Mấy thằng nhìn thấy vật nhỏ nhỏ vừa đen vừa vàng men theo bụi cây, sau đó chạy hẳn ra chỗ mấy thằng đang đứng. Thì ra là con chó, nó đi theo bọn gã.
Thằng Đực: “Nó đang đói, mày cho nó ăn nên nó đi theo đó”. Nói xong nó quay sang thằng Long, thằng Phú chìa tay ra.
Hai thằng kia vét túi đưa nốt những mẩu lương khô cuối cùng của chúng nó cho thằng Đực.
Thằng Đực cũng lấy phong lương khô từ túi của nó, nó bẻ ra thành từng miếng, ném cho con chó.
Lạ điều tuy đói và ánh nhìn thì thèm thuồng, nhưng nó không chịu ăn miếng lương khô từ tay thằng Đực ném ra. Gã ngồi xuống huýt sáo, tay vẫy vẫy thì con chó từ từ tiến đến, gã nhặt từng mẩu lương khô lên đưa sát miệng thì nó ăn ngay, ăn ngon lành.
Thằng Long “Polpot”: “Mày có duyên thuần hóa chó ghê”. Chúng nó đâu có biết, gã đã từng nuôi dòng Becgie Đức từ lúc lên 7-8 tuổi, từ cái thời muốn nuôi chó Tây phải có giấy phép do công an cấp.
Con chó đó là của trường cảnh khuyển Suối Hai, Sơn Tây, trung tâm nuôi dạy chó nghiệp vụ của Công an vũ trang.
Con chó do cha gã xuống tận nhà riêng ở 12 phố Đinh Công Tráng, nằm phía ngoài Bộ tư lệnh Công an vũ trang để xin cụ trung tướng Phạm Kiệt, thứ trưởng Bộ Công an, tư lệnh kiêm chính ủy đầu tiên của Công an vũ trang (sau này được đổi tên thành Bộ đội biên phòng).
Trong lúc luyện tập khoa mục chạy vượt vật cản, do huấn luyện viên để súng cướp cò bắn xuyên tai nó, nổi khùng, nên nó quay lại cắn luôn huấn luyện viên.
Nó bị kết án tử hình, nhưng vì cha gã tha thiết xin cho gã nên cụ cho cha con gã mang về nuôi.
Lúc đó nó cũng được hưởng chế độ tem phiếu như người vậy, nó cũng được cung cấp tem để mua thịt ở chợ Hàng Da.
Do nuôi chó nhiều năm, tuy không thể gọi là chuyên gia nhưng ít nhiều gã cũng hiểu được tập tính của loài chó. Vì vậy để làm quen với 1 con chó cũng không khó lắm, nhất là lúc nó đói mà mình cho nó ăn.
Thằng Phú “nhái” bàn: “Nhìn nó tội quá, hay là anh em mình mang về nuôi đi”. Thằng Long thì phản đối, vì đơn vị di chuyển tác chiến theo chiến dịch liên miên.
Nay địa bàn này, mai vùng khác, sợ không chăm được. Ngoài ra còn sợ các thủ trưởng không cho nuôi, mà có cho nuôi thì lấy gì nuôi nó, đến miếng ăn cho người đôi lúc còn thiếu thì lấy đâu mà cáng thêm con chó...