- Biển số
- OF-135199
- Ngày cấp bằng
- 20/3/12
- Số km
- 6,648
- Động cơ
- 429,400 Mã lực
- Nơi ở
- Trại tù VS nghĩa địa
Bỏ bom là ếch được đâu nhé anhChả biết nói gì nữa!
Có lẽ em sẽ nhờ Mod khóa thớt. Câu chuyện đi quá đà rồi. Các cụ/ mợ thông cảm.
Bỏ bom là ếch được đâu nhé anhChả biết nói gì nữa!
Có lẽ em sẽ nhờ Mod khóa thớt. Câu chuyện đi quá đà rồi. Các cụ/ mợ thông cảm.
Cái này do an toàn thôi cụ ơi. Chứ như em đi làm tháng cứ khởi công hơn chục cái lấy tiền đâu mà thắp hươngĐọc thớt này e mới kể vụ này chính e chứng kín tận mắt: Hồi tháng 7 âm lịch đúng ngày rằm ,e đang thi công ở vinhome hạ long. bên Vincom thì mấy ngày này hay lập đàn tế chắc cụ nào làm xd với vin là biết,hôm 15 ấy e dành cả buổi để đứng xem các thầy làm lễ.
Sau cái ngày lập đàn khoảng 1,2 ngày thì có 1 anh công nhân bị bó thép rơi vào người chết ngay chỗ lập đàn tế luôn do cẩu tháp đứt dây.tất nhiên là do tai nạn thiết bị rồi nhưng nó xảy ra đúng chỗ lập đàn tế nên hỏi các cụ thông thái là có vấn đề gì tâm linh ở đây ko ạ?
Cụ giải ngố cho nhà cháu Tánh Một là gì với ạ ?
Tánh Một em hiểu nôm na là chỉ có một đấng tối thượng duy nhất sinh ra tất cả. Mọi tôn giáo đều hướng tới đó, có phải vậy không cụ?Nói thật là với vài dòng giải thích thì thế nào Cụ cũng vặn vẹo cháu . Huống hồ những khái niệm này là tính chất cả cõi Trời Sắc Giới trải dài từ Sơ Thiền đến Tứ Thiền.
Em tranh thủ gõ được một ít, em xin phép dán thêm một đoạn của phần trước để các Cụ tiện theo mạch ạ
Nhớ lại đến đâu, em gõ đến đó, mong các Cụ bỏ quá cho em ạ
Cơm nước xong xuôi, mọi người lục tục đứng lên, chuẩn bị quay trở lại ủy ban. Bác gái cũng thu xếp mâm bát xuống dưới nhà rồi lên nhà trên cầm đèn tiễn khách. Ra đến sân, bỗng nhiên bác gái nắm vào cái balo em đeo trên lưng ( hồi đó em có thói quen đi đâu cũng khư khư đeo theo cái balo, trong khi mấy vị cùng nhóm thì hầu như vứt đồ lại trên xe), bảo em ở lại nhà bác ngủ đêm nay, sáng mai bác trai đèo ra..ngoài đó không có giường chiếu chăn ấm gì, nằm ở hội trường lạnh lắm, mấy ông kia thì còn có rượu, chứ cháu thì ở đây cho ấm
Em phần vì ngại lạ nhà, phần thì quen với buổi tối có điện rồi, lại để còn cắm sạc cho cái Nokia 8210 màu trắng sứ đã cạn pin vì chơi game trên xe từ chiều (sóng di động vào đây là mất sạch, vùng núi hồi ấy gần như không có sóng, cái điện thoại khi ấy chỉ là màn đơn sắc, tít tè với dăm cái game cơ bản cũng đã là cả niềm vui cuộc sống rồi …), nên cố gắng khéo từ chối, nói là phải ra cùng đoàn công tác để tối còn chuẩn bị tài liệu … Lại bác chủ nhà và hai cậu thanh niên thôn đưa nhóm em ra ủy ban.
Đến nơi, hai cậu thanh niên chào rồi quay xe về trước, còn bác cán bộ xã thì xủng xẻng chùm chìa khóa đi mở cửa, bật điện cho nhóm em.
Bác dẫn mọi người vào hội trường trên dãy nhà ngang, xắn tay cùng mấy anh em kê dọn lại chút ít bàn dài, ghế băng, tạo ra chỗ nằm tạm ổn cho mấy người qua đêm. Có tí men vào, hình như cánh đàn ông rất hào hứng thì phải, sếp thường ngày cạu cọ và nóng tính như lửa, thế mà bây giờ cũng tay chổi tay xẻng quét dọn đảm đang ..hì hì
Khi em cùng mọi người đang hối hả xách đồ từ xe vào, chạy băng qua khoảng sân thì thấy bác cán bộ đã mở cửa, bật đèn ở một phòng nhỏ dãy nhà dọc. Ít phút sau, bác lên hội trường, chào mọi người, dặn dò mấy ý đại loại như là đêm sương núi rất buốt, anh em dưới xuôi lên dễ ốm, khi ngủ thì đóng hết cửa lại, buộc chặt ( cửa sổ rệu rã, chẳng có đủ chốt hay móc nữa) rồi dẫn em ra ngoài hè, trước cửa hội trường, bác chỉ tay xuống dãy nhà dọc (bên tay phải, nhìn từ hội trường xuống), có phòng mà bác vừa mở cửa, bác nói đấy là phòng cho em, có giường, gối và khả dĩ ấm áp kín đáo hơn, em sẽ ngủ ở đó cho tiện.
