Úp xong mới thấy bài cụ chủ. Đau xót.
Anh sếp cũ của em cũng là dân trinh sát ở K về, nhà ở mạn Lương Yên, không bao giờ thấy ông ấy cởi trần, lúc nào cũng mayo. Mãi đến lần đi Trường Sa cùng ông ấy mới biết anh ấy là thương binh, bụng anh ấy chằng chịt sẹo, em có hỏi thì anh ấy bảo dính mìn Tàu, sau được máy bay tải thương về Tân Son Nhất. Phải nói là càng lớn tuổi em càng thấy khâm phục các anh/bác cựu binh, nhất là những người còn gác bút nghiên đại học để cầm súng.....nó hụt chân xuống 1 vũng nước và dẫm phải quả mìn KP2 (mìn cóc, mìn nhảy, K69) của Tầu, sức nổ của quả mìn hất ngược thằng Đực lại phía sau.
Thông thường mìn cóc sẽ nhẩy đến ngang đùi mới phát nố và cắt cụt chi dưới của người lính, nhưng do thằng Đực hụt chân xuống, trái mìn nhẩy lên, vì vậy toàn bộ từ phần bụng thằng Đực trở xuống nát bét.
Nó nằm ngửa mặt lên trời, ruột gan nó lòng thòng ra ngoài. Mìn KP2 là loại mìn dã man nhất của Trung Quốc và là cơn ác mộng với các sắc lính khác nói chung và lính trinh sát bộ binh, trinh sát pháo binh, đặc công, lính trinh sát luồn sâu nói riêng.
Loại mìn này có vỏ ngoài là thép pha gang, nặng khoảng hơn 1kg, sử dụng thuốc nổ TNT, bán kính sát thương bằng mảnh văng khoảng 15m. Khi bị kích nổ, một lượng thuốc nổ sẽ phóng quả mìn lên 90cm đến 1m rồi mới phát nổ.
Mìn đánh vào ngang thắt lưng nên rất nguy hiểm, loại mìn này không gây chết ngay lập tức, mà để nạn nhân chết từ từ do mất máu và hết sức đau đớn, tạo gánh nặng cho những đồng đội còn sống, từ đó gây ảnh hưởng đến khả năng cơ động tác chiến.
Việc cấp cứu cho nạn nhân cũng trở nên vô nghĩa, vô cùng khó khăn và vô phương cứu chữa. Có trường hợp đồng đội khi cấp cứu chẳng còn biết bắt đầu băng cho thương binh từ đâu vì phần bụng và bộ hạ đã "tan hoang" rồi.
Mắt thằng Đực lạc đi vì đau, nó cố thều thào: “…bắn tao…bắn tao đi…”.
Kinh nghiệm chiến trường cho gã và 2 thằng bạn chiến đấu biết rằng, thằng nào bị thương nặng mà vẫn tỉnh táo thì hầu như khó “qua” được. Ba thằng nhìn nhau, thằng Long “Polpot”: “Cố lên, chúng tao sẽ đưa mày về, mày phải sống”.
Nó nói vậy để động viên thằng Đực, dù trong lòng thằng nào cũng biết là KHÔNG THỂ và KHÔNG CÁCH NÀO có thể cứu được thằng Đực, nhưng làm cách nào thì cả 3 thằng đều không biết.
Gã quỳ xuống bùn để cởi bao “set” đạn khỏi người bạn, thằng Đực nắm chặt tay gã, gã cầm bàn tay bạn mà thấy đau, khi thấy bạn phải chịu đau đớn và sẽ chết trước mắt mà không làm cách nào cứu được, đau, đau lắm.
Thằng Đực rướn cong người lên nhìn gã, máu mồm, máu mũi nó ộc ra “bắn đi…chúng mày…bắn tao đi…”, nói xong nó lả đi, mắt dại lại. Thằng Phú “nhái” đề nghị:
“Bây giờ rút thăm, thằng nào que ngắn thì nổ súng”....
sau vina cũng có đó cụ,tụi bạn e hut toàn chọn điếu trùng mép hút trước.Cũng chẳng có gì hơn các điếu khác trong bao, em hút nhiều rồi. Cứ bóc bao mới là tìm điếu trùng mép giấy để hút. Mà Samit em hút hơi nhiều từ 1981- 1985 trung bình 1 bao / ngày.
