Này thì cô Hường nữa này ...
-------------------------------------
Hai hình nộm quan ôn xong việc cũng xụi lơ, nằm quay đơ dưới chân cột, đàn tràng quay mặt hướng Nam, cái hướng con quỷ lướt đi là hướng Bắc, mấy lá phù dán trên cọc tre có thể khốn được đám quỷ trâu, quỷ ngựa ma lực yếu kém chứ khốn làm sao được nó. Tưởng thoát đến nơi ai dè đúng đến sát chân rào rồi bỗng dưng máu chó phân gà ở đâu phun ra tạo 1 màn sương đỏ ô uế tỏa mùi tanh lợm giọng trùm kín lên bóng trắng mờ. Nó lăn lộn trong đám sương ấy nghiến răng ken két căm hờn: … thì ra… mày giỏi … đốt đèn dầu thơm che cái thứ này … hừ … hừ …. hừ …. tưởng khốn được ta sao. Cụ Tự lúc này vẻ như đã không còn thần lực của Chung Quỳ nữa chầm chậm vung kiếm bước tới: sử được quan ôn như thế, mày đã cướp mạng bao nhiêu người rồi? Từ trong đám sương màu đỏ tanh mùi máu có cái giọng eo éo vang lên: Chung Quỳ, Độc Cước thật tao còn phải tránh chứ pháp lực của mày thì mời được bao phần? Cái tiếng này tuy là eo éo âm u na ná tiếng cô Hường, nhưng nó lạnh băng gấp mấy, lại có mùi sát khí ghê rợn bội phần.
Cụ Tự rùng mình lẩm bẩm: vẫn biết mày theo về dưới xuôi đã lâu, nhưng ta còn chưa truy mày ẩn chỗ nào, nay đã giáp mặt, sao còn không hiện hình một lần quyết chiến. Bản chức lập đàn tràng nơi đây, bằng sắc có đủ, chư thiên chứng giám, nội nhật đêm nay ta sẽ liều chết diệt ngươi. Hé hé hé … tiếng cười ghê rợn vừa dứt thì trong đám sương hồng ấy phóng ra đứa trẻ con màu đỏ hỏn, nó trần truồng khoanh tay nhe hàm răng trắng ởn đứng đối diện cụ già. Bản tọa thành tinh đã mấy trăm năm, uống biết bao nhiêu là tinh huyết, ăn vô số kể phách hồn, lần này vâng mệnh tôn chủ về bắt đứa con gái này, thấy nơi đây còn chưa có chủ mới tính thu thêm bộ hạ, nhãi nhép như mày lập đàn trừ yêu khiến ta phải xuất đầu lộ diện, không nhai nuốt được mày đêm nay cho hả giận ta thề không quay trở về. Mày là giống yêu nghiệt miền rừng, đã theo về giết người ta thì chớ, lại còn tỏa hồn, khốn phách bắt nó phải làm việc ác cho mày, tội mày tày đình như thế không tha được, xem kiếm ta đây. Cụ Tự rùng mình 1 cái rồi trợn mắt nhảy lò cò như người bị cụt 1 chân tay kiếm tay bùa tiến về phía đứa trẻ con trước mặt, miệng hô lớn”Độc Cước hiện thân”. Thằng bé thấy vậy chỉ nhếch mép ngoan độc: mày cầu được mấy phần thần lực của nó, nhìn tao đây. Nói rồi chưa kịp để cụ ném bùa vung kiếm thoắt cái nó đã đứng đỉnh ngọn sào, từ trên cao nó cầm cái chùy bằng xương người đen sì nhằm hướng Độc Cước nhảy đến giã luôn 1 cái, cụ Tự ngã ngồi phệt xuống đất, kiếm bùa lăn lóc, tóc tai rũ rượi thở hồng hộc.
