[Funland] Mỗi ngày một chuyện ma

st101814

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-108426
Ngày cấp bằng
10/8/11
Số km
3,275
Động cơ
441,072 Mã lực
Nơi ở
Canada - Viêt Nam
NGOẠI ĐÃ G.IẾ.T BAO NGƯỜI 5

***
( Chuyện có thật về việc dùng bùa ngải để g.iế.t người)

Tôi lững thững men theo cánh đồng làng rồi lội tắt qua đoạn sông cạn để đường đến huyện gần hơn một chút. Trời đã bắt đầu tắt nắng, những cơn gió hè dịu nhẹ vi vu bên tai như đang đùa giỡn với số phận của chính mình. Cả một đoạn đường dài tôi không sao thoát bản thân mình ra khỏi những suy nghĩ về ngoại. Những suy nghĩ vừa đáng sợ vừa đáng thương cứ len lỏi đan xen lẫn nhau xuất hiện trong đầu tôi. Khi chân tôi bắt đầu đau buốt thì tôi mới giật mình để ý mình đã đi được một đoạn khá xa. Trời đã tối, những ánh đèn thưa thớt yếu ớt vàng vọt xa xa của nhà dân bắt đầu được thắp lên. Tiếng chão chuộc đồng loạt kêu nghe thật yên ả.

***
Tôi không biết do hữu duyên hay đã có sắp đặt thần kỳ nào ở đây mà ngay lúc này tôi gặp lại bà Thìn. Thoạt đầu nhìn thấy bà tôi đứng hình mất vài giây vì thật tình người trước nhất tôi nghĩ đến khi gặp lại bà Thìn lại là ngoại của mình. Tôi không biết có sự liên kết nào giữa ngoại và bà Thìn hay không nhưng có một sự tương đồng vô hình nào đó giữa 2 người khiến tôi có chút sợ. Tôi cố tránh mặt để bà Thìn không nhận ra mình nhưng thật lạ là khi đi ngang qua tôi được vài bước thì bà Thìn quay lại chỗ tôi hỏi:

- Cháu là Tuệ phải không?

Tôi khá bất ngờ, vì khi đó trời đã nhá nhem tối và phần nữa là tôi và bà Thìn chỉ gặp nhau 2 lần cách đây 3 năm rồi. Tôi cúi gằm mặt xuống không trả lời, mong rằng sự lạnh nhạt của mình sẽ khiến bà bỏ cuộc mà bỏ mặc tôi. Nhưng có lẽ bà là người nhiệt tình quá mức chăng? Bà đi lại gần tôi, cúi sát mặt xuống mặt tôi để kiểm chứng, sau đó giọng bà hò reo như lâu lắm mới gặp lại người quen:

- Ôi, đúng rồi, đúng là cháu rồi.

Tôi không nhớ rõ cuộc đối thoại tiếp theo như thế nào, nhưng đại khái là 3 giờ sáng mới có chuyến xe khách lên tỉnh và bà mời tôi vào nhà ngồi đợi. Phần vì là con gái mới 16 ngồi ngoài đường mấy tiếng đồng hồ thấy cũng có chút nguy hiểm, phần là vì cái nét văn hoá ít khi từ chối một lời mời có lợi cho mình nên tôi chẳng đắn đo mấy hồi đã xách túi đi theo bà. Có thể do trong tư tưởng của tôi có chút đề phòng nên tôi cố gắng ghi nhớ khá rõ đoạn đường này. Tôi đổ dốc xuống 1 cây cầu, ngay đoạn đổ dốc đó thì quẹo phải, đi chừng 200 mét thì quẹo phải thêm một lần nữa. Từ đoạn bà gặp tôi đến nhà cũng khoảng chừng gần 1 cây số. Vì trời đã tối, đoạn đường lại vắng dân cư cho nên dù chân tôi lúc này khá là đau nhức nhưng tôi vẫn cố gắng tập tễnh cho kịp với bà. Theo lời giới thiệu của bà trên đoạn đường đi thì tôi biết bà hiện tại đang sống 1 mình. Khi đến cổng nhà bà tôi lại đứng lưỡng lự là có nên vào hay không? Trời hè nóng nực vậy mà sao đứng trước cổng nhà bà, chẳng có cơn gió nào thổi tôi lại thấy lạnh. Dưới ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống đột nhiên tôi thấy có ai thoắt ẩn thoắt hiện đang ngồi ôm gối thu lu bên cột cổng, người đó ngẩng đầu lên để lộ ra khuôn mặt thắng nghệt vô cùng kinh dị rồi lao thật nhanh về phía tôi nhưng bị giật ngược lại như đang bị một thứ gì đó ràng buộc rồi biến mất. Tôi hoảng sợ ngã ngửa ra phía sau, vừa ngồi vừa bò giật lùi ra xa khỏi cổng. Rõ ràng tôi thấy rất rõ cái thứ mờ ảo đó lao lại phía mình rồi hét lên:

- Cho tao ăn!

Tôi linh cảm có một sự nguy hiểm khủng khiếp đang bao chùm lấy căn nhà này. Thấy thế tôi chào bà rồi quay lưng đi thẳng ra lộ lớn với vẻ mặt vô cùng bất ngờ của bà Thìn. Bà Thìn ráng với giọng gọi tôi:

- Con đi đâu giờ này?

Tôi cúi đầu bước đi thật nhanh cho đến khi khuất bóng của bà Thìn thì tôi tập tễnh cắm đầu chạy ra phía lộ rồi ngồi ở khúc cua dưới chân cầu, nhìn chằm chằm vào con đường dẫn vào nhà bà Thìn. Tôi không biết đây là đặc tính chung của con người hay của riêng tôi, nhưng cứ khi sợ bất cứ điều gì thì tôi cứ phải nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Tôi sợ từ trong con ngõ ngoằn ngèo đó bất ngờ cái thứ kỳ dị khi nãy sẽ lao ra nuốt trọn lấy tôi. Tôi ngồi đó nghĩ vẩn vơ rồi dựa mình vào cây cột điện ngủ lúc nào cũng không biết, chỉ biết là tôi bị đánh thức bởi tiếng đài phát thanh ngay trên đầu cột điện chỗ mình đang ngồi. Có lẽ tôi đã lỡ mất vài chuyến xe khách. Tôi tẩn ngẩn không biết mình nên đi đâu về đâu thì bắt gặp 2 bà cháu đang dắt tay nhau đi tập thể dục nhịp điệu. Tiếng đứa bé ríu rít gọi:

- Nội ơi, mỏi chân...ẵm, ẵm!

Cái từ "Nội" lọt vào tai tôi lúc này như một tia sáng đánh thức con người trống rỗng của tôi.

***
Ba Vì-Hà Tây 2002

Hà Tây ngày ấy đẹp lắm. Khi tôi bước vào ngõ, bà nội đang rửa rau ngoài bậc ao, còn ông nội thì đang ngồi dưới gốc mít đan lát. Thấy tôi bà để mặc rổ rau trôi lững lờ trên mặt nước rồi chạy ào ra ngõ ôm chầm lấy tôi. Nội ngồi xuống xoa nắn đôi chân tong teo của tôi rồi khóc:

- Trời ơi! Sao cháu tôi lại khổ thế này?

Sau khi thấy bà ôm lấy tôi khóc, lúc này ông mới nhận ra tôi. Ông vứt chiếc rổ đang đan dở xuống đất rồi chạy ra phía tôi:

- Cha tổ mày, lớn quá rồi, biết đường về nhà rồi con ơi.

***

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, đêm ấy tôi mới được ngủ một giấc ngon đến như thế. Sáng sớm tôi ngồi bên khung cửa sổ nhìn lá mít đầy sương xà ngay trước mắt. Tôi thò tay ra khỏi cửa sổ vặt lấy *** mít non rồi ngồi nhớ đến bố, cả một quãng đời dài bố đã lấy cái thứ chát ngầm này làm mồi nhậu. Nghĩ thế tôi chạy ra vườn bẻ thật nhiều *** mít cho lên đĩa đưa lên bàn thờ thắp nén nhang cúng bố. Ông bà nội thấy tôi làm vậy vừa cười vừa chửi:

- Cha nội mày, người ta cúng táo cúng lê chứ ai mà cúng *** mít như mày.

Tôi chỉ cúi nhẹ đầu cười. Rồi chạy lại phía ông đang đan lát ngồi xuống man mê cọng lạt. Tôi nghe ông bà kể chuyện, một câu chuyện rất dài:

***
Hôm ấy bố tôi đang bì bõm lội xuống ao đánh vài con cá đem lên bếp nướng chấu nhậu cho đỡ xót ruột. Lùa ao bên nhà mãi mà không bắt được gì nên là bố mới qua bên ao của ngoại để bắt. Đang lúi húi lùa cá thì có người đàn ông dân tộc lạ mặt đến hỏi bố:

- Bà Ngát có nhà không chú?

Bố khá bất ngờ vì rất lâu rồi không có người đàn ông nào đến hỏi thăm ngoại nên trả lời:

- Bà Ngát đi chợ chú ơi, mà chắc cũng sắp về. Chú vào trong hiên ngồi đợi bà ấy chút là về liền à.

Ông ta nghe thấy thế thì chẳng từ chối mà đi thẳng vào phía trong nhà. Trên tay ông cầm cái bịch màu đen, bố khá để ý đến cái bịch vì ông ta cứ đi vài ba bước thì lại thấy nhiễu ra vài giọt máu. Bố cũng chẳng hỏi là bên trong có gì, chỉ biết rằng ổng đi thẳng lại chỗ gốc mít rồi để cái bịch xuống đó nói:

- Tôi gửi cái này cho bã, bã có về anh nói với bã dùm tôi kẻo để đây nó thối ra.

- Dạ, mà chú tên gì để tôi biết tôi nói với bà ấy.

- Anh cứ đưa cái bịch cho bà ấy là bà ấy biết tôi.

