Thỉnh thoảng chị em nuôi quân, tiếp phẩm lại cấu thêm cho nó ít thịt bạc nhạc khi đơn vị có thịt ăn.
Có điều lạ, nó không bao giờ bước chân xuống nhà ăn khi mọi người đang ăn cơm, chỉ khi nào mọi người ăn xong, giải tán hết rồi thì nó mới từ trên lán chạy xuống nhà ăn ve vẩy đuôi xin ăn.
Mà nó như có linh tính vậy, thường thì nó chơi loanh quanh đơn vị. Thỉnh thoảng nó chạy đâu đó từ sáng đến chiều, lúc quay về bê bết bụi đỏ kín người.
Nhưng mỗi lần tổ gã chuẩn bị quân trang để đi “thám” thì nó chỉ quanh quẩn chỗ gã, không rời nửa bước.
Những lúc đó nó hết ngửi người gã, lại liếm tay, liếm mặt đủ kiểu. Khi tổ lên đường, gã gọi nó lại, vuốt đầu nó: “Ở nhà ngoan nhé! Không được chạy lung tung đâu.
Mày cứ chạy lung tung lính Pot nó bắn làm thịt đó…”. Chẳng biết nó có hiểu những điều gã nói không, nhưng khi về nghe mấy thằng ở nhà kể lại.
Từ khi tổ đi, thì nó chỉ loanh quanh trong lán, không bao giờ đi xa lán quá 100m. Ban ngày nó nằm ở cửa lán, đầu quay ra ngoài cổng doanh trại như chờ đợi, tối thì nó rúc xuống gầm sạp nơi gã nằm và ngủ ở đó, đầu gác lên cái áo may ô cũ mà gã thải ra để đắp cho nó trong những đêm trời trở gió.
Tổ xách súng ra khỏi lán thì nó chỉ đứng ở cửa lán nhìn theo chủ, chứ không chạy theo như những lần gã ra suối hay sang các bộ phận khác chơi.
Khi gã đi đâu đó về hoặc khi tổ đi “thám” về, cách đơn vị tầm 1 con dốc độ 3-400m, còn chưa nhìn thấy mái lán vọng tiêu của vệ binh đã nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi rậm.
Rồi bất chợt nó từ bụi cây nào đó lao ra như tên bắn, cái đuôi thì ngoáy tít lên, cổ họng thì rên ư ử.
Gã vừa cúi người xoa đầu là nó cuống quýt rúc cả người vào chân gã, thè lưỡi liếm tay bằng được mới thôi…
Cơm lính chiến chẳng có gì, vậy mà chỉ sau mấy tháng, từ 1 con chó nhách gầy trơ xương nó đã có da có thịt hơn. Lông mượt hơn và lớn rất nhanh.
Tuy là chó cỏ, nhưng chân nó cao, mình dài, ngực nở. Hình như nó là 1 loại chó săn bản địa thì phải. Ở quanh những bụi cây gần đơn vị hoặc đâu đó trong rừng có khá nhiều gà hoang.
Loại gà này không phải gà rừng, đó là những con gà nhà. Do chiến tranh, bom đạn nên không ai chăm sóc, nuôi nấng nên đàn gà bỏ đi hoang và cứ tự sinh tự diệt trong rừng xanh núi đỏ.
Lê Na thỉnh thoảng mất hút đi đâu đó, khi về nó ngậm lúc thì con gà, lúc thì con cá hoặc chuột đồng.
Chẳng biết sao mà nó bắt được cá dưới suối nữa. Đồ nó tha về anh em làm sạch, rồi dành làm thức ăn cho nó.
Thằng Phú “nhái” còn tranh thủ lúc rảnh đi bắt thêm chuột đồng làm ruốc, làm khô chuột cho nó ăn vào những hôm không có thức ăn.
Có lần thằng Kiểu bên công binh sang chơi, gạ gẫm đem nó “riềng mẻ”, tý chút nữa thì thằng Long “Polpot” cho ăn cả cái báng súng AKMS vào mồm nếu anh em không kịp can...