[Funland] Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
655
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
Nỗi đau mà ko khóc đc anh nhỉ
Và chắc sẽ còn đeo bám em và những người lính như em đến ngày hội tụ đồng đội :((

Đọc mấy post mới của cụ day dứt thật. Chiến tranh đâu phải trò đùa, thế mà trong mấy thớt về Nga -U và Trung đông, rất nhiều nick có vẻ "mong ngóng" chiến tranh hạt nhân với WW 3 :(
Bọn đấy hô hào thế thôi. Cho nghe tiếng nổ AK lại chả vãi một cơ số thứ ấy chứ :D
Bọn nó xem phim nhiều quá. Chưa biết cảm giác lần đầu nhìn thấy thằng địch bằng xương bằng thịt, cầm khẩu AK thật sẵn sàng bắn toác đầu mình. Chưa có cảm giác đái ướt quần lúc nào không biết vì quá căng thẳng khi lần đầu ra trận.🤓
Em có đọc những bài cổ xúy chiến tranh của một số người trong thớt đấy. Đọc xong, chả biết nói gì chỉ biết lắc đầu rồi đi ra khỏi thớt.
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
655
Động cơ
358,121 Mã lực
Nơi ở
LẦN ĐẦU BỊ THƯƠNG

Gã chẳng thể nhớ nổi lúc mình bị sức ép ra sao nữa, mọi việc xảy ra quá nhanh và quá đột ngột. Sau ánh chớp đầu nòng và tiếng nổ đục, trầm của khẩu DKZ. Gã thấy 1 vật gì đó đập rất mạnh vào vùng mặt làm gã tối tăm mặt mũi, ngã bật ngửa ra sau.

Xung quanh có tiếng hô của ai đó lệnh cho các trung đội tản đội hình ra, không được co cụm lại trong tiếng mưa rào xối xả. Tai thì vẫn nghe được tiếng súng nổ lúc xa, lúc gần. Nhưng mắt gã thì đau nhức nhối, không nhìn thấy và cũng không thể mở được mắt ra. Gã đã cố lấy hết sức mở mắt mà vẫn cảm thấy bất lực. Gã đau đớn và chua xót nghĩ thầm: “Vậy là mù rồi…mù thật rồi”…

Rồi sau gã lịm đi và thấy thân thể mình nhẹ bỗng, bồng bềnh trôi đi đâu đó xa, xa lắm. Thỉnh thoảng nước ở đâu xộc vào mũi, miệng khiến gã chợt tỉnh chút xíu.
Hình như có người con gái nào đang cõng gã. Gã đoán là con gái và còn rất trẻ. Vì đôi lúc mái tóc dài của em bị những cơn gió tạt ngược chạm vào mặt làm gã thấy buồn buồn và cảm giác vùng da ngực của gã tiếp giáp với lưng em rất săn chắc, đã cho gã biết đó là 1 cô gái còn trẻ, rất trẻ…

Khi gã tỉnh lại, thì được thằng Đực và Phú “nhái” kể là gã được 1 em gái của đơn vị phối thuộc, Mặt trận cách mạng Campuchia (CPRP) cõng vượt sông đưa về trạm xá khi chúng nó xuống trạm xá thăm gã.
May mắn là đôi mắt của gã chỉ bị tảng đất to đập vào gây sưng, nhãn cầu không bị sao. Gã nằm mất mấy hôm thì đỡ và lại về đơn vị nhận nhiệm vụ. Gã không biết tên em là gì, không biết mặt em. Nhưng trong tâm trí của gã, thì em chắc rất đẹp, cái đẹp xuân thì của 1 cô gái Khmer với nước da rám nắng, đầy quyến rũ. Gã chỉ biết gọi em là EM GÁI thôi. Em là người đã đưa gã vượt sông, tránh những bãi mìn dày đặc và ổ phục kích của lính Pot 1 cách an toàn trong lần dẫn lính trung đoàn 209 tái chiếm Sisophon, tỉnh lỵ của tỉnh Banteay Meanchay vào rạng sáng ngày 15 tháng 08 năm 1984.