Nói đến đây thì ông đảo chân bước đi thật nhanh. Sau khi bắt được vài con cá, bố lên bờ rửa ráy thì nhìn thấy dưới đít bịch long bõng máu. Đã thế miệng túi đc buộc thắt nút rất chắc chắn, trên vết thắt lại còn cuốn mấy vòng dây cước đỏ. Bố đang đứng loay hoay mở túi ra để xem bên trong có gì thì ngoại về tới:

- Có gì thế anh Nhận?

- Dạ, có chú kia đến gửi cái này cho bà. Không biết bên trong có gì mà máu cứ rỉ ra.

Ngoại nghe đến đây thì vứt cái thúng rơi bụp xuống đất. Vài quả cà chua mới mua ngoài chợ lăn lông lốc đầy ra sân. Ngoại chạy lại giật lấy cái túi từ tay bố nói:

- Không có gì đâu anh, anh về bên nhà đi.

Hành vi lạ lùng của ngoại khiến bố càng tò mò muốn biết cái thứ bên trong là gì. Bố về bên nhà bắt chấu nướng cá nhưng lòng dạ không yên. Bố đánh vòng ra phía sau nhà ngoại, nhòm qua mấy khe cửa rồi vội bịt miệng kinh hãi khi nhìn thấy ngoại lấy 2,3 xác thai nhi trong bịch ra. Là những thai nhi đã đủ hình hài nhưng không còn nguyên vẹn.Ngoại ngồi đối diện với điện thờ, lấy từng thai nhi ra cho vào thau nước đã có sẵn ở đó mà rửa ráy. Bố thiết nghĩ chắc ngoại đang làm lễ chôn cất cho những thai nhi xấu số này. Nhưng khi ngoại đi lại góc buồng lấy cái thớt và con dao sáng loáng ra rồi bổ thật mạnh xuống từng thớ thịt bé bỏng cho vào nồi thì bố thất thần. Thần chí bố hoảng loạn sợ hãi, bố đứng run bần bật chết chân tại chỗ. Tiếng dao cứ cành cạch bổ đều xuống thớt. Xong ngoại lạnh lùng đi lại kệ thản nhiên lấy vài củ hành và nhánh gừng đập nhuyễn rồi cho vào nồi ướp như kho thịt. Đang lọ mọ chuẩn bị cầm nồi ra bếp thì người ngoại bắt đầu run lên bần bật khiến thịt rơi vương vãi. Ngoại nằm xoài xuống đất vặn mình như đang giằng co với thứ gì đó rồi khó nhọc hét lên:

- Chưa xong, chưa chín!

Một tiếng khè khè vang như dưới âm ti vọng lên:

-...Ăn sống ngọt hơn!

Rồi ngoại như biến thành một người hoàn toàn khác, ánh mắt sắc lẹm đỏ lòm. Ngoại chạy nhanh lại vồ lấy đống thịt cho vào mồm nhai ngấu nghiến với khuôn mặt thích thú đầy thoả mãn. Sự việc diễn ra chỉ chưa đầy 10 phút là ngoại đã nằm vật ra đất sau đó lồm cồm bò dậy gom tất cả những thứ thừa thãi ném ra ao. Đàn cá háu ăn ùng ục tranh nhau rỉa từng thớ thịt.

...
Hàng đặc biệt thế mà gửi lại thì nghe vô lý quá.
 

Lò Văn Sò

Xe hơi
Biển số
OF-495888
Ngày cấp bằng
8/3/17
Số km
183
Động cơ
188,415 Mã lực
Cụ tóm tắt cháu với , nhà cháu mắt mũi kèm nhèm đọc ko ra cái chữ
Em này về nhà nội, bà nội cũng bị hại chết, sau về ngoại hỏi mẹ tiết lộ ra bố thật cũng bị hại, mẹ em ấy đến gặng hỏi thì ngoại nói cho mẹ biết, mẹ ra gốc gạo (đa) treo cổ. Em ấy về sống với ông nội, ông mất lại bỏ nhà đi đến và sống ở đất Ninh Bình, nhận 1 đứa bé làm con, khi con lớn (18-20 năm sau) muốn làm giấy tờ nhận con nên phải về quê. Về quê gặp lại ngoại, ngoại kể: hồi trẻ yêu 1 ông sở khanh, bị ông đâm vào bụng khi đang mang thai sắp đẻ, bà lết tìm người cứu, gặp ông dân tộc, muốn sinh được phải phục vụ “ngài”, bà sinh được 2 đứa nhưng chỉ đc chọn 1, bà bị ngài nhập rồi ăn đứa còn lại. Bà dựa vào ngài hại chết vợ chồng ông sở khanh, sau hại chết người yêu của con gái (mối tình loạn luân, ông kia là con cùng cha khác mẹ, ngoại nói cho mẹ em ấy biết nên mới tự tử), ngoại không cố ý giết bố nuôi bà nội nuôi e ấy, ngược lại đã cố gắng cứu nhưng không được. Sau bà ngoại chết thì ngài cũng thăng theo, bố ruột cũng đc giải thoát.
Hết.
 

lạc lối

Xe điện
Biển số
OF-204320
Ngày cấp bằng
31/7/13
Số km
2,817
Động cơ
332,411 Mã lực
Nơi ở
HoChiMinh
Em này về nhà nội, bà nội cũng bị hại chết, sau về ngoại hỏi mẹ tiết lộ ra bố thật cũng bị hại, mẹ em ấy đến gặng hỏi thì ngoại nói cho mẹ biết, mẹ ra gốc gạo (đa) treo cổ. Em ấy về sống với ông nội, ông mất lại bỏ nhà đi đến và sống ở đất Ninh Bình, nhận 1 đứa bé làm con, khi con lớn (18-20 năm sau) muốn làm giấy tờ nhận con nên phải về quê. Về quê gặp lại ngoại, ngoại kể: hồi trẻ yêu 1 ông sở khanh, bị ông đâm vào bụng khi đang mang thai sắp đẻ, bà lết tìm người cứu, gặp ông dân tộc, muốn sinh được phải phục vụ “ngài”, bà sinh được 2 đứa nhưng chỉ đc chọn 1, bà bị ngài nhập rồi ăn đứa còn lại. Bà dựa vào ngài hại chết vợ chồng ông sở khanh, sau hại chết người yêu của con gái (mối tình loạn luân, ông kia là con cùng cha khác mẹ, ngoại nói cho mẹ em ấy biết nên mới tự tử), ngoại không cố ý giết bố nuôi bà nội nuôi e ấy, ngược lại đã cố gắng cứu nhưng không được. Sau bà ngoại chết thì ngài cũng thăng theo, bố ruột cũng đc giải thoát.
Hết.
sản xuất án mạng cho kịp sản lượng hả cụ .
 

Vietcuong1902

Xe tăng
Biển số
OF-199084
Ngày cấp bằng
20/6/13
Số km
1,210
Động cơ
316,483 Mã lực
Nơi ở
D'Capitale or Nam AK or Vinhomes Smart City
Em này về nhà nội, bà nội cũng bị hại chết, sau về ngoại hỏi mẹ tiết lộ ra bố thật cũng bị hại, mẹ em ấy đến gặng hỏi thì ngoại nói cho mẹ biết, mẹ ra gốc gạo (đa) treo cổ. Em ấy về sống với ông nội, ông mất lại bỏ nhà đi đến và sống ở đất Ninh Bình, nhận 1 đứa bé làm con, khi con lớn (18-20 năm sau) muốn làm giấy tờ nhận con nên phải về quê. Về quê gặp lại ngoại, ngoại kể: hồi trẻ yêu 1 ông sở khanh, bị ông đâm vào bụng khi đang mang thai sắp đẻ, bà lết tìm người cứu, gặp ông dân tộc, muốn sinh được phải phục vụ “ngài”, bà sinh được 2 đứa nhưng chỉ đc chọn 1, bà bị ngài nhập rồi ăn đứa còn lại. Bà dựa vào ngài hại chết vợ chồng ông sở khanh, sau hại chết người yêu của con gái (mối tình loạn luân, ông kia là con cùng cha khác mẹ, ngoại nói cho mẹ em ấy biết nên mới tự tử), ngoại không cố ý giết bố nuôi bà nội nuôi e ấy, ngược lại đã cố gắng cứu nhưng không được. Sau bà ngoại chết thì ngài cũng thăng theo, bố ruột cũng đc giải thoát.
Hết.
Bố ruột được giải thoát? nghĩa là không bị xích ở gốc đa nữa, và được lên thiên đàng phải ko ạ? hay là được đầu thai làm nhân vật mới cụ nhỉ?
 

Lò Văn Sò

Xe hơi
Biển số
OF-495888
Ngày cấp bằng
8/3/17
Số km
183
Động cơ
188,415 Mã lực
Bố ruột được giải thoát? nghĩa là không bị xích ở gốc đa nữa, và được lên thiên đàng phải ko ạ? hay là được đầu thai làm nhân vật mới cụ nhỉ?
Bị thoát khỏi gốc đa (chắc tác giả cũng dự đoán, không thấy mời thầy về giải trừ), còn kết đẹp thì được lên thiên đàng ( khu vực nhà bà ngoại tg theo đạo).
 

114hangbong

Xe cút kít
Biển số
OF-663750
Ngày cấp bằng
30/5/19
Số km
15,678
Động cơ
325,512 Mã lực
Mộ thật Hàn Mạc Tử ở TP Quy Nhơn sao lại viết ở tp Phan Thiết

"Hai cô gái đến TP Phan Thiết lúc chiều tà, khi ánh hoàng hôn trải dài trên mặt biển. Họ cùng nhau dạo mát trên bãi tắm Đồi Dương, sau đó thì đi tìm chỗ ăn tối. Ghé vào 1 quán vỉa hè trên đường dẫn ra Mũi Né, 2 cô gọi 1 ít hải sản và vài chai bia lạnh, vừa ăn uống, vừa chuyện trò rôm rả và bàn về kế hoạch ngày mai. Bà chủ quán cũng vui vẻ góp chuyện:
- Các cô ở đâu tới?
- Dạ, tụi con ở Bình Dương ra ạ!
- Đi được đâu chưa?
- Dạ chưa cô ơi, mới ghé biển Đồi Dương thôi ạ. Mà ở đây ngoài Mũi Né thì còn chỗ nào du lịch ko hả cô? Tụi con đi phượt khám phá điều mới lạ, ko muốn vào các resot đâu ạ.
- Ờ, vậy đi Lầu Ông Hoàng đi, trên đó có di tích Hàn Mạc Tử đó.
- Ôi, dạ vâng ạ, mai tụi con đi "
Nhạc sỹ Trần thiện Thanh có xây một ngôi mộ cho Hàn Mặc Tử ở Phan thiết sau người nhà của thi sỹ về mới xây ở chỗ Gềnh Ráng Qui Nhơn thì phải.
 