Chứng kiến nhiều đồng đội ra đi kiểu thế này, có mà tim bằng đá mới chịu được.....nó hụt chân xuống 1 vũng nước và dẫm phải quả mìn KP2 (mìn cóc, mìn nhảy, K69) của Tầu, sức nổ của quả mìn hất ngược thằng Đực lại phía sau.
Thông thường mìn cóc sẽ nhẩy đến ngang đùi mới phát nố và cắt cụt chi dưới của người lính, nhưng do thằng Đực hụt chân xuống, trái mìn nhẩy lên, vì vậy toàn bộ từ phần bụng thằng Đực trở xuống nát bét.
Nó nằm ngửa mặt lên trời, ruột gan nó lòng thòng ra ngoài. Mìn KP2 là loại mìn dã man nhất của Trung Quốc và là cơn ác mộng với các sắc lính khác nói chung và lính trinh sát bộ binh, trinh sát pháo binh, đặc công, lính trinh sát luồn sâu nói riêng.
Loại mìn này có vỏ ngoài là thép pha gang, nặng khoảng hơn 1kg, sử dụng thuốc nổ TNT, bán kính sát thương bằng mảnh văng khoảng 15m. Khi bị kích nổ, một lượng thuốc nổ sẽ phóng quả mìn lên 90cm đến 1m rồi mới phát nổ.
Mìn đánh vào ngang thắt lưng nên rất nguy hiểm, loại mìn này không gây chết ngay lập tức, mà để nạn nhân chết từ từ do mất máu và hết sức đau đớn, tạo gánh nặng cho những đồng đội còn sống, từ đó gây ảnh hưởng đến khả năng cơ động tác chiến.
Việc cấp cứu cho nạn nhân cũng trở nên vô nghĩa, vô cùng khó khăn và vô phương cứu chữa. Có trường hợp đồng đội khi cấp cứu chẳng còn biết bắt đầu băng cho thương binh từ đâu vì phần bụng và bộ hạ đã "tan hoang" rồi.
Mắt thằng Đực lạc đi vì đau, nó cố thều thào: “…bắn tao…bắn tao đi…”.
Kinh nghiệm chiến trường cho gã và 2 thằng bạn chiến đấu biết rằng, thằng nào bị thương nặng mà vẫn tỉnh táo thì hầu như khó “qua” được. Ba thằng nhìn nhau, thằng Long “Polpot”: “Cố lên, chúng tao sẽ đưa mày về, mày phải sống”.
Nó nói vậy để động viên thằng Đực, dù trong lòng thằng nào cũng biết là KHÔNG THỂ và KHÔNG CÁCH NÀO có thể cứu được thằng Đực, nhưng làm cách nào thì cả 3 thằng đều không biết.
Gã quỳ xuống bùn để cởi bao “set” đạn khỏi người bạn, thằng Đực nắm chặt tay gã, gã cầm bàn tay bạn mà thấy đau, khi thấy bạn phải chịu đau đớn và sẽ chết trước mắt mà không làm cách nào cứu được, đau, đau lắm.
Thằng Đực rướn cong người lên nhìn gã, máu mồm, máu mũi nó ộc ra “bắn đi…chúng mày…bắn tao đi…”, nói xong nó lả đi, mắt dại lại. Thằng Phú “nhái” đề nghị:
“Bây giờ rút thăm, thằng nào que ngắn thì nổ súng”....
Đọc đoạn này của cụ mà em cay khoé mắt rưng rưng, giây phút đau đớn của cuộc đời nhìn đau thương tàn nhẫn mà bất lực. Rút thăm để đưa bạn đi cho đỡ đau vượt quá sức tưởng tượng của thế hệ bọn em. Cầu mong cho cụ ấy siêu thoát....nó hụt chân xuống 1 vũng nước và dẫm phải quả mìn KP2 (mìn cóc, mìn nhảy, K69) của Tầu, sức nổ của quả mìn hất ngược thằng Đực lại phía sau.
