- Biển số
- OF-63079
- Ngày cấp bằng
- 30/4/10
- Số km
- 8,391
- Động cơ
- 26,687 Mã lực
Kể mà năm 94 mợ được tiếp xúc với máy vi tính thì mợ hơn 1 nửa dân số còn lại rồi
Ko phải tham vọng đâu mà hay đổ tại, chưa bao h mợ ý có ý định thay đổi bản thân mình, mà cái này thì đơn vị là hàng năm cơPhụ nữ tham vọng quá thường hay thành lu xơ)
Vậy là mợ đã có chồng con, thế là ok rồi. Hóng tiếp.Thôi thì cứ tranh thu kể nốt
2012
Em không muốn đi làm thuê nữa, em quá mệt mỏi rồi, chồng em cũng chỉ là nhân viên quèn mức lương cơ bản, em phải đi làm kiếm tiền mà lo cho cuộc sống của mình, còn con cái sau này nữa, em quyết định mở quán cafe.
Cháu đoán nhầm cụ ạ .em nghĩ nv khác cơ. Ko phải nv cụ nói
Em thấy mình giống giống Mợ ở cái nhảy việc, lúc nào cũng tự nhủ mình còn trẻ sai vẫn còn làm lại đượcHaizzzz
Năm 2007
Em đi xin việc và được tiếp nhận bởi một công ty Forwarder, làm làm sales
Việc của em là đi tìm kiếm khách hàng cho công ty, cái công việc sales đó thì ở đây các cụ cũng biết rồi, khó mà dễ, dễ mà khó, tuy vậy em vẫn hăm hở làm.
Và khi đó, em đã là thành phần lớn tuổi trong công ty, tuổi trẻ trôi qua lúc nào mà em không hay biết, nhìn quanh thì các bạn đã ổn định gia đình, ổn định công việc, thu nhập khá. Họ có xe tay ga để đi, họ mua được nhà, nói chung là cuộc sống viên mãn.
Còn em, tay trắng chả có gì, thất nghiệp vừa mới xin vào làm thử việc không biết tương lai ra sao, lương thử việc thấp lè tè, nhất là làm sales, chồng con chưa có, người yêu cũng chưa có, chả có gì…..
Em dần dần cảm thấy tự ti, mới ngày nào tuổi trẻ thanh xuân hừng hực nhựa sống, mà giờ thành chị cả trong công ty, chị cả mà vẫn là tập sự, buồn, chán, tự ti, cảm thấy mất dần niềm tin vào cuộc sống.
Làm sales không biết có hợp hay không, nhưng cũng có một vài khách hàng lác đác, nhưng với mức lương cứng thấp thì không đủ để trang trải cuộc sống, em lại nản, lại chán, lại muốn đi tìm một công việc khác tốt hơn.
Em lại vẫn tự nhủ bản thân, không phải mình đứng núi này trông núi nọ, không phải mình cả thèm chóng chán, mà đúng là với hoàn cảnh hiện tại, mình cần phải tìm cơ hội khác tốt hơn cho mình. Công ty này chỉ là công ty tư nhân, công việc này có thể tạch bất cứ lúc nào, cần phải tìm một cơ hội khác, mình không cả thèm chóng chán, mình phải vươn lên…….
Ít của để dành thì ít người thương tiếcCó câu nói thế này . Sống khoẻ mạnh - Chết nhanh - Ít của để dành - Nhiều người thương tiếc. Mợ mới có 40. Hình như thứ Mợ nói về con số 0 chỉ là về kinh tế . Nếu vậy tư duy của Mợ đã thất bại ngay từ khi bắt đầu . Sống thế đến 80 tuổi coi như bỏ - Tiền - Nhà dẫu có 10tỷ cũng là thất bại. Chết thì cũng quanh quẩn họ hàng.
Dạ hem bít ạƠ lão này biết mợ thớt à,
Em cũng về số âm nhiều lần đây, vào nghe mợ Tép diu kể chuyện
Thất bại nhiều rồi thêm vài lần nữa cũng chẳng sao đâu ạ.Một cuộc đời thất bại.
Có thể hơi quá nhưng đúng là một cuộc đời thất bại.
Em đã quay trở về con số 0 để làm lại biết bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn không thể khá hơn được, và bây giờ em lại trở về với con số 0 quen thuộc ấy đây, và em lại phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng càng ngày, sự bắt đầu lại càng khó khăn hơn những lần bắt đầu trước, bởi vì con người ta ngày một già đi, cánh cửa cơ hội ngày một khép lại trước mắt. Tất cả cơ hội chỉ dành cho những người trẻ tuổi mà thôi, bởi vậy những ai còn tuổi trẻ, tôi khuyên các bạn hãy tận dụng mọi cơ hội đến với mình, đừng để lãng phí một giây phút nào cuộc đời, bởi tuổi trẻ nó trôi qua nhanh lắm lắm….