Nói xong, bác ngoảnh vào chào mọi người trong hội trường một lần nữa, rồi mới hối hả dắt xe, nổ máy. Ánh đèn pha cùng tiếng xe máy mờ dần rồi tắt hẳn. Em vẫn đứng trước cửa hội trường, bây giờ mới chú ý nhìn xung quanh…
Mặc dù là có điện, nhưng đường điện kéo đến ủy ban là hết, tức là điện cuối nguồn, lúc này ánh sáng của bọn em là từ mấy bóng đèn tròn vàng nhợt nhạt trong hội trường, một bóng đèn trước thềm chỗ em đang đứng và ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ mở hé của cái phòng nhỏ dành cho em ở nhà dọc
Ánh đèn vàng quạch cố gắng rướn mình trong làn mưa cũng chỉ bám ra, rơi rớt được đến già nửa cái sân xi măng, gã Prado lầm lì nằm cạnh cổng cũng chỉ ánh lên đôi đường nét yếu ớt trong ánh đèn vọng đến.
Phía sau lưng em, trong hội trường đã thấy tiếng cười nói ồn ã, không cần quay vào, em cũng biết 4 thầy trò đã lại an vị 4 góc với bộ bài trên tay, can rượu xách từ xe xuống chăm chỉ ngồi cạnh phục vụ…
Mùi thuốc lá thơm thơm ngai ngái bay ra, em vốn không thích mùi thuốc, đặc biệt là khi hút trên xe, nó ám hết vào quần áo, vào tóc … nhưng tự nhiên lúc đó thấy cái mùi khét khét ấy sao ấm áp lạ lùng
Gió càng muộn càng rét … Nhìn ra xa chỉ thấy núi đen sẫm ẩn hiện trên nền trời vừa tối vừa mờ mịt trong mưa phùn
Lúc đó khoảng 9h tối …
Em đứng trước cửa hội trường, trên cái hè xi măng loang lổ, sần sùi cũ kỹ, ướt sẫm nước mưa phùn …. Cố hết sức nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy một màn đêm đặc quánh, ánh đèn vàng quạch hắt lên hòa với màn mưa …như một bức mành màu vàng nhạt, lấp lánh li ti ….
Mưa càng ngày càng dày hạt, hạt mưa không to, nó chỉ như hạt bụi, nhưng màn mưa thì không còn là bức mành óng ánh nữa, mà nó như cái vỏ chăn ướt sũng khổng lồ chụp lên không gian lạnh giá
Gió núi đêm sương lùa đến …sờ lên má….rùng mình
- Hà ơi, mi vào trong ni không cảm, ngoài nớ rét dữ tề
Tiếng gọi ồm ồm của Sếp làm em rơi trở về thực tại
Bước vào trong, mấy cái bàn dài đã được kê sát lại với nhau như một cái bục sân khấu nhỏ, ước chừng hai cái chiếu đôi. Trên đó là 4 thầy trò ngất nghểu với bộ bài trên tay, cả già lẫn trẻ ông nào ông nấy miệng mím chặt giữ cho mẩu thuốc gắn vào kẽ môi, tay xòe quạt, mắt lim dim ngắm bài qua làn khói thuốc ….
Khói quyện chặt, sóng sánh dưới ánh đèn vàng
Nhóm của em có 5 người, 1 sếp trưởng nhóm lúc đó ngoại tứ tuần, là cựu chiến binh đánh biên giới phía Bắc, tính nóng như lửa nhưng kinh nghiệm, phong sương, từng trải, tạm gọi là Sếp T. Một anh ngoại ngữ ra trường năm 98, đi làm được 5 năm, tạm gọi là anh Q, một cậu hơn em một tuổi, Kinh tế quốc dân, đi làm trước em 8 tháng, tạm gọi là anh P, 1 bác tài xế ( thực ra, bác tài và xe là của Dự án, nhưng suốt đợt rong ruổi gần năm trời khắp vùng Tây-Đông Bắc bộ, nhóm em chỉ đi cùng với bác tài và gã Prado lầm lì này nên em cứ nhận bác ấy là người của nhóm), bác tài già ngoài 50 tuổi, trước khi về lái cho dự án là lái xe than ở vùng Uông Bí, Quảng Ninh suốt mười mấy năm sau khi phục viên từ đoàn lái xe Trường Sơn, tạm gọi là bác Đ.
