[Funland] Ma bắt mèo, tin hay không thì tùy- Vol 2

Trạng thái
Thớt đang đóng

Canon_s3is

Xe điện
Biển số
OF-30009
Ngày cấp bằng
25/2/09
Số km
2,550
Động cơ
501,659 Mã lực
Cụ Bọ cạp vẫn còn nhiều chuyện vặt mà, hóng cụ ấy vào kể thêm kẻo các cụ mợ vẫn còn vật lắm :))

Cả cụ Pain, e đoán cụ ấy cũng còn khối chuyện chưa kể nữa :P
Mợ hóng nhé. Em chín nẫu rồi. Rụng thôi.
Cccm hóng mát gáy nhé.
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
23,668
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Chả biết nói gì nữa!

Có lẽ em sẽ nhờ Mod khóa thớt. Câu chuyện đi quá đà rồi. Các cụ/ mợ thông cảm.
 

hiromasa

Xe tải
Biển số
OF-113124
Ngày cấp bằng
16/9/11
Số km
410
Động cơ
392,317 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Ma xó không hẳn là cứ phải trẻ con cụ ạ. Người mường có phong tục để người chết trong nhà, quấn trong vỏ cây. Sau 1 thời gian làm 1 cái nhà mới cho người chết ở gian trong, gian ngoài bày biện các thứ vật dụng bình thường. Tất nhiên những chuyện ma xó này nọ thì em chỉ nghe thôi chứ ko có tí trải nghệm gì. Những chuyện đó em đọc trong truyện Thần Hổ và Ai hát giữa rừng hoang của nhà văn Tchya *** Đức Tuấn. Truyện ông này viết tầm những năm đầu thế kỷ 20 khá hay và kinh dị đồng thời lại chứa đưng văn hoá, phòng tục người mường. Cụ nào thích truyện ma có thể sợt đọc hoặc nghe sách nói.
Truyện đêm bướm ma cụ a, tập hợp khá nhiều truyện hay.
 

Killer13

Xe tăng
Biển số
OF-302643
Ngày cấp bằng
23/12/13
Số km
1,406
Động cơ
323,146 Mã lực
Trở về thực tại thôi các cụ ơi :D hết ma bắt mèo rồi.... chuyển sang ma nữ đa tình thôi.... thể loại ma này chắc là nhiều cụ thích nhỉ
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
23,668
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Cụ Bọ cạp vẫn còn nhiều chuyện vặt mà, hóng cụ ấy vào kể thêm kẻo các cụ mợ vẫn còn vật lắm :))

Cả cụ Pain, e đoán cụ ấy cũng còn khối chuyện chưa kể nữa :P
Cháu giống Cụ Pain hay đi theo hóng hớt. Mọi người hay gọi cháu là "Sa Tăng" vì cháu chuyện việc mang vác đồ. Vì hóng hớt, cháu cũng thực chứng nhiều chuyện. Những chuyện đó làm cháu ngộ ra một điều, là có những yếu tố tạm gọi là quy luật bao trùm và chi phối cuộc sống của chúng ta. Dù chúng ta có biết, hay không, nó vẫn chi phối. Ở trên có Cụ nói đại ý không ai trách người không biết hoặc không biết thì không có tội. Theo cháu điều này là phiến diện, ví dụ như có cốc nước sôi, các cụ dù biết hay không biết thì khi thò tay vào vẫn bị bỏng như nhau. Con người được trang bị một thứ quý giá, đó là trí tuệ. Có trí tuệ thì con người phải nhận biết được thế giới xung quanh mình, biết để ứng xử sao cho phù hợp và lợi lạc. Có trí tuệ mà không biết vận dụng để phải trầm luân thì phải ráng chịu thôi. Ngọc quý trong tay mà không biết thì biết làm sao đây.
Cám ơn các cụ/ mợ đã đọc và ủng hộ thớt. Nhưng bám theo tiêu chí của diễn đàn, cá nhân em là người lập thớt đã thấy có biểu hiện đi lệch tôn chỉ.

Vậy, em xin phép nhờ Mod đóng thớt tại đây!
 

Mimeo

Xe điện
Biển số
OF-443121
Ngày cấp bằng
6/8/16
Số km
2,850
Động cơ
208,844 Mã lực
Nơi ở
Neverland
Chả biết nói gì nữa!

Có lẽ em sẽ nhờ Mod khóa thớt. Câu chuyện đi quá đà rồi. Các cụ/ mợ thông cảm.
Nếu khoá thì hơi bị buồn vì thành thói quen đêm nào cũng phải vào đọc mới ngủ được chứ ko là bứt rứt ko yên :(

E thich chia sẻ của các cụ về trải nghiệm cungc như mở ra 1 số kiến thức khác về huyền môn, tâm linh, vân vân mây mây mà e ko vodka hết cho các cụ dc. Cmt này e thay cho vodka kính các cụ nhé :)

Thớt cũng đã nhiều page, cũng chỉ trong nay mai là khoá rồi nên e nghĩ cứ để vì có thể cụ/mợ nào đó có cảm hứng vào chia sẻ thêm, và ko lập thêm vol.3 nữa cụ ạ :)
 

Chinana

Xe máy
Biển số
OF-431643
Ngày cấp bằng
22/6/16
Số km
97
Động cơ
215,130 Mã lực
Tuổi
42
Loài mèo có dương khí rất mạnh. Ma không nhập vào được và cũng không dám bắt mèo.
Một số nơi có phong tục khi nhà có người vừa mất thì nhốt hết mèo lại.
Cụ ơi thế mèo chết đi có thành ma ko cụ
 

STF399

Xe điện
Biển số
OF-61532
Ngày cấp bằng
12/4/10
Số km
2,396
Động cơ
461,089 Mã lực
Nơi ở
Hà nội phố
Các Cụ ơi. Em không phải Đạo Sư hay Cao Tăng thì biết gì mà giảng Pháp. Em chỉ là Phật tử tại gia thôi ạ. Các Cụ không chê cười thì qua em goị là chia sẻ kinh nghiệm của thằng đi trước ạ.
hy vọng sẽ đc trà dư nghe cụ đàm đạo
 

leduhu

Xe đạp
Biển số
OF-431900
Ngày cấp bằng
23/6/16
Số km
31
Động cơ
214,590 Mã lực
Tuổi
64
Mèo nhà em cũng thế nhiều lúc mắt nó xa xăm vô định, toàn thân bất động rồi nhoằng một cái nó phi thân vồ được chú thạch sùng cho lên mồm nhai rau ráu như người nhai củ đậu

À, em bách bộ tí chút là ra đến chùa, đền, đình, ngồi ngắm hồ

Cụ ở Hải Phòng ạ?
 

nhicalai

Xe buýt
Biển số
OF-334146
Ngày cấp bằng
10/9/14
Số km
878
Động cơ
286,960 Mã lực
Cám ơn các cụ/ mợ đã đọc và ủng hộ thớt. Nhưng bám theo tiêu chí của diễn đàn, cá nhân em là người lập thớt đã thấy có biểu hiện đi lệch tôn chỉ.

