Chúng nó vất vả nhất, nguy hiểm nhất, gian khổ nhất. Vì với chúng nó, có thể bữa ăn nào cũng sẽ là bữa cuối cùng. Khi chúng nó “đi” rồi thì có mâm cao cỗ đầy cũng chỉ để cúng ruồi thôi...
Phải ưu tiên cho chúng nó, chăm sóc chúng nó chu đáo. Cho mấy thằng luồn sâu ăn với chế độ tốt nhất trong đơn vị, trong bất cứ hoàn cảnh nào mà khả năng cho phép…”.
Bố Linh, đại tá, sư đoàn phó, chủ nhiệm chính trị quyết định ngay và luôn: “Từ chiều nay, sư bộ bỏ hết chế độ trung táo, tiểu táo. Tất cả sư bộ sẽ chuyển hết sang ăn chế độ đại táo. Lính ăn sao thì các sĩ quan cũng phải ăn như vậy. Không phân biệt cấp hàm, có chi ăn nấy.
Những gì tốt nhất dành hết cho lính trinh sát, đặc biệt là C trinh sát luồn sâu”. Đó là lý do để sau này mỗi lần C trinh sát luồn sâu tham gia tác chiến đều được ăn chế độ đặc biệt, chế độ mà anh em lính hay tếu táo đùa vui “bữa ăn truy điệu sống”.
Nói vậy để những ai chưa qua trận mạc, sinh tử hiểu và thấm thía được câu nói của cụ Ức Trai - Nguyễn Trãi viết trong “Bình Ngô đại cáo” mùa xuân năm 1428 “…Tướng sĩ một lòng phụ tử, hòa nước sông chén rượu ngọt ngào…”.
Ngay như chuyện nghịch ngợm, quậy phá của lính trinh sát luồn sâu cũng được các cụ châm chước, bỏ qua rất nhiều, cho dù nhiều vụ việc có thể đưa ra kỷ luật nặng, thậm chí có thể ra Tòa án binh, cũng được bỏ qua hoặc xử lý nhẹ nhàng, đầy tình thương.
Tổ tam tam của gã, tổ 4, trung đội 3, đại đội trinh sát luồn sâu là tổ vi phạm kỷ luật nhiều nhất. Thằng Phú “nhái”, Long “Polpot”, thằng Đực luôn nghĩ ra những trò tai quái mà các tổ khác, các trung đội khác chẳng nghĩ ra hoặc có nghĩ ra cũng không dám thực hiện.
Trong tổ, thì gã là thằng hiền lành nhất, ít trò tinh quái nhất, nhưng lần nào mà gã thực hiện thì toàn chuyện long trời lở đất, toàn chuyện tày đình.
Từ chuyện đột kho gạo của mặt trận và kho của quân đoàn “mượn” tạm mấy bao gạo để nấu cháo cho thương bệnh binh mà không hẹn ngày trả, cho đến ra sát cột mốc biên giới Campuchia - Thailan rủ rê lính biên phòng Thailan đánh nhau tay đôi, nổ súng bắn dọa lính biên phòng Thailan hoặc cách ứng xử với tù binh đến độ để cho phóng viên Thailan chụp được cả hình…
Giờ nghĩ lại mới thấy ngày đó gã và những thằng bạn chiến đấu thời đó thật nông nổi, ngông cuồng và chẳng biết sợ cái gì cả, kể cả cái chết.