Thấy em tần ngần đứng ở cửa, mũi chun chun lại vì khói thuốc, Sếp T cười phà, lấy tay dụi dụi mẩu thuốc cháy dở:
- Mi vô trong này mà ngồi, ngoài nớ rét lắm, đêm sương xuống, không quen là cảm đó hè
Thấy sếp dụi thuốc, 2 anh Q, P cũng dụi theo, bác Đ còn tiếc rẻ, rít 1 hơi thật sâu, điếu thuốc lóe lên sáng rực trước khi bị bác búng cầu vồng qua cửa ra ngoài hiên ướt, tắt ngúm
Em bỏ balo, lại gần 1 cái bàn lẻ đang để cạnh tường, leo lên trên cái mặt bàn, ngồi co ro ….rồi lôi cái điện thoại 8210 ra nghịch trò snake
Bốn thày trò lại cặm cụi đánh bài, cái can nhựa đều đặn nghiêng ra cái bát lấy từ nhà bác cán bộ lúc ăn cơm …. Chỉ mươi phút sau, lại 4 cái ống khói xả đều như cũ
Rét …
Cái rét nó đến kéo theo cơn buồn ngủ ….
Em nhìn qua cửa ra ngoài hiên, bờ hiên chạy xuống dãy nhà dưới nơi có cái phòng dành riêng cho em – mà theo lời của bác cán bộ xã – là có giường, chăn tốt hơn – đang chìm trong màn mưa, một cơn rùng mình thoáng qua ….
Có một điều gì đó mơ hồ …. Em không muốn xuống đó …. Em không muốn rời khỏi cái hội trường đặc quánh khói thuốc này
- Hà mệt thì ngủ trước đi – Lại giọng sếp T ồm ồm
Em vâng một tiếng, đứng xuống đất, xách balo lên, tần ngần nhìn ra cửa
- Sợ ngủ 1 mình hả em? Giọng lanh lảnh của P
- Thôi đừng xuống đó, nằm 1 mình ma núi nó vồ đấy – Anh Q hùa theo
- Mi lên trên này nằm rồi tí thằng Q nó ủ cho – Sếp T cười ha hả
- Thôi, sợ rồi thì lên đây, không thì tao xuống mở cửa ô tô cho mày với Q lên đó cho ấm, Q nhá ….
Cả 4 thầy trò cười hể hả
Tai em nóng bừng
Sợ gì chứ
Máu tự ái tuổi 20 nổi lên, em ngoái lại cười cười, ý nói là cứ kệ em, em xuống ngủ một mình càng êm càng ấm ….
Nói rồi em khoác balo lên, mặm môi, bước ra hiên, xuôi xuống dãy nhà dưới
Phía sau lưng rộ lên tiếng cười, rồi tiếng nói … đại loại là chỉ tí nữa lại chả chạy lên trên này cho mà xem …
Rồi xem ….Còn lâu nhé
Em bước nhanh xuống cái hè dọc, màn mưa dát ngang người, lạnh buốt
Chừng chục bước chân, em đã đứng trước cửa buồng mà bác cán bộ mở cho em, cánh cửa gỗ cũ kỹ, cũng chẳng còn rõ nguyên thủy nó màu sơn gì, bây giờ chỉ còn là màu gỗ cũ loang lổ, đọng lại đôi vệt sơn nâu không ra nâu, xanh chẳng ra xanh ….
Cửa mở hé …ánh đèn hắt ra vàng ệch
Hít một hơi dài, em mở cửa bước vào
Phòng rộng chừng 12m2, bên cạnh cái cửa ra vào cũ kỹ mà em vừa đẩy vào, là 1 khuôn cửa sổ, cũng cũ kỹ tương đồng, song cửa bằng gỗ, hai cánh cửa được buộc lại bằng dây, nhưng không kín, gió lạnh vẫn lùa vào. Từ bên ngoài hiên nhìn vào, thì cửa ra vào bên tay phải, cửa sổ bên tay trái
Ngay dưới cái bệ cửa sổ, là 1 cái bàn làm việc bằng gỗ và một cái ghế tựa gỗ cứng cùng màu nước thời gian
Em bước hẳn vào phòng
Lùi vào phía trong, sau cái ghế tựa khoảng 3 bước chân, khoảng giữa phòng, là 1 cái ri đô được treo vào 1 sợi dây chăng ngang phòng lên cách trần nhà khoảng 30 phân. Nói là ri đô, thực ra là 1 tấm vải màu cháo lòng, chắc trước đây là nó màu trắng. Cái ri đô được kéo sát vào tường, nên chỉ còn khoảng 20-30 phân. Ngay sau cái ri đô là 1 cái giường đơn, đặt dọc sát tường bên trái.