Hoang Giang91

Xe tăng
Biển số
OF-96362
Ngày cấp bằng
22/5/11
Số km
1,288
Động cơ
421,357 Mã lực
Nhạc sỹ Trần thiện Thanh có xây một ngôi mộ cho Hàn Mặc Tử ở Phan thiết sau người nhà của thi sỹ về mới xây ở chỗ Gềnh Ráng Qui Nhơn thì phải.
Em tìm trong GG thì có 2 ảnh bia này cũ và mới
mộ 2.jpg
mộ 1.jpg
 
Biển số
OF-810482
Ngày cấp bằng
8/4/22
Số km
52
Động cơ
3,277 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
NGOẠI ĐÃ GIẾT BAO NGƯỜI phần 6

***
(Chuyện có thật về việc dùng bùa ngải để giết người)

Sau sự việc đó bố khăn gói về nhà nội ngay. Ngày mới về thần sắc của bố nhợt nhạt không có sức sống đã thế đến bữa ăn cứ nhìn thấy thịt với cá là nhảy dựng lên sợ hãi đạp đổ mâm cơm. Ông bà nội lấy làm lạ, bèn cho mời thầy về xem sự tình ra làm sao. Ông thầy đến, loanh quanh thăm khám cho bố một hồi rồi kết luận:

- Anh này bị ai hù để lạc mất vía.

Nói rồi ông ta làm vài bài lễ cúng gọi vía về. Làm đi làm lại 7 lần mới xong. Rồi cũng vì tò mò nên ông bà khóc lóc gặng hỏi mãi, cuối cùng bố cũng kể lại sự việc cho ông bà nghe. Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện ông bà lại khuyên bố quay về bên ngoại để bảo vệ vợ con.

Ngày bố trở về quê cũng là ngày trong huyện đang linh đình tổ chức hội đền. Ở huyện người ta xuống từng xã vận động đàn ông thanh niên giúp sức vì hội năm nay quy mô lớn toàn tỉnh nên người dân kéo về đông vui lắm. Bố được mấy người trong xã nhờ vác tre ra sông huyện cắm mốc xuất phát cho hội đua thuyền. Thật ra thì việc của huyện nên bố mới miễn cưỡng chấp nhận chứ thật tình nếu là việc trong giáo hội công giáo thì bố sẽ nhiệt tình hơn. Ngày hội đến, đang bì bõm dẫn nước vào sông để cho sáng mai đua thuyền thì vô tình bố nhìn thấy người đàn ông dân tộc bữa trước ở nhà ngoại. Nhìn thấy ông, bố nhận ra liền, vì sự việc in sâu vào đầu quá nhiều nên bố không bao giờ quên được. Bố thấy ông ta đang ra ám hiệu cho người bên kia sông đi đâu đó cùng với mình. Vì khuất tầm nhìn lại đông nghịt người nên dù ngó nghiêng cỡ nào bố cũng không tài nào nhìn được người còn lại là ai. Nhưng vì quá tò mò nên bố vứt việc đó cho người khác làm rồi âm thầm đi theo sau ông. Ra khỏi lễ hội một đoạn bố mới phát hiện ra người đi cùng ông là ngoại. Lúc này bố hoang mang lắm, lại thấy điệu bộ lén la lén lút của 2 người càng làm cho bố tò mò. Bố đánh liều bám theo họ dù trời lúc này đã sẩm tối. Đi chừng hơn 1 cây số thì thấy họ dừng lại trước cổng một ngôi nhà rồi ngó ngang ngó dọc đi vào trong như sợ rằng có ai để ý. Với cái điệu bộ không đúng đắn thì bố đã biết chắc rằng họ gặp nhau là điều không tốt lành gì. Nhưng lạ là khi đến cổng, rõ ràng là không thấy có con chó nào mà tiếng chó sửa cứ ong ỏng bên tai bố. Chó sủa dồn dập đến mức bố sợ bị phát hiện nên chui tọt vào trong lùm cây trốn. Vừa trốn bố vừa ngó ngang ngó dọc tìm vị trí của con chó nó nằm ở đâu để tránh. Nhưng tìm hoài không thấy nên bố đứng lên đi lại phía cổng một lần nữa, lúc này bố thấy mờ ảo hình ảnh một đàn chó dữ bị xích ngoài cổng đang gân cổ lên cắn. Nhưng những con chó không rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện như đàn chó ma. Lúc này tâm can bố có phần lung lay tính bỏ về nhưng lại nghĩ:

- Làm gì còn việc gì đáng sợ hơn khi từng nhìn thấy mẹ vợ ăn xác thai nhi.

Nghĩ thế bố đánh liều chui qua lùm cây đi vào nhà. Quả nhiên sau khi bước vào nhà thì không nghe thấy tiếng chó sửa nữa. Chỉ nghe thấy tiếng người đang nói chuyện to nhỏ với nhau. Bố nằm rạp xuống đất bò lại chỗ gốc cây trong vườn nhòm vào nhà. Hoá ra đây là nhà bà Thìn, toàn người quen cả. Bố cố di chuyển ra phía cửa sổ để tiếp cận hình ảnh và giọng nói cho rõ hơn. Bên trong nhà bà Thìn được bày trí khá kỳ quái, chẳng giống với những căn nhà quê thời đó. Chiếc điện thờ rất lớn, chiếm trọn nguyên một mặt tường của căn nhà. Thoạt nhìn thấy điện thờ này bố thấy khá là quen mắt, rõ ràng đã từng nhìn thấy ở đâu. Bố đứng suy nghĩ một hồi mới sực nhận ra điện thờ của ngoại và bà Thìn giống hệt nhau, có khác đi chăng nữa thì cũng chỉ là của bà Thìn to hơn còn của ngoại thì nhỏ hơn. Bố đứng sau cánh cửa sổ chừng 10p vẫn không có động tĩnh gì lạ trong câu chuyện của 3 người, bố toan đi về thì đột nhiên ông dân tộc lên tiếng:

- Tới giờ rồi!

Ông vừa nói xong thì ngoại và bà Thìn nhanh nhẹn chỉnh sửa trang phục ngồi chỉnh tề trước mặt điện thờ hương khói đang nghi ngút. Khi phát hiện ra sự giống nhau giữa 2 điện thờ thì bố biết điều chẳng lành sắp đến. Sau vài câu đọc lẩm bẩm trong mồm thì người 2 bà run lên bần bật. Ánh mắt bắt đầu thay đổi, còn điệu bộ thì rõ ràng như biến thành đàn ông. Ngoại đứng dậy đá cái thau nước đang để ngay dưới chân bàn. Cái giọng đàn ông đặc quánh khàn khàn như đã có tuổi:

- Thức ăn đâu?

Ông dân tộc có vả sợ lắm, ông ta vái lạy liền tục còn giọng nói thì run run:

- Thưa 2 ngài, con chuẩn bị xong rồi ạ. Giờ con đưa lên.

Nói rồi ông lật đật đứng dậy chạy lại phía nhà bếp, đưa lên một cái mâm có đậy nồng bàn đặt ngay trước mặt 2 bà mà bẩm:

- Thưa 2 ngài đây ạ.

Bà Thìn thấy thế thì nhanh tay hất chiếc nồng bàn ra quát, giọng điệu cũng thay đổi hẳn sang giọng đàn ông, cái giọng sền sệt như có đờm:

- Mày giỡn mặt hả? Sao có nhiêu đây?

Nét mặt tức giận của 2 bà khiến ông dân tộc vô cùng sợ hãi ông ta vừa lạy vừa thanh minh:

- Dạ, con đi gần hết các bệnh viện ở tỉnh, chỉ xin được nhiêu đây. Mong các ngài đừng giận. Lần sau con sẽ chuẩn bị nhiều hơn theo ý các ngài.

Nghe thấy thế thì 2 bà có vẻ nguôi giận, đưa tay xuống mâm hẩy hẩy những xác thai nhi bị nạo bỏ để tìm gì đó. Rồi cầm ra một xác thai đi thâm tím mà ném thẳng vào gầm giường nói:

- Cái này có mùi rồi, chắc mày nhặt ở đâu 2,3 ngày trước. Đừng làm tao điên lên, tao cho mày chết nghe chưa?

Ông ta cúi gầm mặt xuống run lẩy bẩy:

- Dạ vâng ạ.

Nói rồi 2 bà chẳng thèm nhìn nhau mà vồ lấy những xác thai nhi trên mâm gặm ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày. Những đoạn xương xẩu, tóc tai hay ruột gan 2 bà cũng gianh nhau nuốt cả chẳng chừa lại gì.

Sau khi trong mâm đã hết, mà có vẻ 2 bà còn đói nên cứ ngửa mũi lên trời hít hít rồi hỏi:

- Mày còn giấu ở đâu phải không? Sao tao vẫn ngửi thấy mùi thịt?

Nói rồi ngoại đứng dậy đi quanh nhà, lật tung bàn ghế lên tìm. Ông dân tộc sợ hãi bật khóc:

- Dạ không còn ngài ạ, chắc pháp lực ngài càng ngày càng tăng nên ngài ngửi thấy mùi thịt từ xa. Chứ con có ăn đâu mà con giấu lại làm gì ạ.

