cho cả
Mấy anh Châu phi khiếp quá. Chắc cũng ngang cơ pol pot.
cho cả
Mấy anh Châu phi khiếp quá. Chắc cũng ngang cơ pol pot.
Lý do Bill Clintinh không can thiệp vào Rwanda thì như trong bộ phim về cuộc diệt chủng mô tả, là "Mỹ không đời nào can thiệp. Rwanda không có dầu mỏ, cũng chẳng có kim cương".9/ Phản ứng quốc tế trong sự kiện diệt chủng Rwanda
Ngày nay người ta thống nhất rằng, sự do dự của cộng đồng quốc tế, cụ thể là Mỹ và Liên Hợp quốc trong cuộc diệt chủng ở Rwanda là nguyên nhân đẩy sự kiện lên mức thảm họa. Đúng là khi cuộc thảm sát diễn ra, dù có 2.500 quân gìn giữ hòa bình Liên Hợp quốc đóng ở Rwanda, không tính quân đội Pháp, cùng với hàng chục nghìn quân LHQ đóng ở Burundi và Zaire gần đó, nhưng rốt cuộc họ đã không có hành động nào để ngăn chặn giết chóc. Tương tự, quân đội Mỹ dù lúc đó hoàn toàn đủ khả năng để đưa quân vào châu Phi, nhưng cuối cùng Tổng thống Bill Clinton đã chọn cách im lặng, bất chấp việc đồng minh của Clinton là Paul Kagame đã thỉnh cầu Tổng thống Mỹ.
Nhưng để hiểu lý do thực sự tại sao Tổng thống Clinton từ chối can thiệp vào Rwanda, phải ngược dòng thời gian lại 1 năm, năm 1993, tại đất nước Somali vùng Đông Phi, một sự kiện xảy ra đã thay đổi gần như toàn bộ chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ với châu Phi.
Năm 1991, Somali bắt đầu rơi vào hỗn loạn do sự tranh đấu của các phe phái sau khi chế độ Xã hội chủ nghĩa của Siad Barre sụp đổ. Chiến tranh kéo dài nhiều năm khiến Somali rơi vào nạn đói nặng nề làm 300.000 người chết đến năm 1992. Tình hình khẩn cấp buộc Liên Hợp Quốc phải triển khai quân đội cùng với hàng hóa cứu trợ đến Somali. Tuy nhiên, nhiều lãnh chúa Somali, trong đó đang chiếm giữ thủ đô Mogadishu là quân của tướng Mohamed Farrah Aidid, không chấp nhận sự hiện diện của Liên Hợp Quốc và tấn công họ, giết chết nhiều nhân viên Liên Hợp Quốc. Để ngăn chặn Mohamed Farrah Aidid, đặc nhiệm Mỹ đã mở chiến dịch nổi tiếng mang tên ”Gothic Serpent” (rắn Gothic) tấn công Mogadishu để bắt Mohamed Farrah Aidid, đưa ra tòa án quốc tế xử tội.
Tuy nhiên những gì diễn ra sau đó là một thảm họa với nước Mỹ.
Chiến dịch thất bại, không bắt được Mohamed Farrah Aidid. 2 trực thăng Black Hawk bị bắn hạ, điều khiến cả thế giới nhớ đến chiến dịch với tên gọi ”Black Hack Down” (diều hâu gãy cánh) mà quên hẳn tên ban đầu ”Gothic Serpent”. 18 binh sĩ Mỹ bị chết, con số tuy nhỏ hơn rất nhiều so với 1.200 lính Somali thiệt mạng, nhưng đã là đòn trời giáng với chính phủ Hoa Kỳ. Đặc biệt, khi những hình ảnh về xác lính Mỹ bị bỏ lại và kéo lê đường phố Mogadishu được Somali phát đi, nó đã trở thành sự ô nhục với nước Mỹ. Hạ viện điên cuồng chỉ trích Tổng thống Clinton vì cái chết của 18 binh sĩ. Ngay sau đó, Tổng thống ra lệnh rút hết lính Mỹ khỏi Somali bỏ dở nhiệm vụ hộ tống Liên Hợp Quốc.