Cái giường sắt cũ kỹ, sơn men bong tróc từng mảng, màu gỉ nghoen ngoét bám đầy từ chân lên đến các gọng sắt xung quanh, vài chiếc lò xo còn dính lại, tả tơi, đen đúa
Phía tường bên phải, đối diện với cái giường, là 1 cái tủ gỗ kính, có 2 cánh. Cái tủ có vẻ mới hơn bộ bàn ghế làm việc, mới hơn cái giường và cánh cửa vì vẫn còn nhìn ra được khá nhiều mảng màu sơn màu trắng, mặc dù màu trắng đó cũng đục ngàu theo thời gian…bám vào trên phiến kính của cánh cửa tủ là 1 hình chữ thập đỏ nhợt nhạt
Chính giữa mảng tường phía chân giường lại là 1 khuôn cửa sổ cũ kỹ, một cánh còn he hé
Đây là phòng y tế đây
Bước lại gần cái giường, trên giường đã có 1 cái gối và 1 cái chăn đơn gấp ngay ngắn, chắc là của bác cán bộ chuẩn bị cho em đây
Ngồi nhẹ xuống giường, trút cái balo xuống cuối giường …. Chợt thấy như ánh sáng hơi động …
Em ngước nhìn lên
Trần nhà cũ kỹ, giữa phòng là 1 bóng đèn cũ, chao đèn như 1 cái nón nhỏ bằng sắt tráng men, nước men đã xỉn màu làm cho ánh đèn đã yếu lại càng thêm vàng vọt
Bóng đèn lắc lư …ánh sáng dao động
Chắc là tại gió
Em đứng dậy, bước lại cái cửa sổ phía chân giường, cố gắng đóng hai cánh lại cho thật kín nhưng không được, hai cánh cửa ướt lạnh trơn nhẫy cứ vênh lên. Cửa sổ phía trước còn có sợi dây để buộc, còn cửa sổ này thì dây còn chẳng có
Kệ vậy
Em quay lại giường …. Cả một ngày mệt mỏi ùa đến …trút bỏ đôi giày, em kê cái balo lên đầu giường rồi nằm gối lên đó…
Không hiểu sao, em bỗng nhiên không muốn dùng đến cái gối và tấm chăn để sẵn kia
Kéo cao cổ áo khoác, trùm mũ lên đầu, em gối lên cái balo, mắt nhìn lên trần nhà …
Cơn buồn ngủ ập tới, mắt díu dần …em bấm điện thoại lên xem …
Lúc đó là 10h đêm ….
Mình ko phải là gái, đi tuyến ấy không phải lần đầu. Tài xế thì chuyên lái xe Tây Bắc. Nói chung trong suốt mấy năm đi lại chỉ gặp đúng 1 lần ấy. Hiện tượng ấy là gì thì cũng chịu.Bịt mắt cái j, đi ngờ ngợ đường là rất bình thường, chị em phụ nữ khả năng nhớ đường cũng kô tốt.
Còn sương mù cũng vậy nốt cụ ạ, có lần đi đến gần mộc châu, sương mù đặc luôn dù mới 4 5h chiều lại mưa nhỏ, nhìn kô thấy 5m ạ. Lúc đó cảm giác bồng bệnh hư thực cũng dễ xảy ra.
Em góp tiếp chuyện ma. Em mệnh vững và hình như cũng có người nhà che đỡ nên bao nhiêu lần đi nước trong nước ngoài (đa số là đi một mình) đều xuôi chèo mát mái. Em mới gặp 3-4 khách sạn có "vấn đề", nhưng mọi chuyện chỉ dừng ở cảm giác gai gai người, một số tiếng động hay dấu hiệu nhỏ, và giấc ngủ không ngon, em cứ tìm cách lý giải logic hoặc đổ tại tình trạng sức khoẻ của em lúc đó rồi bỏ qua cho đỡ mệt đầu. Nhưng trong lúc khan hiếm chuyện ma thì em liệt kê các khách sạn đó để các cụ có dịp thì kiểm chứng:
1. Khách sạn Công đoàn ở thị trấn Nông trường Mộc Châu
Những biểu hiện "lạ":
- Suốt đêm có tiếng ồn như có người kê đồ gỗ ở tầng trên vọng xuống dù khách sạn vắng teo và tầng trên không có ai ở (em đi dịp sát Tết)
- Cửa nẻo đóng kín cả, 1 bóng đèn vẫn bật, em nhắm mắt nhưng chưa ngủ say mà mới hơi thiếp đi, bỗng thấy cảm giác ánh sáng thay đổi, kiểu như có bóng ai đó đi qua che mất đèn, em mở mắt ra thì không thấy ai (hai đứa bạn em nằm giường bên đã ngáy rồi)
- Em ngủ không ngon, so sánh với đêm hôm trước ngủ nhà sàn ở Mai Châu và đêm hôm sau ngủ nhà nghỉ ở Thanh Sơn thì chất lượng giấc ngủ hôm ở ks CĐ kém nhất