Sau khi nghe ông ta giải thích có phần có lý nên 2 bà đồng loạt im lặng rồi nằm nhũn ra đất giống như có ai mới thoát ra ngoài vậy. Lạ là lúc này 2 bà lại ôm nhau khóc nức nở còn ông dân tộc không nói gì đốt 3 que nhang đưa mỗi người 1 que thắp lên điện thờ rồi lặng lẽ dọn dẹp ra về. Trước khi ra về, ngoại nói với ông dân tộc:

- Lần sau đưa đồ đến nhà, đừng cho ai biết. Đợt rồi xém chút thằng con rể nó phát hiện.

Ông ta cười:

- 10 thằng con rể của bà cũng không mở được cái túi đó. Tôi lấy bùa buộc vào rồi mà.

Bố vẫn đứng ở đó như chết chân. Vừa sợ vừa kinh hãi mà đái cả ra quần lúc nào không biết.

***
- Người ta nói: Ở rể nhục như chó chui gầm chạn con ạ. Mà chẳng hiểu sao ngày ấy mới gặp mẹ con lần đầu trong một lần đi qua tỉnh bên thăm bạn bố con lại dính lấy mẹ con ngay lập tức. Yêu vài ngày là vội vàng đòi cưới, ông bà thấy bố vội quá nên có khuyên nhủ từ từ. Nhưng bố con như điện dại, cứ mỗi lần không gặp được mẹ con là quậy phá khóc lóc. Ông bà thương quá nên chấp thuận, vì nghĩ rằng trước sau gì cũng phải có dâu, tụi nó yêu nhau vậy thì mừng. Ấy thế mà ông bà chưa mừng được ngày nào, khi cưới xong bố mẹ con dọn đồ về ngoại ở ngay. Lúc đó ông bà cũng chẳng hiểu bố con bị làm sao, nhưng thấy bố con kiên quyết quá nên ông bà không làm thế nào được. Hàng xóm người ta bàn ra tán vào bảo rằng bố con bị bỏ bùa yêu. Lúc đầu ông bà gạt đi không tin, nhưng càng về sau càng không thể tin con ạ!

***
Nội đang kể thì sụt sùi đứng lên đi vào nhà lấy ra một sấp thư cũ nói:

- Bố con biên về đấy, cứ vài ba bữa là lại nhận được thư...

Bà nghẹn ngào không nói tiếp được, phải đợi một lúc mới lấy lại bình tĩnh nói tiếp:

- Giá mà ngày ấy ông bà đến sớm hơn một chút thì chắc bố con chưa chết!

***
 
Biển số
OF-810482
Ngày cấp bằng
8/4/22
Số km
52
Động cơ
3,277 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
NGOẠI ĐÃ GIẾT BAO NGƯỜI phần 7

***
(Chuyện có thật về việc dùng bùa ngải để giết người)

Tôi cầm xấp thư ra bờ ao tựa mình vào gốc xoan ngồi đọc từng lá từng lá một. Trong thư toàn là những lời tâm sự cô độc sợ hãi mà một mình bố đã phải gánh chịu. Bức thư cuối cùng bố viết:

***
Tháng Tư năm 1995

Bố mẹ của con!

Trước giờ con chỉ nghe đến bùa ngải như một dạng truyền thuyết, hay đúng hơn nó giống như những câu chuyện hư cấu người ta tự thêu dệt lên để hù doạ lẫn nhau. Nhưng nay khi gặp phải những chuyện này con lại thấy sự hiểu biết của người đời về bùa ngải quá ít. Đến cả bản thân con sau vài lần chứng kiến cũng không thể nghĩ rằng nó lại kinh khủng và đáng sợ đến thế. Nay con biên thư cho bố mẹ vì con biết mình đã bị lộ và có thể chết bất cứ lúc nào.

Bố từng hỏi con có sợ không? Có, con sợ nhiều lắm bố ạ. Tâm can con lúc nào cũng như lửa đốt, con lo lắng cho vợ con và cho cả con của con nữa. Qua tìm hiểu con biết vợ của con chưa biết gì cả. Thương nó, sợ nó biết chuyện lại gặp nguy hiểm giống như con nên con không nói ra. Mai này khi con bé Tuệ nó lớn, nếu nó tò mò về con mà đến tìm bố mẹ thì bố mẹ nói cho cháu biết cũng chưa muộn vì có thể khi đó, cháu đã biết được phần nào câu chuyện.

Thưa bố mẹ, con bất hiếu chưa ngày nào phụng dưỡng được bố mẹ, nay con lại rơi vào cái vòng tâm linh luẩn quẩn. Mà người đời họ nói quả không sai, chuyện tâm linh là chuyện không đùa được. Vì con tò mò mà để mọi chuyện đến cơ sự này, nên con chẳng dám trách ai cả. Con chỉ xin bố mẹ bình tĩnh, sự việc cần thêm thời gian để sáng tỏ. Con có mệnh hệ gì bố mẹ ráng nuốt vào trong để giữ an toàn cho mọi người rồi sau này có thời cơ sẽ tìm hiểu từ từ nha bố mẹ.

Mẹ ơi, ở quê mình người ta đến lắp điện chưa? Ở đây họ chôn cột điện xong rồi, sắp có điện rồi mẹ ạ. Điện về con cũng yên tâm phần nào để mẹ đỡ vất vả đêm hôm. Mẹ già rồi, chăn nuôi ít thôi, nuôi vài con chó con mèo cho vui nhà vui cửa thôi mẹ ạ. Con thu xếp vài bữa cháu Tuệ được nghỉ hè, con đưa cháu về thăm bố mẹ. Thôi con dừng bút đây, con thương bố mẹ nhiều.

À mẹ ơi, tháng tư rồi mà trời vẫn còn rét nhiều, mẹ mặc ấm vào kẻo cơn viêm xoang nó hành nha mẹ.

Con của bố mẹ: Nhận

***
Tôi ngồi bứt từng cọng cỏ mọc quanh gốc xoan ném xuống ao cho cá ăn, đàn cá đánh động làm làn nước lăn tăn thật yên bình. Con chuồn chuồn đậu trên cành cây, cứ đậu rồi bay rồi bay rồi đậu. Làn gió thổi khiến hoa xoan rơi đầy trên mặt đất. Cái không gian tĩnh mịch này nếu dừng lại tại đây liệu có thoả mãn không? Tôi muốn quên đi mọi thứ rồi ở lại đây với nội có được không? Khoảng thời gian này tôi tự đánh lừa chính bản thân mình, tôi cho phép bản thân quên đi tất cả để vùi đầu vào trong niềm hạnh phúc gia đình mà rất lâu rồi tôi chưa từng cảm nhận được.

Đêm đó đang nằm ngủ yên giấc thì tôi bị giật mình vì nghe thấy âm thanh lạ, âm thanh khó chịu đến mức làm da gà tôi nổi lên từng hồi. Tôi ngồi dậy thật nhẹ nhàng, sợ rằng chính mình lại là người đánh mất giấc ngủ của ông bà chứ không phải là âm thanh kia. Tôi đi lại góc tường bật chiếc đèn ngủ quả nhót màu đỏ rực lên. Ánh đèn vừa bật thì tôi giật mình khi thấy nội đang ngồi quay mặt vào trong góc tường, tóc lưa thưa dài thườn thườn để xoã chấm cả xuống đất. Nội cầm cái thìa cạ vào góc tường hùng hục như đang đào bới cái gì đó. Tôi hoảng hồn chạy lại lay:

- Nội ơi, nội sao thế?

Bà quay lại nhìn tôi, ánh mắt vô hồn như cái xác rỗng rồi lại từ từ quay đầu vào trong góc tường tiếp tục cạ ken két cái muỗng lên tường. Tôi sợ quá chạy vào trong buồng gọi ông nội, ông đi ra nhìn thấy bà như thế thì kết luận:

- Bị mộng du con ạ. Con đừng sợ, đừng đánh thức bà.

Nói rồi ông đi lại phía bà, nhẹ nhàng cầm tay bà dắt bào buồng, vừa đi vừa nói:

- Đi, đi vào giường nằm với tôi. Ngồi ngoài này lạnh lắm.

Cả đêm đó tôi trằn trọc không tài nào ngủ được, ánh mắt vô hồn của nội khi nãy khiến tôi chắc mẩm là nội không chỉ đơn thuần là bị mộng du.

***
Sáng sớm tôi khăn gói đi về quê, tôi muốn quên đi tất cả để tiếp tục sống những tháng ngày bình yên nhưng rõ ràng có ai đó không muốn điều đấy. Tôi chào ông bà nội, thắp nén nhang lên bàn thờ của bố rồi đi thẳng ra bến xe.

Vừa quay trở lại quê được vài ngày, tôi còn chưa chuẩn bị được tâm lý và tinh thần để bắt tay vào vấn đề thì nhận được tin bà nội mất vì sốt rét. Cái tin như sét đánh ngang tai khiến tôi đau đớn như điên dại. Tôi lao mình qua bên nhà ngoại, đạp tung cánh cửa buồng mà ngoại không bao giờ cho tôi bước chân vào. Rồi đi thẳng đến điện thờ hất tung lư hương xuống đất mà hét lên:

- Cái thứ ma quỷ, xuất hiện đi, giết tao đi.

Ngoại đang ở dưới bếp, chạy vội lên ôm lấy tôi rồi dí đầu tôi xuống đất hoảng hốt nói:

- Lạy ngài đi con, xin ngài tha đi con.

Tôi hất tay ngoại ra hét lên:

- Tôi biết hết sự thật rồi. Các người thật ghê tởm!

Nói rồi tôi lao mình ra khỏi buồng, chạy thẳng lên nghĩa địa nằm xấp mình xuống nấm mồ của bố mà gào khóc:

- Bố ơi, nội chết rồi bố ơi!!!!

