Em, 1 thằng loser chính hiệu cho đến thời điểm hiện tại. Một vợ 2 con, xuất thân trong 1 gia đình bình thường, bố mẹ làm công nhân viên chức, lớn lên cũng theo rãnh như vậy, em cũng là thằng nhân viên quèn, cũng lấy vợ, sinh con. 10 năm kể từ ngày ra trường, em sống đúng kiểu chuẩn mực của 1 người 40 năm về trước, đi làm, về nhà chăm vợ con, lương bình bình, cuộc sống cứ thế trôi qua. Vài năm trở lại đây, em thật sự trăn trở về cuộc sống, liệu cứ thế này đến hết đời hay sao?
Em tâm sự với 2 cụ thân sinh, các cụ bảo bố mẹ thấy cuộc sống ổn định như con là được rồi, bao người còn vất vả ngoài kia. Mẹ em thì không nói nhưng bố em là người rất ưa danh, ưa con cái có chỗ làm nhà nước ổn định, ông rất hãnh diện về điều đó, em thì ngược lại với ông. Em biết ông xuất thân cũng là lao động bình thường nên cách nhìn cuộc sống của ông cũng không thể rộng rãi, với ông như vậy là quá ổn nhưng với em thật sự là không ổn 1 chút nào. Em muốn làm 1 cuộc thay đổi lớn.
A. Em mong muốn như sau:
1. Tài chính gia đình em lên 1 tầm khác, không phải đủ ăn đủ mặc và duy trì như vậy đến hết đời mà phải ở mức dư dả, cân được hết tất cả các trường hợp khủng hoảng trên tất cả phương diện từ giáo dục, y tế, du lịch...
2. 2 đứa nhà em có điều kiện được tiếp cận kiến thức dự bị khoảng 5 năm trước khi đi du học và có khả năng lo cho 2 đứa du học mà không phải giật gấu vá vai.
3. Chủ trương chính là cho 2 đứa di dân, không cần chúng nó quay về, vợ chồng em xác định sống 1 mình, để chúng nó tung bay đời chúng nó. Nếu không thực hiện được chủ trương chính, phải sống trên đất này thì cũng phải sống 1 cuộc đời khác, ở 1 tầm khác.
4. Cuối đời 2 vợ chồng sống bình bình, có đủ tài chính để thi thoảng du lịch, bệnh tật ốm đau. Cả 2 trước khi đi thì hiến được gì cho đời cứ hiến, sau đốt hết, tro rải biển, con cái không cần thờ.
B. Giá phải trả:
Với 1 đống mong muốn như vậy, em biết cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, và em xác định chấp nhận như sau:
1. Em chấp nhận làm việc 25 năm nữa full công suất, không nghỉ giữa hiệp.
2. Thời gian dành cho gia đình ít lại, tình cảm gia đình còn lại 60% so với bây giờ.
3. Sức khoẻ còn lại 70% so với bây giờ.
4. Cuối đời sống 1 mình 2 vợ chồng, không con cái.
Chốt hạ: Với mong muốn và giá phải trả như vậy, em muốn xin lời khuyên của các cụ trên cõi OF:
1. Quan điểm của em như vậy có dị hợm không?
2. Phải làm như thế nào để đạt được mục tiêu đó?
3. Các cụ còn phương án nào các cụ đang hoạch định hoặc đã thực hiện rồi mà các cụ thấy mãn nguyện thì cho em xin em làm đường lối.
Chân thành cảm ơn các cụ đã quan tâm!
Chào bạn. Mình đọc tâm sự của bạn và thấy tinh thần phấn đấu của bạn rất đáng trân trọng. Mình là nữ, hơn tuổi bạn và đã có nhiều thời gian khá dài sống và làm việc tại nước ngoài trước khi về Việt Nam 10 năm trước. Mình xin có vài ý kiến thế này để bạn tham khảo nhé:
A. Mong muốn của bạn:
1. Tài chính gia đình em lên 1 tầm khác, không phải đủ ăn đủ mặc và duy trì như vậy đến hết đời mà phải ở mức dư dả, cân được hết tất cả các trường hợp khủng hoảng trên tất cả phương diện từ giáo dục, y tế, du lịch...