Đã tròn 40 năm mà gã vẫn không thể quên được em, người con gái Campuchia mà gã không biết mặt, biết tên. Người đã cõng gã vượt sông ngày nào ở nơi đất nước Chùa Tháp xa lạ. Đôi lần đi qua những dòng sông quê hương gã vẫn thỉnh thoảng nhớ về em, người con gái đã cõng gã ngày nào. Gã nợ em một lời cám ơn tận đáy lòng (Aw kohn = O Kun), người mà gã luôn thầm gọi thân thương, trìu mến EM GÁI…(Bo uôn srây)

NHỚ…
(Viết cho em, người con gái anh không biết tên, biết mặt trong hồi ức 40 năm chiến trường. Chỉ biết gọi em là EM GÁI)

Qua nửa đời sương gió
Tóc đã nhuốm màu mây
Chỉ còn ánh trăng gầy
Bên ta cùng năm tháng

Lối nào cho dĩ vãng
Nhớ một người nơi xa
Bến cũ dưới trăng tà
Nghe nghĩa tình khơi dậy

Vắng nhau từ dạo ấy
Ngỡ rằng đã lãng quên
Mà nỗi nhớ không tên
Từng đêm về thao thức

Người là dòng ký ức
Ngọt ngào lẫn thương đau
Dù không hẹn kiếp sau
Nhưng chẳng phai người ạ

Giữa dòng đời vội vã
Thời gian tựa bóng câu
Sương đêm nhuộm mái đầu
Bên trăng còn thương nhớ.
 

Payroll

Xe điện
Biển số
OF-51431
Ngày cấp bằng
23/11/09
Số km
2,927
Động cơ
437,927 Mã lực
Nơi ở
Hắc mộc nhai
LẦN ĐẦU BỊ THƯƠNG

Gã chẳng thể nhớ nổi lúc mình bị sức ép ra sao nữa, mọi việc xảy ra quá nhanh và quá đột ngột. Sau ánh chớp đầu nòng và tiếng nổ đục, trầm của khẩu DKZ. Gã thấy 1 vật gì đó đập rất mạnh vào vùng mặt làm gã tối tăm mặt mũi, ngã bật ngửa ra sau.

Xung quanh có tiếng hô của ai đó lệnh cho các trung đội tản đội hình ra, không được co cụm lại trong tiếng mưa rào xối xả. Tai thì vẫn nghe được tiếng súng nổ lúc xa, lúc gần. Nhưng mắt gã thì đau nhức nhối, không nhìn thấy và cũng không thể mở được mắt ra. Gã đã cố lấy hết sức mở mắt mà vẫn cảm thấy bất lực. Gã đau đớn và chua xót nghĩ thầm: “Vậy là mù rồi…mù thật rồi”…

Rồi sau gã lịm đi và thấy thân thể mình nhẹ bỗng, bồng bềnh trôi đi đâu đó xa, xa lắm. Thỉnh thoảng nước ở đâu xộc vào mũi, miệng khiến gã chợt tỉnh chút xíu.
Hình như có người con gái nào đang cõng gã. Gã đoán là con gái và còn rất trẻ. Vì đôi lúc mái tóc dài của em bị những cơn gió tạt ngược chạm vào mặt làm gã thấy buồn buồn và cảm giác vùng da ngực của gã tiếp giáp với lưng em rất săn chắc, đã cho gã biết đó là 1 cô gái còn trẻ, rất trẻ…

Khi gã tỉnh lại, thì được thằng Đực và Phú “nhái” kể là gã được 1 em gái của đơn vị phối thuộc, Mặt trận cách mạng Campuchia (CPRP) cõng vượt sông đưa về trạm xá khi chúng nó xuống trạm xá thăm gã.
May mắn là đôi mắt của gã chỉ bị tảng đất to đập vào gây sưng, nhãn cầu không bị sao. Gã nằm mất mấy hôm thì đỡ và lại về đơn vị nhận nhiệm vụ. Gã không biết tên em là gì, không biết mặt em. Nhưng trong tâm trí của gã, thì em chắc rất đẹp, cái đẹp xuân thì của 1 cô gái Khmer với nước da rám nắng, đầy quyến rũ. Gã chỉ biết gọi em là EM GÁI thôi. Em là người đã đưa gã vượt sông, tránh những bãi mìn dày đặc và ổ phục kích của lính Pot 1 cách an toàn trong lần dẫn lính trung đoàn 209 tái chiếm Sisophon, tỉnh lỵ của tỉnh Banteay Meanchay vào rạng sáng ngày 15 tháng 08 năm 1984.