Vậy, em xin phép nhờ Mod đóng thớt tại đây!
Hôm trc e nói như cụ bị chục ng vào mời rượu vang. Huhu
 

HoaMaudon

Xe tăng
Biển số
OF-344992
Ngày cấp bằng
1/12/14
Số km
1,997
Động cơ
298,349 Mã lực
Em tranh thủ gõ được một ít, em xin phép dán thêm một đoạn của phần trước để các Cụ tiện theo mạch ạ
Nhớ lại đến đâu, em gõ đến đó, mong các Cụ bỏ quá cho em ạ

Cơm nước xong xuôi, mọi người lục tục đứng lên, chuẩn bị quay trở lại ủy ban. Bác gái cũng thu xếp mâm bát xuống dưới nhà rồi lên nhà trên cầm đèn tiễn khách. Ra đến sân, bỗng nhiên bác gái nắm vào cái balo em đeo trên lưng ( hồi đó em có thói quen đi đâu cũng khư khư đeo theo cái balo, trong khi mấy vị cùng nhóm thì hầu như vứt đồ lại trên xe), bảo em ở lại nhà bác ngủ đêm nay, sáng mai bác trai đèo ra..ngoài đó không có giường chiếu chăn ấm gì, nằm ở hội trường lạnh lắm, mấy ông kia thì còn có rượu, chứ cháu thì ở đây cho ấm

Em phần vì ngại lạ nhà, phần thì quen với buổi tối có điện rồi, lại để còn cắm sạc cho cái Nokia 8210 màu trắng sứ đã cạn pin vì chơi game trên xe từ chiều (sóng di động vào đây là mất sạch, vùng núi hồi ấy gần như không có sóng, cái điện thoại khi ấy chỉ là màn đơn sắc, tít tè với dăm cái game cơ bản cũng đã là cả niềm vui cuộc sống rồi …), nên cố gắng khéo từ chối, nói là phải ra cùng đoàn công tác để tối còn chuẩn bị tài liệu … Lại bác chủ nhà và hai cậu thanh niên thôn đưa nhóm em ra ủy ban.

Đến nơi, hai cậu thanh niên chào rồi quay xe về trước, còn bác cán bộ xã thì xủng xẻng chùm chìa khóa đi mở cửa, bật điện cho nhóm em.

Bác dẫn mọi người vào hội trường trên dãy nhà ngang, xắn tay cùng mấy anh em kê dọn lại chút ít bàn dài, ghế băng, tạo ra chỗ nằm tạm ổn cho mấy người qua đêm. Có tí men vào, hình như cánh đàn ông rất hào hứng thì phải, sếp thường ngày cạu cọ và nóng tính như lửa, thế mà bây giờ cũng tay chổi tay xẻng quét dọn đảm đang ..hì hì

Khi em cùng mọi người đang hối hả xách đồ từ xe vào, chạy băng qua khoảng sân thì thấy bác cán bộ đã mở cửa, bật đèn ở một phòng nhỏ dãy nhà dọc. Ít phút sau, bác lên hội trường, chào mọi người, dặn dò mấy ý đại loại như là đêm sương núi rất buốt, anh em dưới xuôi lên dễ ốm, khi ngủ thì đóng hết cửa lại, buộc chặt ( cửa sổ rệu rã, chẳng có đủ chốt hay móc nữa) rồi dẫn em ra ngoài hè, trước cửa hội trường, bác chỉ tay xuống dãy nhà dọc (bên tay phải, nhìn từ hội trường xuống), có phòng mà bác vừa mở cửa, bác nói đấy là phòng cho em, có giường, gối và khả dĩ ấm áp kín đáo hơn, em sẽ ngủ ở đó cho tiện.

Nói xong, bác ngoảnh vào chào mọi người trong hội trường một lần nữa, rồi mới hối hả dắt xe, nổ máy. Ánh đèn pha cùng tiếng xe máy mờ dần rồi tắt hẳn. Em vẫn đứng trước cửa hội trường, bây giờ mới chú ý nhìn xung quanh…

Mặc dù là có điện, nhưng đường điện kéo đến ủy ban là hết, tức là điện cuối nguồn, lúc này ánh sáng của bọn em là từ mấy bóng đèn tròn vàng nhợt nhạt trong hội trường, một bóng đèn trước thềm chỗ em đang đứng và ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ mở hé của cái phòng nhỏ dành cho em ở nhà dọc

Ánh đèn vàng quạch cố gắng rướn mình trong làn mưa cũng chỉ bám ra, rơi rớt được đến già nửa cái sân xi măng, gã Prado lầm lì nằm cạnh cổng cũng chỉ ánh lên đôi đường nét yếu ớt trong ánh đèn vọng đến.

Phía sau lưng em, trong hội trường đã thấy tiếng cười nói ồn ã, không cần quay vào, em cũng biết 4 thầy trò đã lại an vị 4 góc với bộ bài trên tay, can rượu xách từ xe xuống chăm chỉ ngồi cạnh phục vụ…

Mùi thuốc lá thơm thơm ngai ngái bay ra, em vốn không thích mùi thuốc, đặc biệt là khi hút trên xe, nó ám hết vào quần áo, vào tóc … nhưng tự nhiên lúc đó thấy cái mùi khét khét ấy sao ấm áp lạ lùng

Gió càng muộn càng rét … Nhìn ra xa chỉ thấy núi đen sẫm ẩn hiện trên nền trời vừa tối vừa mờ mịt trong mưa phùn


Lúc đó khoảng 9h tối …

Em đứng trước cửa hội trường, trên cái hè xi măng loang lổ, sần sùi cũ kỹ, ướt sẫm nước mưa phùn …. Cố hết sức nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy một màn đêm đặc quánh, ánh đèn vàng quạch hắt lên hòa với màn mưa …như một bức mành màu vàng nhạt, lấp lánh li ti ….

Mưa càng ngày càng dày hạt, hạt mưa không to, nó chỉ như hạt bụi, nhưng màn mưa thì không còn là bức mành óng ánh nữa, mà nó như cái vỏ chăn ướt sũng khổng lồ chụp lên không gian lạnh giá

Gió núi đêm sương lùa đến …sờ lên má….rùng mình
- Hà ơi, mi vào trong ni không cảm, ngoài nớ rét dữ tề

Tiếng gọi ồm ồm của Sếp làm em rơi trở về thực tại

Bước vào trong, mấy cái bàn dài đã được kê sát lại với nhau như một cái bục sân khấu nhỏ, ước chừng hai cái chiếu đôi. Trên đó là 4 thầy trò ngất nghểu với bộ bài trên tay, cả già lẫn trẻ ông nào ông nấy miệng mím chặt giữ cho mẩu thuốc gắn vào kẽ môi, tay xòe quạt, mắt lim dim ngắm bài qua làn khói thuốc ….

Khói quyện chặt, sóng sánh dưới ánh đèn vàng
Nhóm của em có 5 người, 1 sếp trưởng nhóm lúc đó ngoại tứ tuần, là cựu chiến binh đánh biên giới phía Bắc, tính nóng như lửa nhưng kinh nghiệm, phong sương, từng trải, tạm gọi là Sếp T. Một anh ngoại ngữ ra trường năm 98, đi làm được 5 năm, tạm gọi là anh Q, một cậu hơn em một tuổi, Kinh tế quốc dân, đi làm trước em 8 tháng, tạm gọi là anh P, 1 bác tài xế ( thực ra, bác tài và xe là của Dự án, nhưng suốt đợt rong ruổi gần năm trời khắp vùng Tây-Đông Bắc bộ, nhóm em chỉ đi cùng với bác tài và gã Prado lầm lì này nên em cứ nhận bác ấy là người của nhóm), bác tài già ngoài 50 tuổi, trước khi về lái cho dự án là lái xe than ở vùng Uông Bí, Quảng Ninh suốt mười mấy năm sau khi phục viên từ đoàn lái xe Trường Sơn, tạm gọi là bác Đ.

Thấy em tần ngần đứng ở cửa, mũi chun chun lại vì khói thuốc, Sếp T cười phà, lấy tay dụi dụi mẩu thuốc cháy dở:
- Mi vô trong này mà ngồi, ngoài nớ rét lắm, đêm sương xuống, không quen là cảm đó hè

Thấy sếp dụi thuốc, 2 anh Q, P cũng dụi theo, bác Đ còn tiếc rẻ, rít 1 hơi thật sâu, điếu thuốc lóe lên sáng rực trước khi bị bác búng cầu vồng qua cửa ra ngoài hiên ướt, tắt ngúm

Em bỏ balo, lại gần 1 cái bàn lẻ đang để cạnh tường, leo lên trên cái mặt bàn, ngồi co ro ….rồi lôi cái điện thoại 8210 ra nghịch trò snake

Bốn thày trò lại cặm cụi đánh bài, cái can nhựa đều đặn nghiêng ra cái bát lấy từ nhà bác cán bộ lúc ăn cơm …. Chỉ mươi phút sau, lại 4 cái ống khói xả đều như cũ

Rét …
Cái rét nó đến kéo theo cơn buồn ngủ ….

