Chú mơ làm gì, vào CLB hai tạ thóc đi. Như bọn anh lĩnh hai tạ thóc xong thanh thản cựcThồi em đi ra! Ngày em chỉ mơ mong đc hai cái như thời 30 thôi mà còn khó. Đằng này ngài bảo mơ bằng có nửa cái của mợ chủ thớt còn khó thì ngại quá!
Chú mơ làm gì, vào CLB hai tạ thóc đi. Như bọn anh lĩnh hai tạ thóc xong thanh thản cựcThồi em đi ra! Ngày em chỉ mơ mong đc hai cái như thời 30 thôi mà còn khó. Đằng này ngài bảo mơ bằng có nửa cái của mợ chủ thớt còn khó thì ngại quá!
Thương anh Thái quá , sinh lão bệnh tử là vòng luân hồi nghiệt ngã, cơ mà khi mình ngộ ra rồi thì hãy bình thản đón nhận nó anh ạ hihi.Hồi những năm 30 tuổi không biết giữ gìn sức khỏe mẹ em hay mắng : " rồi sau này có tuổi mày mới biết sức khỏe quý thế nào" giờ thì ngấm lời mẹ mắng lắm rồi. Tuần trước phải chống nạng đi làm vì tự dưng bị tràn dịch khớp gối. Em ko bị ngã hay chấn thương, ko tập nặng chỉ chạy tối đa 3 km là nghỉ. Tự nó sinh ra bệnh. Thằng bạn em là bác sĩ nó còn cảnh báo trước: cứ chuẩn bị tâm thế đối diện với nhiều thứ bệnh do tuổi tác mà xuất hiện
Cảm ơn mợ nhiều, chia sẻ với mọi người em cũng thấy vui hơn mợ ạ.Enjoy cuộc sống đi mợ. PN là hay cả nghĩ lắm. Bận rộn với công việc thì mệt => Than. Rảnh quá thì nghĩ ngợi. Sau này, con đến tuổi xây dựng gia đình lại lo c/s của chúng. Già lại lo tuổi già. Nên khi não còn hoạt động là còn nghĩ.
Gia đình em chưa có thu nhập cao như nhà mợ, cũng ko tiêu (khủng) như vậy, nhưng em thấy em happy, ít nhất là em làm chủ được c/s của chính mình. Ko ganh đua, ko bon chen. Trc em cũng mua sắm những thứ phù phiếm, giờ thì thấy em có đủ rồi nên chi tiêu cho bản thân cũng ko nhiều ạ.
Nghĩ đến những biến cố (thì tương lai), em cho phép bản thân được thả lỏng, sống trọn vẹn với cảm xúc, nhưng sau đó phải tự vượt qua, bằng cách này hay cách khác. Em đã từng thất nghiệp, cũng ngổn ngang, hoảng sợ. Nhưng cuối cùng, em đã tự cân bằng đc ạ.
Em ko biết khuyên gì mợ, vì những lời tâm huyết các Cụ/ Mợ trên đây đã nói rồi. Chỉ mong, mợ hãy enjoy chính mình với c/s,!
Vâng cụ, em cũng đang cố suy nghĩ tích cực đây ạ.Em cũng đã và đang trải qua cái tuổi này và các sự kiện khủng hoảng tuổi trung niên như:
- giảm sức khoẻ/ động lực không còn được thanh xuân;
- cha mẹ già yếu/ ốm, tính tình như con trẻ.
- con cái tuổi ẩm ương, chi tiêu nhiều hơn;
- phải làm chỗ dựa cho cả cha mẹ lẫn con cái;
- phải cáng đáng các việc lớn như xây nhà; hiếu/ hỉ.
Lúc đầu em cũng sốc nhưng rồi suy nghĩ rằng ai đến tuổi đó cũng phải vậy, mình hãy chấp nhận và vui vẻ nhận lấy. Em có đọc một bài có đoạn như thế này:
"Vũ trụ đất trời vẫn vận hành như trước, chỉ là kẻ ngộ rồi không còn khổ vì thấy nó bình thường, quy luật nó phải thế."
..."Khổ không phải khổ đau ta hay dùng mà Khổ đơn giản là sự sai lệch giữa kì vọng và thực tế. Thực tế mưa, bạn muốn nắng, đó là khổ. Thực tế nóng, bạn muốn lạnh, đó là khổ. Khi nào, thực tế mưa bạn thấy vui, nắng cũng thấy vui, đi qua đống rác thấy thối, nhưng vẫn vui và chấp nhận rác thì phải thối..."
Hãy coi khủng hoảng đó là quy luật của cuộc đời, chấp nhận nó một cách bình thường cụ sẽ thấy mình thật quan trọng (với gia đình); mình đang có quãng thời gian làm các việc lớn nhất trong cuộc đời thì sẽ thấy mọi việc nhẹ nhàng hơn.