Đã tròn 40 năm mà gã vẫn không thể quên được em, người con gái Campuchia mà gã không biết mặt, biết tên. Người đã cõng gã vượt sông ngày nào ở nơi đất nước Chùa Tháp xa lạ. Đôi lần đi qua những dòng sông quê hương gã vẫn thỉnh thoảng nhớ về em, người con gái đã cõng gã ngày nào. Gã nợ em một lời cám ơn tận đáy lòng (Aw kohn = O Kun), người mà gã luôn thầm gọi thân thương, trìu mến EM GÁI…(Bo uôn srây)

NHỚ…
(Viết cho em, người con gái anh không biết tên, biết mặt trong hồi ức 40 năm chiến trường. Chỉ biết gọi em là EM GÁI)

Qua nửa đời sương gió
Tóc đã nhuốm màu mây
Chỉ còn ánh trăng gầy
Bên ta cùng năm tháng

Lối nào cho dĩ vãng
Nhớ một người nơi xa
Bến cũ dưới trăng tà
Nghe nghĩa tình khơi dậy

Vắng nhau từ dạo ấy
Ngỡ rằng đã lãng quên
Mà nỗi nhớ không tên
Từng đêm về thao thức

Người là dòng ký ức
Ngọt ngào lẫn thương đau
Dù không hẹn kiếp sau
Nhưng chẳng phai người ạ

Giữa dòng đời vội vã
Thời gian tựa bóng câu
Sương đêm nhuộm mái đầu
Bên trăng còn thương nhớ.
Cám ơn cụ, em lại liên tưởng đến bài hát nổi tiếng của ns Phạm Minh Tuấn
Bài ca tôi không quên tôi không quên
em chống xuồng vượt qua pháo nổ
chỉ một lần quen mà mang nỗi nhớ mênh mông
 

Hoàng tử đỏ

Xe container
Biển số
OF-384004
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
7,200
Động cơ
326,681 Mã lực
Tuổi
32
LẦN ĐẦU BỊ THƯƠNG

Gã chẳng thể nhớ nổi lúc mình bị sức ép ra sao nữa, mọi việc xảy ra quá nhanh và quá đột ngột. Sau ánh chớp đầu nòng và tiếng nổ đục, trầm của khẩu DKZ. Gã thấy 1 vật gì đó đập rất mạnh vào vùng mặt làm gã tối tăm mặt mũi, ngã bật ngửa ra sau.

Xung quanh có tiếng hô của ai đó lệnh cho các trung đội tản đội hình ra, không được co cụm lại trong tiếng mưa rào xối xả. Tai thì vẫn nghe được tiếng súng nổ lúc xa, lúc gần. Nhưng mắt gã thì đau nhức nhối, không nhìn thấy và cũng không thể mở được mắt ra. Gã đã cố lấy hết sức mở mắt mà vẫn cảm thấy bất lực. Gã đau đớn và chua xót nghĩ thầm: “Vậy là mù rồi…mù thật rồi”…

Rồi sau gã lịm đi và thấy thân thể mình nhẹ bỗng, bồng bềnh trôi đi đâu đó xa, xa lắm. Thỉnh thoảng nước ở đâu xộc vào mũi, miệng khiến gã chợt tỉnh chút xíu.
Hình như có người con gái nào đang cõng gã. Gã đoán là con gái và còn rất trẻ. Vì đôi lúc mái tóc dài của em bị những cơn gió tạt ngược chạm vào mặt làm gã thấy buồn buồn và cảm giác vùng da ngực của gã tiếp giáp với lưng em rất săn chắc, đã cho gã biết đó là 1 cô gái còn trẻ, rất trẻ…