40 năm cuộc đời đã trôi qua.
Các cụ/mợ ạ, em đã trải qua 40 năm cuộc đời mà những thứ có được hiện nay vẫn là con số 0 tròn trĩnh.
Hôm trước có đọc được 1 bài của một cụ trên này viết, kiểu ký sự, nói về cuộc đời, và em ngưỡng mộ cụ ấy.
Cuộc đời em thăng trầm biết bao hỷ hổ ái nộ, giờ em cũng có thể viết được một cuốn sách rồi, nhưng với một cái kết buồn.
Em cảm thấy mệt mỏi và gần như kiệt sức.
Đây là nick em đi xin, bởi em không muốn post bài bằng nick chính của mình, có thể có một vài cụ sẽ nhận ra em.
Em là nữ, vâng, và 40 tuổi rồi. Em cũng muốn viết ký sự, nhưng nói thật là nếu cuộc đời thành công thì người ta mới hào hứng muốn đọc những gì mình viết, chứ đằng này cuộc đời thất bại thì có gì đâu cho người ta ngóng chờ phải không?
Em biết với độ tuổi của em, thì ở trên này là đứng hàng ngũ “người cao tuổi” rồi đấy, nhưng em thấy ngưỡng mộ với bao bạn trẻ ở trên này…..
Mục đích em lập cái thớt này, là vì trong lòng thấy buồn quá, muốn trải lòng với mọi người, và cũng muốn kể về quá trình lớn lên, trưởng thành, và già đi….
(Em sẽ viết tiếp, các cụ chờ em….)
Nhìn những tư duy này, cuộc đời này cũng đã biết là thất bại rồi . Đôi lúc em tự hỏi những người như cái Anh đang bị biệt giam, Trần Huỳnh Duy Thức - đã từng là nhân tài hiếm có trong ngành viễn thông của VN nói riêng và Chau Á , thế mà giờ anh ấy ỏ trong tù đấy, cuộc đời anh ấy có phải là thất bại hay đó mới là sống đúng . Tiền - Nhà - Vang - Du lịch - Hưởng thụ cuộc sống - Sao anh ấy không nghĩ đến ??? Chung ta chỉ chạy theo để sống và tồn tại, lấy thước đo kinh tế để đánh giá sự thành bại của đời người - chúng ta có lam đúng không ?Nói thật với các cụ là thế này, sau chừng ấy thời gian đi làm, em chả tiết kiệm được tiền đâu, dành được bao nhiêu tiền, để hêt chi tiêu cho gia đình rồi. Bởi vậy để mở quán cafe, em phải suy nghĩ nát óc, em đành phải đi vay tiền để mở quán, đây là lần đầu tiên em mạnh dạn kinh doanh. Gia đình em từ trước giờ là công chức nhà nước, chả có ai làm kinh doanh cả, nếu em mà ra làm kinh doanh là coi như bước ngoặt của gia đình và cuộc đời đấy.
Thế là em lên mạng tìm hiểu, tham gia các diễn đàn, diễn đàn otofun này chứ đâu, hỏi kinh nghiệm các cụ các mợ, rồi tìm hiểu các kiểu v.v…. cuối cùng em cũng mở được 1 quán cafe ở quận Đống Đa với số vốn 100 triệu đi vay hoàn toàn.
em chờ nghe tiếp vụ kinh doanh.Thôi em tạm dừng đây đã, em sẽ quay lại kể sau, mọi chuyện vẫn còn phía trước. Nếu các cụ các mợ vẫn quan tâm và ủng hộ em, em xin hẹn các cụ tối nay hoặc sáng mai nhé. Em trải lòng với các cụ/mợ em cảm thấy nhẹ nhóm đi rất nhiều rồi ạ.
Mợ bằng tuổi em. Giống đến 95, em học đại học 5 năm, ra trường 2000. Giờ cũng như mợ, về 0 về tiền nhưng đủ các thứ khác, 1 vợ, 2 con, 4 bánh, 5 tầng .Cuộc đời em có thể tóm tắt như thế này:
Em sinh ra và lớn lên ở Hà Nội.
- Năm 1984: Đi học lớp 1 - Không có gì để nói
- Năm 1989: Đi học cấp 2 - Cũng không có gì để nói (nhưng ở lớp em hay bị các bạn trêu linh tinh)
- Năm 1992: Bắt đầu đi học cấp 3 - Rất muốn được hòa đồng cùng các bạn, cũng chơi nhóm nọ nhóm kia. Dù chơi với ai em cũng rất nhiệt tình, chơi với bạn chân thành và hết mình vì bạn bè.
- Năm 1995: Tốt nghiệp cấp 3 và ôn thi đại học.
- Năm 1996: Em thi trượt đại học - Thất bại đầu tiên của cuộc đời