Mợ tham khảo thêm bi nỳ cũng là thú vịEm năm nay hơn 40, công việc hiện tại vẫn ổn nhưng nhiều khi vẫn cảm thấy hoang mang lo lắng cho nhưng năm sắp tới. Em thấy mọi người nói nhiều về khủng hoảng tuổi trung niên nên em muốn lập topic này để mọi người cùng thảo luận. Lý do về khủng hoảng theo em là do:
1. Sức khỏe: Sức khỏe thấy đi xuống rõ rệt, ví dụ thời 30 tuổi em có thể làm việc tới 1-2h sáng khá thường xuyên nhưng giờ chỉ 1-2 ngày là mệt.
2. Công việc: Khó tìm việc hơn nếu chẳng may thất nghiệp. Chủ yếu việc tốt đều do giới thiệu.
3. Gia đình: Con cái vào tuổi dậy thì ương bướng khó bảo, bố mẹ già hay bệnh tật nên nhiều lo lắng.
4. Kinh tế: Con cái tuổi đi học nên tốn kém, bố mẹ già cũng cần chăm sóc nên nặng gánh hơn. Nếu ai đã tích lũy đủ để về hưu thì nhẹ nhàng, nếu không sẽ rất áp lực.
Em hiện tại thấy nếu được làm lại em sẽ bớt ăn tiêu và tích lũy nhiều hơn khi còn trẻ. Em thực là ng trước đây vô lo vô nghĩ, nhưng khi hơn 40 tự nhiên thấy lo lắng về tương lai quá, dù điều kiện của em không tệ. Vậy nên mong các cụ vào chia sẻ xem các cụ có trải qua giai đoạn khủng hoảng này không? Khi nào thì vượt qua và vượt qua như thế nào ạ?
Hix, hình như em fun ko đúng chỗ thì phải. Ăn vang hoa hết mắt. Thôi em đi ngủ.Hệ thống của bác là cái gì đấy, bác cho Ofer mở mắt cái ạ. Cám ơn bác
MÌnh từ trước giờ luôn muốn sống một cuộc sống bình yên như này. Ngày mới ra trường do không xin được việc ở quê hương nên đành nhao lên HN. Bao nhiêu năm sống đời sống dân nghèo thành thị chán quá rồi.Nhiều cụ mợ sống ở các TP lớn như HN, HCM, Đà Nẵng thấy thu nhập cứ vào 50 - 70 - 100 triệu mà em thấy nể. Đúng là kiếm tiền càng nhiều thì mức tiêu càng cao, chả biết thế nào là đủ.
Em sống 1 huyện tỉnh lẻ vùng cao, cuộc sống nó cứ đều đều, vợ chồng đi làm tổng thu nhập được có 20 triệu = mức thu nhập thấp ở Hà Nội, em cũng cất được 1 căn nhà nhỏ, đất rộng nên có tí vườn rau, chuồng lợn gà. Các cháu cũng chỉ học trường làng, mà em thấy nhận thức cũng ổn.
Thi thoảng đi công tác về HN mà em thấy em như kiểu dân tộc về phố ấy, cứ bị quê quê, em ko biết em thấy sợ với nhịp sống xô bồ từ bao giờ (mặc dù ngày xưa cũng 5 - 7 năm sinh viên rồi làm ở HN). Đi công tác chỉ muốn nhanh nhanh, chóng chóng về với bản làng yêu thương.
Em thiết nghĩ, mỗi người có 1 định nghĩa thành công riêng, có người phải có nhà Vinhome, xe MẸc...vv mới là thành công.
Với em thì em chỉ cần cuộc sống ntn, các cháu học hành trưởng thành, 20 năm nữa lấy sổ hưu, em lại tiếp tục nuôi lợn gà, trồng rau.
Trộm vía đợt covid vừa rồi, dân tình dưới xuôi đổ xô đi mua thực phẩm, trên em thì chả cần, lợn gà thỏ sẵn trong chuồng, rau xanh mơn mởn...em nghĩ ví dụ có dịch zombie thì các cụ ở HN, HCM tèo trước, em ở vùng cao chắc sống đc thêm 6 tháng, nửa năm mới tèo ạ.
Em nào đâu có quảng cáo gì mà cụ đuổi em Cụ lại còn ghê sợ giọng của em nữaCụ ơi, cụ muốn quảng cáo hệ thống gì đó của cụ thì mời cụ đi chỗ khác ạ. Em nghe thấy giọng cụ là em đã sợ rồi. Cụ để yên thớt cho em chia sẻ với các cụ khác ạ. Cảm ơn cụ.
Lễ lạc gia nhập thế nào để em còn đi chợ!?Chú mơ làm gì, vào CLB hai tạ thóc đi. Như bọn anh lĩnh hai tạ thóc xong thanh thản cực
Cụ cứ chuẩn bị cái lễ đen 5 củ cụ ạ, chứ xôi thủ làm gì líck kích, các lãnh đạo toàn mỡ máu với rối loạn chuyển hóa, ko ăn được rồi lại phí raLễ lạc gia nhập thế nào để em còn đi chợ!?