Thông thường mìn cóc sẽ nhẩy đến ngang đùi mới phát nố và cắt cụt chi dưới của người lính, nhưng do thằng Đực hụt chân xuống, trái mìn nhẩy lên, vì vậy toàn bộ từ phần bụng thằng Đực trở xuống nát bét.
Nó nằm ngửa mặt lên trời, ruột gan nó lòng thòng ra ngoài. Mìn KP2 là loại mìn dã man nhất của Trung Quốc và là cơn ác mộng với các sắc lính khác nói chung và lính trinh sát bộ binh, trinh sát pháo binh, đặc công, lính trinh sát luồn sâu nói riêng.
Loại mìn này có vỏ ngoài là thép pha gang, nặng khoảng hơn 1kg, sử dụng thuốc nổ TNT, bán kính sát thương bằng mảnh văng khoảng 15m. Khi bị kích nổ, một lượng thuốc nổ sẽ phóng quả mìn lên 90cm đến 1m rồi mới phát nổ.
Mìn đánh vào ngang thắt lưng nên rất nguy hiểm, loại mìn này không gây chết ngay lập tức, mà để nạn nhân chết từ từ do mất máu và hết sức đau đớn, tạo gánh nặng cho những đồng đội còn sống, từ đó gây ảnh hưởng đến khả năng cơ động tác chiến.
Việc cấp cứu cho nạn nhân cũng trở nên vô nghĩa, vô cùng khó khăn và vô phương cứu chữa. Có trường hợp đồng đội khi cấp cứu chẳng còn biết bắt đầu băng cho thương binh từ đâu vì phần bụng và bộ hạ đã "tan hoang" rồi.
Mắt thằng Đực lạc đi vì đau, nó cố thều thào: “…bắn tao…bắn tao đi…”.
Kinh nghiệm chiến trường cho gã và 2 thằng bạn chiến đấu biết rằng, thằng nào bị thương nặng mà vẫn tỉnh táo thì hầu như khó “qua” được. Ba thằng nhìn nhau, thằng Long “Polpot”: “Cố lên, chúng tao sẽ đưa mày về, mày phải sống”.
Nó nói vậy để động viên thằng Đực, dù trong lòng thằng nào cũng biết là KHÔNG THỂ và KHÔNG CÁCH NÀO có thể cứu được thằng Đực, nhưng làm cách nào thì cả 3 thằng đều không biết.
Gã quỳ xuống bùn để cởi bao “set” đạn khỏi người bạn, thằng Đực nắm chặt tay gã, gã cầm bàn tay bạn mà thấy đau, khi thấy bạn phải chịu đau đớn và sẽ chết trước mắt mà không làm cách nào cứu được, đau, đau lắm.
Thằng Đực rướn cong người lên nhìn gã, máu mồm, máu mũi nó ộc ra “bắn đi…chúng mày…bắn tao đi…”, nói xong nó lả đi, mắt dại lại. Thằng Phú “nhái” đề nghị:
“Bây giờ rút thăm, thằng nào que ngắn thì nổ súng”....
Hóng đoạn gay cấn và xúc động nhất ạĐến đoạn nhiều cảm xúc, và khó viết ra nhất trong 34 năm qua. May có đề tài xe máy rồi đến thuốc lá, những kỷ niệm mà chính em đã trải qua. Vừa đọc các cụ, các mợ gợi lại kỷ niệm xưa, em đang liên tục hút sâu mấy hơi thuốc để lấy tinh thần viết, đưa đoạn kế lên.