Khi gã tỉnh lại, thì được thằng Đực và Phú “nhái” kể là gã được 1 em gái của đơn vị phối thuộc, Mặt trận cách mạng Campuchia (CPRP) cõng vượt sông đưa về trạm xá khi chúng nó xuống trạm xá thăm gã.
May mắn là đôi mắt của gã chỉ bị tảng đất to đập vào gây sưng, nhãn cầu không bị sao. Gã nằm mất mấy hôm thì đỡ và lại về đơn vị nhận nhiệm vụ. Gã không biết tên em là gì, không biết mặt em. Nhưng trong tâm trí của gã, thì em chắc rất đẹp, cái đẹp xuân thì của 1 cô gái Khmer với nước da rám nắng, đầy quyến rũ. Gã chỉ biết gọi em là EM GÁI thôi. Em là người đã đưa gã vượt sông, tránh những bãi mìn dày đặc và ổ phục kích của lính Pot 1 cách an toàn trong lần dẫn lính trung đoàn 209 tái chiếm Sisophon, tỉnh lỵ của tỉnh Banteay Meanchay vào rạng sáng ngày 15 tháng 08 năm 1984.

Đã tròn 40 năm mà gã vẫn không thể quên được em, người con gái Campuchia mà gã không biết mặt, biết tên. Người đã cõng gã vượt sông ngày nào ở nơi đất nước Chùa Tháp xa lạ. Đôi lần đi qua những dòng sông quê hương gã vẫn thỉnh thoảng nhớ về em, người con gái đã cõng gã ngày nào. Gã nợ em một lời cám ơn tận đáy lòng (Aw kohn = O Kun), người mà gã luôn thầm gọi thân thương, trìu mến EM GÁI…(Bo uôn srây)

NHỚ…
(Viết cho em, người con gái anh không biết tên, biết mặt trong hồi ức 40 năm chiến trường. Chỉ biết gọi em là EM GÁI)

Qua nửa đời sương gió
Tóc đã nhuốm màu mây
Chỉ còn ánh trăng gầy
Bên ta cùng năm tháng

Lối nào cho dĩ vãng
Nhớ một người nơi xa
Bến cũ dưới trăng tà
Nghe nghĩa tình khơi dậy

Vắng nhau từ dạo ấy
Ngỡ rằng đã lãng quên
Mà nỗi nhớ không tên
Từng đêm về thao thức

Người là dòng ký ức
Ngọt ngào lẫn thương đau
Dù không hẹn kiếp sau
Nhưng chẳng phai người ạ

Giữa dòng đời vội vã
Thời gian tựa bóng câu
Sương đêm nhuộm mái đầu
Bên trăng còn thương nhớ.
Bồi hồi kỷ niệm đẹp ngày xưa.
Ai cũng có trong đời.
Cảm ơn Cụ.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,821
Động cơ
362,129 Mã lực
LẦN ĐẦU BỊ THƯƠNG

Gã chẳng thể nhớ nổi lúc mình bị sức ép ra sao nữa, mọi việc xảy ra quá nhanh và quá đột ngột. Sau ánh chớp đầu nòng và tiếng nổ đục, trầm của khẩu DKZ. Gã thấy 1 vật gì đó đập rất mạnh vào vùng mặt làm gã tối tăm mặt mũi, ngã bật ngửa ra sau.

Xung quanh có tiếng hô của ai đó lệnh cho các trung đội tản đội hình ra, không được co cụm lại trong tiếng mưa rào xối xả. Tai thì vẫn nghe được tiếng súng nổ lúc xa, lúc gần. Nhưng mắt gã thì đau nhức nhối, không nhìn thấy và cũng không thể mở được mắt ra. Gã đã cố lấy hết sức mở mắt mà vẫn cảm thấy bất lực. Gã đau đớn và chua xót nghĩ thầm: “Vậy là mù rồi…mù thật rồi”…

Rồi sau gã lịm đi và thấy thân thể mình nhẹ bỗng, bồng bềnh trôi đi đâu đó xa, xa lắm. Thỉnh thoảng nước ở đâu xộc vào mũi, miệng khiến gã chợt tỉnh chút xíu.
Hình như có người con gái nào đang cõng gã. Gã đoán là con gái và còn rất trẻ. Vì đôi lúc mái tóc dài của em bị những cơn gió tạt ngược chạm vào mặt làm gã thấy buồn buồn và cảm giác vùng da ngực của gã tiếp giáp với lưng em rất săn chắc, đã cho gã biết đó là 1 cô gái còn trẻ, rất trẻ…