****
 
Biển số
OF-810482
Ngày cấp bằng
8/4/22
Số km
52
Động cơ
3,277 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
NGOẠI ĐÃ GI.Ế.T BAO NGƯỜI 8

***
( Chuyện có thật về việc dùng bùa ngải để g.iế.t người)

Mẹ tất tả chạy lên đồng tìm tôi:

- Về Tuệ ơi, về còn đến với nội!

***
Đám tang của nội trời mưa to lắm, chiếc bạt buộc ở 4 góc sân bị gió quật lên quật xuống khiến quan khách cũng như đội kèn trống ướt như chuột. Tôi bám chặt lấy linh cữu, rũ rượu như một đứa bị dại. Tôi không nghĩ rằng, sự sống nó lại mong manh đến như thế, mới chỉ 3 ngày trước thôi nội còn đi hẳn ra đầu ngõ, dúi vào tay tôi vài tờ tiền:

- Cầm đi đường còn mua quà bánh nữa con.

Hai bà cháu đứng đó đùn đẩy qua lại một hồi rồi cuối cùng tôi lại là người thua cuộc. Những đồng tiền nội cho vẫn còn ở đây mà nội đã vội đi rồi!

Đêm đó tôi giành coi linh cữu nội, tôi ngồi ôm gối nhìn chăm chăm vào góc tường, nơi mới trước nội mộng du lấy muỗng cạo ken két, dấu vết vẫn còn nguyên đây mà giờ nội không còn nữa. Nước mắt tôi lại rơi rồi mệt quá tôi ngủ thiếp đi. Trong cơn mộng mị tôi thấy nội như đang sợ hãi điều gì, nội chạy thẳng lại chỗ tôi lay tôi dậy:

- Tuệ, Tuệ ơi! Con đừng tìm hiểu gì nữa. Đi thật xa nơi đây để tìm hạnh phúc cho cuộc đời con đi. Nghe lời nội, đừng tìm hiểu gì nữa con ơi, sợ lắm con ơi!

***
Sau đám tang, mẹ tôi về quê trước, còn tôi ở lại với ông nội hơn một tuần rồi mới đi. Ngày tôi đi, ông tiễn tôi ra tận đầu làng, có lẽ ông sợ rằng lần này sẽ là lần cuối được nhìn thấy đứa cháu gái thân yêu.

- Ông về đi, đến đây con tự đi được rồi!

Đúng là con người ta hay dối lòng, mới nói ông về đi mà ông vừa quay lưng khuất bóng sau rặng tre già là tôi lại nằm vật ra giữa đường gào khóc. Cái bóng dáng cô độc, lẻ loi của ông khiến tôi có thể chết đi vì đau đớn. Tôi nằm xuống đường, tay bấu chặt vào những cây cỏ ven đường rồi ngửa cổ lên trời mà hét thật to:

- Aaaaaaaaaaaaaa

Tiếng hét ấy, cái cảm giác bất lực như điên dại ấy là cái cảm giác khó chịu nhất trong cuộc đời vô thường này!

Tôi lững thững đứng ở ngã 3 huyện để bắt xe, nhưng đứng cả nửa ngày trời mà không một xe nào dừng lại. Trời mưa lâm râm quần áo thì xộc xệch lem luốc do mới vật lộn với nội tâm ở đầu làng. Chắc có lẽ vì thế mà người ta không dám cho lên xe.

- Cháu ơi, cháu bắt xe hả? Nếu bắt xe thì tháo tang ra, cháu đeo trên đầu vậy không ai dám cho cháu lên đâu.

Đúng thật, sau khi gỡ chiếc khăn tang trên đầu xuống tôi mới về được quê!

***
Về đến quê, tôi thấy mẹ đang ngồi ở bậc thềm cầm chiếc quạt nan phe phẩy. Thấy tôi mẹ chẳng vui cũng chẳng buồn, chỉ hỏi cho có chuyện để nói thì phải:

- Con đi xe chuyến mấy giờ?

Tôi hậm hực đi lại phía mẹ, quăng cái túi xách trên vai xuống thềm rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ hỏi:

- Mẹ! Mẹ nghĩ gì về cái chết của bố con và của cả nội nữa?

Mẹ ngạc nhiên với câu hỏi của tôi:

- Là sao? Mẹ không hiểu con hỏi gì!

- Mẹ biết được bao nhiêu về mẹ đẻ của mẹ rồi? Mẹ nói con nghe, mẹ biết được bao nhiêu thứ về cái gian buồng bán thần bán thánh bên kia rồi?

Vừa nói tôi vừa đưa tay chỉ thẳng sang bên gian buồng của ngoại. Mẹ thấy thế thì vội đứng lên, bịt miệng tôi lại rồi kéo tôi vào nhà. Chính cái hành động này của mẹ khiến tôi chắc chắn rằng mẹ đã biết gì đó. Tôi đưa ánh mắt đầy lửa ong õng nước như đang chực khóc nhìn chằm chằm vào mẹ:

- Mẹ nói đi, mẹ biết được những gì? Chính bà ấy, bà ấy đã giết bố con và giết cả nội đúng không?...

Mẹ tôi ngồi thụp xuống đất, gục mặt xuống 2 gối lắc đầu lia lịa:

- Trời ơi, vậy là con cũng biết rồi sao?

Mẹ kể trong nước mắt:

***
- Mẹ biết cái chết của bố con có điểm bất thường. Sau khi pháp y đến đưa xác bố con đi, chính mẹ là người được gọi lên đó đầu tiên để nhận xác bố về. Khi vào trong phòng xác lạnh lẽo để xác nhận, người ta đưa cho mẹ một cái khay nhỏ, trong khay là những vật dụng bất thường đã được gắp ra từ trong dạ dầy của bố con, hay nói đúng hơn thì chính những thứ trong khay đã gây ra cái chết của bố con. Như con cũng đã nghe người ta đồn thổi rồi đấy. Đúng là trong bụng bố con có con cá trê to như cẳng tay còn sống. Miệng con cá trê bị mắc phải chùm lưỡi câu sáng loáng sắc nhọn và một lá bùa nhỏ viết bằng máu tươi được gấp lại chỉ to bằng đầu ngon tay út. Người ta mổ pháp y từ cuống họng xuống, họ không tài nào hiểu được tại sao con cá trê bị mắc câu lại nằm ở trong bụng của bố con, bởi nếu nuốt phải những thứ này thì chắc chắn cổ họng phải để lại vết tích, ấy vậy mà những thứ này lại thọt thỏm ở trong bụng bố con chẳng để lại tí dấu vết nào. Lúc đó mẹ nghe thấy sự việc khó tin như thế thì có cự cãi qua lại với họ một hồi. Họ khuyên mẹ nên đi tìm hiểu về phía tâm linh. Thế là sau khi chôn cất bố con xong, mẹ đi lên núi tìm ông thầy giỏi nhất rồi đưa những vật này cho ông ấy xem. Mới chỉ liếc mắt một cái thì ông thầy đã run lẩy bẩy phán:

- Bùa này đã dính thì chỉ có chết, không có đường sống!

Mẹ luôn thắc mắc rằng ai đã hại bố con? Ai lại dùng bùa dùng ngải để giết bố con? Nhưng sau cái chết bất thường của cha con ông Lương mẹ mới bắt đầu nghi ngờ mọi việc có sự nhúng tay của ngoại. Càng tìm hiểu mẹ càng khẳng định được sự nghi ngờ của mẹ là đúng nhưng đó là ngoại con, là mẹ ruột của mẹ nên mẹ đã im lặng và không đi sâu thêm nữa.

Tôi giận dữ hét lên:

- Chính vì mẹ im lặng, nên nội đã phải chết. Nếu còn im lặng, thì sẽ đến lượt ai?

Mẹ tôi ôm lấy vai tôi quả quyết:

- Không con, mẹ nghĩ cái chết của nội không liên quan gì đến ngoại đâu.

- Mẹ nói không liên quan? Nội đang rất khoẻ mạnh, mà chỉ trong chưa đầy 3 ngày lại có thể chết vì sốt rét ư? Một chuyện vô lý như thế cũng tin được sao? Vậy còn người đàn ông ở gốc đa thì sao? Người đàn ông đang bị xích như xích chó ở gốc đa thì sao?

Mẹ tôi nghe thấy thế thì bất ngờ hỏi?

- Gốc đa nào? Người đàn ông nào?

- Người đàn ông nhập vào mẹ đúng đợt bão năm 1999. Người đó không xưng tên, nhưng theo lời thì người đó mới chính là bố ruột của con.

Mẹ nghe đến đây thì dường như bao nhiêu bình tĩnh nãy giờ mẹ gắng gượng để nói chuyện với tôi xụp đổ hoàn toàn. Mẹ ngồi thụp xuống đất thất thần không nói lên lời. Tôi thấy thế thì hỏi tiếp:

- Đầu đuôi thế nào? Mẹ nói đi. Con có quyền biết!

Mẹ tôi đứng dậy, đi được 2 bước về phía phích nước thì ngã khụy xuống. Lúc này mẹ mới bưng mặt khóc:

- Nếu lời con nói là đúng, thì người đàn ông ở gốc đa là bố đẻ của con. Ổng tên là Minh. Vậy là...

Mẹ bỏ lửng câu nói rồi lại khóc thút thít:

- Vậy là ổng chết rồi hả con?

Tôi thấy trong lời nói của mẹ có chút khó hiểu, chẳng lẽ chính bản thân mẹ cũng không biết rằng ông Minh đã chết sao? Mẹ gào lên:

- Tại sao ông ấy chết? Ông ấy chết khi nào? Bao nhiêu năm nay mẹ vẫn nghĩ ông ấy bội bạc mà bỏ mẹ con mình đi. Bao nhiêu năm nay trong lòng mẹ oán hận, trách móc ổng. Vậy ra ông ấy chết rồi sao Tuệ?

Mẹ đưa hai tay lên vai tôi mà lắc mạnh:

- Con kể lại cho mẹ nghe, ông ấy nói với con những gì?

- Ông ấy nói với con, ông ấy chết từ khi con chưa chào đời. Ông ấy bị bỏ bùa bỏ ngải mà chết. Mà người bỏ ngải ông ấy lại chính là ngoại!