Em nhìn qua cửa ra ngoài hiên, bờ hiên chạy xuống dãy nhà dưới nơi có cái phòng dành riêng cho em – mà theo lời của bác cán bộ xã – là có giường, chăn tốt hơn – đang chìm trong màn mưa, một cơn rùng mình thoáng qua ….
Có một điều gì đó mơ hồ …. Em không muốn xuống đó …. Em không muốn rời khỏi cái hội trường đặc quánh khói thuốc này

- Hà mệt thì ngủ trước đi – Lại giọng sếp T ồm ồm

Em vâng một tiếng, đứng xuống đất, xách balo lên, tần ngần nhìn ra cửa

- Sợ ngủ 1 mình hả em? Giọng lanh lảnh của P
- Thôi đừng xuống đó, nằm 1 mình ma núi nó vồ đấy – Anh Q hùa theo
- Mi lên trên này nằm rồi tí thằng Q nó ủ cho – Sếp T cười ha hả
- Thôi, sợ rồi thì lên đây, không thì tao xuống mở cửa ô tô cho mày với Q lên đó cho ấm, Q nhá ….
Cả 4 thầy trò cười hể hả

Tai em nóng bừng

Sợ gì chứ

Máu tự ái tuổi 20 nổi lên, em ngoái lại cười cười, ý nói là cứ kệ em, em xuống ngủ một mình càng êm càng ấm ….

Nói rồi em khoác balo lên, mặm môi, bước ra hiên, xuôi xuống dãy nhà dưới
Phía sau lưng rộ lên tiếng cười, rồi tiếng nói … đại loại là chỉ tí nữa lại chả chạy lên trên này cho mà xem …

Rồi xem ….Còn lâu nhé

Em bước nhanh xuống cái hè dọc, màn mưa dát ngang người, lạnh buốt
Chừng chục bước chân, em đã đứng trước cửa buồng mà bác cán bộ mở cho em, cánh cửa gỗ cũ kỹ, cũng chẳng còn rõ nguyên thủy nó màu sơn gì, bây giờ chỉ còn là màu gỗ cũ loang lổ, đọng lại đôi vệt sơn nâu không ra nâu, xanh chẳng ra xanh ….

Cửa mở hé …ánh đèn hắt ra vàng ệch
Hít một hơi dài, em mở cửa bước vào
Phòng rộng chừng 12m2, bên cạnh cái cửa ra vào cũ kỹ mà em vừa đẩy vào, là 1 khuôn cửa sổ, cũng cũ kỹ tương đồng, song cửa bằng gỗ, hai cánh cửa được buộc lại bằng dây, nhưng không kín, gió lạnh vẫn lùa vào. Từ bên ngoài hiên nhìn vào, thì cửa ra vào bên tay phải, cửa sổ bên tay trái

Ngay dưới cái bệ cửa sổ, là 1 cái bàn làm việc bằng gỗ và một cái ghế tựa gỗ cứng cùng màu nước thời gian

Em bước hẳn vào phòng

Lùi vào phía trong, sau cái ghế tựa khoảng 3 bước chân, khoảng giữa phòng, là 1 cái ri đô được treo vào 1 sợi dây chăng ngang phòng lên cách trần nhà khoảng 30 phân. Nói là ri đô, thực ra là 1 tấm vải màu cháo lòng, chắc trước đây là nó màu trắng. Cái ri đô được kéo sát vào tường, nên chỉ còn khoảng 20-30 phân. Ngay sau cái ri đô là 1 cái giường đơn, đặt dọc sát tường bên trái.

Cái giường sắt cũ kỹ, sơn men bong tróc từng mảng, màu gỉ nghoen ngoét bám đầy từ chân lên đến các gọng sắt xung quanh, vài chiếc lò xo còn dính lại, tả tơi, đen đúa

Phía tường bên phải, đối diện với cái giường, là 1 cái tủ gỗ kính, có 2 cánh. Cái tủ có vẻ mới hơn bộ bàn ghế làm việc, mới hơn cái giường và cánh cửa vì vẫn còn nhìn ra được khá nhiều mảng màu sơn màu trắng, mặc dù màu trắng đó cũng đục ngàu theo thời gian…bám vào trên phiến kính của cánh cửa tủ là 1 hình chữ thập đỏ nhợt nhạt

Chính giữa mảng tường phía chân giường lại là 1 khuôn cửa sổ cũ kỹ, một cánh còn he hé

Đây là phòng y tế đây

Bước lại gần cái giường, trên giường đã có 1 cái gối và 1 cái chăn đơn gấp ngay ngắn, chắc là của bác cán bộ chuẩn bị cho em đây

Ngồi nhẹ xuống giường, trút cái balo xuống cuối giường …. Chợt thấy như ánh sáng hơi động …
Em ngước nhìn lên

Trần nhà cũ kỹ, giữa phòng là 1 bóng đèn cũ, chao đèn như 1 cái nón nhỏ bằng sắt tráng men, nước men đã xỉn màu làm cho ánh đèn đã yếu lại càng thêm vàng vọt
Bóng đèn lắc lư …ánh sáng dao động

Chắc là tại gió
Em đứng dậy, bước lại cái cửa sổ phía chân giường, cố gắng đóng hai cánh lại cho thật kín nhưng không được, hai cánh cửa ướt lạnh trơn nhẫy cứ vênh lên. Cửa sổ phía trước còn có sợi dây để buộc, còn cửa sổ này thì dây còn chẳng có

Kệ vậy
Em quay lại giường …. Cả một ngày mệt mỏi ùa đến …trút bỏ đôi giày, em kê cái balo lên đầu giường rồi nằm gối lên đó…

Không hiểu sao, em bỗng nhiên không muốn dùng đến cái gối và tấm chăn để sẵn kia
Kéo cao cổ áo khoác, trùm mũ lên đầu, em gối lên cái balo, mắt nhìn lên trần nhà …

Cơn buồn ngủ ập tới, mắt díu dần …em bấm điện thoại lên xem …

Lúc đó là 10h đêm ….
 

chuaco4banh

Xe tăng
Biển số
OF-330981
Ngày cấp bằng
13/8/14
Số km
1,057
Động cơ
291,632 Mã lực
Em tranh thủ gõ được một ít, em xin phép dán thêm một đoạn của phần trước để các Cụ tiện theo mạch ạ
Nhớ lại đến đâu, em gõ đến đó, mong các Cụ bỏ quá cho em ạ

Cơm nước xong xuôi, mọi người lục tục đứng lên, chuẩn bị quay trở lại ủy ban. Bác gái cũng thu xếp mâm bát xuống dưới nhà rồi lên nhà trên cầm đèn tiễn khách. Ra đến sân, bỗng nhiên bác gái nắm vào cái balo em đeo trên lưng ( hồi đó em có thói quen đi đâu cũng khư khư đeo theo cái balo, trong khi mấy vị cùng nhóm thì hầu như vứt đồ lại trên xe), bảo em ở lại nhà bác ngủ đêm nay, sáng mai bác trai đèo ra..ngoài đó không có giường chiếu chăn ấm gì, nằm ở hội trường lạnh lắm, mấy ông kia thì còn có rượu, chứ cháu thì ở đây cho ấm

Em phần vì ngại lạ nhà, phần thì quen với buổi tối có điện rồi, lại để còn cắm sạc cho cái Nokia 8210 màu trắng sứ đã cạn pin vì chơi game trên xe từ chiều (sóng di động vào đây là mất sạch, vùng núi hồi ấy gần như không có sóng, cái điện thoại khi ấy chỉ là màn đơn sắc, tít tè với dăm cái game cơ bản cũng đã là cả niềm vui cuộc sống rồi …), nên cố gắng khéo từ chối, nói là phải ra cùng đoàn công tác để tối còn chuẩn bị tài liệu … Lại bác chủ nhà và hai cậu thanh niên thôn đưa nhóm em ra ủy ban.