Khi gã tỉnh lại, thì được thằng Đực và Phú “nhái” kể là gã được 1 em gái của đơn vị phối thuộc, Mặt trận cách mạng Campuchia (CPRP) cõng vượt sông đưa về trạm xá khi chúng nó xuống trạm xá thăm gã.
May mắn là đôi mắt của gã chỉ bị tảng đất to đập vào gây sưng, nhãn cầu không bị sao. Gã nằm mất mấy hôm thì đỡ và lại về đơn vị nhận nhiệm vụ. Gã không biết tên em là gì, không biết mặt em. Nhưng trong tâm trí của gã, thì em chắc rất đẹp, cái đẹp xuân thì của 1 cô gái Khmer với nước da rám nắng, đầy quyến rũ. Gã chỉ biết gọi em là EM GÁI thôi. Em là người đã đưa gã vượt sông, tránh những bãi mìn dày đặc và ổ phục kích của lính Pot 1 cách an toàn trong lần dẫn lính trung đoàn 209 tái chiếm Sisophon, tỉnh lỵ của tỉnh Banteay Meanchay vào rạng sáng ngày 15 tháng 08 năm 1984.

Đã tròn 40 năm mà gã vẫn không thể quên được em, người con gái Campuchia mà gã không biết mặt, biết tên. Người đã cõng gã vượt sông ngày nào ở nơi đất nước Chùa Tháp xa lạ. Đôi lần đi qua những dòng sông quê hương gã vẫn thỉnh thoảng nhớ về em, người con gái đã cõng gã ngày nào. Gã nợ em một lời cám ơn tận đáy lòng (Aw kohn = O Kun), người mà gã luôn thầm gọi thân thương, trìu mến EM GÁI…(Bo uôn srây)

NHỚ…
(Viết cho em, người con gái anh không biết tên, biết mặt trong hồi ức 40 năm chiến trường. Chỉ biết gọi em là EM GÁI)

Qua nửa đời sương gió
Tóc đã nhuốm màu mây
Chỉ còn ánh trăng gầy
Bên ta cùng năm tháng

Lối nào cho dĩ vãng
Nhớ một người nơi xa
Bến cũ dưới trăng tà
Nghe nghĩa tình khơi dậy

Vắng nhau từ dạo ấy
Ngỡ rằng đã lãng quên
Mà nỗi nhớ không tên
Từng đêm về thao thức

Người là dòng ký ức
Ngọt ngào lẫn thương đau
Dù không hẹn kiếp sau
Nhưng chẳng phai người ạ

Giữa dòng đời vội vã
Thời gian tựa bóng câu
Sương đêm nhuộm mái đầu
Bên trăng còn thương nhớ.
Những bóng hình thoáng qua của em gái đời quân ngũ, luôn là những vật vã suốt cuộc đời còn lại của những CCB ~o) 🌹 ~o)
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,906
Động cơ
3,308,742 Mã lực
IMG_0022.jpeg


(Chụp cùng anh Lê Hiếu, một người anh cựu chiến binh cùng sư đoàn 7 bộ binh trên chiến trường Campuchia. Anh là tác giả của cuốn hồi ký chiến trường K)
Anh Lê Hiếu cũng bật cấp trên tanh tách, còn "gây thù chuốc oán" với một vị đại tá trẻ nhất QĐ vì một lần cho ông này và bộ sậu lăn xuống mương trong một lần bí mật kiểm tra chốt
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,906
Động cơ
3,308,742 Mã lực
Đọc mấy post mới của cụ day dứt thật. Chiến tranh đâu phải trò đùa, thế mà trong mấy thớt về Nga -U và Trung đông, rất nhiều nick có vẻ "mong ngóng" chiến tranh hạt nhân với WW 3 :(
Bọn đấy hô hào thế thôi. Cho nghe tiếng nổ AK lại chả vãi một cơ số thứ ấy chứ :D
Bọn nó xem phim nhiều quá. Chưa biết cảm giác lần đầu nhìn thấy thằng địch bằng xương bằng thịt, cầm khẩu AK thật sẵn sàng bắn toác đầu mình. Chưa có cảm giác đái ướt quần lúc nào không biết vì quá căng thẳng khi lần đầu ra trận.🤓
Và chắc sẽ còn đeo bám em và những người lính như em đến ngày hội tụ đồng đội :((