Cuộc ”gãy cánh” ở Somali là thất bại tủi nhục nhất của quân đội Mỹ sau thất bại ở Việt Nam. Quan trọng hơn, nó đã đánh dấu sự thay đổi hoàn toàn chính sách ngoại giao của Mỹ với Lục địa đen. Chính quyền Mỹ sau thất bại trở nên rất dè dặt và cẩn trọng, nói cách khác là muốn tránh xa mọi cuộc xung đột và ý định can thiệp vào châu Phi, kể cả là hoạt động nhân đạo. Từ thời điểm đó, trong chính giới và quân đội Mỹ đã hình thành một luật bất thành văn: ”Không bao giờ trở lại châu Phi”.
Đó là lý do năm 1994, dù có quân ở Zaire ngay gần đó, Tổng thống Clinton đã không có một hành động nào, và quân đội Mỹ hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Dù vậy, với cá nhân Clinton, đó vẫn là một sự đáng tiếc. Sau này Clinton thăm Rwanda 2 lần năm 1998 và 2005, với tư cách lần lượt là tổng thống và khách của Tổng thống Rwanda Paul Kagame, đồng minh quan trọng của Clinton ở châu Phi. Cả 2 lần, Bill Clinton đều ”nhân danh người dân Mỹ, xin lỗi người dân Rwanda vì đã không nỗ lực hết sức để ngăn chặn thảm họa diệt chủng năm 1994”.
Còn với Liên Hợp quốc, họ cũng có lý do để không cạn dự vào Rwanda. Đó là sự kiện sát hại 10 lính gìn giữ hòa bình người Bỉ ngay trong đêm bắt đầu cuộc thảm sát. Vào thời điểm đêm 6/4/1994, lực lượng dân quân Rwanda đã bắt giữ 15 lính thuộc phái bộ Liên Hợp Quốc ở Kigali. 5 người Ghana được thả, nhưng 10 người Bỉ đã bị tra tấn và sát hại dã man. Họ bị lính Rwanda chặt gân chân, cắt bộ phận sinh dục nhét vào miệng đến nghẹt thở và chết.
Cái chết của các binh sĩ Bỉ đã làm chính phủ Bỉ đơn phương rút hết lính của mình khỏi Rwanda mà không qua lệnh LHQ. Ngay sau đó, tổng thư kí LHQ Kofi Annan cũng phải ra lệnh sơ tán LHQ khỏi Rwanda. Mặc dù vậy, vẫn có một số binh sĩ LHQ cố gắng giúp đỡ người Tutsi chạy chốn, và kết quả là họ cũng bị giết. Có thêm 5 lính LHQ, gồm 3 người Ghana, 1 người Uruguay và 1 người Senegal thiệt mạng cho đến khi diệt chủng kết thúc.
Ảnh: chân dung 10 lính LHQ người Bỉ bị sát hại.
Những thông tin này rất cần thiết cho các cụ tìm hiểu và làm ăn với Châu Phi hiện nay và trong tương laiCụ chủ nhiều kiến thức mới và lạ quá ạ
Một số nước có bàn tay TQ, BTT đằng sau cũng toang y như CPC của PolpotMấy anh Châu phi khiếp quá. Chắc cũng ngang cơ pol pot.
Vậy mời cụ lập 1 thớt khác với dẫn chứng cụ thể, chứ lý luận mồm thế này khác gì tự tay bóp ***
Thông tin luôn đc tạo ra từ các nguồn khác nhau, diễn đàn là nơi cập nhật, chả phải là chỗ truyền đạo nên cứ có link là lập thớt
Tại sao không có dấu ấn nào của phương tây trong những bài đăng của thớt nhỉ? Như vậy có thiên vị không?Trong tình cảnh đó, tháng 12 năm 1978, tại Dar es Salaam (thủ đô cũ của Tanzania, thủ đô mới là Dodoma), tổng thống Nyerere của Tanzania kêu gọi tổng động viên toàn quốc. Trong một vài tuần, quân đội Tanzania đã được mở rộng từ dưới 40.000 quân lên 100.000 người bao gồm các thành viên của cảnh sát, các nhà tù, và dân quân. Nyerere cũng tuyên bố ủng hộ lớn nhất cho quân kháng chiến Mặt trận Giải phóng Dân tộc Uganda, do các tướng Tito Okello, David Oyite Ojok, Yoweri Museveni, Akena p'Ojok, William Omaria và Ateker Ejalu chỉ huy. Cùng với đó, lãnh đạo Cộng hòa Mozambique Samora Machel cũng tuyên bố ủng hộ Tanzania và gửi tiểu đoàn ưu tú nhất của quân đội Mozambique đến giúp Tanzania.
