- Biển số
- OF-14694
- Ngày cấp bằng
- 11/4/08
- Số km
- 5,678
- Động cơ
- 563,220 Mã lực
- Website
- www.phimcachnhiet.vn
nếu là chuyện thật thì buồn quá cụ ak
chia sẻ với cụ
chia sẻ với cụ
cụ không đọc kỹ à? 49 ngày qua rồiđang trợ thở chứ chưa đi cụ à
Cụ cố gắng giúp ban nhé
Cám ơn cụ, cụ quả nhà người hiểu người, hiểu đời, cụ đoán cũng đúng quá.Sau 10năm gặp lại trước khj mất 2tháng là do 1người bạn chung sắp xếp(vì cô í tâm sự với người bạn chung đó).Bệnh tật trời gọi phải thưa là số phận,2nguoi gặp lại là do người sắp đặt thôi cụ ơi. E đoán xưa chắc cái "Tôi" của 2người qúa lớn nên khj chja tay 10năm k gặp nhau thì ok,chứ k biết tí tin tức j của nhau thì chưa chắc..Thôi,toḿ lại thì chúng ta chia buồn vs cụ chủ vì dù sao người bạn cụ ấy cũng đã mất đi rồi.
Nam mô a di đà Phật.Em buồn quá, chẳng biết tâm sự nơi đâu, vào đây viết mấy dòng tâm sự, chắc không có cụ nào vào hoàn cảnh như em.
Trong một buổi gặp gỡ bạn bè gần đây, em tình cờ gặp lại người yêu cũ, giây phút ngỡ ngàng, bất ngờ và cũng có chút khó xử qua đi nhanh chóng. Hôm đó, lại đúng là sinh nhật em và cũng đã tròn 10 năm chia tay, 10 năm mất tin tức về nhau.
Chuyện của bọn em rất ít người biết, nhưng không hiểu sao cách lúc gặp lại mấy tháng, cô ấy quyết định kể cho một người bạn chung của hai đứa. Khi nghe được câu chuyện, người bạn này đã bố trí cho em và cô ấy gặp nhau nhưng không nói cho hai người biết, nên cả hai đều bất ngờ.
Gặp lại nhau sau 10 năm mất tin tức, biết bao kỷ niệm dội về mạnh mẽ, làm cho cả hai cuốn theo những ký ức tưởng chừng như đã bị vùi lấp quá sâu bởi những thăng trầm của cuộc sống, câu chuyện cứ đứt đoạn hiện tai và quá khứ.
Cô ấy tâm sự rất nhiều về cuộc sống, công việc và những kỷ niệm ngày còn yêu nhau cô ấy còn nhớ rất nhiều, và chi tiết, những nơi hai đứa đã từng đến, cô ấy đều tìm lại và nói rằng không thấy em đến những nơi đó nữa.
Rồi công việc cả hai đều bận rộn, công tác triền miên, thỉnh thoảng liên hệ qua tin nhắn, gặp gỡ cùng đám bạn chung ăn uống cùng nhau được vài ba lần.
Hai tháng sau, một hôm cô ấy bảo ốm, mời BS đến nhà khám. Em thuyết phục là phải đến bệnh viện, mãi rồi cô ấy cũng đồng ý vào bệnh viện, trước khi đi nhắn tin cho em là: "em là vào bệnh viện đây", lúc đó em yên tâm và nghĩ hôm sau cùng bạn bè đến thăm......
Chỉ...3 tiếng sau, em nhận được tin dữ ...., em vội chạy đến, gia đình đã đưa về nhà ...nhìn cô ấy nằm bất động với cái máy trợ thở mà em xót xa vô cùng.
Giờ ngồi viết những dòng này, là 49 ngày cô ấy các cụ ạ.
Thôi, xin phép được mượn một câu trong nhạc phẩm "Bài không tên cuối cùng - Tiếp nối" của Vũ Thành An, như một lời nguyện cho cô ấy.
"Đã không còn, được gặp nữa, giữ cho trọn, ân tình xưa. Xin gửi em, một lời nguyện, được bình yên, được bình yên..
Về cuối đời"
Em buồn quá các bác ạ.
Cụ không đọc kỹ. Giờ là 49 ngày của mợ ý rồi.đang trợ thở chứ chưa đi cụ à
Cụ cố gắng giúp ban nhé
Cám ơn cụ đã chia sẻ.Câu chuyện đọc mà thấy buồn, có lẽ cũng có 1 phần trong câu chuyện khá giống với hoàn cảnh của nhiều người! Chia buồn cùng cụ chủ, cũng là số phận đã đc định đoạt!
Có lẽ ước nguyện cuối cùng của cô ý là được gặp lại cụ trước khi ra điEm buồn quá, chẳng biết tâm sự nơi đâu, vào đây viết mấy dòng tâm sự, chắc không có cụ nào vào hoàn cảnh như em.
Trong một buổi gặp gỡ bạn bè gần đây, em tình cờ gặp lại người yêu cũ, giây phút ngỡ ngàng, bất ngờ và cũng có chút khó xử qua đi nhanh chóng. Hôm đó, lại đúng là sinh nhật em và cũng đã tròn 10 năm chia tay, 10 năm mất tin tức về nhau.
Chuyện của bọn em rất ít người biết, nhưng không hiểu sao cách lúc gặp lại mấy tháng, cô ấy quyết định kể cho một người bạn chung của hai đứa. Khi nghe được câu chuyện, người bạn này đã bố trí cho em và cô ấy gặp nhau nhưng không nói cho hai người biết, nên cả hai đều bất ngờ.
Gặp lại nhau sau 10 năm mất tin tức, biết bao kỷ niệm dội về mạnh mẽ, làm cho cả hai cuốn theo những ký ức tưởng chừng như đã bị vùi lấp quá sâu bởi những thăng trầm của cuộc sống, câu chuyện cứ đứt đoạn hiện tai và quá khứ.
Cô ấy tâm sự rất nhiều về cuộc sống, công việc và những kỷ niệm ngày còn yêu nhau cô ấy còn nhớ rất nhiều, và chi tiết, những nơi hai đứa đã từng đến, cô ấy đều tìm lại và nói rằng không thấy em đến những nơi đó nữa.
Rồi công việc cả hai đều bận rộn, công tác triền miên, thỉnh thoảng liên hệ qua tin nhắn, gặp gỡ cùng đám bạn chung ăn uống cùng nhau được vài ba lần.
Hai tháng sau, một hôm cô ấy bảo ốm, mời BS đến nhà khám. Em thuyết phục là phải đến bệnh viện, mãi rồi cô ấy cũng đồng ý vào bệnh viện, trước khi đi nhắn tin cho em là: "em là vào bệnh viện đây", lúc đó em yên tâm và nghĩ hôm sau cùng bạn bè đến thăm......
Chỉ...3 tiếng sau, em nhận được tin dữ ...., em vội chạy đến, gia đình đã đưa về nhà ...nhìn cô ấy nằm bất động với cái máy trợ thở mà em xót xa vô cùng.
Giờ ngồi viết những dòng này, là 49 ngày cô ấy các cụ ạ.
Thôi, xin phép được mượn một câu trong nhạc phẩm "Bài không tên cuối cùng - Tiếp nối" của Vũ Thành An, như một lời nguyện cho cô ấy.
"Đã không còn, được gặp nữa, giữ cho trọn, ân tình xưa. Xin gửi em, một lời nguyện, được bình yên, được bình yên..
Về cuối đời"
Em buồn quá các bác ạ.