Năm 90 em đã biết đi S51, chạy đường cấp phối số 4 êm ro sướng. Xe đập thùng nên dìm dìm cần khởi động và nhấn phát là nổ.Chã có vẻ mất niềm tin và con Simson này nhỉ. Năm 93 e đi làm, rỗi việc vọc em Confo 51 đến mức chỉ đạp nửa hành trình là nổ, dòng này có cái hay nữa là chạy tốc độ tầm 45-50 là ko cảm giác luôn, cả tiếng máy lẫn độ xóc ko biết. Ah nhân tiện bẩm Chã là vụ thuốc xoang ko hợp dồi, đang uống thì ngon, hết thuốc là lại nguyễn y vân.
Ôi! Còn gì đau đớn hơn- cả kẻ ở lẫn người đi.....nó hụt chân xuống 1 vũng nước và dẫm phải quả mìn KP2 (mìn cóc, mìn nhảy, K69) của Tầu, sức nổ của quả mìn hất ngược thằng Đực lại phía sau.
Thông thường mìn cóc sẽ nhẩy đến ngang đùi mới phát nố và cắt cụt chi dưới của người lính, nhưng do thằng Đực hụt chân xuống, trái mìn nhẩy lên, vì vậy toàn bộ từ phần bụng thằng Đực trở xuống nát bét.
Nó nằm ngửa mặt lên trời, ruột gan nó lòng thòng ra ngoài. Mìn KP2 là loại mìn dã man nhất của Trung Quốc và là cơn ác mộng với các sắc lính khác nói chung và lính trinh sát bộ binh, trinh sát pháo binh, đặc công, lính trinh sát luồn sâu nói riêng.
Loại mìn này có vỏ ngoài là thép pha gang, nặng khoảng hơn 1kg, sử dụng thuốc nổ TNT, bán kính sát thương bằng mảnh văng khoảng 15m. Khi bị kích nổ, một lượng thuốc nổ sẽ phóng quả mìn lên 90cm đến 1m rồi mới phát nổ.
Mìn đánh vào ngang thắt lưng nên rất nguy hiểm, loại mìn này không gây chết ngay lập tức, mà để nạn nhân chết từ từ do mất máu và hết sức đau đớn, tạo gánh nặng cho những đồng đội còn sống, từ đó gây ảnh hưởng đến khả năng cơ động tác chiến.
Việc cấp cứu cho nạn nhân cũng trở nên vô nghĩa, vô cùng khó khăn và vô phương cứu chữa. Có trường hợp đồng đội khi cấp cứu chẳng còn biết bắt đầu băng cho thương binh từ đâu vì phần bụng và bộ hạ đã "tan hoang" rồi.
Mắt thằng Đực lạc đi vì đau, nó cố thều thào: “…bắn tao…bắn tao đi…”.
Kinh nghiệm chiến trường cho gã và 2 thằng bạn chiến đấu biết rằng, thằng nào bị thương nặng mà vẫn tỉnh táo thì hầu như khó “qua” được. Ba thằng nhìn nhau, thằng Long “Polpot”: “Cố lên, chúng tao sẽ đưa mày về, mày phải sống”.
Nó nói vậy để động viên thằng Đực, dù trong lòng thằng nào cũng biết là KHÔNG THỂ và KHÔNG CÁCH NÀO có thể cứu được thằng Đực, nhưng làm cách nào thì cả 3 thằng đều không biết.
Gã quỳ xuống bùn để cởi bao “set” đạn khỏi người bạn, thằng Đực nắm chặt tay gã, gã cầm bàn tay bạn mà thấy đau, khi thấy bạn phải chịu đau đớn và sẽ chết trước mắt mà không làm cách nào cứu được, đau, đau lắm.
Thằng Đực rướn cong người lên nhìn gã, máu mồm, máu mũi nó ộc ra “bắn đi…chúng mày…bắn tao đi…”, nói xong nó lả đi, mắt dại lại. Thằng Phú “nhái” đề nghị:
“Bây giờ rút thăm, thằng nào que ngắn thì nổ súng”....
Đọc mà lạnh người.....nó hụt chân xuống 1 vũng nước và dẫm phải quả mìn KP2 (mìn cóc, mìn nhảy, K69) của Tầu, sức nổ của quả mìn hất ngược thằng Đực lại phía sau.
