìn thương vô cùng. Máy móc chạy xung quanh, người mê man chả biết gì. Các y tá vực bác lên giường rồi bật máy theo dõi. Em ủ ấm cho bác rồi cũng chả ngủ được, cầm tay xem thì kinh lạc đứt đoạn nên loạn xạ hết lên. Duy có tim và não là ổn định. Thế là tốt trên cả tuyệt vời rồi. Thôi còn những thứ khác không lo. Bác Chín rất cẩn thận chu đáo. Bác theo về tận phòng và bảo em là lẽ ra ca mổ chi 5 tiếng thôi nhưng cục u to quá bác phải khoét từng tí, theo bác là bác đã khoét hết toàn bộ khối u và cố để lại được cho bác Tây 1 phần thần kinh. Ôi ngon quá!!! Còn lúc lôi cục u ra khỏi ổ bụng, chỗ khoét rốn nhỏ quá lại phải rạch rộng thêm ra. Thế là lại phải kéo dài thời gian. Thật là cảm động vì sau ca mổ, gần 1h sáng mà bác sĩ vẫn quay lại kiểm tra bệnh nhân và thông báo kết quả cho người nhà bệnh nhân biết. Bác cũng gửi luôn cho em mấy kết quả khối u của bác trong ổ bụng và cả cái tay robot đang túm cái TTL cho vào túi nilong trong ổ bụng chuẩn bị kéo ra ngoài. Bác Chín cũng thông báo là cục u đã được gửi sang phòng thí nghiệm để soi xem đã cắt hết toàn bộ khối u hay còn sót lại. Lo ngại nhất là còn sót lại vì nó sẽ lại lớn lên các cụ mợ ạ. Lúc này em không chẩn được còn hay mất vì kinh lạc đứt đoạn không vào được.

Rồi gần sáng em thiếp đi. Suốt từ lúc được đẩy về phòng, hai cô y tá Phillipine luôn sang kiểm tra bác. Họ đi rất nhẹ nhàng tránh tiếng động cho em ngủ. Phải nói là ở nước ngoài, cứ có tiền là lên thiên đường. Bác sĩ chăm sóc đến tận nơi tận chốn. Khi họ nhận 1 ca bệnh và được trả tiền, họ toàn tâm toàn ý chăm sóc bệnh nhân. Nghĩ cũng thương các bác sĩ Việt Nam. Bệnh nhân thì đông, môi trường làm việc thì nghèo nàn, trang thiết bị thì lạc hậu, thiếu thốn đủ đường. Họ cứ căng mình ra phục vụ với đồng lương không thoả đáng. Theo em 3 ngành: Y tế, giáo dục và vũ trang cần được đảm bảo môi trường làm việc tốt, mức lương thoả đáng để bảo vệ và chăm sóc sức khoẻ nhân dân. Một vj bác sĩ được lựa chọn ra từ bao nhiêu học sinh tinh tuý. Học bao nhiêu năm trời rồi xin đi làm không lương ở các bệnh viện mấy năm trời mới được vào nghề. Thế mà mức lương không đủ sống thì sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề.

Hình ảnh bác Tây sau khi được đưa về phòng. Nhìn hình ảnh rất đau lòng. Cái đau ở đây là bác hoàn toàn cô đơn. Người VN chúng mình không ai để cha mẹ mình như thế cả. Nhất là không còn gì, nhất là nhường máu nhường cuộc sống, chúng ta sẽ làm tất cả vì cha mẹ chúng ta chứ không đời nào để cha mẹ chúng ta cô đơn bơ vơ trong bệnh tật như thế này. Sau dịch em đưa bác về quê, các con bác gặp lại vẫn tíu tít ôm hôn bác: Bố ơi con yêu bố lắm, các con ơi chào ông đi, bố ơi chúng mình đi cắm trại nhé...vv. Kỳ lạ.