Mẹ nghe đến đây thì chua xót, mẹ bất giác bật cười:

- Lại là bà ấy sao? Lại là ngoại của con sao Tuệ?

Mẹ hất tung chiếc phích rơi xuống đất vỡ tan tành rồi lảo đảo bước qua phía nhà ngoại. Tôi không nhớ rõ cái khung cảnh xung quanh lúc ấy như thế nào vì trong lòng tôi lúc này rối như tơ vò. Mẹ đi lại phía gian buồng của ngoại, dơ chân đạp tung 2 cánh cửa. Cảnh tượng bên trong khi ấy khiến tôi như chết lặng. Ngoại trần chuồng đứng trước đền thờ, dơ cây roi mây gai quất thằng vào người mình, những cú quất ấy nghe vun vút trên không trung rồi cắm thẳng vào da lật tung thừng thớ thịt. Máu me phun ra, đỏ đẫm từ đỉnh đầu xuống đến gót chân. Ngoại vừa quất, miệng vừa lẩm bẩm:

- Xin ngài tha cho cháu tôi! Xin ngài tha cho cháu tôi!

***
 
Biển số
OF-810482
Ngày cấp bằng
8/4/22
Số km
52
Động cơ
3,277 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
NGOẠI ĐÃ GIẾT BAO NGƯỜI 9

***
( Chuyện có thật về việc dùng bùa ngải để giết người)

Mẹ lao lại phía ngoại mà hét lên:

- Mẹ, mẹ nói cho con biết chuyện anh Minh là thế nào? Mẹ bỏ bùa bỏ ngải giết chết anh ấy rồi đúng không?

Ngoại dừng lại, không nói một lời đẩy 2 mẹ con tôi ra khỏi cánh cửa rồi khoá trái bên trong. Ngoại làm gì ở trong đó tôi không biết, chỉ biết rằng tiếng roi mây vẫn vun vút đều đều đâm vào da thịt. Mẹ tôi ngồi bệt xuống, liên tục đấm thùm thụp vào cửa mà gào khóc:

- Mẹ mở cửa ra, mẹ trả lời con đi. Tại sao mẹ lại làm vậy với con?

***
Đêm đó đang nằm ngủ, tôi nghe thấy có tiếng ai cứ thì thầm bên tai:

- Dậy đi! Dậy đi con.

Tiếng thì thầm cứ liên tục lặp đi lặp lại nghe như tiếng ai đang cố gắng đánh thức tôi. Tôi choàng mở mắt, loạng choạng bước xuống giường thì thấy có bóng ai đang đứng thập thò sau cánh cửa.

- Mẹ à mẹ?

Không thấy có tiếng ai trả lời, tôi đi lại mở cửa. Mọi thứ thật tĩnh lặng, nay trăng sáng vằng vặc chiếu thẳng xuống khu vườn trước mắt tôi. Gió nhè nhẹ thổi vào mấy ống luồng nghe tựa như có tiếng ai đang thì thầm to nhỏ. Tôi nghĩ chắc mình hoa mắt nên tính đóng cửa đi ngủ tiếp vì hôm nay ngồi xe đò nhiều tôi có chút mệt. Vừa định đóng cửa thì cái bóng trắng lại thoắt ẩn thoắt hiện ở ngoài đầu ngõ như cố ý để tôi nhìn thấy. Tôi thấy lạnh sống lưng, tiềm thức lúc ấy bừng tỉnh. Tôi đi nhanh vào buồng tìm mẹ nhưng không thấy, tôi dò dẫm bước sang nhà ngoại nhưng cũng không có động tĩnh gì. Tôi quay về nhà ngước mắt nhìn lên đồng hồ, 2h sáng. 2 giờ sáng này thì mẹ có thể đi đâu được cơ chứ? Cái ý nghĩ mẹ ngoài gốc gạo loé lên trong đầu là lúc tôi đứng bật dậy, vào buồng tìm chiếc áo khoác vận lên người để tránh gió rồi đi. Hôm ấy trăng sáng quá, lúa lại đang vào độ trổ đòng, một khoảng trời mênh mông toàn là lúa đen kịt. Tôi sợ, tôi cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng cách mở miệng nghêu ngao hát. Nhưng cách này thất bại hoàn toàn vì khi đang nghêu ngao hát tôi sực nhớ đến lời dặn của ngoại khi tôi còn nhỏ xíu:

- Đi đâu ban đêm đừng hát hò hay gọi tên nhau nha con, ma nó để ý nó theo con đó!

Nhớ đến đây tôi đứng khựng lại, hai chân tôi run lên bần bật tưởng chừng như không đi nổi nữa. Đã thế những cây thánh giá trên đầu những nấm mộ nhấp nhô hiện ra. Nghĩa địa ngay trước mắt. Tôi đưa tay lên, tự vã vào mặt để giữ cho đầu óc thật tỉnh táo. Nhưng có lẽ tỉnh táo quá cũng chẳng phải là điều gì tốt đẹp. Tôi toan quay gót chạy ù về nhà nhưng lại nghĩ đến mẹ, tôi sợ mẹ bị bố nhập vào rồi lại ngồi bốc phân bò ăn. Nghĩ thế tôi gạt bỏ nỗi sợ kiên định bước tiếp. Cuối cùng tôi cũng đến nơi, lại gần thì nghe thấy có tiếng đàn bà khóc thút thít. Tôi biết đấy là mẹ nhưng tất nhiên là tôi vẫn sợ, tôi tự mường tượng ra mọi khung cảnh đáng sợ nhất và cách sử lý nếu bất thình lình có cái gì đó lao về phía tôi. Mà thật tình mẹ cũng giỏi trêu người thật, đêm hôm mà mặc chiếc áo dài màu trắng, đã thế lại tô son đỏ chót rồi ra ngồi ôm cây gạo khóc. Trong thâm tâm tôi biết mẹ muốn mình thật đẹp, thật lộng lẫy trong lần gặp gỡ này với bố. Mẹ như thế, tôi càng thấy thương vô cùng. Tôi ngồi xuống gần mẹ:

- Sao mẹ ra đây? Làm con đi tìm mãi.

- Mẹ muốn được gặp lại bố con, nhưng ngồi đây mãi mà không gặp được.

- Mẹ về đi, đâu phải muốn gặp là gặp được đâu. Nhưng con tin chắc bố vẫn đang ở đây, có lẽ bố đang ngồi cạnh mẹ con mình cũng nên. Về đã mẹ, hình như trời sắp mưa rồi, gió lớn quá! Về ngủ mai rồi tính.

Mẹ cầm tay tôi:

- Con về ngủ đi, mẹ ngồi đây cho khuây khoả chút rồi mẹ về.

Nghe lời, tôi đứng lên nhường lại không gian cho mẹ. Về đến nhà tôi không tài nào ngủ được, cứ nằm rồi lại ngồi rồi lại nằm, ruột gan chẳng biết có chuyện gì mà nóng như lửa đốt. Gà gáy rồi mà mẹ vẫn chưa về.

Trời tờ mờ sáng, một đám thanh niên đến đầu ngõ nhà tôi í ới gọi:

- Tuệ ơi, ra cây gạo đi, mẹ mày bị sao rồi ý.

Trời bỗng nổi sét, đổ cơn mưa rào ào uống cái làng quê nghèo này. Tôi lao mình vào cơn mưa trắng xoá chạy thẳng ra gốc gạo. Cây gạo ngay trước mặt tôi, mẹ cũng ngay trước mặt tôi. Tà áo trắng của mẹ không bay nổi vì dính nước mưa, nhưng sao mẹ lại lủng lẳng du đưa trên cành gạo vậy? Tôi chạy lại ôm ghì lấy chân mẹ mà gào lên trong vô định! Mẹ tôi treo cổ, chết rồi!

Lúc tôi đến, người mẹ đã tím ngắt, cứng đơ! Tiếng sét rền xuống cánh đồng như thay cho tiếng gào thét của lòng tôi. Mọi người xúm xít lại đông lắm, nhưng không một ai dám lại gần mẹ và tôi. Tôi quay lại phía họ gào lên cầu cứu, nhưng những ánh mắt tròn xoe vô cảm chỉ lùi xa lùi xa...

Trời chỉ đổ ào cơn mưa xuống, nện vài tia sét như tiếng vĩnh biệt rồi tạnh hẳn, tà áo dài của mẹ lại tung bay phần phật trong gió, môi mẹ vẫn còn đỏ thắm vì son... Mẹ đẹp lắm, như một thiên thần đang bay trên không trung!

***
Ngoại chạy đến, chỉ kịp hét lên một câu rồi ngất lịm:

- Trời ơi!

Ngoại nằm xoài trước mặt tôi, những vết thương trên người vẫn thi nhau rỉ máu. Máu rỉ, thấm qua lớp vải mỏng, loang lổ đầy ra áo. Người dân thấy thế bỏ chạy toán loạn. Chỉ còn lại mình tôi đang ra sức ôm ghì lấy chân mẹ còn ngoại thì vẫn nằm ngất lịm dưới chân tôi. Gió thổi vi vu trên cành cây gạo nghe như có tiếng ai thổi sáo. Nước mắt tôi thi nhau rơi, miệng tôi nghêu ngao hát:

Mẹ ơi sao lỡ bỏ con
Mẹ bay theo gió để con nơi này
Lệ lòng sao quá đắng cay
Đừng xa con nữa đừng đi một mình
Giờ con mất mẹ thật tình
Tim con đau lắm mẹ ơi quay về!

***
Ngày chính quyền cử vài người miễn cưỡng đến chôn cất mẹ tôi xong cũng là ngày tôi ôm di ảnh của bà nội, của bố, của mẹ bỏ đi. Cũng như lần trước, ngoại đứng dưới gốc mít, liên tục đưa vạt áo màu nâu lên khoé mắt. Lần này tôi đi, tôi tự hứa sẽ không bao giờ quay lại!