Trừ khi bạn có một năng lực tốt và đã được chứng minh trong lĩnh vực nào đó (cái này hơi khó phân tích, bạn tự lượng sức mình nhé
), việc tìm kiếm một cuộc sống dư dả "
cân được hết tất cả các trường hợp khủng hoảng trên tất cả phương diện từ giáo dục, y tế, du lịch..." là rất khó. Đa số bạn bè mình ở nước ngoài (là người bản địa và xuất thân từ những ĐH danh tiếng; theo mình thì họ là người chăm chỉ) đều chỉ dừng lại ở mức "
đủ ăn đủ mặc" và đủ đi chơi một năm 1-2 lần. Những người dư dả, theo nhận định của cá nhân mình, đều là người có khả năng vượt trội so với số đông. VD: Sếp cũ của mình - nhưng học cùng mình ở ĐH trước đây - có khả năng phân tích và ra qd rất nhanh. Sau này khi xem lại, mọi người đều thấy các qd của chị ấy là tối ưu. Chị ấy là người gốc Phi và có sức khoẻ tốt, làm việc gấp đôi tụi mình. Vì thế nên trong ngành BDS tiểu bang mình ở thì chị ấy vươn lên hàng top sau khoảng 5 năm, còn mình và các bạn khác cùng lớp sau 5 năm vẫn chỉ là nhân viên thường.
2. 2 đứa nhà em có điều kiện được tiếp cận kiến thức dự bị khoảng 5 năm trước khi đi du học và có khả năng lo cho 2 đứa du học mà không phải giật gấu vá vai.
Cho con du học (từ VN) hoặc ở nước ngoài thì cho con học tại các trường danh tiếng là mong muốn chung của các ông bố bà mẹ. Nhưng điều này không chỉ phụ thuộc vào bố mẹ, mà còn phụ thuộc rất nhiều vào con nữa đấy. Mình biết nhiều nhà (VN và nước ngoài) bố mẹ chỉ ở mức "
đủ ăn đủ mặc", nhưng con lại học ở các trường danh tiếng và đắt. Đó là vì các con xin được học bổng hoặc các con chịu khó và vừa học vừa làm đỡ bố mẹ. Con cái các bạn mình ở nước ngoài (người bản địa) sau 18 tuổi cũng đều tự đi làm hết, ít cháu xin trợ cấp thường xuyên của bố mẹ lắm (thỉnh thoảng xin thì có).
Có lẽ bạn nên thay đổi suy nghĩ một chút chăng? Thay vì tìm cách kiếm tiền cho con đi du học, thì dành thời gian khai thác tính tự lập của con để con tự mình tìm học bổng hoặc tìm việc? Mình chỉ dám gợi ý thôi, xin đừng nghĩ là mình khuyên bảo gì, vì mỗi nhà một khác.
3. Chủ trương chính là cho 2 đứa di dân, không cần chúng nó quay về, vợ chồng em xác định sống 1 mình, để chúng nó tung bay đời chúng nó. Nếu không thực hiện được chủ trương chính, phải sống trên đất này thì cũng phải sống 1 cuộc đời khác, ở 1 tầm khác.
Không biết bạn đã đi nhiều chưa, nhưng mình thấy suy nghĩ "
cho 2 đứa di dân" không ổn lắm, hơi giống suy nghĩ những năm 80-90
. Tương lai thế giới thế nào mình chịu
, nhưng hiện nay mình thấy việc xin định cư ở nước ngoài không dễ đâu, trừ khi: Bạn giỏi và có công việc + thu nhập rất ổn định (không dễ với các bạn trẻ mới ra trường) hoặc bạn lấy người bản địa (cái này còn tuỳ duyên). Thế nên mình biết rất nhiều bạn xin định cư ở nước ngoài nhưng ở bên đó công việc không tốt đâu. Mình dừng lại ở đây để bạn tự tìm hiểu.