Thông thường mìn cóc sẽ nhẩy đến ngang đùi mới phát nố và cắt cụt chi dưới của người lính, nhưng do thằng Đực hụt chân xuống, trái mìn nhẩy lên, vì vậy toàn bộ từ phần bụng thằng Đực trở xuống nát bét.
Nó nằm ngửa mặt lên trời, ruột gan nó lòng thòng ra ngoài. Mìn KP2 là loại mìn dã man nhất của Trung Quốc và là cơn ác mộng với các sắc lính khác nói chung và lính trinh sát bộ binh, trinh sát pháo binh, đặc công, lính trinh sát luồn sâu nói riêng.
Loại mìn này có vỏ ngoài là thép pha gang, nặng khoảng hơn 1kg, sử dụng thuốc nổ TNT, bán kính sát thương bằng mảnh văng khoảng 15m. Khi bị kích nổ, một lượng thuốc nổ sẽ phóng quả mìn lên 90cm đến 1m rồi mới phát nổ.
Mìn đánh vào ngang thắt lưng nên rất nguy hiểm, loại mìn này không gây chết ngay lập tức, mà để nạn nhân chết từ từ do mất máu và hết sức đau đớn, tạo gánh nặng cho những đồng đội còn sống, từ đó gây ảnh hưởng đến khả năng cơ động tác chiến.
Việc cấp cứu cho nạn nhân cũng trở nên vô nghĩa, vô cùng khó khăn và vô phương cứu chữa. Có trường hợp đồng đội khi cấp cứu chẳng còn biết bắt đầu băng cho thương binh từ đâu vì phần bụng và bộ hạ đã "tan hoang" rồi.
Lạnh người.
Tôi có anh trai nằm lại bên K năm 1971. Hơn 40 năm bố mẹ và gia đình vẫn khắc khoải vì ko đưa được anh về quê hương.
Mắt thằng Đực lạc đi vì đau, nó cố thều thào: “…bắn tao…bắn tao đi…”.
Kinh nghiệm chiến trường cho gã và 2 thằng bạn chiến đấu biết rằng, thằng nào bị thương nặng mà vẫn tỉnh táo thì hầu như khó “qua” được. Ba thằng nhìn nhau, thằng Long “Polpot”: “Cố lên, chúng tao sẽ đưa mày về, mày phải sống”.
Nó nói vậy để động viên thằng Đực, dù trong lòng thằng nào cũng biết là KHÔNG THỂ và KHÔNG CÁCH NÀO có thể cứu được thằng Đực, nhưng làm cách nào thì cả 3 thằng đều không biết.
Gã quỳ xuống bùn để cởi bao “set” đạn khỏi người bạn, thằng Đực nắm chặt tay gã, gã cầm bàn tay bạn mà thấy đau, khi thấy bạn phải chịu đau đớn và sẽ chết trước mắt mà không làm cách nào cứu được, đau, đau lắm.
Thằng Đực rướn cong người lên nhìn gã, máu mồm, máu mũi nó ộc ra “bắn đi…chúng mày…bắn tao đi…”, nói xong nó lả đi, mắt dại lại. Thằng Phú “nhái” đề nghị:
“Bây giờ rút thăm, thằng nào que ngắn thì nổ súng”....
Từ những năm đó thì khó tìm rồi cụ ạ. Từ 1979 đến giờ cũng không tìm hết được. Chia buồn cùng cụ.Đọc mà lạnh người.
Anh trai tôi nằm lại bên K năm 1971, bao năm gia đình khắc khoải vì ko biết ở đâu để đưa anh về quê hương.
Bố e có huy chương "Vì nghĩa vụ Quốc tế", hồi bé e chơi xong vứt đâu mất. Mãi sau có ai nhắn là đem các loại huân huy chương, bằng khen...ra xét là có thưởng. Bố e có mỗi cái BB hạng 2, còn chả giữ đc cái gì. Đến khi thi ĐH thì e đc +2đ, miễn 50 hay 100% học phí đại học (e ko nhớ rõ nữa), và đc +48.000đ 1 tháng nếu đạt học bổng.Đúng vậy cụ Nam "Chẫu", có những chuyện xảy ra thời đó chỉ có thể nói cho nhau nghe, không thể nói trên thớt được, vì nhiều lý do.
