Em nhớ láng máng Cụ ơi...
![happy :) :)](/styles/yahoo/1.gif)
đó là chi tiết funny mà, hình như ở cái đoạn gần đầu tiểu thuyết khi mấy cậu lính trẻ gặp nhau (con trai và cần vụ của thủ trưởng).
Thế kiểu nhà Mợ giống nhà em rồi tuy nhà em chỉ có 1 đời bộ đội là cụ bô em thôi...
Em thì được cái may có ông bác là nhà văn nên sách có rất nhiều do thời bao cấp được mua theo tiêu chuẩn phân phối. Ngoài những sách ở nhà ra, em toàn qua nhà ông ấy mượn về đọc. Ông bác chiều nên không hạn chế sách, dù còn bé nhưng cụ vẫn cho mượn những bộ sách dành cho người lớn!
Em còn nhớ đâu như hồi lớp 5, 6 gì đó, mượn bộ tiểu thuyết 3 tập "Con đường đau khổ" của nhà văn Liên Xô Alecxey Tolstoy về đọc mà cứ băn khoăn tại sao "chàng" với "nàng" mà lại thuộc bên "Nó" (quân bạch vệ) chứ không phải bên Ta - Hồng quân...
![laughing :)) :))](/styles/yahoo/21.gif)
Kiểu phải phân biệt địch ta rõ ràng!!!
Quay lại cụ Nguyễn Minh Châu, em lại không thích Miền cháy lắm, có lẽ khi đọc nó thì đã "lớn" nên thấy tâm lý các nhân vật bị đẩy lên hơi quá đà... Sau này nữa, đọc cuốn "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh thấy tuy khốc liệt không kém nhưng thật hơn...