Và đây cũng là hình ảnh cánh tay robot trong ổ bụng bác. Bắt đầu cắt xong TTL và cho vào túi nylon chuẩn bị đưa ra qua đường rốn. Nếu thấy nó phản cảm quá thì anh HưngAlpha và anh Tùng xoá đi giúp em nhé. Em chỉ muốn các cụ mợ thấy sự lý thú trong ca mổ thui ạ.

image_50401793.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Vì người mổ TTL phải nằm ngửa, đầu chúc xuống 45 độ nên toàn bộ máu và cơ gân bị đẩy ngược về phía đầu. Ca mổ cũng lâu nên khi đưa bệnh nhân ra phải ngay lập tức mát xa cổ vai gáy cho bệnh nhân để cơ và gân được giãn ra trả về vị trí cũ, máu được bơm đều đặn lên não tránh cho việc người bệnh bị đau đầu sau mổ. Tuy nhiên bác có tuổi rồi, cơ gân khó đàn hồi lại nên khi tỉnh lại, bác đau đầu.

10h sáng hôm sau bác Chin quay lại thăm bác Tây. Bác Tây tỉnh táo, được kiểm tra và cho ăn cháo. Mạch nhiệt độ huyết áp ổn định. Nước tiểu vẫn lẫn hồng cầu nhưng lượng nước tiểu bình thường. Mọi thứ đều tốt. Thế là là lá la em gọi ăn sáng cháo tôm hùm các cụ mợ ạ. Bưã phụ 9h sáng thì măm chè bưởi. Trưa thì ăn tôm hùm phô mai bỏ lò, bữa phụ 3h chiều uống sữa tươi bánh ngọt. Bữa tối lại tôm hùm phô mai boả loà ối dồi ôi em cứ phê lòi. Mắt lác xệch lên. Lâu lâu các cô y tá lại vào kiểm tra, thay nước tiểu và thay dịch truyền. Còn đâu em măm no nằm khểnh hát ư ử. Đời mới đẹp nàm thao. Cái cảm giác được ăn ngon lại có người bày mâm, dọn bát sau ăn, rửa bát cho, nó mới phê pha hạnh phúc ôi mà là dòng mà là sông ơi...

Trong ảnh là bác Chín Chong Min, người thầy thuốc vĩ đại của em và bữa tối gồm món tôm hùm bỏ lò rất đỗi thân thương của em cùng với xúp rong biển, súp bí ngô kem tươi, chè và bánh ngọt
image_50440705.JPG
ạ.

image_50457345.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Bác Chin Chong Min luôn lo lắng nhiễm trùng sau mổ. Khi thấy lượng nước tiểu trong dần, bác vui lắm. Trước khi mổ 1 tuần em và các anh đã táng cho bác Tây 1 tuần kháng sinh thực vật rồi nên chúng em hoàn toàn yên tâm. Về vấn đề này các bác Tây sức đề kháng kém ta lắm các cụ mợ ạ. Các bác ấy ăn ở sạch quá nên đôi khi nó cũng là một khiếm khuyết vì nếu thiên tai địch hoạ các bác ấy sẽ gục đầu tiên. Bên này toàn bộ mọi thứ đều tiệt trùng mà các bác sĩ cứ lo ngay ngáy (À mà mổ đường tiết niệu nói chung lo cũng phải thôi vì nó liên quan đến đường tiểu, là nơi chứa nhiều độc tố và chất thải nên càng lo sợ việc nhiễm trùng). Em nhớ cô em họ của em ngày mổ tim ở bệnh viện Bạch Mai mới kinh hoàng làm sao. Mổ ở bên khu Việt Nhật. Trời ơi kíp mổ bên trong dặn người nhà chờ bên ngoài, khi nào cần chúng tôi gọi. Phà ơi, đang mổ, một bác y tá thò đầu ra: Người nhà Minh đâu, đi mua thuốc mê. Xong lúc sau lại: Người nhà MInh đâu đi mua cái này cái kia!!! Ủa trời, gì lạ vậy đang mổ mà đi kêu mua thuốc với mua dao kéo. Má ơi thế người nhà đi chậm thì dừng mổ đợi dao đợi thuốc à ahuhu. Mổ vừa xong một cái, bệnh nhân còn mê man bất tinh đã gọi người nhà vào đẩy bệnh nhân sang bên khu kia đi. Trời ơi, nhìn người nhà mình cứ lắc lư trên cái xe đẩy lọc xọc, đẩy vào thang máy cùng một đống người, rồi đẩy ra cái hành lang chật kín người nhà vạ vật, bệnh nhân đi lại, rồi đẩy ra ngoài trời, lọc xọc lọc xọc trên cái sân mấp mô đầy ổ gà cứ vậy lọc xọc khọc khạch về lại phòng với các bệnh nhân và người nhà đầy trong phòng. Thế mà chả thấy nhiễm trùng gì. Mở mắt ra cho rít quả sữa Vinamilk cho tỉnh rồi xuống căng tin mua cho bát cháo đút cho. Thế là độ tuần là xuất viện về nhà lại nhẩy múa hát ca.