2. Khách sạn Agora ở Bukit Bintang, Kuala Lumpur
Những biểu hiện "lạ":
- Điều hoà cũ và yếu nhưng phòng lại lạnh đến mức em phải đắp cả chăn cả phủ giường cả khăn tắm
- Vòi nước phòng tắm chảy lúc yếu lúc rất yếu chả theo quy trình nào
- Chất lượng giấc ngủ không tốt (trong khi hôm trước em ngủ khách sạn ở khu người Hoa hay ở nhà dân homestay thì ok)
3. Green Mark Hotel ở Sendai, Nhật (thành phố này thuộc vùng bị động đất sóng thần 2011, em đi năm 2014 thì thấy họ đang tái thiết, đường sá vẫn có chỗ quây chặn)
Những biểu hiện "lạ":
- Suốt đêm có tiếng "người" cười nói râm ran dù hành lang trống trơn và các phòng đều có vẻ không còn người thức
- Đèn hành lang đêm nháy như kiểu bóng compact lỗi, đến sáng đèn vẫn bật thì lại chả thấy nháy (chắc khuya có cô Tấm đi thay bóng)
- Tường phòng tắm rõ ràng đã lau chùi sạch nhưng vẫn có các đốm nâu như vết máu khô (một cảm giác rất CSI, nhất là khi ta đang ngồi trong bồn tắm che rèm)
- Tất nhiên, em lại ngủ chập chờn và thấy đuối khi thức dậy vào sáng hôm sau
4. Berjaya Times Square ở Kuala Lumpur
Thực ra thì em không nhớ về hiện tượng "lạ" nào rõ rệt khi ở ks này, vì chuyến đó em đi công tác, lịch trình sắp xếp căng quá nên không có sức mà để ý lung tung. Nhưng cả đoàn em đợt đó đều cư xử với nhau theo kiểu rất kỳ quặc, người thì đơ đơ lú lú, người thì nóng nảy ngang ngang, nói chung ai cũng ức chế và gây ức chế cho người khác, công việc cũng lủng củng, và em có cảm tưởng chỉ ở thêm 1 ngày là phát sinh án mạng. Thế nên khách sạn này lại gây ám ảnh nhất cho em. Sau chuyến đó, em còn ghét luôn bọn Mã. Đến năm trước Malaysia Airlines liên tục mất 2 cái máy bay, em càng thấy Mã như bị ám.
Thực sự là đọc gần 2 trang A4 cuả mợ mà chưa thấy cái giề cả, nhõn tả cảnh với đồ vật. Vol 1 làm 1 chap....nghỉ....Vol 2 làm 1 chap...nghỉ...Theo cháu mợ nên đợi Vol 3 làm chap nữa cho hết phần mở bài....ặc...ăc...Em tranh thủ gõ được một ít, em xin phép dán thêm một đoạn của phần trước để các Cụ tiện theo mạch ạ
Nhớ lại đến đâu, em gõ đến đó, mong các Cụ bỏ quá cho em ạ
Cơm nước xong xuôi, mọi người lục tục đứng lên, chuẩn bị quay trở lại ủy ban. Bác gái cũng thu xếp mâm bát xuống dưới nhà rồi lên nhà trên cầm đèn tiễn khách. Ra đến sân, bỗng nhiên bác gái nắm vào cái balo em đeo trên lưng ( hồi đó em có thói quen đi đâu cũng khư khư đeo theo cái balo, trong khi mấy vị cùng nhóm thì hầu như vứt đồ lại trên xe), bảo em ở lại nhà bác ngủ đêm nay, sáng mai bác trai đèo ra..ngoài đó không có giường chiếu chăn ấm gì, nằm ở hội trường lạnh lắm, mấy ông kia thì còn có rượu, chứ cháu thì ở đây cho ấm
Em phần vì ngại lạ nhà, phần thì quen với buổi tối có điện rồi, lại để còn cắm sạc cho cái Nokia 8210 màu trắng sứ đã cạn pin vì chơi game trên xe từ chiều (sóng di động vào đây là mất sạch, vùng núi hồi ấy gần như không có sóng, cái điện thoại khi ấy chỉ là màn đơn sắc, tít tè với dăm cái game cơ bản cũng đã là cả niềm vui cuộc sống rồi …), nên cố gắng khéo từ chối, nói là phải ra cùng đoàn công tác để tối còn chuẩn bị tài liệu … Lại bác chủ nhà và hai cậu thanh niên thôn đưa nhóm em ra ủy ban.
Đến nơi, hai cậu thanh niên chào rồi quay xe về trước, còn bác cán bộ xã thì xủng xẻng chùm chìa khóa đi mở cửa, bật điện cho nhóm em.