Đến nơi, hai cậu thanh niên chào rồi quay xe về trước, còn bác cán bộ xã thì xủng xẻng chùm chìa khóa đi mở cửa, bật điện cho nhóm em.

Bác dẫn mọi người vào hội trường trên dãy nhà ngang, xắn tay cùng mấy anh em kê dọn lại chút ít bàn dài, ghế băng, tạo ra chỗ nằm tạm ổn cho mấy người qua đêm. Có tí men vào, hình như cánh đàn ông rất hào hứng thì phải, sếp thường ngày cạu cọ và nóng tính như lửa, thế mà bây giờ cũng tay chổi tay xẻng quét dọn đảm đang ..hì hì

Khi em cùng mọi người đang hối hả xách đồ từ xe vào, chạy băng qua khoảng sân thì thấy bác cán bộ đã mở cửa, bật đèn ở một phòng nhỏ dãy nhà dọc. Ít phút sau, bác lên hội trường, chào mọi người, dặn dò mấy ý đại loại như là đêm sương núi rất buốt, anh em dưới xuôi lên dễ ốm, khi ngủ thì đóng hết cửa lại, buộc chặt ( cửa sổ rệu rã, chẳng có đủ chốt hay móc nữa) rồi dẫn em ra ngoài hè, trước cửa hội trường, bác chỉ tay xuống dãy nhà dọc (bên tay phải, nhìn từ hội trường xuống), có phòng mà bác vừa mở cửa, bác nói đấy là phòng cho em, có giường, gối và khả dĩ ấm áp kín đáo hơn, em sẽ ngủ ở đó cho tiện.

Nói xong, bác ngoảnh vào chào mọi người trong hội trường một lần nữa, rồi mới hối hả dắt xe, nổ máy. Ánh đèn pha cùng tiếng xe máy mờ dần rồi tắt hẳn. Em vẫn đứng trước cửa hội trường, bây giờ mới chú ý nhìn xung quanh…

Mặc dù là có điện, nhưng đường điện kéo đến ủy ban là hết, tức là điện cuối nguồn, lúc này ánh sáng của bọn em là từ mấy bóng đèn tròn vàng nhợt nhạt trong hội trường, một bóng đèn trước thềm chỗ em đang đứng và ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ mở hé của cái phòng nhỏ dành cho em ở nhà dọc

Ánh đèn vàng quạch cố gắng rướn mình trong làn mưa cũng chỉ bám ra, rơi rớt được đến già nửa cái sân xi măng, gã Prado lầm lì nằm cạnh cổng cũng chỉ ánh lên đôi đường nét yếu ớt trong ánh đèn vọng đến.

Phía sau lưng em, trong hội trường đã thấy tiếng cười nói ồn ã, không cần quay vào, em cũng biết 4 thầy trò đã lại an vị 4 góc với bộ bài trên tay, can rượu xách từ xe xuống chăm chỉ ngồi cạnh phục vụ…

Mùi thuốc lá thơm thơm ngai ngái bay ra, em vốn không thích mùi thuốc, đặc biệt là khi hút trên xe, nó ám hết vào quần áo, vào tóc … nhưng tự nhiên lúc đó thấy cái mùi khét khét ấy sao ấm áp lạ lùng

Gió càng muộn càng rét … Nhìn ra xa chỉ thấy núi đen sẫm ẩn hiện trên nền trời vừa tối vừa mờ mịt trong mưa phùn


Lúc đó khoảng 9h tối …

Em đứng trước cửa hội trường, trên cái hè xi măng loang lổ, sần sùi cũ kỹ, ướt sẫm nước mưa phùn …. Cố hết sức nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy một màn đêm đặc quánh, ánh đèn vàng quạch hắt lên hòa với màn mưa …như một bức mành màu vàng nhạt, lấp lánh li ti ….

Mưa càng ngày càng dày hạt, hạt mưa không to, nó chỉ như hạt bụi, nhưng màn mưa thì không còn là bức mành óng ánh nữa, mà nó như cái vỏ chăn ướt sũng khổng lồ chụp lên không gian lạnh giá

Gió núi đêm sương lùa đến …sờ lên má….rùng mình
- Hà ơi, mi vào trong ni không cảm, ngoài nớ rét dữ tề

Tiếng gọi ồm ồm của Sếp làm em rơi trở về thực tại

Bước vào trong, mấy cái bàn dài đã được kê sát lại với nhau như một cái bục sân khấu nhỏ, ước chừng hai cái chiếu đôi. Trên đó là 4 thầy trò ngất nghểu với bộ bài trên tay, cả già lẫn trẻ ông nào ông nấy miệng mím chặt giữ cho mẩu thuốc gắn vào kẽ môi, tay xòe quạt, mắt lim dim ngắm bài qua làn khói thuốc ….

Khói quyện chặt, sóng sánh dưới ánh đèn vàng
Nhóm của em có 5 người, 1 sếp trưởng nhóm lúc đó ngoại tứ tuần, là cựu chiến binh đánh biên giới phía Bắc, tính nóng như lửa nhưng kinh nghiệm, phong sương, từng trải, tạm gọi là Sếp T. Một anh ngoại ngữ ra trường năm 98, đi làm được 5 năm, tạm gọi là anh Q, một cậu hơn em một tuổi, Kinh tế quốc dân, đi làm trước em 8 tháng, tạm gọi là anh P, 1 bác tài xế ( thực ra, bác tài và xe là của Dự án, nhưng suốt đợt rong ruổi gần năm trời khắp vùng Tây-Đông Bắc bộ, nhóm em chỉ đi cùng với bác tài và gã Prado lầm lì này nên em cứ nhận bác ấy là người của nhóm), bác tài già ngoài 50 tuổi, trước khi về lái cho dự án là lái xe than ở vùng Uông Bí, Quảng Ninh suốt mười mấy năm sau khi phục viên từ đoàn lái xe Trường Sơn, tạm gọi là bác Đ.

Thấy em tần ngần đứng ở cửa, mũi chun chun lại vì khói thuốc, Sếp T cười phà, lấy tay dụi dụi mẩu thuốc cháy dở:
- Mi vô trong này mà ngồi, ngoài nớ rét lắm, đêm sương xuống, không quen là cảm đó hè

Thấy sếp dụi thuốc, 2 anh Q, P cũng dụi theo, bác Đ còn tiếc rẻ, rít 1 hơi thật sâu, điếu thuốc lóe lên sáng rực trước khi bị bác búng cầu vồng qua cửa ra ngoài hiên ướt, tắt ngúm

Em bỏ balo, lại gần 1 cái bàn lẻ đang để cạnh tường, leo lên trên cái mặt bàn, ngồi co ro ….rồi lôi cái điện thoại 8210 ra nghịch trò snake

Bốn thày trò lại cặm cụi đánh bài, cái can nhựa đều đặn nghiêng ra cái bát lấy từ nhà bác cán bộ lúc ăn cơm …. Chỉ mươi phút sau, lại 4 cái ống khói xả đều như cũ

Rét …
Cái rét nó đến kéo theo cơn buồn ngủ ….