Hé hé hé tiếng cười man dại, ma quái lại cất lên, chớp mắt cái đã thấy nó nhảy đỉnh tế đàn giơ cái chày xương đập thẳng vào bức tranh Độc Cước, từ trong bức tranh đôi mắt dữ tợn của vị thánh một chân chợt vằn lên sống động chiếu thẳng con yêu. Nó khựng người lại 1 chút rồi thẳng tay vung chày, bức phướn cứ như thế mà bị rủ xuống, xụi lơ như cờ đám ma rồi mủn dần rụn rơi tơi tả. Cụ Tự thấy con ác quỷ nhảy lên phá đàn mới cuống cuồng giơ chuông bạc lên lắc lấy lắc để: ting-tong, ting-tong … nghe tiếng chuông nó quay lại ngoác cái mồm đầy răng trắng ởn chế giễu: Trấn Quỷ Chung thật thì tao còn nể vài phần, cái thứ đồ giả trong tay mày thì dọa ai chứ đừng dọa tao hé hé hé hu hu . Thoắt cái cái tay nhỏ xíu của nó đã thò trước mắt cụ giật lấy cái chuông và ngoác cái miệng đỏ lòm nuốt luôn vào bụng rồi cười ha hả điên cuồng. Loắng cái nó lại hiện hình trên tế đàn, tay vung chùy nện luôn vào bức tranh Chung Quỳ râu xồm bên phía trái,”keng” 1 tiếng ngân trầm bỗng vang lên, con ác quỷ ngẩn người ra rồi lạnh giọng: mày đỡ chùy tao đã gãy gươm chưa? Nó dứt lời thì bức tranh Chung Quỳ cũng chịu chung số phận với bức tranh Độc Cước. Được thể nó giơ tay tính giã chùy vào chiếc phướn chính giữa thì bỗng đâu có tiếng xì xầm rất khẩn trương, nó quay lại thấy cụ Tụy đang nghiêm cẩn ngồi xếp bằng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, ngón trỏ ngón giữa dựng lên rung rung đọc chú liên hồi, bên mép cụ máu nhỏ giọt tành tạch. Con ác quỷ gào lên the thé: á … á … mày dám cắn lưỡi thành huyết chú để bắt tao à … mày giỏi … Chết này. Vừa dứt mồm thì nó đã vung tay táng cái chùy xương màu đen tuyền ấy về phía cụ Tự, đúng lúc ấy từ chính giữa đàn tế chiếc phướn có hình người ba đầu sáu tay tự dưng rực hồng lên phóng to gấp mấy lần phồng lên như cái vó cuốn luôn con ác quỷ vào trong rồi túm lại. Không gian trong tế đàn bỗng ngập tràn âm thanh trầm bổng, hùng hồn “Om ma ni pad me hum” như phát ra từ trong sâu thẳm bức tranh.
Cái phướn dần dần thu nhỏ lại thành một bọc, tiếng niệm phật vẫn vang rền, con ác quỷ bên trong giãy giụa đầy oán hận: … thằng nhãi kia … biết điều thả tao ra ngay … mày còn bao nhiêu máu để giam tao … bản chủ thoát ra sẽ xé xác mày … tao bắt mày đi làm nô vĩnh viễn … Cụ Tự lúc này mặt mũi bơ phờ mỏi mệt, râu tóc bạc thêm mấy phần, hình dong tiều tụy lắm rồi. Trong cái bọc, con ác quỷ miền rừng vẫn vùng vẫy không thôi, nó nghiến răng trèo trẹo, căm hận vô cùng. Cứ như thế chừng nửa tuần trà thì cụ Tự nhăn mặt phun ra 1 bụm máu, tiếng trì chú đột ngột dừng lại, tiếng phật hiệu trong chiếc phướn đang trói chặt ác quỷ cũng nhỏ dần, nhỏ dần. Phừng! chiếc phướn đột ngột bung ra, hé hé hé hé … con ác quỷ đỏ hỏn cười như điên dại nhảy choi choi ra ngoài tay vung chùy lên nện thẳng xuống đầu cụ Tự. “Đinh-đang”, “đinh-đang”, ối…hự … “Đinh-đang” tiếng chuông ngân rền từ trên cao xuống mặt đất, kèm đó là tiếng “huỵch” như rơi từ trên cây xuống vậy. Ác quỷ vốn là đang hung hăng tột đỉnh, bất ngờ nghe tiếng chuông ấy nó sững người như chết trân, tiếng chuông thứ 2, thứ 3 vang lên nó như 1 thứ vô tri vô giác hết thần hết khí tự động cuốn trôi về phía làn sương máu chó, phân gà còn đang bao phủ hồn ma cô Hường. Tiếng chuông ấy không những làm con quỷ xiêu hồn bạt phách mà nó còn khiến cụ Tự đang chín chết một sống vội đứng bật lên nhìn ra phía góc vườn nơi có cây nhãn sum suê, cụ thốt lên vui mừng “Trấn Quỷ Chung”!!!
--Mai viết nốt, thần khẩu hại xác phàm, díp hết cả mắt --