Sức khoẻ bác Tây mỗi ngày một chuyển biến tốt lên. Bên bệnh viện Orchard Mount Elizabeth bên kia, chị bạn mổ dạ dầy cũng tỉnh hơn tuy nhiên chị đau lắm. Chúng em nối cầu truyền hình trực tiếp hai bên thông báo kết quả cho nhau và vui mừng khi cả hai ca mổ đều thành công. Em bảo chị ơi anh yêu bên này sướng lắm, được các em chăm sóc tận chân răng. Em chụp quả ảnh cho chị. Chị bảo chị cười đau cả ruột mày đừng trêu chị nữa chị cười chị đau haha. Cơ mà như này ai chả sướng cơ chứ.

image_67214081.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Hôm sau em lại khoe chị ơi hôm nay bác lên tiên nhé. Hai cô chăm sóc bác máu chưa. Chị nhìn quả chống tay phê pha kìa. Bà chị lại nhăn nhó cười bảo chị đau bụng lắm rồi mày để chị yên. Chị còn hỏi thế hai quà cà còn không? Em bảo "phéng" rồi chị ạ, em đem về ngâm diệu rồi. Chị mau ra viện về em cho chị thẩm " Ngọc dương Kăng Gu Du" Tửu.

Em nói đùa chị vậy thôi. Nó còn nguyên nhưng mà cắt toàn bộ TTL thì nó cũng dừng mãi mãi chức năng của nó.

image_67176961-2.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Ngày thứ 5 thì bác được xuất viện. Tuy nhiên bác vẫn phải đeo ống dẫn tiểu. Bác Chín và các y tá dạy em cách thay túi nước tiểu và cho bác cái túi để bác cho bịch nước vào túi, xách đi như xách làn đi chợ. Mổ robot nên bác lại sức nhanh, đi lại ngon lành. Bác Chín hẹn 10 ngày sau thì quay lại để tháo ống dẫn tiểu. Thế là về nhà tung tăng. Bạn bè đón bác trở về như đón người hùng thành Rôm. Chúng em lại đổ thuốc cho bác rít. Chỉ có điều là nước tiểu khi ở viện thì trong nhưng về nhà lại trở nên đỏ lẫn máu. Em lại bảo thôi nằm yên tôi xem nào. Lại chẩn phát nữa, các dị phát nằm yên chết hết rồi, không còn một cái mạch nào đập nữa. Nhanh như trong một giấc mơ. Chỉ có điều chỗ đám mổ của bác còn một đoạn kinh lạc siêu nhỏ không liền, đứt đoạn. Em bảo hai anh: thủng rồi anh ạ, có một chỗ không liền. Bọn em lại điều bác đến gặp bác Chín. Bác lại cho nhập viện 2 ngày nữa truyền kháng sinh và dặn về nhà nằm im cho mối mổ nó lành, không được đi lại nữa nghe chưa. Thế là về nhà mặc cái váy đụp như bà đẻ nằm trên giường, bọn em thi nhau xúc cơm cho ăn. Lúc này thì chẩn chuẩn hơn nên ngày nào em cũng chẩn cho phát. Tất cả bọn dị nằm yên chết cong quoeo. Vết mổ cũng tái tạo tốt. Đúng ngày hẹn, bác đến rút ống ra và đến gặp bác sĩ Thận. Đạm niệu, Abumin, độ thanh thải lại về đẹp như mơ. Bác Thận bảo ngon rồi, chúc mừng anh, anh không bị bệnh thận nhé.

Đúng 1 tháng sau ngày 8/1/2021, buổi sáng em và bác đến gặp bác Chín để tái khám và làm xét nghiệm PSA.