Em nhìn qua cửa ra ngoài hiên, bờ hiên chạy xuống dãy nhà dưới nơi có cái phòng dành riêng cho em – mà theo lời của bác cán bộ xã – là có giường, chăn tốt hơn – đang chìm trong màn mưa, một cơn rùng mình thoáng qua ….
Có một điều gì đó mơ hồ …. Em không muốn xuống đó …. Em không muốn rời khỏi cái hội trường đặc quánh khói thuốc này

- Hà mệt thì ngủ trước đi – Lại giọng sếp T ồm ồm

Em vâng một tiếng, đứng xuống đất, xách balo lên, tần ngần nhìn ra cửa

- Sợ ngủ 1 mình hả em? Giọng lanh lảnh của P
- Thôi đừng xuống đó, nằm 1 mình ma núi nó vồ đấy – Anh Q hùa theo
- Mi lên trên này nằm rồi tí thằng Q nó ủ cho – Sếp T cười ha hả
- Thôi, sợ rồi thì lên đây, không thì tao xuống mở cửa ô tô cho mày với Q lên đó cho ấm, Q nhá ….
Cả 4 thầy trò cười hể hả

Tai em nóng bừng

Sợ gì chứ

Máu tự ái tuổi 20 nổi lên, em ngoái lại cười cười, ý nói là cứ kệ em, em xuống ngủ một mình càng êm càng ấm ….

Nói rồi em khoác balo lên, mặm môi, bước ra hiên, xuôi xuống dãy nhà dưới
Phía sau lưng rộ lên tiếng cười, rồi tiếng nói … đại loại là chỉ tí nữa lại chả chạy lên trên này cho mà xem …

Rồi xem ….Còn lâu nhé

Em bước nhanh xuống cái hè dọc, màn mưa dát ngang người, lạnh buốt
Chừng chục bước chân, em đã đứng trước cửa buồng mà bác cán bộ mở cho em, cánh cửa gỗ cũ kỹ, cũng chẳng còn rõ nguyên thủy nó màu sơn gì, bây giờ chỉ còn là màu gỗ cũ loang lổ, đọng lại đôi vệt sơn nâu không ra nâu, xanh chẳng ra xanh ….

Cửa mở hé …ánh đèn hắt ra vàng ệch
Hít một hơi dài, em mở cửa bước vào
Phòng rộng chừng 12m2, bên cạnh cái cửa ra vào cũ kỹ mà em vừa đẩy vào, là 1 khuôn cửa sổ, cũng cũ kỹ tương đồng, song cửa bằng gỗ, hai cánh cửa được buộc lại bằng dây, nhưng không kín, gió lạnh vẫn lùa vào. Từ bên ngoài hiên nhìn vào, thì cửa ra vào bên tay phải, cửa sổ bên tay trái

Ngay dưới cái bệ cửa sổ, là 1 cái bàn làm việc bằng gỗ và một cái ghế tựa gỗ cứng cùng màu nước thời gian

Em bước hẳn vào phòng

Lùi vào phía trong, sau cái ghế tựa khoảng 3 bước chân, khoảng giữa phòng, là 1 cái ri đô được treo vào 1 sợi dây chăng ngang phòng lên cách trần nhà khoảng 30 phân. Nói là ri đô, thực ra là 1 tấm vải màu cháo lòng, chắc trước đây là nó màu trắng. Cái ri đô được kéo sát vào tường, nên chỉ còn khoảng 20-30 phân. Ngay sau cái ri đô là 1 cái giường đơn, đặt dọc sát tường bên trái.

Cái giường sắt cũ kỹ, sơn men bong tróc từng mảng, màu gỉ nghoen ngoét bám đầy từ chân lên đến các gọng sắt xung quanh, vài chiếc lò xo còn dính lại, tả tơi, đen đúa

Phía tường bên phải, đối diện với cái giường, là 1 cái tủ gỗ kính, có 2 cánh. Cái tủ có vẻ mới hơn bộ bàn ghế làm việc, mới hơn cái giường và cánh cửa vì vẫn còn nhìn ra được khá nhiều mảng màu sơn màu trắng, mặc dù màu trắng đó cũng đục ngàu theo thời gian…bám vào trên phiến kính của cánh cửa tủ là 1 hình chữ thập đỏ nhợt nhạt

Chính giữa mảng tường phía chân giường lại là 1 khuôn cửa sổ cũ kỹ, một cánh còn he hé

Đây là phòng y tế đây

Bước lại gần cái giường, trên giường đã có 1 cái gối và 1 cái chăn đơn gấp ngay ngắn, chắc là của bác cán bộ chuẩn bị cho em đây

Ngồi nhẹ xuống giường, trút cái balo xuống cuối giường …. Chợt thấy như ánh sáng hơi động …
Em ngước nhìn lên

Trần nhà cũ kỹ, giữa phòng là 1 bóng đèn cũ, chao đèn như 1 cái nón nhỏ bằng sắt tráng men, nước men đã xỉn màu làm cho ánh đèn đã yếu lại càng thêm vàng vọt
Bóng đèn lắc lư …ánh sáng dao động

Chắc là tại gió
Em đứng dậy, bước lại cái cửa sổ phía chân giường, cố gắng đóng hai cánh lại cho thật kín nhưng không được, hai cánh cửa ướt lạnh trơn nhẫy cứ vênh lên. Cửa sổ phía trước còn có sợi dây để buộc, còn cửa sổ này thì dây còn chẳng có

Kệ vậy
Em quay lại giường …. Cả một ngày mệt mỏi ùa đến …trút bỏ đôi giày, em kê cái balo lên đầu giường rồi nằm gối lên đó…

Không hiểu sao, em bỗng nhiên không muốn dùng đến cái gối và tấm chăn để sẵn kia
Kéo cao cổ áo khoác, trùm mũ lên đầu, em gối lên cái balo, mắt nhìn lên trần nhà …

Cơn buồn ngủ ập tới, mắt díu dần …em bấm điện thoại lên xem …

Lúc đó là 10h đêm ….
Èo ôi, từ vol1 mà đến cuối vol2 mới thấy mợ nổi. Mai lại tiếp mợ nhá.
 

Xep

Xe điện
Biển số
OF-348813
Ngày cấp bằng
30/12/14
Số km
2,128
Động cơ
1,425,336 Mã lực
Em tranh thủ gõ được một ít, em xin phép dán thêm một đoạn của phần trước để các Cụ tiện theo mạch ạ
Nhớ lại đến đâu, em gõ đến đó, mong các Cụ bỏ quá cho em ạ

Cơm nước xong xuôi, mọi người lục tục đứng lên, chuẩn bị quay trở lại ủy ban. Bác gái cũng thu xếp mâm bát xuống dưới nhà rồi lên nhà trên cầm đèn tiễn khách. Ra đến sân, bỗng nhiên bác gái nắm vào cái balo em đeo trên lưng ( hồi đó em có thói quen đi đâu cũng khư khư đeo theo cái balo, trong khi mấy vị cùng nhóm thì hầu như vứt đồ lại trên xe), bảo em ở lại nhà bác ngủ đêm nay, sáng mai bác trai đèo ra..ngoài đó không có giường chiếu chăn ấm gì, nằm ở hội trường lạnh lắm, mấy ông kia thì còn có rượu, chứ cháu thì ở đây cho ấm

Em phần vì ngại lạ nhà, phần thì quen với buổi tối có điện rồi, lại để còn cắm sạc cho cái Nokia 8210 màu trắng sứ đã cạn pin vì chơi game trên xe từ chiều (sóng di động vào đây là mất sạch, vùng núi hồi ấy gần như không có sóng, cái điện thoại khi ấy chỉ là màn đơn sắc, tít tè với dăm cái game cơ bản cũng đã là cả niềm vui cuộc sống rồi …), nên cố gắng khéo từ chối, nói là phải ra cùng đoàn công tác để tối còn chuẩn bị tài liệu … Lại bác chủ nhà và hai cậu thanh niên thôn đưa nhóm em ra ủy ban.

Đến nơi, hai cậu thanh niên chào rồi quay xe về trước, còn bác cán bộ xã thì xủng xẻng chùm chìa khóa đi mở cửa, bật điện cho nhóm em.

