Em thu nhập cũng ko dưới 2 chục củ nhưng lúc vợ em nói có nhà bố mẹ vợ để ko, em cũng nghĩ đơn giản là cứ ở, dù sao thì ko ở cùng bố mẹ vợ rồi
Còn em thì chưa bao giờ thượng cẳng chân hay tay với vợ. Chỉ có duy nhất 1 lần em tát vợ 1 cái mà trượt xong vợ em kêu ầm ĩ cả hàng xóm sang chứ
còn lý do mà em tát thì em ko muốn kể ra...
Cụ ơi, em đã viết rất dài như bên dưới nhưng sau đó đọc lướt 1 số comment tình huống của cụ em thấy vấn đề chính hiện tại có lẽ phần lớn ở cụ. Nói thật với cụ chứ em thấy vk cụ đang là "chủ" trong nhà cụ và đóng vai là "chồng" của cụ luôn. Nguyên nhân xâu xa có lẽ là việc cụ quá dễ dãi, cho qua mọi chuyện và không để ý nhiều (giống hệt em ngày xưa) ( có thể do tính vk cụ nữa nhưng em nghĩ là phụ thôi vì cụ thay đổi được). Mà nếu quay lại với vk cụ bây giờ mà cụ không thay đổi được đièu này thì ít nhất 90% vk sẽ" ngồi lên đầu cụ" thôi và mọi chuyện "đâu lại vào đấy" ( Xin lỗi cụ nếu em nói câu này hơi quá ). Một số việc liên quan đến bố mẹ cụ quyết định thì vk cụ chỉ được góp ý, cấm đòi hỏi. Tương tự việc trong nhà, cụ phải là người quyết định các việc lớn, vk cụ chỉ được góp ý thôi. Mà để thay đổi tình trạng hiện tại thì cụ phải thay đổi suy nghĩ của bản thân cụ trước và không được suy nghĩ đơn giản và cho qua dễ dàng mọi hành động/lời nói/ cư xử của mọi người đâu. Cụ đừng nghĩ đó là soi mói mà là sự quan tâm suy nghĩ của mọi người (ở đây chủ yếu là bố mẹ cụ/ bố mẹ vk/vk cụ). Em xin chia sẻ quan điểm cá nhân là em không đồng tình với cách cư xử của cụ trong nhiều hoàn cảnh vk cụ có hành xử "không phù hợp" dẫn tới vk nó "nhờn" cụ. ( đơn cử như tin nhắn trong đầu bài vk cụ nhắn, cụ có trả lời không ? nếu là em em sẽ nhắn lại là "em bảo cuộc sống chỉ có hai đứa là sao ? Em có thể bỏ bố mẹ em nhưng không có bố mẹ anh thì không có anh. " Xem nó trả lời thế nào ? )
Đùa chứ bao nhiêu công sức của em viết phía dưới giờ lại phải thay đổi.
Bản chất việc cụ là "chủ" trong nhà là phải cân bằng mối quan hệ giữa nhà vk - nhà mình, rồi cân bằng với vk. Tức là mình phải để ý tới suy nghĩ của bố mẹ mình - bố mẹ vk và đặc biệt là vk. Việc này thực hiện dễ nhất khi vk mới về nhà mình ( thế nên ông cha ta mới bảo "dạy vk từ thuở bơ vơ mới về" chính là khi mới về ở cùng, mình phải điều chỉnh bố mẹ vk/ vk phù hợp với hoàn cảnh, tính cách của mình và bố mẹ mình). Mỗi khi bố mẹ vk (ít thôi) và vk cụ có hành vi cư xử không đúng (phải đặc biệt luôn chú ý các lời nói, hành động, cư xử của nhà vk và vk có "khả năng" thể hiện sự coi thường nhà ck và ck- cái này phần lớn là vô ý) là cụ phải có phản ứng phù hợp (tuỳ theo hoàn cảnh như nói chuyện riêng với vk lúc thích hợp chỉ có 2 vc, làm rõ ý nghĩa của các hành động/lời nói/cư xử hoặc nặng hơn là cảnh cáo, nhắc nhở, im lặng, oánh...). Ngoài ra cần chuẩn bị các tình huống trong tương lai gần và "rào" với bố mẹ vk/vk/bố mẹ mình trước như ví dụ đợt vừa rồi mẹ cụ lên chăm cháu thì cụ nói trước với vk nnư:" mẹ anh lên chăm con thì bà có 1 số tính cách này kia em chú ý thông cảm cho cụ và kệ cụ...." Đã "rào" rồi mà vk không kiềm chế ứng xử không phù hợp thì mình sau này có thể "thẳng tay" xử lý được. Đối với vk mà có ăn học/ đạo đức/khéo léo thì còn đau đầu hơn vì phản ứng của mình cần làm cho vk mình phục và nể. Với loại này mình phải "hơn nó 1 cái đầu", phải xử lý tính huống để vk nó thấy hành động/lời nói là sai và phải bắt nó nói xin lỗi (hạn chế đánh loại này). Với vk kiểu chợ búa/ to mồm/mổ trâu giết bò/cùn/ ngang như cua... thì lại hành xử kiẻu khác.
