Hôm trước con gái em bị ngã cầu thang, đau có chút xíu thôi mà em đã hết hồn hết vía...
Em không thể tưởng tượng nổi nỗi lòng của các bậc cha mẹ, người thân của nạn nhân trong trường hợp này sẽ thế nào...
Đọc xong những lời của mợ Tí, em thực sự hụt hẫng, buồn lắm...
Chẳng biết phải nói gì cho mợ khuây khoả lúc này nữa...
Chỉ biết nói với mợ 1 điều là mợ hãy cứ vào đây, viết thật nhiều, đọc thật nhiều những chia sẻ của mọi người.
Mợ cứ viết và khóc nữa đi, anh chị em OF luôn bên mợ, chia sẻ với mợ nỗi đau này, để mợ vơi đi phần nào...
Hqua đến nhà T thấy bàn thờ đã lập, ảnh T đẹp như diễn viên Hàn quốc, cái ảnh chứng minh thư vui tươi tràn đầy tuổi trẻ của ngày nào, k ngờ có ngày lại thành ảnh thờ. Một ng a - e, ng bạn mới ngày nào còn vui đùa, trêu ghẹo, chia sẻ với nhau bao nhiêu thứ... xót xa như cắt ruột. Từ nhà T về 2 mẹ con cứ buồn bã bần thần cả ng. Mẹ cháu chỉ là dì, chưa phải là mẹ đẻ mà từ hôm T mất đến h gần như đêm k ngủ được. Mẹ cháu bảo, trưa qua mẹ nằm tự nhiên nhớ thằng T quá, nhớ về những hình ảnh của nó từ hồi bé tí, thương nó quá mà k biết làm thế nào được nữa
Từ hôm T mất, trong nỗi buồn, cháu luôn có 1 suy nghĩ, day dứt: cháu cứ nghĩ do sơ suất (có thể về phía gia đình chưa biết cách để tiếp cận sâu hơn nhưng chủ yếu là về cả chuyên môn của bác sĩ) đã rút dẫn lưu phổi của T quá sớm, do đó phổi bị lưu dịch và máu - khi phổi vốn đã đang có tổn thương, nên sau đó dẫn đến hoại tử nên suy hô hấp và T ra đi vì thế, chứ não của T sau mổ đã tương đối ổn định.
Thật, vào viện mới thấy sinh mạng con ng như cỏ rác, dù nhà cháu k ai tiếc 1 cái j, nhưng còn cả cách tiếp cận và tiếp cận được đến đâu nữa. Cay đắng lắm các kụ ạ! Họ cho sao thì được vậy, và ng nhà mình mất chỉ như cái lá rơi, chả biết kêu ai - tất nhiên ng nhà mình đã rất nặng rồi, nhưng nếu họ chu đáo hơn thì có thể kết cục đã khác, hoặc họ sơ suất, với ng nhẹ thì k sao, nhưng với ng nặng như ng nhà cháu là đang cõng nặng mà đi trên dây, thì chỉ 1 sự lệch hướng rất nhỏ cũng đủ mất hết (tất nhiên k phải tất cả bác sĩ đều tệ, nhưng có nhiều ng thật sự quá vô cảm). T đang nguy kịch phải cấp cứu phải chụp phổi để xác định nguyên nhân mà mấy nàng y tá hộ lý j đó vẫn cứ đứng khúc khích trêu đùa nhau j đó, đến lúc 1 ng y tá già hoặc bác sĩ phải quát lên là 'chúng mày k nhanh lên muốn để ng ta chết ra đấy à?' thì họ mới đủng đỉnh đẩy máy ra chụp - vẫn khúc khích đùa cợt với nhau. Mà cứ bác sĩ, ng có chuyên môn còn tử tế và có tình, chứ y tá, hộ lý và sinh viên thực tập (nhất là cái đối tượng cuối này) thì thôi rồi, chưa là j mà quát tháo, vô cảm. Gia đình cũng đành chấp nhận thôi, vì biết tình trạng bệnh viện ở VN bây h là vậy, nói xa hơn là trong giai đoạn quá độ này, mọi giá trị đều lung lay và đảo lộn hết rồi, ai có thân thì liệu mà giữ. Nhưng mà chua chát quá!
Cháu k nói với ai sợ mọi ng tiếc nuối thêm, nhưng cháu cứ luôn day dứt rằng k biết nếu xử lý tốt hơn thì T có thể sống được k? Nếu xử lý tốt, có thể T đã k chết đau đớn như thế... Nói chung, suy nghĩ ấy cứ ám ảnh cháu, khiến cháu luôn đau đáu k thanh thản được.