Em có đọc những bài cổ xúy chiến tranh của một số người trong thớt đấy. Đọc xong, chả biết nói gì chỉ biết lắc đầu rồi đi ra khỏi thớt.
Là người quản lý thớt ấy, em thấy các cụ ấy còn quá non nớt khi nói về chiến tranh - nó không phải là games như các cụ ấy tưởng

Chưa cần ra chiến trường đối diện với hoả lực của đối phương, chỉ cần gác đêm trong rừng, căng mắt, căng tai trong màn đêm đặc quánh, sương đêm ngấm lạnh thấu sương, lại thêm rắn rết bò cạp lổm ngổm đâu đây, chốc lát tiếng mang tác, tiếng cú mèo ăn đêm kêu,... cũng đủ làm ối AHBP trụ không nổi rồi
 

catking113

Xe container
Biển số
OF-46017
Ngày cấp bằng
9/9/09
Số km
5,007
Động cơ
944,156 Mã lực
Là người quản lý thớt ấy, em thấy các cụ ấy còn quá non nớt khi nói về chiến tranh - nó không phải là games như các cụ ấy tưởng

Chưa cần ra chiến trường đối diện với hoả lực của đối phương, chỉ cần gác đêm trong rừng, căng mắt, căng tai trong màn đêm đặc quánh, sương đêm ngấm lạnh thấu sương, lại thêm rắn rết bò cạp lổm ngổm đâu đây, chốc lát tiếng mang tác, tiếng cú mèo ăn đêm kêu,... cũng đủ làm ối AHBP không trụ nổi rồi
Chả cần phải đêm, ban ngày thả vào giữa rừng, mất phương hướng vài giờ là ngồi khóc tu tu ngay thôi.
 

hiep luc

Xe điện
Biển số
OF-5750
Ngày cấp bằng
15/6/07
Số km
3,900
Động cơ
578,383 Mã lực
Nơi ở
Bốn biển là nhà
Website
hieplucjsc.fpt.in
Là người quản lý thớt ấy, em thấy các cụ ấy còn quá non nớt khi nói về chiến tranh - nó không phải là games như các cụ ấy tưởng

Chưa cần ra chiến trường đối diện với hoả lực của đối phương, chỉ cần gác đêm trong rừng, căng mắt, căng tai trong màn đêm đặc quánh, sương đêm ngấm lạnh thấu sương, lại thêm rắn rết bò cạp lổm ngổm đâu đây, chốc lát tiếng mang tác, tiếng cú mèo ăn đêm kêu,... cũng đủ làm ối AHBP không trụ nổi rồi
Games có nhiều mạng chứ đời thực chỉ 1. Cho đeo 25kg quân trang + 1 AK hành quân đêm 30km rộp chân là nhiều chú khóc nhè đòi bỏ ngũ rồi cụ anh nhỉ.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,906
Động cơ
3,308,742 Mã lực
Chả cần phải đêm, ban ngày thả vào giữa rừng, mất phương hướng vài giờ là ngồi khóc tu tu ngay thôi.
Games có nhiều mạng chứ đời thực chỉ 1. Cho đeo 25kg quân trang + 1 AK hành quân đêm 30km rộp chân là nhiều chú khóc nhè đòi bỏ ngũ rồi cụ anh nhỉ.
Thời mình đi lính thì cũng có những ông chỉ cần rơi vào tình huống này là viết thư than thở với gia đình, có ông bỏ ngũ - nhưng chỉ là cá biệt và các ông ấy trong đơn vị thường co mình và không nổ
Cũng có chút khác so với các AHBP thời nay
 

Phỗng new

Xe điện
Biển số
OF-376932
Ngày cấp bằng
10/8/15
Số km
4,919
Động cơ
334,454 Mã lực
Có chú sinh viên đã tốt nghiệp, đi huấn luyện SQDB bắn bài 1 AK xong cứ nằm ko dậy, té ra là cu cậu lái ướt hết cả quần.
Chưa cần phải đối mặt với những thứ kinh khủng khiếp hơn nhiều lần của war thực mà đã thế rồi :))
 

Uyển Lam

Xe hơi
Biển số
OF-860888
Ngày cấp bằng
6/6/24
Số km
190
Động cơ
14,428 Mã lực
Nơi ở
Vanity
Là người quản lý thớt ấy, em thấy các cụ ấy còn quá non nớt khi nói về chiến tranh - nó không phải là games như các cụ ấy tưởng