Thời kỳ đó có:
1. Với những quân nhân tham gia chiến trường Biên giới Tây nam đến cuối 1978, sẽ có trao huy hiệu "Dũng sĩ giữ nước"
2. Với quân nhân chiến đấu ở chiến trường KPC, sẽ có huy hiệu "Vì nghĩa vụ Quốc tế"
Khi đơn vị mình rút quân về nước, toàn bộ binh lính, sĩ quan đều được trao các huy hiệu này cả loạt!.
Còn ai có thành tích chiến đấu như cụ Nam thì ở đơn vị chiến đấu sẽ bình xét để trao Huy chương/Huân chương Chiến công các hạng 3, 2 và 1 theo quy định chung toàn quân.
Với Huy chương Chiến sĩ Vẻ vang, trao theo niên hạn ít nhất 5 năm, và do cơ quan quân sự cấp quận/huyện địa phương cư trú làm thủ tục cấp phát.
Chia buồn cùng cụ. Em cũng có bác ruột năm 70 trở về Cam cùng với 1 số người nữa. Mới đầu Polpot họ đưa lên làm cán bộ nguồn nhưng sau đó có lệnh gọi đi họp và không bao giờ gia đình thấy về nữa. Bây giờ ký ức duy nhất của mọi người về bác ấy là luôn đeo 1 cái đài radio bên sườn và 1 khẩu súng ngắn. Cứ đêm tối Polpot mang đi đập chết nên cũng không biết ở đâu mà tìm. Kể cả những người dân CPC bây giờ họ cũng không tìm được thân nhân vì trong hàng trăm hố trôn người tập thể chồng chất lên nhau thì biết ai với ai được đâu ạ.Đọc mà lạnh người.
Anh trai tôi nằm lại bên K năm 1971, bao năm gia đình khắc khoải vì ko biết ở đâu để đưa anh về quê hương.
Câu hỏi này, ngồi đối diện, nói "tay bo" cả tháng chưa có hồi kết. Nữa là hỏi trên này !Chia buồn cùng bác.
Bác cho hỏi chút tế nhị. Vì sao pp tàn độc ngay với chính đồng bào của mình mà người dân CPC vẫn ra nhập hàng ngũ của pp..tiếp tay cho pp tiến hành ctr du kích . hay thông tin mà em hiểu về cuộc chiến đó là thông tin 1 chiều..?
Đoạn này đau đớn quá. Ranh giới sự sống cái chết quá mong manh.....nó hụt chân xuống 1 vũng nước và dẫm phải quả mìn KP2 (mìn cóc, mìn nhảy, K69) của Tầu, sức nổ của quả mìn hất ngược thằng Đực lại phía sau.
Thông thường mìn cóc sẽ nhẩy đến ngang đùi mới phát nố và cắt cụt chi dưới của người lính, nhưng do thằng Đực hụt chân xuống, trái mìn nhẩy lên, vì vậy toàn bộ từ phần bụng thằng Đực trở xuống nát bét.
Nó nằm ngửa mặt lên trời, ruột gan nó lòng thòng ra ngoài. Mìn KP2 là loại mìn dã man nhất của Trung Quốc và là cơn ác mộng với các sắc lính khác nói chung và lính trinh sát bộ binh, trinh sát pháo binh, đặc công, lính trinh sát luồn sâu nói riêng.
Loại mìn này có vỏ ngoài là thép pha gang, nặng khoảng hơn 1kg, sử dụng thuốc nổ TNT, bán kính sát thương bằng mảnh văng khoảng 15m. Khi bị kích nổ, một lượng thuốc nổ sẽ phóng quả mìn lên 90cm đến 1m rồi mới phát nổ.