Bác dẫn mọi người vào hội trường trên dãy nhà ngang, xắn tay cùng mấy anh em kê dọn lại chút ít bàn dài, ghế băng, tạo ra chỗ nằm tạm ổn cho mấy người qua đêm. Có tí men vào, hình như cánh đàn ông rất hào hứng thì phải, sếp thường ngày cạu cọ và nóng tính như lửa, thế mà bây giờ cũng tay chổi tay xẻng quét dọn đảm đang ..hì hì
Khi em cùng mọi người đang hối hả xách đồ từ xe vào, chạy băng qua khoảng sân thì thấy bác cán bộ đã mở cửa, bật đèn ở một phòng nhỏ dãy nhà dọc. Ít phút sau, bác lên hội trường, chào mọi người, dặn dò mấy ý đại loại như là đêm sương núi rất buốt, anh em dưới xuôi lên dễ ốm, khi ngủ thì đóng hết cửa lại, buộc chặt ( cửa sổ rệu rã, chẳng có đủ chốt hay móc nữa) rồi dẫn em ra ngoài hè, trước cửa hội trường, bác chỉ tay xuống dãy nhà dọc (bên tay phải, nhìn từ hội trường xuống), có phòng mà bác vừa mở cửa, bác nói đấy là phòng cho em, có giường, gối và khả dĩ ấm áp kín đáo hơn, em sẽ ngủ ở đó cho tiện.
Nói xong, bác ngoảnh vào chào mọi người trong hội trường một lần nữa, rồi mới hối hả dắt xe, nổ máy. Ánh đèn pha cùng tiếng xe máy mờ dần rồi tắt hẳn. Em vẫn đứng trước cửa hội trường, bây giờ mới chú ý nhìn xung quanh…
Mặc dù là có điện, nhưng đường điện kéo đến ủy ban là hết, tức là điện cuối nguồn, lúc này ánh sáng của bọn em là từ mấy bóng đèn tròn vàng nhợt nhạt trong hội trường, một bóng đèn trước thềm chỗ em đang đứng và ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ mở hé của cái phòng nhỏ dành cho em ở nhà dọc
Ánh đèn vàng quạch cố gắng rướn mình trong làn mưa cũng chỉ bám ra, rơi rớt được đến già nửa cái sân xi măng, gã Prado lầm lì nằm cạnh cổng cũng chỉ ánh lên đôi đường nét yếu ớt trong ánh đèn vọng đến.
Phía sau lưng em, trong hội trường đã thấy tiếng cười nói ồn ã, không cần quay vào, em cũng biết 4 thầy trò đã lại an vị 4 góc với bộ bài trên tay, can rượu xách từ xe xuống chăm chỉ ngồi cạnh phục vụ…
Mùi thuốc lá thơm thơm ngai ngái bay ra, em vốn không thích mùi thuốc, đặc biệt là khi hút trên xe, nó ám hết vào quần áo, vào tóc … nhưng tự nhiên lúc đó thấy cái mùi khét khét ấy sao ấm áp lạ lùng
Gió càng muộn càng rét … Nhìn ra xa chỉ thấy núi đen sẫm ẩn hiện trên nền trời vừa tối vừa mờ mịt trong mưa phùn
Lúc đó khoảng 9h tối …
Em đứng trước cửa hội trường, trên cái hè xi măng loang lổ, sần sùi cũ kỹ, ướt sẫm nước mưa phùn …. Cố hết sức nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy một màn đêm đặc quánh, ánh đèn vàng quạch hắt lên hòa với màn mưa …như một bức mành màu vàng nhạt, lấp lánh li ti ….
Mưa càng ngày càng dày hạt, hạt mưa không to, nó chỉ như hạt bụi, nhưng màn mưa thì không còn là bức mành óng ánh nữa, mà nó như cái vỏ chăn ướt sũng khổng lồ chụp lên không gian lạnh giá
Gió núi đêm sương lùa đến …sờ lên má….rùng mình
- Hà ơi, mi vào trong ni không cảm, ngoài nớ rét dữ tề
Tiếng gọi ồm ồm của Sếp làm em rơi trở về thực tại
Bước vào trong, mấy cái bàn dài đã được kê sát lại với nhau như một cái bục sân khấu nhỏ, ước chừng hai cái chiếu đôi. Trên đó là 4 thầy trò ngất nghểu với bộ bài trên tay, cả già lẫn trẻ ông nào ông nấy miệng mím chặt giữ cho mẩu thuốc gắn vào kẽ môi, tay xòe quạt, mắt lim dim ngắm bài qua làn khói thuốc ….
Khói quyện chặt, sóng sánh dưới ánh đèn vàng
Nhóm của em có 5 người, 1 sếp trưởng nhóm lúc đó ngoại tứ tuần, là cựu chiến binh đánh biên giới phía Bắc, tính nóng như lửa nhưng kinh nghiệm, phong sương, từng trải, tạm gọi là Sếp T. Một anh ngoại ngữ ra trường năm 98, đi làm được 5 năm, tạm gọi là anh Q, một cậu hơn em một tuổi, Kinh tế quốc dân, đi làm trước em 8 tháng, tạm gọi là anh P, 1 bác tài xế ( thực ra, bác tài và xe là của Dự án, nhưng suốt đợt rong ruổi gần năm trời khắp vùng Tây-Đông Bắc bộ, nhóm em chỉ đi cùng với bác tài và gã Prado lầm lì này nên em cứ nhận bác ấy là người của nhóm), bác tài già ngoài 50 tuổi, trước khi về lái cho dự án là lái xe than ở vùng Uông Bí, Quảng Ninh suốt mười mấy năm sau khi phục viên từ đoàn lái xe Trường Sơn, tạm gọi là bác Đ.