Buổi chiều, em tót đi chơi với bạn và một điều bất ngờ xảy ra. Em dù không thuộc tuýp người mê tín nhưng việc này liên quan đến một vấn đề mà em tin chắc là tâm linh. Em và cô bạn đi đánh chén, đi chơi tít mù. Rồi một lúc em băng qua đường, cô bạn đi trước, em đi sau một bước vừa đi vừa cười nói vừa tính xem mình đi đâu chơi tiếp thì "rầm" một cái, em trượt chân ngã một cú như trời giáng. Cú ngã nhanh như một tia chớp và ngay khi ngã xuống, ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu em là thôi, gãy chân rồi! Người qua đường đỡ em lên, người thì mát xa chỗ chân đau, người thì chạy đi mua salonpas. Người Sing tử tế và tốt bụng vô cùng. Em đau đứng dựa vào cây cột rồi em trấn an mọi người, ok ok cảm ơn các bác ạ cháu không sao đâu, cháu đi được...Mọi người bảo có chắc chắn đi được không? Có cần gọi xe cấp cứu vào viện không? Em xua tay không không cháu ổn rồi, cháu không sao đâu.

Mọi người tản ra hết, em và cô bạn lại tiếp tục bước đi. Nhưng mà chỉ bước được 1 bước em thấy đau nhói. Không xong rồi. Em tự chẩn tay cho mình và phát hiện trời ơi, xương em gẫy rồi. Cái xương mác bị đứt đoạn. Em khóc rú lên. Em không bao giờ nghĩ em bị gãy chân. Từ nhỏ đến lớn lúc nào em cũng tung tăng chạy nhẩy như sóc. Em leo trèo, nhẩy nhót chả sợ gì và em luôn có một linh cảm em không bao giờ bị tai nạn. Thế mà giờ đây chính bản thân em ăn đòn. Em hoang mang sợ hãi nghĩ đến việc nhà không có lá bó. Ở VN thì nhà em chỉ nắn xương lại, bó độ 1 tuần là khỏi nhưng ở đây thì lấy đâu ra mồi lá. Em khóc huhuu nghĩ cảnh hai ông anh em kiểu gì cũng mắng em tơi bời cái tội suốt ngày đi chơi rồi giờ đây què cả chân ra thế này. Rồi em làm sao mà đeo giày cao gót được nữa. Em đang mếu máo thì bác Tây gọi điện hỏi đang ở đâu đấy đi chơi mà không rủ bác đi với. Em huhu bảo bác là em ngã gẫy chân rồi. Lúc ấy em mới nhìn điện thoại và mới nhận ra đồng hồ là 4h 35 chiều.

Khi bác Tây ốm, em đi mua một đôi giày gót thấp gần như giày bệt để thuận tiện di chuyển và chăm sóc ông bác. Đôi giày cũng khá đắt tiền( tính ra khoảng hơn 2 triệu tiền VN). Em rất cẩn thận thử đế giày xem có bị trơn trượt không? Đôi giày chắc chắn thế mà em trượt. Mà trượt trên cái tấm hiệu trên đường dành cho người mù dò đường.

Đây là đôi giày em đeo lúc bị xoè và lúc vào viện, họ bó tạm cho em cái nẹp to đùng này làm em hãi em khóc huhu. Hai ông anh em thi nhau vừa tác nghiệp vừa mắng cho mày què đi cho mày đỡ đi. Cả ngày không thấy mặt mũi đâu. Tót cái là mất mặt. Cô bạn ngồi cạnh không nhịn được cười còn em thì càng khóc to hơn các anh ơi cứu em cho em về VN. Các anh bảo làm gì có máy bay mà về, cho què đi. Lúc ấy em điên vô cùng. Chỉ cần về VN thôi thì đừng hòng mà em khóc nhé. Có mà còn lâu. Ở nhà, em vốn là đứa nhiều trò nhất. Phải có em thì mới vui mới cười phe phé nên cứ vắng em là nhà nhớ. Thế nên các ông anh chả muốn em đi đâu cả. Được đà các ông mắng cho té tát. Cái tức, cái bất lực lần đầu tiên em nếm trải.

