[Funland] Khủng hoảng tuổi tứ tuần, các cụ vượt qua thế nào?

babeo

Xe container
Biển số
OF-109085
Ngày cấp bằng
15/8/11
Số km
5,351
Động cơ
436,961 Mã lực
Nơi ở
Nách thủ đô
Em đang bị mà chưa biết vượt qua làm sao. Kế sơ bộ cho các cụ em đầu 4 đít chơi vơi nhà cửa vợ con đầy đủ, ngoan ngoãn, do tận dụng một số cơ hội trong cuộc đời lướt được vài con sóng và may mắn (may là chính) nay nhà có, xe có không bằng ai nhưng cũng là trung bình kha khá trong xã hội.

Tự dưng tầm 40 nhìn lại thấy mình sống thật vô nghĩa, nhìn lại gia đình thấy cuộc sống nhàn nhạt, con cái thì ngoan ngoãn nhưng chẳng có ham thích gì cụ thể, ép học thì học thôi. Thực ra tự nhìn lại mình thấy mình cũng vậy sao trách con được. Vợ cũng ngoan hiền nhưng hay càu nhàu, càng ngày càng sống với nhau vì cái nghĩa, ngủ với vợ thi thoảng làm cái qua quít giải tỏa bức xúc là chính chẳng còn thấy hứng thú gì nhiều ( tội nghiệp cho cô ấy). Công việc thì ngày càng tẻ nhạt, không thấy mang lại lợi ích gì cho xã hội. Trước mấy anh em trong công ty còn hay bàn bạc thay đổi cải tiến nay chẳng ông nào nói chuyện công việc nữa, chỉ cắm đầu làm cho xong rồi lượn. Sáng tỉnh dậy chẳng thấy động lực gì cả, có thời gian lại lướt off xong lại tiếc vì cả ngày chẳng làm được gì.... Chỉ muốn bỏ hết làm một cải gì đó mới mẻ hoặc bỏ đi xa nhưng còn sợ. Sợ vì phá với sự ổn định của gia đình, sợ vì ảnh hưởng đến con cái, chứ em chẳng sợ gì co cá nhân đâu vì em sống đơn giản nên khổ mấy cũng chịu được.

Các cụ đã từng rơi vào cảnh này như em chưa? Vượt qua bằng cách nào?
Cụ thấy cs nhạt quá thì làm cho nó mặn hơn đi, cầm nhà đánh đề chẳng hạn, đảm bảo mặn chát luôn :))
 

USD.EURO

Xe container
Biển số
OF-202022
Ngày cấp bằng
14/7/13
Số km
5,211
Động cơ
358,537 Mã lực
Em đang bị mà chưa biết vượt qua làm sao. Kế sơ bộ cho các cụ em đầu 4 đít chơi vơi nhà cửa vợ con đầy đủ, ngoan ngoãn, do tận dụng một số cơ hội trong cuộc đời lướt được vài con sóng và may mắn (may là chính) nay nhà có, xe có không bằng ai nhưng cũng là trung bình kha khá trong xã hội.

Tự dưng tầm 40 nhìn lại thấy mình sống thật vô nghĩa, nhìn lại gia đình thấy cuộc sống nhàn nhạt, con cái thì ngoan ngoãn nhưng chẳng có ham thích gì cụ thể, ép học thì học thôi. Thực ra tự nhìn lại mình thấy mình cũng vậy sao trách con được. Vợ cũng ngoan hiền nhưng hay càu nhàu, càng ngày càng sống với nhau vì cái nghĩa, ngủ với vợ thi thoảng làm cái qua quít giải tỏa bức xúc là chính chẳng còn thấy hứng thú gì nhiều ( tội nghiệp cho cô ấy). Công việc thì ngày càng tẻ nhạt, không thấy mang lại lợi ích gì cho xã hội. Trước mấy anh em trong công ty còn hay bàn bạc thay đổi cải tiến nay chẳng ông nào nói chuyện công việc nữa, chỉ cắm đầu làm cho xong rồi lượn. Sáng tỉnh dậy chẳng thấy động lực gì cả, có thời gian lại lướt off xong lại tiếc vì cả ngày chẳng làm được gì.... Chỉ muốn bỏ hết làm một cải gì đó mới mẻ hoặc bỏ đi xa nhưng còn sợ. Sợ vì phá với sự ổn định của gia đình, sợ vì ảnh hưởng đến con cái, chứ em chẳng sợ gì co cá nhân đâu vì em sống đơn giản nên khổ mấy cũng chịu được.

Các cụ đã từng rơi vào cảnh này như em chưa? Vượt qua bằng cách nào?
Có xe rồi thì 1 tuần phi đi Quất Lâm 1 buổi, nện 2 cái rồi về, tự nhiên sẽ yêu đời hẳn
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top