Vâng, nói là cú ngã hay sốc khi thua lỗ nặng nề trong chứng trường thì không đúng đâu cụ ah, chả có ngã với sốc cái con khỉ gì hết. Nói về diễn biến tâm lý thì người ta chỉ sốc và choáng khi bị mất trộm, bị lừa đảo hay gặp thiên tai, hỏa hoạn bất ngờ dẫn đến tài sản, cơ nghiệp của mình bị bay trong phút chốc. Còn đầu tư kinh doanh nói chung đặc biệt là CK thì cái chết nó báo từ từ, biết được hàng ngày khi mở cửa - đóng cửa phiên giao dịch và cư như thế tý xỉu dần mòn hàng ngày, hàng tháng thậm trí hàng năm hay nhiều năm nó tích tụ lại đến một ngưỡng chịu đựng nhất định nào đó (tùy theo khả năng của mỗi người) ===> như vậy thì không thể gọi là vấp, ngã hay sốc được. Giống như trong đời thường chúng ta chỉ sốc khi biết tin bạn bè/người thân qua đời khi bị đột tử hay tai nạn gì đấy chứ ai lại bảo sốc khi biết tin qua đời mà người đó bị ốm nằm liệt giường 3-5 năm nay.
Nói về mức độ tâm lý đau thương, mất mát trong đầu tư kinh doanh nói chung cũng như CK thì nó phụ thuộc vào tầm và khả năng của mỗi người chứ không phụ thuộc vào số tiền nhiều hay ít. Ví dụ người cần mẫn làm ăn cả đời ky cóp được 4 tỷ mà mất 3 tỷ tâm lý họ u uất hơn nhiều so với những ông có 100 tỷ mà bay mất chỉ còn 25 tỷ, bởi cơ hội để làm lại của họ là khác nhau, người mất 75 tỷ kia về cơ bản họ có kiến thức, năng lực, va vấp và kinh nghiệm hơn nhiều người cần mẫn làm ăn mất 3 tỷ (em ví dụ vậy để thấy vấn đề tâm lý thôi, chứ không phân biệt và bình phẩm cao thấp hay sang hèn gì đâu nhé)
Trở lại vấn đề tâm lý sau thua lỗ trong CK của em trước đây và của cụ chủ thớt hiện nay, em cho rằng đó chỉ là việc tỉnh ngộ và chấp nhận dừng cuộc chơi thôi. Bởi cả em và cụ chủ chưa đến hồi bi đát trắng tay, vẫn còn nơi trú ẩn,còn dư một lượng tiền nhất định (còn là to hay nhỏ thì theo cảm nhận của mỗi người). Và đặc biệt là còn sức khỏe, đầu óc còn minh mẫn để có thể tìm kiếm cơ hội đầu tư mới để xoay vần cục diện. Còn diễn biến tâm lý và cách thức chấm dứt cuộc chơi thì em trái ngược hoàn toàn với cụ chủ thớt. Em ngồi cà phê một mình sau bao đêm gần như thức trắng, nghiền ngẫm các kiểu để thấy được những bất cập trong cuộc chơi đỏ đen mà mình không kiểm soát được, xác định cửa phục hận trong lĩnh vực này là mong manh sau bao đắm chìm như u mê. Nhưng nếu dừng thì sẽ làm gì, đầu tư vào đâu để gỡ ? em nghĩ chỉ có BĐS nên mất mấy tháng nặn lội nghiên cứu khảo sát thị trường, chuyện trò với các bạn sale và dân đầu tư BĐS để xem xét khắp các vùng trên địa bàn HN từ hà đông, thanh trì, gia lâm, long biên, đông anh, mê linh, hoài đức, hòa lạc cũng như khu vực nội đô ở tất cả các phân khúc (giai đoạn này em chỉ hỏi mua như đúng rồi, như đại gia CK đi lùng đất thôi nhưng thực chất chỉ để nắm bắt và nghiên cứu thị trường BĐS).
Thế rồi em nghĩ có lẽ BĐS là kênh được, vì tiếp xúc rồi nghe kể đất chỗ này tăng ntn, ông kia lãi đất ra sao em thấy kiến thức và nhận biết của mình đâu thua kém, họ thành công thì mình cũng làm được. Thế là em bàn với vợ thôi không cố đấm ăn xôi chứng cháo nữa, sẽ dừng tất toán và cơ cấu lại tài sản và các khoản nợ để chuyển hướng sang BĐS. Khi đã chấp nhận dừng cuộc chơi và tìm được hướng đi mới thì nhà em cũng đi du lịch vài ngày cùng gia đình cho khuây khỏa thôi vì còn công việc chính của 2vc và học hành của con cái. Em thấy cụ chủ hơi khác chút về mặt diễn biến tâm lý là khi chưa xác định được hướng đi mới đã dừng cuộc chơi và cơ cấu các khoản nợ, tâm trạng chưa thông mà lại đi xa khám phá, trải nghiệm nhiều ngày. Tài sản vẫn có, tiền vẫn còn cho 10 năm sinh sống (chắc cũng phải chục tỷ hoặc gần số đó) mà lại bán xe vì thông thường đối với dân đầu tư kinh doanh cái xe bao giờ cũng là cái ra đi sau cùng và bất đắc dĩ mới phải bán và nó cũng chẳng thấm vào đâu so với mất mất cả. Nên em nghĩ cụ chủ chỉ nói vui là đi lang thang vô định, quên sầu, quên bảng điện tử thôi chứ trong đầu đã có các phương án cho sau này rồi và đây là cuộc đi chơi để khám phá và trải nghiệm