Tháng 1 năm 1979, Tanzania phản công, bắt đầu bằng việc các dàn phóng tên lửa của Tanzania phóng hết công suất về phía Uganda. Trận pháo kích hiệu quả không ngờ khi quân Uganda tỏ ra thiếu chuyên nghiệp, không phòng bị nên chịu tổn thất nặng và phải rút lui.
Lúc này, cuộc chiến lại phải nhờ vào lực lượng Libya. Lực lượng viễn chinh Libya được trang bị các tăng T-54 và T-55, BTR APC, BM-21 Grad MRL, pháo binh, máy bay chiến đấu MiG-21 và một máy bay ném bom Tu-22. Lực lượng Libya ban đầu chỉ là để chủ yếu hoạt động như một lực lượng hỗ trợ cho Quân đội Uganda. Tuy nhiên, ngay sau khi lực lượng đến Uganda thất bại, binh lính Libya đã tự chiến đấu chống lại người Tanzania trên tuyến đầu. Trong khi người Libya đang chiến đấu và hy sinh trong cuộc chiến để bảo vệ đồng minh của họ, nhiều đơn vị của quân đội Uganda đã sử dụng xe tải chở những tài sản mới cướp từ Tanzania về nước một cách hèn nhát.
Từ ngày 10-12 tháng 3, Trận Lukaya - trận chiến quyết định ở mặt trận Tanzania - xảy ra giữa Quân đội Tanzania và Quân đội Libya cùng với một số đơn vị Quân đội Uganda. Trận chiến bắt đầu khi một cuộc tấn công theo kế hoạch của một đội lữ đoàn Libya với 15 chiếc T-55, hàng chục APC, và BM-21 MRL, nhằm đến Masaka, chạm trán với lực lượng Tanzania tại Lukaya vào ngày 10 tháng 3. Dù quân Libya dành chiến thắng ban đầu, một cuộc phản công của Tanzania vào đêm 11 tháng 3 từ hai hướng, của Lữ đoàn 201 từ phía nam và Lữ đoàn 208 từ phía tây bắc, thành công. Tổng cộng 200 quân Libya bị tiêu diệt, cộng thêm 200 lính đồng minh Uganda. Quân Tanzania thu toàn bộ trang bị, bắt tù binh trong đó có cả vị tướng chỉ huy quân Libya.
Trận chiến ở Lukaya đã loại bỏ hoàn toàn quân Libya, đồng thời triệt tiêu tinh thần của quân Uganda. Quân Tanzania và quân kháng chiến Mặt trận Giải phóng Dân tộc Uganda tiến rất nhanh về phía Tây và tiến vào thủ đô Kampala ngày 11/4/1979. Hai ngày sau, thủ đô được giải phóng, Idi Amin đã bỏ chạy khỏi thủ đô. Nhưng người anh rể Juma Butabika, đã ở lại chiến đấu và bị người dân bắt lại, sau đó bị thiêu chết trong sự phẫn nỗ tột cùng của người dân Uganda.
Quân đội Tanzania sau đó truy kích quân của Amin đến tận ngày 3 tháng 6 sau khi đã đuổi đến tận biên giới Sudan. Quân đội Tanzania vẫn ở Uganda để duy trì hòa bình cho đến cuộc bầu ở nước này diễn ra vài tháng sau đó. Tuy nhiên, sau khi quân Tanzania rút đi, Uganda lại rơi vào nội chiến do tàn dư của chế độ Amin vẫn tiếp tục chiến đấu. Cuộc chiến kéo dài đến năm 1996, khiến tiếp 300.000 người thiệt mạng. Như vậy trong 25 năm, Uganda mất 800.000 người.