Thấy em tần ngần đứng ở cửa, mũi chun chun lại vì khói thuốc, Sếp T cười phà, lấy tay dụi dụi mẩu thuốc cháy dở:
- Mi vô trong này mà ngồi, ngoài nớ rét lắm, đêm sương xuống, không quen là cảm đó hè
Thấy sếp dụi thuốc, 2 anh Q, P cũng dụi theo, bác Đ còn tiếc rẻ, rít 1 hơi thật sâu, điếu thuốc lóe lên sáng rực trước khi bị bác búng cầu vồng qua cửa ra ngoài hiên ướt, tắt ngúm
Em bỏ balo, lại gần 1 cái bàn lẻ đang để cạnh tường, leo lên trên cái mặt bàn, ngồi co ro ….rồi lôi cái điện thoại 8210 ra nghịch trò snake
Bốn thày trò lại cặm cụi đánh bài, cái can nhựa đều đặn nghiêng ra cái bát lấy từ nhà bác cán bộ lúc ăn cơm …. Chỉ mươi phút sau, lại 4 cái ống khói xả đều như cũ
Rét …
Cái rét nó đến kéo theo cơn buồn ngủ ….
Em nhìn qua cửa ra ngoài hiên, bờ hiên chạy xuống dãy nhà dưới nơi có cái phòng dành riêng cho em – mà theo lời của bác cán bộ xã – là có giường, chăn tốt hơn – đang chìm trong màn mưa, một cơn rùng mình thoáng qua ….
Có một điều gì đó mơ hồ …. Em không muốn xuống đó …. Em không muốn rời khỏi cái hội trường đặc quánh khói thuốc này
- Hà mệt thì ngủ trước đi – Lại giọng sếp T ồm ồm
Em vâng một tiếng, đứng xuống đất, xách balo lên, tần ngần nhìn ra cửa
- Sợ ngủ 1 mình hả em? Giọng lanh lảnh của P
- Thôi đừng xuống đó, nằm 1 mình ma núi nó vồ đấy – Anh Q hùa theo
- Mi lên trên này nằm rồi tí thằng Q nó ủ cho – Sếp T cười ha hả
- Thôi, sợ rồi thì lên đây, không thì tao xuống mở cửa ô tô cho mày với Q lên đó cho ấm, Q nhá ….
Cả 4 thầy trò cười hể hả
Tai em nóng bừng
Sợ gì chứ
Máu tự ái tuổi 20 nổi lên, em ngoái lại cười cười, ý nói là cứ kệ em, em xuống ngủ một mình càng êm càng ấm ….
Nói rồi em khoác balo lên, mặm môi, bước ra hiên, xuôi xuống dãy nhà dưới
Phía sau lưng rộ lên tiếng cười, rồi tiếng nói … đại loại là chỉ tí nữa lại chả chạy lên trên này cho mà xem …
Rồi xem ….Còn lâu nhé
Em bước nhanh xuống cái hè dọc, màn mưa dát ngang người, lạnh buốt
Chừng chục bước chân, em đã đứng trước cửa buồng mà bác cán bộ mở cho em, cánh cửa gỗ cũ kỹ, cũng chẳng còn rõ nguyên thủy nó màu sơn gì, bây giờ chỉ còn là màu gỗ cũ loang lổ, đọng lại đôi vệt sơn nâu không ra nâu, xanh chẳng ra xanh ….
Cửa mở hé …ánh đèn hắt ra vàng ệch
Hít một hơi dài, em mở cửa bước vào
Phòng rộng chừng 12m2, bên cạnh cái cửa ra vào cũ kỹ mà em vừa đẩy vào, là 1 khuôn cửa sổ, cũng cũ kỹ tương đồng, song cửa bằng gỗ, hai cánh cửa được buộc lại bằng dây, nhưng không kín, gió lạnh vẫn lùa vào. Từ bên ngoài hiên nhìn vào, thì cửa ra vào bên tay phải, cửa sổ bên tay trái
Ngay dưới cái bệ cửa sổ, là 1 cái bàn làm việc bằng gỗ và một cái ghế tựa gỗ cứng cùng màu nước thời gian
Em bước hẳn vào phòng
Lùi vào phía trong, sau cái ghế tựa khoảng 3 bước chân, khoảng giữa phòng, là 1 cái ri đô được treo vào 1 sợi dây chăng ngang phòng lên cách trần nhà khoảng 30 phân. Nói là ri đô, thực ra là 1 tấm vải màu cháo lòng, chắc trước đây là nó màu trắng. Cái ri đô được kéo sát vào tường, nên chỉ còn khoảng 20-30 phân. Ngay sau cái ri đô là 1 cái giường đơn, đặt dọc sát tường bên trái.