4. Cuối đời 2 vợ chồng sống bình bình, có đủ tài chính để thi thoảng du lịch, bệnh tật ốm đau. Cả 2 trước khi đi thì hiến được gì cho đời cứ hiến, sau đốt hết, tro rải biển, con cái không cần thờ.
Cái này thì mình không dám bình luận. Nhưng con người về già suy nghĩ sẽ khác đấy. Bạn tuyên bố hơi mạnh, cũng phần nào phản ánh tính cách của bạn chăng
B. Giá phải trả:
Với 1 đống mong muốn như vậy, em biết cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, và em xác định chấp nhận như sau:
1. Em chấp nhận làm việc 25 năm nữa full công suất, không nghỉ giữa hiệp.
Mong muốn làm việc full công suất là rất đáng trân trọng. Nhưng bạn lưu ý là: Sau khi làm full công suất khoảng 3-5 năm bạn rất dễ rơi vào trạng thái stress và thậm chí là trầm cảm. Không phải tự nhiên mà nhiều người Nhật bị hội chứng "karoshi" đâu. Xin lỗi nếu mình nói không đúng, nhưng mình đoán là bạn chưa ban giờ thực sự biết đến làm việc full công suất trong khoảng 1 năm
Mình và các bạn mình, những người mà mình biết rõ, đã từng làm làm liên tục đến 12 h đêm thậm chí muộn hơn trong nhiều năm và gần như không nghỉ cuối tuần (vì việc nó không đợi mình). Sau 4-5 năm, chúng mình chỉ mong quay lại cuộc sống bình bình mà không được
2. Thời gian dành cho gia đình ít lại, tình cảm gia đình còn lại 60% so với bây giờ.
Cái này thì mình thấy hơi lạ. Nhưng mình không dám bình luận
3. Sức khoẻ còn lại 70% so với bây giờ.
Bạn thân mến, đọc đến đây mình càm thấy mình đoán được rõ hơn về bạn rồi
Xin lỗi nếu mình đoán sai, nhưng hình như bạn là người hơi nôn nóng và cứng nhắc (có thể vì thiếu kinh nghiệm sống
). Nếu bạn đã định làm full công suất, và tuổi bạn ngày càng cao, đừng hy vọng sức khoẻ còn 70% nhé. Thấp hơn nhiều đấy, bạn sẽ đi gặp bác sỹ nhiều hơn ban tưởng đấy. Khi sức khoẻ suy giảm đáng kể, không biết lúc đó bạn có còn suy nghĩ như bây giờ không.
4. Cuối đời sống 1 mình 2 vợ chồng, không con cái.
Lại một tuyên bố rất mạnh. Nên ghi lại câu này, sau 10 năm nữa bạn xem lại xem thấy có đúng không
Chốt hạ: Với mong muốn và giá phải trả như vậy, em muốn xin lời khuyên của các cụ trên cõi OF:
1. Quan điểm của em như vậy có dị hợm không?
Không, hoàn toàn không có gì là dị hợm. Mong muốn của bạn là rất bình thường của những người có khát vọng. Mong muốn này là đáng trân trọng. Tuy nhiên, cần một cái đầu lạnh hơn và thực tế hơn một chút.
2. Phải làm như thế nào để đạt được mục tiêu đó?
Cá nhân mình nghĩ rằng bạn nên nhận tìm một công việc gì đó để làm thêm (VD: Dich thuật, dạy thêm, bán hàng online,...). Thời gian đầu đừng vội quan trọng tiền làm thêm có nhiều không hay việc đó có danh giá không, mà hãy làm hết mình. Sau 6 tháng - 1 năm đánh giá lại xem mình có phù hợp với cường độ công việc, với tính chất công việc mới không? Gia đình mình có vấn đề ghi khi mình dành cho họ ít thời gian đi không?....rồi tính tiếp. Công việc cũ phải giữ nguyên nhé.
Chúc bạn vui vẻ.