4h30 ngày 8/12/2020 và 4h30 ngày 8/1/2021. Liệu là sự trùng lặp hay là vấn đề tâm linh? Liệu nó có liên quan gì đến lời cầu xin Đức Phật Bà Quan Thế Âm cho em xin gánh một phần kiếp nạn của ông bạn già? Em cũng cùng bác đến chùa sau khi bác mổ xong và đi lại được để cầu nguyện và tạ ơn. Rồi sau đó em cũng thấy không có vấn đề gì, mọi việc đều tốt đẹp và yên bình. Em cũng vô tư chả lo nghĩ gì và nghĩ rằng mọi điều xui xẻo đã qua rồi. Thật không ngờ.

Ảnh chụp lúc em còn đứng ở ngoài đường. Mắt cá chân bắt đầu sưng to.

image_123927839.JPG
image_6487327-9.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Bác Tây bảo gọi cấp cứu chở vào viện đi, tôi đến ngay. Thế là em gọi xe ủ í đến đón (hay nha, xe cấp cứu Singapore không mất tiền, hình như nhà nước trả cho mọi ca cấp cứu). Một tẹo là họ đến hỏi em muốn vào viện nào rồi cho em lên cáng và chở em vào viện Novena Mount Elizabeth. Lúc vào em vẫn khóc huhuu nhưng vẫn không tin là em bị gãy chân. Bác sĩ trực cho em đi chụp X-quang rồi cho em vào phòng. Lúc em đi chụp và chờ bác ở ngoài, em cầu xin chân em đừng gãy. Em sợ đến nỗi chả dám chẩn em lần nữa. Em chỉ cầu mong có một phép màu. Nhưng phép màu đó đã không xảy ra. Bác sĩ cho em vào phòng rồi bảo, rất tiếc rằng cô phải phẫu thuật thôi, cô gãy xương mác rồi. Em bảo không thể có chuyện đấy được. Tôi vẫn đi được, tôi chỉ cần về nhà nằm nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi. Em van xin bác sĩ và khóc tơi bời. Em nhập vai sâu đến nỗi ông bác sĩ phát hoảng. Bác quay cái màn hình có cái cẳng chân của em ra và chỉ cho em đoạn gẫy: Đây này, gẫy đây này. Em nhìn qua làn nước mắt nhạt nhoà em thấy ô nó vẫn còn màng bám, thế này thì bó lá ngon. Em lại xin bác cho về Việt Nam. Cứ nhớ được cái gì em xin cái ấy. Bác sĩ hoảng quá bảo thôi thôi đừng khóc, được rồi yên tâm yên tâm. Thế này nhé, tôi không phải là bác sĩ xương đâu, tôi chỉ là bác sĩ đa khoa thôi. Bác sĩ xương đang đến, cô đừng khóc nữa, biết đâu bác ấy đến bác ấy lại bảo cô chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là lành. Đợi bác ấy đến xem sao. ( Ông bác tổ lái hay thật. Tài tình thế. Dụ trẻ con ăn mứt gà sát ngon ơ. Đổ ngay quả hạn sang đồng nghiệp rồi phủi tay hehe) trong em lại loé lên niềm hy vọng ờ chân mình có đau đâu mà. Chắc lão này chả có chuyên môn về xương khớp cứ phán bừa. Đợi đấy bác sĩ xương xuống cho mà biết tay. Tí ta được về rồi.

Ròi bác xương xuống, bác hí hửng thò mặt vào bảo thôi mổ nhé. Tôi xem chân cô trên phòng tôi rồi. Đặt phòng và đặt giờ mổ thôi. Ối giời em hét lên như cháy nhà. Em bảo thế bác xem lúc nào? Có phải chân tôi đâu. Bác nhầm với chân ai chứ không phải chân tôi. Thế đây có phải tên cô không? Tên tôi nhưng mà có khi phòng X-quang họ nhầm sang người khác, cho tôi chụp lại. Thôi xưng vù thế này rồi không chụp lại nữa. Nhưng mà bong gân nó cũng xưng mà...

Ông bác lúc này mới hoảng loạn thực sự bảo thôi thế hôm nay không mổ, mai mổ được chưa? Mai cũng không mổ, đi về thôi. Hai ông anh bảo mổ đi chứ để cái chân què mà rồi đi chấm phẩy à? Muốn giống "Nghị thọt" xóm mình à? Chân em chứ chân các anh à? Mặc cả khóc lóc mãi không được. Hai ông anh cứ làm hồ sơ thủ tục, ký giấy đảm bảo rồi em được đẩy lên phòng chờ mai mổ.