Mìn đánh vào ngang thắt lưng nên rất nguy hiểm, loại mìn này không gây chết ngay lập tức, mà để nạn nhân chết từ từ do mất máu và hết sức đau đớn, tạo gánh nặng cho những đồng đội còn sống, từ đó gây ảnh hưởng đến khả năng cơ động tác chiến.
Việc cấp cứu cho nạn nhân cũng trở nên vô nghĩa, vô cùng khó khăn và vô phương cứu chữa. Có trường hợp đồng đội khi cấp cứu chẳng còn biết bắt đầu băng cho thương binh từ đâu vì phần bụng và bộ hạ đã "tan hoang" rồi.
Mắt thằng Đực lạc đi vì đau, nó cố thều thào: “…bắn tao…bắn tao đi…”.
Kinh nghiệm chiến trường cho gã và 2 thằng bạn chiến đấu biết rằng, thằng nào bị thương nặng mà vẫn tỉnh táo thì hầu như khó “qua” được. Ba thằng nhìn nhau, thằng Long “Polpot”: “Cố lên, chúng tao sẽ đưa mày về, mày phải sống”...
Em biết ạ. Cái giấy cuốn thuốc đấy nó bọc trong tấm giấy màu đỏ sậm, có vẽ con gà trống màu đen. Người ta tận dụng cái vỏ giấy con gà màu đỏ, cắt thành băng, bó 10 điếu thành 1 bó.Ngày xưa gọi là thuốc con gàBiết vì sao ko?
![]()
Em đoán 1 phần bị ép buộc, 1 phần bị kích động bởi chủ nghĩa dân tộc cực đoan, 1 phần bị lừa bịp bởi viễn cảnh về một hình thái xã hội tốt đẹp nào đó mà Polpot vẽ lên. Không rõ họ có tỉnh ngộ khi chứng kiến Polpot diệt chủng điên cuồng chính đồng bào mình không?Chia buồn cùng bác.
Bác cho hỏi chút tế nhị. Vì sao pp tàn độc ngay với chính đồng bào của mình mà người dân CPC vẫn ra nhập hàng ngũ của pp..tiếp tay cho pp tiến hành ctr du kích . hay thông tin mà em hiểu về cuộc chiến đó là thông tin 1 chiều..?
Hồi đó mình không đánh nó cũng rất mệt với nó. Đầu tháng 1/1978 các sư đoàn công binh đang làm đường 14 đã phải chuyển vào Tây Ninh. Đợt đầu có 2 sư 473 và 474. Trên bộ tư lệnh nói là vào Tây Ninh làm hồ Dầu Tiếng nhưng thực ra vào đó hai sư đoàn này được trang bị lại như một sư đoàn bộ binh các tiểu đội được trang bị AK, RPD, B40 và M79. Các trung đoàn được huấn luyện lại từ đầu như tân binh. Các khóa đào tạo : Tiểu đội trưởng, y tá, trinh sát...được mở ra để đào tạo cấp tốc.Em nhớ có kỳ Seagame năm nào đó cũng gây đây thôi, một cầu thủ Cambodia đấm thẳng vào mặt một cầu thủ Vietnam, anh ta thể hiện một thái độ rất thù địch. Em nghĩ vào thời bình như bây giờ còn thế, thì thời chiến mức độ tàn bạo còn đến đâu nữa. Cuộc chiến này theo em thấy là Vietnam bất đắc dĩ phải sa chân vào thôi, hao người tốn của, kéo lùi sự phát triển, chứ không được lợi ích gì cả.
Em để ý đến cụ từ còm cụ nói về đặc công. Giờ tới còm này thì em thấy hình như cụ vào đây với mục đích khác chứ không phải như mọi người.Chia buồn cùng bác.
Bác cho hỏi chút tế nhị. Vì sao pp tàn độc ngay với chính đồng bào của mình mà người dân CPC vẫn ra nhập hàng ngũ của pp..tiếp tay cho pp tiến hành ctr du kích . hay thông tin mà em hiểu về cuộc chiến đó là thông tin 1 chiều..?