Em cũng thắc mắc là chiến tranh loạn lạc từ những năm 70 là chiến tranh lạnh căng thẳng nhất mà phương tây dường như vô hình trong những bài của thớt đăngChâu Phi trước ww1, bị cắn xé tan nát bởi thực dân. Biên giới của các ông chủ trắng gây nên mâu thuẫn sắc tộc khốc liệt khi cô lập các nhóm dân bản địa hoặc ép họ sống chung với kẻ thù mà kg có vùng đệm.
Từ đó châu Phi tơi bời bom đạn chiến sự nồi da xẻ thịt giữa những đám da đen khác nhau.
cụ không đọc kỹ ah, xem lại ở trên nhiều ông độc tài được Mỹ bảo kê chỉ vì chống cộng đấy dù mấy lão ấy giết dân như ngoé, rồi Quân Bỉ quân Anh cũng từng trực tiếp tham chiến. Dấu ấn của Mỹ ở Phi không rõ nét vì ở đó toàn là đất cũ của mấy ông lớn Châu Âu cả. Thậm chí có mấy nước Tây Phi thậm chí còn dùng trực tiếp tiền Pháp đến gần đây mới bỏ.Tại sao không có dấu ấn nào của phương tây trong những bài đăng của thớt nhỉ? Như vậy có thiên vị không?
Bác đọc lại, và lật sách xem lại xem thằng nước nào nhúng tay vào châu Phi nhiều nhất thời Cold War?Tại sao không có dấu ấn nào của phương tây trong những bài đăng của thớt nhỉ? Như vậy có thiên vị không?
Dấu ấn của Phương Tây chính là kệ mịa chúng mày , mày diệt chủng cũng được tao bán súng cho mà giết, miễn không được theo phe công hoặc chống cộng thì càng tốt.Tại sao không có dấu ấn nào của phương tây trong những bài đăng của thớt nhỉ? Như vậy có thiên vị không?
Nếu ngày đó Việt Nam cũng rời Cambodia sớm như này , dân Cam bị Pốt nó thịt hết thì bon LHQ cùng lắm cũng mửa ra được những câu vuốt đuôi tương tự thôi cụ nhỉ?Khi chiếm thủ đô của Uganda, ngoại trừ Mozambique không một quốc gia nào ủng hộ Tanzania. Đến nay sự kiện chiếm Kampala năm 1979 vẫn là lần duy nhất 1 nước châu Phi chiếm một quốc gia khác.
Nhiều lời các buộc cướp bóc và giết người nhằm vào quân đội Tanzania được đưa ra ngay sau khi Kampala thất thủ. Tuy vậy, những thước phim tài liệu của AP nhanh chóng giải oan cho Tanzania. Những đoạn phim cho thấy người dân Uganda chào đón quân đội Tanzania và quân đội Tanzania làm nhiệm vụ giữ an ninh cho thành phố.
Tuy nhiên, dưới áp lực của châu Phi và quốc tế, quân đội Tanzania không chịu giỏi như Việt Nam đã phải rút về nước sớm, để lại Uganda hỗn loạn. Như một hậu quả, các nhóm trung thành với Adi Amin lại quay lại và gây chiến tranh đến tận năm 1986 mới chấm dứt. Cuộc chiến này cướp đi thêm của Uganda nửa triệu sinh mạng nữa.
Nhưng tại sao quân đội Tanzania không quay lại? Không phải vì áp lực quốc tế đâu. Là vì năm 1985, Ali Hassan Mwinyi trở thành tổng thống Tanzania theo đường lối thân phương Tây. Ông tuyên bố ''rũ bỏ'' trách nhiệm với cuộc chiến do người tiền nhiệm dính tới, và tuyên bố quân đội Tanzania sẽ không trở lại Uganda lần nào nữa.
Sau này các nhà ngoại giao Liên hợp quốc thừa nhận, bắt quân đội Tanzania rút khỏi Uganda quá sớm là một sai lầm.