Có một điều kỳ lạ là từ lúc em ngã xuống đến ngày hôm sau đợi mổ, đến lúc mổ xong về phòng hậu phẫu, đến cả lúc ra viện và đến khi khỏi, em không hề đau đớn. Không một mảy may đau dù chỉ là một chút châm chích như kiến cắn. Em không phải uống viên kháng sinh nào, không phải uống 1 viên giảm đau nào. Trong khi bác sĩ đóng 1 cái nẹp và 7 cái đinh vào chân em. Lẽ ra phải đau đớn lắm nhưng mà tuyệt nhiên không. Kỳ lạ vậy. Bác sĩ hẹn nếu muốn lấy nẹp và đinh ra thì trong vòng 1 năm là phải quay lại lấy ra. Nhưng mà em hãi lắm nên em kệ. Giờ nó vẫn còn trong chân em. Bác sĩ bảo toàn bộ khung và đinh là loại vĩnh viễn và tốt nhất hiện nay. Thế nên thôi em chả mổ làm gì nữa hãi lắm rồi.

Chi phí mổ của em hết 38 ngàn cụ Lý. Môt con số khủng khiếp trong khi mấy ông anh ở Việt Đức đùa bảo mày về đây anh mổ cho mày anh lấy đúng bằng tiền viện thôi, cho anh 3 chục là xong.

Em chữa vết thương cho nhiều người rồi nên em rất hiểu về sẹo. Khi một vết thương lên da liền sẹo, nó sẽ theo cơ chế tế bào tự nhân lên để lấp đầy vết thương. Những vết thương nhỏ thường sẽ để lại sẹo trắng và liền. Những vết thương hở lớn, cơ thể lúc này tự động dồn toàn bộ collagen và chất bổ về đó nuôi tế bào, kích thích cho tế bào nhân đôi. Chúng ta học sinh học thì hiểu tế bào cứ nhân đôi lên rồi từ đôi lại nhân lên tiếp... Cơ thể nhân đôi nhiều quá sẽ đùn lên thành sẹo lồi. Kinh nghiệm khi một vết thương có nguy cơ hình thành sẹo lồi là nó sẽ rất ngứa. Lành vết thương rồi vẫn rất ngứa. Đó là quá trình tế bào vẫn tiếp tục nhân đôi, collagen vẫn được điều về đó khiến nó nở ra, ngứa ngáy.

Cho nên em bôi liên tục một tuýp thuốc rất rẻ tiền mang từ VN sang. đó là tuýp Flucinar. Bôi đến khi nào hết ngứa vẫn bôi. Quả nhiên vết thương đang tấy lên nhưng sau một thời gian thì xẹp xuống, mịn màng. Tuy nhiên Flucinar tuyệt đối không được đưa lên mặt vì nó gây kích ứng đặc biệt với da vùng mặt và gây trứng cá bọc rất khủng khiếp.

Đây là ảnh chụp X-quang lúc cái xương Mac của em bị gãy. Các cụ mợ có thể nhìn thấy cái xương nhỏ nó tướp ra như xơ mướp. Còn ảnh kia là cái nẹp và 7 cái đinh ahuhu.

image_6487327-12.JPG
image_6487327-11.JPG
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Em lại xin kính chào các cụ mợ và xin chúc cả nhà một ngày mới vui vẻ trẻ khoẻ nhé. Chuyện hôm qua em xoá rồi, để gió cuốn đi rồi các cụ mợ ạ. Không vì một thứ như vậy mà mình buồn được các cụ mợ nhỉ.