Cái giường sắt cũ kỹ, sơn men bong tróc từng mảng, màu gỉ nghoen ngoét bám đầy từ chân lên đến các gọng sắt xung quanh, vài chiếc lò xo còn dính lại, tả tơi, đen đúa
Phía tường bên phải, đối diện với cái giường, là 1 cái tủ gỗ kính, có 2 cánh. Cái tủ có vẻ mới hơn bộ bàn ghế làm việc, mới hơn cái giường và cánh cửa vì vẫn còn nhìn ra được khá nhiều mảng màu sơn màu trắng, mặc dù màu trắng đó cũng đục ngàu theo thời gian…bám vào trên phiến kính của cánh cửa tủ là 1 hình chữ thập đỏ nhợt nhạt
Chính giữa mảng tường phía chân giường lại là 1 khuôn cửa sổ cũ kỹ, một cánh còn he hé
Đây là phòng y tế đây
Bước lại gần cái giường, trên giường đã có 1 cái gối và 1 cái chăn đơn gấp ngay ngắn, chắc là của bác cán bộ chuẩn bị cho em đây
Ngồi nhẹ xuống giường, trút cái balo xuống cuối giường …. Chợt thấy như ánh sáng hơi động …
Em ngước nhìn lên
Trần nhà cũ kỹ, giữa phòng là 1 bóng đèn cũ, chao đèn như 1 cái nón nhỏ bằng sắt tráng men, nước men đã xỉn màu làm cho ánh đèn đã yếu lại càng thêm vàng vọt
Bóng đèn lắc lư …ánh sáng dao động
Chắc là tại gió
Em đứng dậy, bước lại cái cửa sổ phía chân giường, cố gắng đóng hai cánh lại cho thật kín nhưng không được, hai cánh cửa ướt lạnh trơn nhẫy cứ vênh lên. Cửa sổ phía trước còn có sợi dây để buộc, còn cửa sổ này thì dây còn chẳng có
Kệ vậy
Em quay lại giường …. Cả một ngày mệt mỏi ùa đến …trút bỏ đôi giày, em kê cái balo lên đầu giường rồi nằm gối lên đó…
Không hiểu sao, em bỗng nhiên không muốn dùng đến cái gối và tấm chăn để sẵn kia
Kéo cao cổ áo khoác, trùm mũ lên đầu, em gối lên cái balo, mắt nhìn lên trần nhà …
Cơn buồn ngủ ập tới, mắt díu dần …em bấm điện thoại lên xem …
Lúc đó là 10h đêm ….
Thực sự là đọc gần 2 trang A4 cuả mợ mà chưa thấy cái giề cả, nhõn tả cảnh với đồ vật. Vol 1 làm 1 chap....nghỉ....Vol 2 làm 1 chap...nghỉ...Theo cháu mợ nên đợi Vol 3 làm chap nữa cho hết phần mở bài....ặc...ăc...
Phong cách đậm đà nhân văn theo phong tục "Cô dâu 8 tuổi"Truyện mợ văn vở và dài quá, em đọc kô quen, em vodka mợ rồi ạ.
E nghĩ chắc là có. Hồi còn bé trong khu e có các anh lớn hơn chơi ma lon ma chén, hỏi chuyện thì nó cứ quay rầm lung tung xèng cả. Sau người lớn bảo là chúng mày gọi ma chó ma mèo về thì nó chẳng trả lời lung tung. Thì con chó con mèo cũng có cảm xúc, linh hồn mà cụ. Mà trong thớt này cụ có đọc chuyện của 1 mợ nào đó e quên tên kể về linh hồn của 1 bạn mèo trắng mợ ấy nuôi từng về chơi với mợ ấy đấy thôi ạ.Cụ ơi thế mèo chết đi có thành ma ko cụ
Cụ là thằng chuyên spam cc các kiểu đúng k .cụ liệu với eNhận đống mail, cứ tưởng Cô Hường về
Cho thuỳ link nuôn đi cụBên VOZ có thớt vợ yểm 6 cây đinh trong phòng ngủ chồng (2 vc đã li thân ...) 2 tháng sau anh chồng mất. Câu chuyện đc kể bởi con của 2 vc đó, đang sống chung nhà. Có hình đầy đủ luôn.
Kinh wa thôi. Mịa lấy v/c bây giờ nguy hiểm vcdBên VOZ có thớt vợ yểm 6 cây đinh trong phòng ngủ chồng (2 vc đã li thân ...) 2 tháng sau anh chồng mất. Câu chuyện đc kể bởi con của 2 vc đó, đang sống chung nhà.
Có hình đầy đủ luôn.
Em không hiểu Kụ định nói gì???Cụ là thằng chuyên spam cc các kiểu đúng k .cụ liệu với e
Về mà thấy con gấu nó kỳ cạch sửa giường là cứ táng bủ mệ nó cái đã cho yên tâm cụ nhềKinh wa thôi. Mịa lấy v/c bây giờ nguy hiểm vcd