Bác dẫn mọi người vào hội trường trên dãy nhà ngang, xắn tay cùng mấy anh em kê dọn lại chút ít bàn dài, ghế băng, tạo ra chỗ nằm tạm ổn cho mấy người qua đêm. Có tí men vào, hình như cánh đàn ông rất hào hứng thì phải, sếp thường ngày cạu cọ và nóng tính như lửa, thế mà bây giờ cũng tay chổi tay xẻng quét dọn đảm đang ..hì hì

Khi em cùng mọi người đang hối hả xách đồ từ xe vào, chạy băng qua khoảng sân thì thấy bác cán bộ đã mở cửa, bật đèn ở một phòng nhỏ dãy nhà dọc. Ít phút sau, bác lên hội trường, chào mọi người, dặn dò mấy ý đại loại như là đêm sương núi rất buốt, anh em dưới xuôi lên dễ ốm, khi ngủ thì đóng hết cửa lại, buộc chặt ( cửa sổ rệu rã, chẳng có đủ chốt hay móc nữa) rồi dẫn em ra ngoài hè, trước cửa hội trường, bác chỉ tay xuống dãy nhà dọc (bên tay phải, nhìn từ hội trường xuống), có phòng mà bác vừa mở cửa, bác nói đấy là phòng cho em, có giường, gối và khả dĩ ấm áp kín đáo hơn, em sẽ ngủ ở đó cho tiện.

Nói xong, bác ngoảnh vào chào mọi người trong hội trường một lần nữa, rồi mới hối hả dắt xe, nổ máy. Ánh đèn pha cùng tiếng xe máy mờ dần rồi tắt hẳn. Em vẫn đứng trước cửa hội trường, bây giờ mới chú ý nhìn xung quanh…

Mặc dù là có điện, nhưng đường điện kéo đến ủy ban là hết, tức là điện cuối nguồn, lúc này ánh sáng của bọn em là từ mấy bóng đèn tròn vàng nhợt nhạt trong hội trường, một bóng đèn trước thềm chỗ em đang đứng và ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ mở hé của cái phòng nhỏ dành cho em ở nhà dọc

Ánh đèn vàng quạch cố gắng rướn mình trong làn mưa cũng chỉ bám ra, rơi rớt được đến già nửa cái sân xi măng, gã Prado lầm lì nằm cạnh cổng cũng chỉ ánh lên đôi đường nét yếu ớt trong ánh đèn vọng đến.

Phía sau lưng em, trong hội trường đã thấy tiếng cười nói ồn ã, không cần quay vào, em cũng biết 4 thầy trò đã lại an vị 4 góc với bộ bài trên tay, can rượu xách từ xe xuống chăm chỉ ngồi cạnh phục vụ…

Mùi thuốc lá thơm thơm ngai ngái bay ra, em vốn không thích mùi thuốc, đặc biệt là khi hút trên xe, nó ám hết vào quần áo, vào tóc … nhưng tự nhiên lúc đó thấy cái mùi khét khét ấy sao ấm áp lạ lùng

Gió càng muộn càng rét … Nhìn ra xa chỉ thấy núi đen sẫm ẩn hiện trên nền trời vừa tối vừa mờ mịt trong mưa phùn


Lúc đó khoảng 9h tối …

Em đứng trước cửa hội trường, trên cái hè xi măng loang lổ, sần sùi cũ kỹ, ướt sẫm nước mưa phùn …. Cố hết sức nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy một màn đêm đặc quánh, ánh đèn vàng quạch hắt lên hòa với màn mưa …như một bức mành màu vàng nhạt, lấp lánh li ti ….

Mưa càng ngày càng dày hạt, hạt mưa không to, nó chỉ như hạt bụi, nhưng màn mưa thì không còn là bức mành óng ánh nữa, mà nó như cái vỏ chăn ướt sũng khổng lồ chụp lên không gian lạnh giá

Gió núi đêm sương lùa đến …sờ lên má….rùng mình
- Hà ơi, mi vào trong ni không cảm, ngoài nớ rét dữ tề

Tiếng gọi ồm ồm của Sếp làm em rơi trở về thực tại

Bước vào trong, mấy cái bàn dài đã được kê sát lại với nhau như một cái bục sân khấu nhỏ, ước chừng hai cái chiếu đôi. Trên đó là 4 thầy trò ngất nghểu với bộ bài trên tay, cả già lẫn trẻ ông nào ông nấy miệng mím chặt giữ cho mẩu thuốc gắn vào kẽ môi, tay xòe quạt, mắt lim dim ngắm bài qua làn khói thuốc ….

Khói quyện chặt, sóng sánh dưới ánh đèn vàng
Nhóm của em có 5 người, 1 sếp trưởng nhóm lúc đó ngoại tứ tuần, là cựu chiến binh đánh biên giới phía Bắc, tính nóng như lửa nhưng kinh nghiệm, phong sương, từng trải, tạm gọi là Sếp T. Một anh ngoại ngữ ra trường năm 98, đi làm được 5 năm, tạm gọi là anh Q, một cậu hơn em một tuổi, Kinh tế quốc dân, đi làm trước em 8 tháng, tạm gọi là anh P, 1 bác tài xế ( thực ra, bác tài và xe là của Dự án, nhưng suốt đợt rong ruổi gần năm trời khắp vùng Tây-Đông Bắc bộ, nhóm em chỉ đi cùng với bác tài và gã Prado lầm lì này nên em cứ nhận bác ấy là người của nhóm), bác tài già ngoài 50 tuổi, trước khi về lái cho dự án là lái xe than ở vùng Uông Bí, Quảng Ninh suốt mười mấy năm sau khi phục viên từ đoàn lái xe Trường Sơn, tạm gọi là bác Đ.

Thấy em tần ngần đứng ở cửa, mũi chun chun lại vì khói thuốc, Sếp T cười phà, lấy tay dụi dụi mẩu thuốc cháy dở:
- Mi vô trong này mà ngồi, ngoài nớ rét lắm, đêm sương xuống, không quen là cảm đó hè

Thấy sếp dụi thuốc, 2 anh Q, P cũng dụi theo, bác Đ còn tiếc rẻ, rít 1 hơi thật sâu, điếu thuốc lóe lên sáng rực trước khi bị bác búng cầu vồng qua cửa ra ngoài hiên ướt, tắt ngúm

Em bỏ balo, lại gần 1 cái bàn lẻ đang để cạnh tường, leo lên trên cái mặt bàn, ngồi co ro ….rồi lôi cái điện thoại 8210 ra nghịch trò snake

Bốn thày trò lại cặm cụi đánh bài, cái can nhựa đều đặn nghiêng ra cái bát lấy từ nhà bác cán bộ lúc ăn cơm …. Chỉ mươi phút sau, lại 4 cái ống khói xả đều như cũ

Rét …
Cái rét nó đến kéo theo cơn buồn ngủ ….

Em nhìn qua cửa ra ngoài hiên, bờ hiên chạy xuống dãy nhà dưới nơi có cái phòng dành riêng cho em – mà theo lời của bác cán bộ xã – là có giường, chăn tốt hơn – đang chìm trong màn mưa, một cơn rùng mình thoáng qua ….
Có một điều gì đó mơ hồ …. Em không muốn xuống đó …. Em không muốn rời khỏi cái hội trường đặc quánh khói thuốc này

- Hà mệt thì ngủ trước đi – Lại giọng sếp T ồm ồm

Em vâng một tiếng, đứng xuống đất, xách balo lên, tần ngần nhìn ra cửa

- Sợ ngủ 1 mình hả em? Giọng lanh lảnh của P
- Thôi đừng xuống đó, nằm 1 mình ma núi nó vồ đấy – Anh Q hùa theo
- Mi lên trên này nằm rồi tí thằng Q nó ủ cho – Sếp T cười ha hả
- Thôi, sợ rồi thì lên đây, không thì tao xuống mở cửa ô tô cho mày với Q lên đó cho ấm, Q nhá ….
Cả 4 thầy trò cười hể hả

Tai em nóng bừng

Sợ gì chứ

Máu tự ái tuổi 20 nổi lên, em ngoái lại cười cười, ý nói là cứ kệ em, em xuống ngủ một mình càng êm càng ấm ….