***
 

Toàn Hoa HY

Xe buýt
Biển số
OF-761783
Ngày cấp bằng
4/3/21
Số km
582
Động cơ
48,553 Mã lực
Nơi ở
Hưng Yên
NGOẠI ĐÃ GIẾT BAO NGƯỜI 9

***
( Chuyện có thật về việc dùng bùa ngải để giết người)

Mẹ lao lại phía ngoại mà hét lên:

- Mẹ, mẹ nói cho con biết chuyện anh Minh là thế nào? Mẹ bỏ bùa bỏ ngải giết chết anh ấy rồi đúng không?

Ngoại dừng lại, không nói một lời đẩy 2 mẹ con tôi ra khỏi cánh cửa rồi khoá trái bên trong. Ngoại làm gì ở trong đó tôi không biết, chỉ biết rằng tiếng roi mây vẫn vun vút đều đều đâm vào da thịt. Mẹ tôi ngồi bệt xuống, liên tục đấm thùm thụp vào cửa mà gào khóc:

- Mẹ mở cửa ra, mẹ trả lời con đi. Tại sao mẹ lại làm vậy với con?

***
Đêm đó đang nằm ngủ, tôi nghe thấy có tiếng ai cứ thì thầm bên tai:

- Dậy đi! Dậy đi con.

Tiếng thì thầm cứ liên tục lặp đi lặp lại nghe như tiếng ai đang cố gắng đánh thức tôi. Tôi choàng mở mắt, loạng choạng bước xuống giường thì thấy có bóng ai đang đứng thập thò sau cánh cửa.

- Mẹ à mẹ?

Không thấy có tiếng ai trả lời, tôi đi lại mở cửa. Mọi thứ thật tĩnh lặng, nay trăng sáng vằng vặc chiếu thẳng xuống khu vườn trước mắt tôi. Gió nhè nhẹ thổi vào mấy ống luồng nghe tựa như có tiếng ai đang thì thầm to nhỏ. Tôi nghĩ chắc mình hoa mắt nên tính đóng cửa đi ngủ tiếp vì hôm nay ngồi xe đò nhiều tôi có chút mệt. Vừa định đóng cửa thì cái bóng trắng lại thoắt ẩn thoắt hiện ở ngoài đầu ngõ như cố ý để tôi nhìn thấy. Tôi thấy lạnh sống lưng, tiềm thức lúc ấy bừng tỉnh. Tôi đi nhanh vào buồng tìm mẹ nhưng không thấy, tôi dò dẫm bước sang nhà ngoại nhưng cũng không có động tĩnh gì. Tôi quay về nhà ngước mắt nhìn lên đồng hồ, 2h sáng. 2 giờ sáng này thì mẹ có thể đi đâu được cơ chứ? Cái ý nghĩ mẹ ngoài gốc gạo loé lên trong đầu là lúc tôi đứng bật dậy, vào buồng tìm chiếc áo khoác vận lên người để tránh gió rồi đi. Hôm ấy trăng sáng quá, lúa lại đang vào độ trổ đòng, một khoảng trời mênh mông toàn là lúa đen kịt. Tôi sợ, tôi cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng cách mở miệng nghêu ngao hát. Nhưng cách này thất bại hoàn toàn vì khi đang nghêu ngao hát tôi sực nhớ đến lời dặn của ngoại khi tôi còn nhỏ xíu:

- Đi đâu ban đêm đừng hát hò hay gọi tên nhau nha con, ma nó để ý nó theo con đó!

Nhớ đến đây tôi đứng khựng lại, hai chân tôi run lên bần bật tưởng chừng như không đi nổi nữa. Đã thế những cây thánh giá trên đầu những nấm mộ nhấp nhô hiện ra. Nghĩa địa ngay trước mắt. Tôi đưa tay lên, tự vã vào mặt để giữ cho đầu óc thật tỉnh táo. Nhưng có lẽ tỉnh táo quá cũng chẳng phải là điều gì tốt đẹp. Tôi toan quay gót chạy ù về nhà nhưng lại nghĩ đến mẹ, tôi sợ mẹ bị bố nhập vào rồi lại ngồi bốc phân bò ăn. Nghĩ thế tôi gạt bỏ nỗi sợ kiên định bước tiếp. Cuối cùng tôi cũng đến nơi, lại gần thì nghe thấy có tiếng đàn bà khóc thút thít. Tôi biết đấy là mẹ nhưng tất nhiên là tôi vẫn sợ, tôi tự mường tượng ra mọi khung cảnh đáng sợ nhất và cách sử lý nếu bất thình lình có cái gì đó lao về phía tôi. Mà thật tình mẹ cũng giỏi trêu người thật, đêm hôm mà mặc chiếc áo dài màu trắng, đã thế lại tô son đỏ chót rồi ra ngồi ôm cây gạo khóc. Trong thâm tâm tôi biết mẹ muốn mình thật đẹp, thật lộng lẫy trong lần gặp gỡ này với bố. Mẹ như thế, tôi càng thấy thương vô cùng. Tôi ngồi xuống gần mẹ:

- Sao mẹ ra đây? Làm con đi tìm mãi.

- Mẹ muốn được gặp lại bố con, nhưng ngồi đây mãi mà không gặp được.

- Mẹ về đi, đâu phải muốn gặp là gặp được đâu. Nhưng con tin chắc bố vẫn đang ở đây, có lẽ bố đang ngồi cạnh mẹ con mình cũng nên. Về đã mẹ, hình như trời sắp mưa rồi, gió lớn quá! Về ngủ mai rồi tính.

Mẹ cầm tay tôi:

- Con về ngủ đi, mẹ ngồi đây cho khuây khoả chút rồi mẹ về.

Nghe lời, tôi đứng lên nhường lại không gian cho mẹ. Về đến nhà tôi không tài nào ngủ được, cứ nằm rồi lại ngồi rồi lại nằm, ruột gan chẳng biết có chuyện gì mà nóng như lửa đốt. Gà gáy rồi mà mẹ vẫn chưa về.

Trời tờ mờ sáng, một đám thanh niên đến đầu ngõ nhà tôi í ới gọi:

- Tuệ ơi, ra cây gạo đi, mẹ mày bị sao rồi ý.

Trời bỗng nổi sét, đổ cơn mưa rào ào uống cái làng quê nghèo này. Tôi lao mình vào cơn mưa trắng xoá chạy thẳng ra gốc gạo. Cây gạo ngay trước mặt tôi, mẹ cũng ngay trước mặt tôi. Tà áo trắng của mẹ không bay nổi vì dính nước mưa, nhưng sao mẹ lại lủng lẳng du đưa trên cành gạo vậy? Tôi chạy lại ôm ghì lấy chân mẹ mà gào lên trong vô định! Mẹ tôi treo cổ, chết rồi!

Lúc tôi đến, người mẹ đã tím ngắt, cứng đơ! Tiếng sét rền xuống cánh đồng như thay cho tiếng gào thét của lòng tôi. Mọi người xúm xít lại đông lắm, nhưng không một ai dám lại gần mẹ và tôi. Tôi quay lại phía họ gào lên cầu cứu, nhưng những ánh mắt tròn xoe vô cảm chỉ lùi xa lùi xa...

Trời chỉ đổ ào cơn mưa xuống, nện vài tia sét như tiếng vĩnh biệt rồi tạnh hẳn, tà áo dài của mẹ lại tung bay phần phật trong gió, môi mẹ vẫn còn đỏ thắm vì son... Mẹ đẹp lắm, như một thiên thần đang bay trên không trung!

***
Ngoại chạy đến, chỉ kịp hét lên một câu rồi ngất lịm:

- Trời ơi!

Ngoại nằm xoài trước mặt tôi, những vết thương trên người vẫn thi nhau rỉ máu. Máu rỉ, thấm qua lớp vải mỏng, loang lổ đầy ra áo. Người dân thấy thế bỏ chạy toán loạn. Chỉ còn lại mình tôi đang ra sức ôm ghì lấy chân mẹ còn ngoại thì vẫn nằm ngất lịm dưới chân tôi. Gió thổi vi vu trên cành cây gạo nghe như có tiếng ai thổi sáo. Nước mắt tôi thi nhau rơi, miệng tôi nghêu ngao hát:

Mẹ ơi sao lỡ bỏ con
Mẹ bay theo gió để con nơi này
Lệ lòng sao quá đắng cay
Đừng xa con nữa đừng đi một mình
Giờ con mất mẹ thật tình
Tim con đau lắm mẹ ơi quay về!

***
Ngày chính quyền cử vài người miễn cưỡng đến chôn cất mẹ tôi xong cũng là ngày tôi ôm di ảnh của bà nội, của bố, của mẹ bỏ đi. Cũng như lần trước, ngoại đứng dưới gốc mít, liên tục đưa vạt áo màu nâu lên khoé mắt. Lần này tôi đi, tôi tự hứa sẽ không bao giờ quay lại!

***
Thế là The End rồi hử cụ chủ ?
 

Chopchopchop

Xe buýt
Biển số
OF-715586
Ngày cấp bằng
10/2/20
Số km
729
Động cơ
90,683 Mã lực
Chờ cụ up tiếp. Em sợ ma nhưng lại thích đọc truyện ma
 

114hangbong

Xe cút kít
Biển số
OF-663750
Ngày cấp bằng
30/5/19
Số km
15,678
Động cơ
325,512 Mã lực
Cái truyện Người tình của quỷ làm em sợ mất mật. Hôm qua mất cả ngủ. :((
 

Ra_đi

Xe tải
Biển số
OF-460192
Ngày cấp bằng
10/10/16
Số km
247
Động cơ
205,304 Mã lực
Tuổi
41
Đoạn cuối năm 2021 bà ngoại kể hết chuyện với Tuệ rồi mất, trước khi mất Bà và Tuệ chống lại Ngài và Ngài cũng thăng thì phải.
Bà ngoại là người giết nhiều người nhất, do nhờ vả và dựa vào năng lực của Ngài. Nhưng bà ngoại cũng chính là nạn nhân trong liên tiếp cuộc đời từ khi sống cùng kẻ bội bạc.
Cây đa mà bố Tuệ bị xích mẹ Tuệ treo cổ cũng bị sét đánh đổ.
Em đang tự hỏi đọc truyện này thì có bao nhiêu % người đọc tin vào sự thật câu chuyện?