Nói chung chủ yếu xung đột gia đình xảy ra liên quan đến tài chính và ứng xử của các bên trong cuộc sống và cụ là người điều phối tất cả. Nếu cụ không là người đứng ra quyết định trong nhà thì vk cụ - em xin phép nhắc lại - sẽ ít nhất 90% "trèo lên đầu cụ ngồi". Thực tế theo kinh nghiệm của em cụ phải mất ngủ để suy nghĩ thì mới " chiến đấu" được và chắc chắn là làm "chủ" gia đình phải mệt hơn cụ đi làm nhiều. (Sau này con cái nó lớn cụ còn phải quan tâm suy nghĩ tình cảm của chúng nó rồi tác động cách dạy ông bà 2 bên tới chúng nó nữa rồi mình phải điều chỉnh dạy dỗ, oánh, phạt, thưởng cho chúng nó nữa.Lúc đó chắc mệt đầu gấp nhiều lần bây giờ) Cụ phải xác định tư tưởng đi và 1 cách hay nhất là cứ hết ngày, trước khi ngủ cụ phải nằm ngẫm nghĩ lại tất cả các sự việc ngày hôm nay của cụ và mọi người để đánh giá và rút kinh nghiệm cho bản thân (tầm 30p thôi). Nếu cụ áp dụng được thì sau 1 tháng em nghĩ cụ sẽ ứng xử hành động khác bây giờ.
Đoạn phía dưới đây là 1 số chia sẻ của em về việc mắng chửi và oánh vk. Tuy nhiên em góp ý cho cụ trên cơ sở cụ suy nghĩ là "CHỦ" gia đình nhé.
Em xin chia sẻ là vk em là người có hiểu biết (ứng xử tương đối phù hợp trong cuộc sống ) nên bản thân em ngoài việc phấn đấu và chăm sóc vk con, em hay kêu thiếu tiền, mệt và thỉnh thoảng trêu đùa về các việc em hay làm cho vk con để vk thương và "thấm"( giặt quần áo hộ, lau nhà hộ... khi vk ốm/mệt/mang bầu...). Sau này khi cãi nhau mình tuyệt đối không nhắc lại nhưng đấy là 1 cái lợi thế của em khi mắng chửi/oánh vk.
Ngoài ra, việc đánh vk là cần thiết vì theo em bản chất của bọn đàn bà là sống bằng tình cảm nên sẽ "nghĩ ngắn và nhìn hẹp", đừng nghĩ việc đánh vk là cái gì ghê gớm và bạo lực gia đình này kia (và cái phụ là chứng minh cụ là "chủ" gia đình này, đừng có "nhờn"). Tuy nhiên việc cụ oánh vk phải phù hợp với hoàn cảnh và "có kỹ thuật". Bản chất việc oánh vk là trừng phạt trên cơ sở vk cụ hành xử "láo", phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng nhưng lại tạo cho vk cảm giác lạ ("bị thuần phục") trong cuộc sống. Trên nền tảng cụ đã quan tâm chăm sóc vk con, phấn đấu trong công việc, đã "rào" trước các tình huống mà vk vẫn "láo" thì cụ haỹ oánh vk 1 cách "có kỹ thuật". (cá nhân em thấy bất kỳ cái gì cũng phải có "kỹ thuật" kể cả oánh hay "chăm sóc" vk). Về việc oánh thì theo em chỉ đánh các bộ phận mềm như mông, tay chân (tay chân gãy thì nghỉ ở nhà) còn nghiêm cấm vào mặt, bụng, ngực vì nguy hiểm đến sức khoẻ. Đặc biệt tát cũng không nên vì ảnh hưởng đến mặt - mọi người biết và vk cụ cả đời không quên đâu vì ảnh hưởng đến "sắc đẹp" của nó (em gọi cái này là "sang chấn tâm lý"). (bọn đàn bà thì sắc đẹp cực kỳ quan trọng- như mạng sống của chúng nó ấy). Có 1 kiểu hay là đá vào mông và đấm vào tay, chân thôi. Đau nhưng sau này nó sẽ chỉ nhớ là đã bị oánh và sẽ không bị ảnh hưởng tâm lý. Tất nhiên em biết lúc oánh tay chân không có "mắt" nhưng cái này cụ phải "học và lựa" thôi.
Ah 1 vấn đề nữa, cũng quan trọng không kém là cụ phải "chăm sóc" được vk thì cụ sẽ là "vua". Nói thật chứ cụ "oánh vk hợp hoàn cảnh và có kỹ thuật" sau đó cho nó" lên mây" bất kỳ lúc nào nó thích thì cụ không là "vua" mới lạ. Cái này cũng có thể tập/ rèn luyện với 1 số bài tập thể dục đơn giản (em giờ có thể "phục vụ" từ 30p-1 tiếng mà không mệt) tuy nhiên có lẽ chưa cần thiết nói tới ở đây. Bao giờ cụ cần em sẽ chia sẻ 1 số bí quyết tạo"quân" và "đóng cổng thành" duy trì bao lâu theo ý mình.
Cuối cùng em xin chia sẻ với cụ là ông cha ta có câu " Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" nhưng em tin mọi cái đều có thể thay đổi được. Đến đường chỉ tay, đường nét khuôn mặt còn thay đổi theo năm tháng nữa là tính cách con người. Phật đã có câu" Đức năng thắng số năng" nên cụ cứ vững tin là thay đổi được vk nhưng hãy thay đổi mình trước đã.
Chúc cụ có lựa chọn sáng suốt cho con đường sắp tới của mình.