Nói rồi em khoác balo lên, mặm môi, bước ra hiên, xuôi xuống dãy nhà dưới
Phía sau lưng rộ lên tiếng cười, rồi tiếng nói … đại loại là chỉ tí nữa lại chả chạy lên trên này cho mà xem …

Rồi xem ….Còn lâu nhé

Em bước nhanh xuống cái hè dọc, màn mưa dát ngang người, lạnh buốt
Chừng chục bước chân, em đã đứng trước cửa buồng mà bác cán bộ mở cho em, cánh cửa gỗ cũ kỹ, cũng chẳng còn rõ nguyên thủy nó màu sơn gì, bây giờ chỉ còn là màu gỗ cũ loang lổ, đọng lại đôi vệt sơn nâu không ra nâu, xanh chẳng ra xanh ….

Cửa mở hé …ánh đèn hắt ra vàng ệch
Hít một hơi dài, em mở cửa bước vào
Phòng rộng chừng 12m2, bên cạnh cái cửa ra vào cũ kỹ mà em vừa đẩy vào, là 1 khuôn cửa sổ, cũng cũ kỹ tương đồng, song cửa bằng gỗ, hai cánh cửa được buộc lại bằng dây, nhưng không kín, gió lạnh vẫn lùa vào. Từ bên ngoài hiên nhìn vào, thì cửa ra vào bên tay phải, cửa sổ bên tay trái

Ngay dưới cái bệ cửa sổ, là 1 cái bàn làm việc bằng gỗ và một cái ghế tựa gỗ cứng cùng màu nước thời gian

Em bước hẳn vào phòng

Lùi vào phía trong, sau cái ghế tựa khoảng 3 bước chân, khoảng giữa phòng, là 1 cái ri đô được treo vào 1 sợi dây chăng ngang phòng lên cách trần nhà khoảng 30 phân. Nói là ri đô, thực ra là 1 tấm vải màu cháo lòng, chắc trước đây là nó màu trắng. Cái ri đô được kéo sát vào tường, nên chỉ còn khoảng 20-30 phân. Ngay sau cái ri đô là 1 cái giường đơn, đặt dọc sát tường bên trái.

Cái giường sắt cũ kỹ, sơn men bong tróc từng mảng, màu gỉ nghoen ngoét bám đầy từ chân lên đến các gọng sắt xung quanh, vài chiếc lò xo còn dính lại, tả tơi, đen đúa

Phía tường bên phải, đối diện với cái giường, là 1 cái tủ gỗ kính, có 2 cánh. Cái tủ có vẻ mới hơn bộ bàn ghế làm việc, mới hơn cái giường và cánh cửa vì vẫn còn nhìn ra được khá nhiều mảng màu sơn màu trắng, mặc dù màu trắng đó cũng đục ngàu theo thời gian…bám vào trên phiến kính của cánh cửa tủ là 1 hình chữ thập đỏ nhợt nhạt

Chính giữa mảng tường phía chân giường lại là 1 khuôn cửa sổ cũ kỹ, một cánh còn he hé

Đây là phòng y tế đây

Bước lại gần cái giường, trên giường đã có 1 cái gối và 1 cái chăn đơn gấp ngay ngắn, chắc là của bác cán bộ chuẩn bị cho em đây

Ngồi nhẹ xuống giường, trút cái balo xuống cuối giường …. Chợt thấy như ánh sáng hơi động …
Em ngước nhìn lên

Trần nhà cũ kỹ, giữa phòng là 1 bóng đèn cũ, chao đèn như 1 cái nón nhỏ bằng sắt tráng men, nước men đã xỉn màu làm cho ánh đèn đã yếu lại càng thêm vàng vọt
Bóng đèn lắc lư …ánh sáng dao động

Chắc là tại gió
Em đứng dậy, bước lại cái cửa sổ phía chân giường, cố gắng đóng hai cánh lại cho thật kín nhưng không được, hai cánh cửa ướt lạnh trơn nhẫy cứ vênh lên. Cửa sổ phía trước còn có sợi dây để buộc, còn cửa sổ này thì dây còn chẳng có

Kệ vậy
Em quay lại giường …. Cả một ngày mệt mỏi ùa đến …trút bỏ đôi giày, em kê cái balo lên đầu giường rồi nằm gối lên đó…

Không hiểu sao, em bỗng nhiên không muốn dùng đến cái gối và tấm chăn để sẵn kia
Kéo cao cổ áo khoác, trùm mũ lên đầu, em gối lên cái balo, mắt nhìn lên trần nhà …

Cơn buồn ngủ ập tới, mắt díu dần …em bấm điện thoại lên xem …

Lúc đó là 10h đêm ….
Nghe mợ tả cái địa hình nhà em đã thấy hãi hãi là.
Đang tưởng tượng cái đêm đó, đang ngủ tự nhiên có gió to, cánh cửa sổ oánh tới rầm làm mợ tỉnh giấc, thò tay ra ngoài kéo cánh cửa thì một bàn tay khác kéo tay mợ, rồi một khuôn mặt vàng vọt bên ngoài nhìn vào với vẻ mặt đau khổ và thốt lên. "Mày kéo mạnh quá kẹp tay tao rồi" ;))
 

scorpion_ica

Xe container
Biển số
OF-28564
Ngày cấp bằng
7/2/09
Số km
5,531
Động cơ
529,241 Mã lực
Hầu các cụ một vụ rất quái dị.
Năm 2010, tầm khoảng tháng 9 dương, chiều LV xong em với Sếp đi Cafe, đến tầm 18h lão vỗ đùi đánh đét phát bảo thôi bỏ mẹ rồi, anh phải về quê Thanh Ba ăn cưới...thế là 2 anh em lên xe.
Lúc đi thì lão quen đường nên cầm tài. Lên đến nơi tầm hơn 20h vẫn còn khối mâm đang nhậu dở. bọn em được xếp mâm và được điều thêm 4 ông say dở ra tiếp.
Lão rỉ tai em bảo anh về đây thì coi như chết rồi, chú liệu uống để đêm chạy về HN nhé, 2 anh em nhìn nhau cười, lão thừa hiểu trong bụng em đang nghĩ mẹ 4 cái ông sống dở chết dở này có mà hít bằng mũi cũng toi, anh dặn thừa quá! :))
Thế nhưng không đơn giản, lão này tuổi 73 nhưng sống chuẩn có tiếng trong họ, thế là được cả họ ra chào mới đen. Em thì coi như là đệ cứng mười mấy năm, lại đám hỷ nên là cô dì chú bác quất thật lực. Mới đầu thì định làm vài quắn cho vui nhưng sau vì mẹt em cũng quen, thế nên chả được sót chén nào.
Người trên đó họ mời nhiệt tình và thật, mình xin phép nhấp môi họ ok ngay nhưng vẫn quất cả chén...được lúc thì em bảo ông kia thôi em quất đây, kệ, say thì kiếm cái phòng mai về sớm. Lão lại cười, ý là thế thì coi như chú cũng toi rồi! :))
Mà sau say thật, ngồi đến gần 12h đêm mới nghỉ, ông anh say hẳn rồi. Lại cả họ ra thuyết phục ngủ lại nhưng em quyết không để chạy ra ngoài tìm phòng.
2 anh em lên xe, em cầm tài, ông kia ngả ghế phát ngáy như sấm luôn. Đi được khoảng tầm 7-8km thì rượu ngấm hoa cả mắt, đường xá nhảy múa lung tung...em nghĩ bụng thôi quả này gay rồi, chưa thấy thị trấn thị chiếc đâu mà đã hoa hết cả mắt, quả này khả năng ngủ đường rồi.

