- Biển số
- OF-55191
- Ngày cấp bằng
- 17/1/10
- Số km
- 808
- Động cơ
- 454,301 Mã lực
Em nghĩ đó cũng là một cách hay đó cụ .Khổ, em lúc đó chỉ cắm đầu vào game mỗi khi stress, xong lại học hành làm việc. Nói chung đừng để đầu óc rảnh rỗi để suy nghĩ vớ vẩn
Cảm ơn cụ, em sẽ cân nhắc ý này của cụ .Nếu em là mẹ cháu, em sẽ thu xếp công việc để bay sang với con, cụ ạ. Chỉ có bố/mẹ + ở bên cạnh con theo đúng nghĩa đen mới thực sự hiểu con mình cần gì và có cách hỗ trợ nó tốt nhất. Vì cháu là con gái nên chắc mẹ sẽ là người gần gũi và hiểu cháu hơn. Khi con cần, nhất là cháu đã nói lý do nhớ nhà, nhớ bm, thì nên giải quyết nút thắt đó đã, mọi việc tính sau.
Chỉ khi đưa tay ra cho con nắm khi nó còn chới với, em tin một thời gian ngắn cháu nó sẽ vượt qua và cứng cáp hơn, mọi việc sẽ vào đúng quỹ đạo của nó.
Ok...thanks cụ, em đọc kĩ còm của cụ và sẽ tìm ra cách thích hợp cho hoàn cảnh của cháu nó .Đọc hết cmt của các cụ mợ mới thấy nhiều ý kiến đa chiều. Người bảo 16t đi được rồi, ng bảo 20t vẫn khóc vì nhớ nhà. Cá nhân e nghĩ ko có đáp án chung. Xét góc độ tâm lý và độ trưởng thành, một cô bé 16t vẫn đc coi là đang độ tuổi hoàn thiện cả cơ thể và tính cách. Do đó, khi sang một đất nước hoàn toàn xa lạ, khó mà đòi hỏi cháu "cứng" ngay đc. Nhưng điều quan trọng hơn, theo em, đó là ở nhà bố/mẹ đã thực sự hiểu con chưa, hiểu tính cách cháu thuộc type người như thế nào, để mà có biện pháp hỗ trợ phù hợp. Có những đứa trẻ tính cách lặn vào trong, nó ko dễ dàng bộc lộ tâm sự ra bên ngoài, nhưng cũng có những đứa trẻ có nhu cầu giao tiếp chia sẻ rất lớn, có việc gì cũng phải nói ra mới chịu đc. Hiểu đc điều đó, mình là bố/ mẹ mới có cách ứng xử phù hợp với con, để hỗ trợ nó cho phù hợp với cái nó cần, chứ ko phải cái mình muốn.
Tóm lại, em vẫn nghiêng về đáp án: hiểu con và sát cánh bên con lúc con khó khăn. Hỗ trợ để tiến lên chứ ko đầu hàng, rút lui, cụ chủ ạ.
Cảm ơn cụ, 2 hôm nay cháu nó cũng tươi tỉnh lại, em cũng đỡ lo nhiều rồi .cháu nó có hiểu biết mà cụ.. đừng lo quá..