Hay quá, em chờ thêm đoạn cuối.
 
Biển số
OF-810482
Ngày cấp bằng
8/4/22
Số km
52
Động cơ
3,277 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
NGOẠI ĐÃ GI.Ế.T BAO NGƯỜI phần 10

***
(Chuyện có thật về việc dùng bùa ngải để g.iế.t người)

Tôi đến ở với ông nội được hơn 5 năm thì ông mất vì bạo bệnh. Mộ ông chưa xanh cỏ, chú bác đã đến tranh giành đất đai. Lại một lần nữa tôi khăn gói ra đi. Trước khi đi, tôi mua nửa lít rượu cùng vài quả nem nắm khi còn sống ông thích ăn nhất đưa lên phần mộ ông bà ngồi. Tôi rót đầy cốc rượu uống một hơi hết sạch, không biết rằng do rượu cay hay do cuộc đời tôi cô độc mà nước mắt tôi thi nhau rơi. Tôi nằm giữa 2 phần mộ, ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây chầm chậm trôi, gió trời hôm ấy mát quá, tiếng thiên hạ í ới gọi nhau cười khúc khích thật yên bình. Lúc ấy tôi thiết nghĩ, nếu có chỗ cho mình nằm lại ở đây, bình yên như thế này thì tốt biết mấy. Nằm gần hết nửa buổi sáng tôi mới ngồi dậy. Rót lên phần mộ ông bà 3 ly rượu đầy:

- Thua nội, con đi!

Hành trang của tôi cũng chẳng khác mọi lần, chỉ một chiếc túi đựng vài bộ quần áo và tiện tay tôi cầm thêm mấy cuốn sách mà ông nội hay đọc để làm kỷ niệm. Lang thang vô định một thời gian, khi tới Ninh Bình tôi quyết định dừng lại. Ninh Bình lạ lắm, nó cho tôi cái cảm giác quen thuộc như nơi đây chính là nhà. Rồi một lần tình cờ, tôi giải cứu được một cháu bé trong đường dây chăn dắt ăn xin ở một địa điểm du lịch khá nổi tiếng của tỉnh. Tôi nhận cháu làm con rồi đưa về nuôi. Cuối năm 2020 cháu đã đến tuổi để đến trường, tôi lại không đủ giấy tờ để chính quyền hoàn tất thủ tục nhận nuôi. Lại một lần nữa tôi buộc phải quay trở lại quê hương!

***
Gần 17 năm ra đi, quê hương thay đổi rất nhiều. Những đoạn đường đất xưa đã được thay bằng đường nhựa. Những ngôi nhà cao tầng thi nhau mọc lên san sát nhau, những bụi tre bụi ruối cũng chẳng còn nữa. Cầm tay con đi trên đoạn đường làng, tim tôi đạp loạn xạ. Bao nhiêu ký ức xưa cũ hiện về, sống động như mới xảy ra ngày hôm qua. Đến đầu xóm, hình như có vài người già nhận ra tôi, họ đứng xa xa nghi ngờ chỉ chỏ. Tôi đứng đó như chết chân vài phút rồi quyết định không quẹo vào. Tôi dắt tay con đi thẳng ra phía cánh đồng. Chính đoạn đường này những lần thơ bé, dỗi cha dỗi mẹ tôi chạy ra đây ngồi khóc thút thít một mình. Rồi cũng chính đoạn đường này, khi lớn hơn chút nữa, tôi chạy ra đây, chẳng giận ai chẳng khóc ai, chỉ nằm ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây lững lờ trôi cả một buổi chiều. Chẳng biết rằng do người dân trồng lúa ít hơn trước, hay do mùa đông ít lạnh hơn thời đó mà tiếng gió thổi lại không cuộn trào như hồi xưa nữa. Tôi xiết chặt tay con, đứng khựng lại vài giây để lấy can đảm đi tiếp vì tôi biết đi thêm một chút nữa gốc gạo sẽ hiện ra ngay trước mắt...

***
Khi nhìn thấy cây gạo, nước mắt tôi thi nhau rơi, tôi khóc nấc lên y như một đứa trẻ. Gốc gạo vẫn sừng sững ở đây, 17 năm sau vẫn rì rào như tiếng ai đang thổi sáo. Tôi đứng giữa đường đồng, nhìn chân chân vào cây gạo khóc. Đứa con trai lắc tay tôi hỏi:

- Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?

Câu hỏi như phá vỡ những kìm nén bao lâu nay tôi tự lừa dối bản thân phải quên đi. Tôi cúi xuống, ẵm con trên tay. Đi lại sát phía gốc gạo, cầm tay con đặt lên trên thân cây xù xì. Tôi hỏi con:

- Con có nghe thấy tiếng ai đang hát không?

Con ngây thơ trả lời:

- Mẹ sai rồi, tiếng gió thổi chứ!

- Ừ, mẹ sai rồi. Là tiếng gió thổi!

Tôi ngồi gục xuống khóc như một đứa trẻ lên ba. Bất chợt gió ở đâu ùa tới, như vòng tay mẹ quấn quýt ôm lấy tôi. Tôi bất giác ngửa mặt lên cành gạo hỏi:

- Mẹ còn ở đó không mẹ ơi? Con xin lỗi! Con xin lỗi mẹ nhiều lắm!

***
Sau khi bình tĩnh lại, tôi dẫn con ra phần mộ của bố mẹ:

- Chào ông bà ngoại đi con!

Đứa con ngoan ngoãn nghe lời, khoanh tay cúi đầu:

- Con chào ông bà!

Tôi ngồi xuống cạnh 2 nấm mộ, đặt lên trên phần mộ bố những *** mít non đã được chuẩn bị từ trước, đặt lên trên mộ mẹ những viên kẹo vị bạc hà mà mẹ thích ăn nhất. Tôi tỉ tê kể lại hành trình gần 20 năm xa quê cho họ nghe. Bỗng tôi nhìn thấy có bóng dáng ai, nhấp nhô sau cánh đồng lúa chín. Trời lạnh quá mà người đó mặc độc một chiếc áo mỏng màu nâu, tay chống gậy vội vàng đi thẳng lại phía tôi, liên tục đưa vạt áo lên khoé mắt. Luôn miệng hỏi:

- Tuệ hả con? Tuệ phải không con?

Là ngoại, ngoại già rồi, dáng người ốm yếu, khuôn mặt nhăn nheo, ánh mắt mờ đục. Ngoại vừa hỏi tôi, hai giọt nước mắt của ngoại vừa rơi ra nơi khoé mắt. Những giọt nước mắt của ngoại bị ngăn lại bởi những nếp nhăn rồi nhoà ngược ra hai bên đuôi mắt. Tôi không nói gì, cầm vội lấy tay con trai mình kéo đi. Ngoại luống cuống đánh rơi cây gậy xuống đất rồi run rẩy giữ tay tôi lại:

- May quá, đúng là con rồi. Đúng là con rồi!

Nói rồi ngoại bưng mặt khóc thút thít. Tôi bậm chặt môi, tự nhủ bản thân mình đừng khóc. Giữa cánh đồng làng, 2 con người máu mủ ruột thịt gặp lại nhau sau bao nhiêu năm giận hờn xa cách. Ngoại vẫn ít nói, chẳng vội buông lời giải thích, chỉ đứng đó run run vịn lấy tay tôi. Giọng nói quen thuộc của ngoại khiến cho bao chấp niệm xưa giờ vụn vỡ. Tôi ngồi thụp xuống, không nhịn nổi nữa, gục mặt vào 2 gối mà khóc nức nở. Từ góc nhìn này, tôi thấy bàn chân già nua nứt nẻ của ngoại, sao trời đông lạnh thế này ngoại lại chẳng đeo vớ tất gì. Chắc ngoại đã phải sống một cuộc sống rất khó khăn! Tôi ngửa mặt lên trời, liên tục đưa tay đấm vào bên ngực trái. Trái tim tôi lúc ấy lạ lắm, cứ nhói lên đau đớn từng hồi!

Đứa con trai bé bỏng của tôi liên tục lắc vai tôi hỏi:

- Mẹ ơi, ai đây?

Tôi ngập ngừng một lúc lâu mới quay lại nói với con:

- Khoanh tay vào chào cụ đi con!

***
Tôi theo ngoại về nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh không để những ký ức chi phối mình quá nhiều. Bên nhà tôi, cỏ dại mọc cao quá nửa đầu người, một bên mái bị sụp xuống khiến căn nhà xiêu vẹo có thể đổ sập xuống bất cứ khi nào. Còn nhà của ngoại thì vẫn y như xưa chẳng có gì thay đổi, gian buồng kia vẫn khoá ngoài chắc chắn y như ngày đó. Tôi không bước chân vào nhà ngoại, chỉ ngồi ở bậc ao ôm ghì lấy cậu con trai không cho chạy nhảy. Tôi ngồi đó gần hết ngày chờ ngoại lên tiếng giải thích cho bao nhiêu cái chết xưa kia. Nhưng ngoại vẫn vậy, vẫn chọn cách im lặng. Tôi không đợi được, xế chiều tôi đưa con lên xã làm giấy tờ rồi ôm con quay trở lại Ninh Bình ngay trong đêm.

Đầu tháng 2/2021 tôi nhận được cuộc điện thoại lạ. Đầu dây bên kia thông báo tình hình sức khoẻ của ngoại quá yếu. Tôi một mình bắt chuyến xe về quê. Thấy tôi, ngoại khóc như một đứa trẻ, ra hiệu cho tôi ngồi lại gần. Tôi vừa ngồi xuống ngoại đã nói ngay như sợ rằng không còn đủ thời gian nữa:

- Tuệ, con là kết quả của mối tình loạn luân!

***
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top