Em lại hầu tiếp các cụ mợ chuyện què của em và chuyện UT nhé. Thế là em què, Sau mổ 2 ngày em được một kỹ thuật viên lên hướng dẫn cách đi bằng nạng 3 khung. Cũng thấy hay phết, em lại thích thích cái kiểu đu nạng thế vậy. Em không phải bó bột, mổ đóng đinh rồi băng lại, đến ngày là đi cắt chỉ và đeo cái băng bảo vệ thôi. Nhưng mà em phải nằm kê cái chân què lên cao để máu không dồn xuống dẫn đến sưng bầm. Suốt 2 tháng trời cứ nằm trên Sofa gác chân lên và măm đủ thứ, em từ 56kg lên 67kg. Ngày đi gặp bác xương để bác tái khám và cho phép em chuyển sang tập vật lý trị liệu, em cứ loay hoay tìm hết quần lại đến váy. Xỏ mãi chả vừa cái nào em vẫn ngây thơ hỏi ơ sao quần áo em chật thế nhỉ? Đến lúc nhìn kỹ em trong gương em lại khóc rống lên. Ôi dời ơi em mất hẳn cái cổ. Cái đầu dính vào với cái vai. Bụng em như bụng heo. Em đi ra Zara mua quần áo mới để thay hết quần áo cũ đi mà chọn cái quần size to không tưởng mà kéo không lên, em lại khóc huhu trong phòng thử đồ.

Được cái què cũng có cái sướng của què. em chống hai cái gậy què đi tứ xứ. Lên xe buýt bà con cứ giãn hết ra, đứng ngay dậy nhường chỗ cho em. Em lại thấy khoái khoái nên lúc khỏi hẳn rồi em vẫn cứ chống gậy ra đường. Hai ông anh em lại phải bảo thôi bà ạ, bà vứt hai cái gậy đi cho tôi nhờ hehe.

Mỗi tội lúc nằm ở nhà là buồn, là bất lực thôi. Em đếm từng ngày rồi em măm rồi em lại khóc huhuuu bao giờ mới khỏi để còn đi chơi. Lúc í em mới thấm bài thơ:

"Cô đơn thay là cảnh chân què
Tai mở rộng mà lòng sôi hừng hực
Ta lắng nghe tiếng đời lăn náo nức
Ở ngoài kia vui sướng biết bao nhiêu
Nghe chim ca trong gió lạnh muôn chiều
Nghe mải miết tiếng dơi chiều đập cánh
Nghe lạc ngựa rùng chân bên giếng lạnh
Dưới đường xa nghe tiếng dép đi về...
( trích Tố Hữu)
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Các cụ mợ ơi, em xin được trân trọng báo cáo với các cụ mợ một tin vui nhất nhất nhất trong ngày của em.

Đây là một ca cực kỳ khó. Chị bị K vú. Sau khi truyền hoá chất thì gan bị tổn thương nặng dẫn đến men gan tăng vọt. Nếu men gan tăng thì người bệnh sẽ dẫn đến xơ gan. Tiếp tục truyền thì người bệnh khả năng tử vong do suy gan rất cao. Các bác sĩ đã tìm đủ mọi cách để hạ men gan cho chị nhưng không được và cuối cùng các bác đầu hàng. Chị bị men gan cao nên không thể truyền hoá chất, cộng với mất ngủ kinh niên khiến chị suy nhược trầm trọng. Nhưng cái đáng sợ nhất là không truyền hoá chất được thì tế bàoUT vẫn lẩn quất trong người.

Mỵ em đã biếu chị liều men gan, liều kinh lạc, liều mất ngủ. Đến hôm nay tròn 1 tháng chị uống hết thuốc và đi khám. Kết quả là chúng em đã ĐẠI THẮNG MÙA XUÂN các cụ mợ ơi. Men gan chị ấy đã về đến mức không thể đẹp hơn.

Cả nhà chúng ta cùng chúc mừng chiến thắng vang dội này nhé. Chúc chị chiến thắng một cửa ải nữa chị nhé.


F9F4B2D7-6E41-4538-8670-C917814B07AE.jpeg
E9046ADA-0CFA-4CF3-B4D1-0E283C37EEC2.jpeg
42004E90-82FF-45A8-BCE5-5500AF543F99.jpeg
59B6933E-00FE-4763-994A-D7D1968EB989.jpeg
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,991
Động cơ
466,403 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
À ôi em lại báo một tin rực rỡ nữa cho các cụ mợ nhé: Ông bố vĩ đại vừa gọi em rối rít bảo em hôm nay cháu nó nhìn ánh sáng tốt lắm rồi, cháu vui lắm cô Mi ạ.

Sướng ơi là sướng. Ngày nào bệnh nhân cũng báo cáo toàn kết quả tốt đẹp.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top