Vừa nghĩ xong thì thấy một cái cổng lớn, điện đóm sáng trưng, có cả bốt bảo vệ. Em mừng quá tạt luôn vào đấy, ngả ghế ra, hé kính xong đặt lưng xuống phát cũng ngủ như chết luôn!
Đang ngủ thì em nghe tiếng đập cửa xe rầm rầm, ngồi hẳn dậy em thấy có một bà chị ghé mặt sát cửa quát bảo sáng rồi, dậy mà đi đi cho người ta còn làm việc, em vâng dạ. Bà kia nói xong quay lưng đi thì em cũng bật cửa nhảy xuống, vừa lúi húi châm thuốc vừa định bụng đi xa xa tòe phát xong lượn!
Thế rồi em ngẩng lên và sững người luôn, cả 2 bên phải - trái vắng tanh vắng ngắt, đèn đóm sáng rõ nhưng tịnh không có một bóng người nào hết!
Em hơi hoảng nhưng vẫn nghĩ ơ cái con mẹ nó chứ, đường vắng thế này thì con bỏ mẹ nào vừa đập cửa đuổi mình đi? Mà rõ ràng nó vừa quay lưng đi mình đã xuống xe, châm xong điếu thuốc thì giỏi lắm nó đi được 5m chứ mấy...hay là MA?

Em ngẩng lên nhìn thì hóa ra đó chính là cổng nhà máy xi măng Thanh Ba, cái cổng phụ phải cách chỗ em đỗ xe đến 15m vẫn đóng im ỉm, trong bốt bảo vệ đèn tối um. Nghĩ một lúc em mới chắc mẩm thôi lại gặp ma mẹ nó rồi, tiếc là cái lúc nó ghé mặt vào cửa thì lại quay lưng về phía ánh đèn nên đếch nhìn rõ mặt. Em giơ tay xem giờ thì thấy mới có 1h sáng, tức là em mới nằm được tầm 15 phút...thực sự cũng hơi hoảng nhưng vẫn nghĩ cứng, thôi mày đuổi thì bố mày đi, bố éo dây với chúng mày!

Lên lại xe thấy hơi rượu bay sạch và đúng là em tỉnh hẳn, như chưa từng uống rượu. Ghế bên ông anh vẫn ngáy, em từ từ lùi xe rồi lượn, bụng bảo dạ phải lái thật cẩn thận chứ không chết dở với mấy con ma dọc đường cũng nên.
Em lái về không vấn đề gì hết, đóng một lèo về đúng đoạn \Vĩnh Tường - Vĩnh Phúc thì lại gặp phát dở hơi.
Vừa qua khỏi ngã ba Vĩnh Tường khoảng vài trăm mét, đúng đoạn cánh đồng thì bỗng từ đâu một trời sương mù đổ ụp xuống quanh xe em.
Lúc đó khoảng 2h sáng, trời tháng 9 vẫn nóng như rang mà lại sương mù dày đặc, kín mít. Làn sương đặc như sữa phủ kín đến nỗi em không còn nhìn thấy đường nữa, cố lắm mới thấy mờ mờ cái vạch đứt!
Không đi nổi nữa, cũng không thể tấp vào bởi có biết chỗ nào là lề đường đâu mà tấp? Em dừng xe ngay tại chỗ, bật Hazard xong nhảy xuống xem sao.
2h sáng, trời vẫn còn hơi nóng mà tổ sư nó lại có sương mù kiểu quái đản này mới lạ. Không có mùi khói, không phải khói...thé mà nó đặc như sữa, vùng này làm gì bao giờ có cái kiểu sương mù bất chợt thế này?
Em bước lò dò tìm vệ đường xong quay lên đánh xe tấp vào, tấp đại chứ cũng chịu chả biết mình đứng ở đâu...rồi ngồi thu lu trong xe, hoang mang tột độ. Nghĩ bụng éo gì hôm nay dở hơi thế, gặp toàn chuyện quái gở!
Khoảng 5 phút sau thì làn sương dần tan, bắt đầu nhìn thấy đường mờ mờ là em lượn luôn. Đi được tầm 200m thì đường sáng quắc như không có chuyện gì. Lúc này tò mò quá nên thay vì chạy cho nhanh, em lại dừng xe nhảy xuống nhìn quay lại. Xa xa là mấy ngọn đèn đường ở ngã 3 Vĩnh Tường sáng rõ trong đêm, làn sương mờ ảo kia biến mất như chưa từng đổ xuống vậy.
Nhìn lúc xong em lại lên xe, đi về bình thường không gặp chuyện gì cả.
 

duong donte

Xe tải
Biển số
OF-434271
Ngày cấp bằng
3/7/16
Số km
425
Động cơ
216,743 Mã lực
Nơi ở
linh đàm- hà nội
em chỉ tin là có linh hồn thôi.! có liên quan hay không thì e chưa phân biệt dc. có cụ mợ nào tẩy não cho em với.
 

Nora

Xe tăng
Biển số
OF-413722
Ngày cấp bằng
30/3/16
Số km
1,754
Động cơ
235,420 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Năm 2009 nghỉ hè e về quê, năm đó quê e cắt điện luân phiên, nóng quá mấy đứa trong xóm mang chiếu ra cổng chùa hóng gió, ngồi tận 1h thì tự nhiên có người mặc áo vàng chạy loạn cả cánh đồng ra tận bãi tha ma làng. Mấy đứa bọn em hoảng quá chạy thẳng vào chùa. Sau này sư thầy mới bảo e, người mặc áo vàng chạy ngoài đồng là a phù thuỷ trong làng, ra nghĩa trang bắt âm binh. Đang dụ âm binh về điện thì gặp bọn em, âm binh chạy mất...Các cụ có người nhà mất nhờ phù thuỷ khâm niệm cứ cẩn thận, ấm ớ thầy bắt người nhà mình làm âm binh lúc nào không biết
 

chuot08

Xe lăn
Biển số
OF-113030
Ngày cấp bằng
16/9/11
Số km
12,259
Động cơ
477,939 Mã lực
Đoạn nào tả ghê sợ quá nhờ các cụ nhắc giúp để em dắm mắt bỏ qua nhé! Nửa đêm ngoài này gió lạnh quá, ko đọc gì thì lại buồn!
 

đi hai cẳng

Xe buýt
Biển số
OF-144341
Ngày cấp bằng
2/6/12
Số km
789
Động cơ
369,272 Mã lực
Đọc thớt này e mới kể vụ này chính e chứng kín tận mắt: Hồi tháng 7 âm lịch đúng ngày rằm ,e đang thi công ở vinhome hạ long. bên Vincom thì mấy ngày này hay lập đàn tế chắc cụ nào làm xd với vin là biết,hôm 15 ấy e dành cả buổi để đứng xem các thầy làm lễ.
Sau cái ngày lập đàn khoảng 1,2 ngày thì có 1 anh công nhân bị bó thép rơi vào người chết ngay chỗ lập đàn tế luôn do cẩu tháp đứt dây.tất nhiên là do tai nạn thiết bị rồi nhưng nó xảy ra đúng chỗ lập đàn tế nên hỏi các cụ thông thái là có vấn đề gì tâm linh ở đây ko ạ?
 

Sleepwalker

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-116608
Ngày cấp bằng
13/10/11
Số km
2,776
Động cơ
405,841 Mã lực
Nơi ở
Quán Thịt Chó
Website
forhome.vn
em dự là cụ bọ cạp và cụ ngủ đi bộ nên off cafe rồi. Hai cụ có tuổi thơ ấn tượng cả.
Cụ bọ cạp hôm nào có thể lập 1 thớt chia sẻ về cách quên được ko ạ.
Cố nghĩ sang việc khác yhif nhiều cụ làm được nhueng xóa não thì đặc biệt.

Cụ sleep wallker văn viết trữ tình quá, em cứ miên man mãi cái vụ cô xã đàn đến 1h sáng í :)
Cụ miên man điều gì? Em đang đắp chăn rét run đây
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top