Chưa cần ra chiến trường đối diện với hoả lực của đối phương, chỉ cần gác đêm trong rừng, căng mắt, căng tai trong màn đêm đặc quánh, sương đêm ngấm lạnh thấu sương, lại thêm rắn rết bò cạp lổm ngổm đâu đây, chốc lát tiếng mang tác, tiếng cú mèo ăn đêm kêu,... cũng đủ làm ối AHBP trụ không nổi rồi
Em chen ngang câu chuyện của anh chút ạ.
...
Có một lần, kể chuyện chiến tranh, em cũng "hùng hồn" tuyên bố - rất xanh rờn:
" - Nếu có chiến tranh, em sẽ đi bộ đội!
- Và làm...y tá?
- Không! Em ra mặt trận, bắn địch để bảo vệ Tổ quốc chứ!"
(Ái chà, nghe khí phách gớm.)

Chưa biết mặt ngang mũi dọc quả lựu đạn thế nào...
Cũng nhân dịp ngồi nghe chuyện của anh giai nhà với mấy bác hàng xóm. Anh giai kể:
[...]
"Một lần, thằng hạ sĩ bị thương, để lâu nó hoại tử. Tao (anh giai) với một thằng nữa - nó tên Hiếu (quê Lạng Sơn), phải cắt chân nó vì để lâu thì không được...
Cắt xong, còn phải gói vào mang ra bìa rừng chôn. Buồn nôn mất mấy ngày".

Nghĩ đến cái lúc cao hứng "tuyên bố", thấy hài hước cực kỳ.
Èo...
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,749
Động cơ
680,145 Mã lực
Nhật ký của bản thân ạ? ;));));))
Có chú sinh viên đã tốt nghiệp, đi huấn luyện SQDB bắn bài 1 AK xong cứ nằm ko dậy, té ra là cu cậu lái ướt hết cả quần.
Chưa cần phải đối mặt với những thứ kinh khủng khiếp hơn nhiều lần của war thực mà đã thế rồi :))
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,432 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Khổng, anh khác xa thằng cu này cậu ạ. Đợt bản thân bắn AK lần đầu xong đứng dậy quần khô roong (sợ quá tụt mệ vào nên ko lái đc) :))
Phải lớp U60, U70 mới đc kinh qua thời bom đạn. Đơn giản những năm 6x khi Mỹ oanh tạc miền bắc. Nghe còi báo động, rồi tiếng phản lực gầm rít, tiếng bom nổ, tiếng pháo... Đã thấy sợ rồi.
 

Ngo Rung

Xe lăn
Biển số
OF-73049
Ngày cấp bằng
16/9/10
Số km
13,719
Động cơ
473,842 Mã lực
Có chú sinh viên đã tốt nghiệp, đi huấn luyện SQDB bắn bài 1 AK xong cứ nằm ko dậy, té ra là cu cậu lái ướt hết cả quần.
Chưa cần phải đối mặt với những thứ kinh khủng khiếp hơn nhiều lần của war thực mà đã thế rồi :))
Bọn em đây. Thầy quân khí chỉnh súng bắn thử, cả lũ đang chém ồn ào im bặt. Goi thằng đầu tiên lên bắn mà nó lập cập rơi cả súng. Đến chỗ nằm bắn mà loay hoay xoay sở khấu súng mãi không vào tư thế bắn được. Lúc học lý thuyết thì ông ấy thuộc bài lắm :))
 

Máy cắt cỏ

Xe tăng
Biển số
OF-65259
Ngày cấp bằng
30/5/10
Số km
1,158
Động cơ
-8,169 Mã lực
Chả cần phải đêm, ban ngày thả vào giữa rừng, mất phương hướng vài giờ là ngồi khóc tu tu ngay thôi.
Em lần đầu tập chạy trail, chạy đến 17h thì mất phương hướng, trời bắt đầu chuyển tối, sợ muốn *ai ra quần luôn, em chạy loanh quanh một hồi tìm đường thì nhớ đến tính năng quay trở lại nơi xuất phát của đồng hồ, bật lên, đồng hồ dẫn hướng và quay được về nơi xuất phát
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top