Này nhé, thời gian là giờ nghỉ trưa nó là lẽ đương nhiên, vì đây là việc riêng.
Địa điểm, nếu chị Phương hẹn thì cũng chẳng có gì bất thường.
Tuy nhiên, dù có là gì thì khẳng định là trong cơ quan người vẫn đông như quân nguyên, chỉ cần 1 tiếng kêu là dân tình đổ xô đến trong chớp mắt. Và thực tế thì nó cũng là như thế.
Trong công tác điều tra có 1 khâu gọi là thực nghiệm hiện trường. Giờ ta thử thực nghiệm, giả sử em là chị nhà văn, còn cụ/mợ là anh A nhé. Em chấp trói sẵn tay chân vào ghế trong phòng, cụ/mợ đột nhập với ý đồ hiếp dâm, chỉ cần cụ/mợ mở được 1 cái cúc áo của em mà không đánh động đến người khác thì em cũng sẵn sàng tính coi như hiếp dâm thành công. Em rất tò mò ko hiểu những người cho rằng đó là "hiếp dâm" sẽ định thực hiện việc đấy bằng cách nào. Chứ bình thường, thật có là lẻn vào ăn trộm, món đồ không biết phản kháng không biết kêu cứu thì cũng phải lựa cái lúc vắng vẻ không có ai, đằng này lại là hiếp dâm ngay chốn đông người.
Bao giờ có ai đấy tự tin thực nghiệm thành công thì lên đây nói chuyện tiếp, chứ em, chẳng cần thực nghiệm cũng biết khả năng thành công dù ko phải 0 thì về cơ bản cũng chả khác con số 0 bao nhiêu. Cho nên không bao giờ có chuyện em thay đổi quan điểm rằng vụ "hiếp dâm" này là láo toét.