Cụ quyết rồi ah. hi vọng cụ đọc được dòng này của em. Cụ nghĩ kỹ chưa ? cân nhắc kỹ nhé vì còn con nữa. Bỏ thì dễ cụ a. Giữ mới khó mà để giữ thì phải dạy vk. Em nghĩ vẫn đề cụ lăn tăn nhất là sau khi quay lại vk có thay đổi hoặc mình có làm vk thay đổi không nên em xin đưa ra 1 số ý kiến trên cơ sở nhận thức và kinh nghiệm của em cho đến thời điểm hiện tại. Trước khi đọc xuống dưới em hi vọng cụ nghĩ là mình sẽ tìm mọi cách quay lại với vk đã.
- Trước mắt cụ phải bắt vk xin lỗi bme mình nếu muốn quay lại. Nếu không được thì cụ không cần đọc những dòng dưới nữa.
- Nếu đã xin lỗi quay lại thì em xin góp 1 số ý kiến để thay đổi quan điểm/ cái nhìn/tính cách của vk cụ. Bản chất của việc này chính là thay đổi suy nghĩ của con người thôi. (Theo 1 biểu đồ em đã đọc ở đâu đó thì Suy nghĩ -> hành động/lời nói -> thói quen -> tính cách và số phận)
Cái cốt lõi theo em là cụ phải xác định cụ là chủ gia đình, tôn trọng bố mẹ vk (nên nó phải tôn trọng bố mẹ mình) và sẵn sàng "hành động" nếu vk cụ có những hành động/ứng xử không phù hợp.
+ Tất cả vấn đề tài chính của vk/nhà vk mình không liên quan, đ** nhờ vả cái đ*** gì. Chỉ có họ nhờ mình thôi. xác định tất cả những thứ của vk (xe cộ, nhà cửa, đt...) là của vk. Sau này kể cả muốn đổi chác thì bảo vk đi mà bán mình không quan tâm. Đàn bà là giống phụ thuộc , bây giờ mình lấy gì của nó thì trong suy nghĩ của nó sẽ nhìn mình với con mắt khinh thường/ko tôn trọng (thậm chí nó cũng không biết điều đó nhưng đôi khi hành động/lời nói thể hiện ra). Có thể cụ ở nhà của bên vk nếu thu nhập cụ vài chục củ/tháng. Lúc đó cụ ở với tính chất khác ko phải là nhờ vả.
+ Tất cả các vấn đề lớn mình là chủ/quyết định nhưng cho góp ý kiến (thậm chí đóng góp ý kiến ở tất cả các vấn đề) nhưng mình là người quyết định cuối cùng ( chợ búa, dọn dẹp... là việc nhỏ, kiếm tiền, mua ô tô, mua nhà, sắm máy móc, việc đi ăn uống với gia đình 2 bên... là việc lớn). Kể cả quyết định của mình là sai thì cứ theo và xử lý hậu quả sau. Rút kinh nghiệm cho những lần tới. Đàn ông đã nói là làm, đừng 2 lời không bọn đàn bà nó không quên đâu. Nó chỉ sợ bọn nói là làm thôi.
+ Cuối cùng luôn phải phấn đấu trong công việc (tăng thu nhập nhưng đừng làm việc quá nhiều, nhậu nhẹt bù khú quên gia đình) và chăm sóc vk con (vk mang bầu và mới đẻ rất căng thẳng, rồi cv, tài chính, chợ búa, chăm sóc con cái... và bản thân cụ(tập thể dục nhiều vào). Phải luôn phấn đấu để vk con không phải lo tài chính, thiếu thốn quá/ Cái này là cái mấu chốt để nó thay đổi tính cách vì vk thấy cụ phấn đấu và chăm sóc vk con thì vk tôn trọng và thương cụ => sẽ nghe lời cụ.
+ Đây là 1 vấn đề hơi tế nhỉ nhưng em nghĩ nó cực kỳ quan trọng là cụ luôn phải để ý và dạy vk tôn trọng bố mẹ mình. Mình cũng tôn trọng ông bà già vk nhưng em nói thật họ chỉ là phụ thôi. Cuối tuần cho sang ăn cơm 1 lần, chấm hết. Nếu vk đòi sang chơi nhiều cũng còn tùy tình hình. Mà vk mà hỗn với ông bà già thì phải oánh cụ a (nhưng đừng đánh vào mặt không mọi người biết - cứ mông, cẳng chân với tay thôi). Ở đời em nghĩ vk không tôn trọng bố mẹ ck thì ck cũng không bằng con GIÁN trong mắt vk đâu.
Trên đây là 1 số góp ý thật lòng của em gửi cụ tham khảo. Nó hơi mang tính phiến diện do tính em hơi gia trưởng. Việc chia tay chỉ là bước đường cùng vì đời người còn dài. Xin chia sẻ với cụ 1 điều em học được từ 1 người bạn lớn tuổi đúc kết lại là điều quan trọng nhất trong cuộc sống là sự cân bằng, tiền bạc là thứ 2 thôi. Ý nghĩa của 1 đời người theo em là sự trải nghiệm hết các cung bậc tình cảm và cuộc sống nên em nghĩ cụ vẫn chưa vào bước đường cùng. Đời em chưa gặp qua nhưng em nghĩ bước đường cùng của 1 thằng đàn ông là khi người thân mình (ông bà/bố/mẹ/anh chị em ruột/ vk con) vào viện mà mình không có tiền nên bệnh viện trả về chờ chết.
Đã là đàn ông thì phải " Tu Thân, Tề gia, Trị Quốc, Bình Thiên Hạ". Cụ mới đến bước 2 thôi nhé. Nhìn xa và nghĩ rộng. Cố gắng lên cụ!!!