Cái đấy em nhớ là đc miễn cho min mod vì vác tù và hàng tổng lâu rồi làm gì có gì để đặt lễ ngoài việc biết đi chợCụ cứ chuẩn bị cái lễ đen 5 củ cụ ạ, chứ xôi thủ làm gì líck kích, các lãnh đạo toàn mỡ máu với rối loạn chuyển hóa, ko ăn được rồi lại phí ra
Như cụ là chuẩn nhất ah.Nhiều cụ mợ sống ở các TP lớn như HN, HCM, Đà Nẵng thấy thu nhập cứ vào 50 - 70 - 100 triệu mà em thấy nể. Đúng là kiếm tiền càng nhiều thì mức tiêu càng cao, chả biết thế nào là đủ.
Em sống 1 huyện tỉnh lẻ vùng cao, cuộc sống nó cứ đều đều, vợ chồng đi làm tổng thu nhập được có 20 triệu = mức thu nhập thấp ở Hà Nội, em cũng cất được 1 căn nhà nhỏ, đất rộng nên có tí vườn rau, chuồng lợn gà. Các cháu cũng chỉ học trường làng, mà em thấy nhận thức cũng ổn.
Thi thoảng đi công tác về HN mà em thấy em như kiểu dân tộc về phố ấy, cứ bị quê quê, em ko biết em thấy sợ với nhịp sống xô bồ từ bao giờ (mặc dù ngày xưa cũng 5 - 7 năm sinh viên rồi làm ở HN). Đi công tác chỉ muốn nhanh nhanh, chóng chóng về với bản làng yêu thương.
Em thiết nghĩ, mỗi người có 1 định nghĩa thành công riêng, có người phải có nhà Vinhome, xe MẸc...vv mới là thành công.
Với em thì em chỉ cần cuộc sống ntn, các cháu học hành trưởng thành, 20 năm nữa lấy sổ hưu, em lại tiếp tục nuôi lợn gà, trồng rau.
Trộm vía đợt covid vừa rồi, dân tình dưới xuôi đổ xô đi mua thực phẩm, trên em thì chả cần, lợn gà thỏ sẵn trong chuồng, rau xanh mơn mởn...em nghĩ ví dụ có dịch zombie thì các cụ ở HN, HCM tèo trước, em ở vùng cao chắc sống đc thêm 6 tháng, nửa năm mới tèo ạ.
Em cùng ý nghĩ như cụ. Nếu hướng tới việc truyền tải kiến thức về một cuộc sống có ý nghĩa, quy luật các giai đoạn của đời người cho f1 mà bản thân mình đã làm gương bằng cách sống một cuộc sống yên vui, ý nghĩa thì tuổi trung niên này phải gọi là giai đoạn vàng an yên, đầy đủ trí tuệ làm chỗ dựa cho con cái lẫn bố mẹ để hướng về chặng cuối. Riêng về ý đa phần chúng ta hiện nay cổ súy thước đo vật chất, em hy vọng cụ sẽ có duyên gặp những mảng sáng mà em tạm diễn giải là nền văn minh nhân văn ở ngay trên đất nước ta để qua đó cụ hiểu rốt ráo hơn về những điều làm mình trăn trở : cái chết, mục đích tồn tại,sức khỏe, thiên nhiên....
Về điều ước, thì cháu thấy thiệt thòi nhất là không được trang bị những kiến thức về cuộc sống, và quy luật phát triển các giai đoạn của con người từ khi mình còn trẻ để mình chủ động hơn với cuộc sống của mình. Cháu nghĩ gần như cả đất nước này đều rơi vào cảnh đó, hiện tại môi trường của chúng ta chỉ cổ súy cho tiền bạc, lợi ích, tham vọng... được quy chiếu ra như là thước đo duy nhất mà bọn trẻ phải đạt được.
Làm gì có tiền mà đi chợ cụ,Cái đấy em nhớ là đc miễn cho min mod vì vác tù và hàng tổng lâu rồi làm gì có gì để đặt lễ ngoài việc biết đi chợ
Mợ có muốn giàu ko ? Nếu ko thì mở thớt làm gì ? vì đó là lý do khủng hoảng của mợ. Họ đang chia sẻ cho mợ cách chi tiêu bền vững dưng có vẻ mợ muốn khoe chi tiêu 1 tháng hơn là điều chỉnh bản thân.Bác thu nhiều mà chi ít vậy thì chả mấy mà giàu. Em đang cố gâng giảm xuống tầm 50-60tr tháng là đẹp lắm rồi ạ.
Theo cháu thì chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của giai đoạn quá độ này một thời gian thôi, phải bước qua khỏi nó và xác định lại một số mục tiêu, và chấp nhận một số vấn đề mà bản thân mình không cưỡng lại được, ví dụ: chúng ta sẽ ốm yếu, bệnh tật, người thân có thể rời xa, ngay cả con cái trưởng thành nó cũng đi nốt... phải xác định được thì mới yên ổn.Em giống cụ ạ, dạo này cũng hay nghĩ về cái chết. Cũng lo lắng nhỡ mình chết thì con cái làm sao, chồng em rất yêu con nhưng đàn ông nên ko tinh tế lắm. Rồi em cũng bị ngộ sách nên sống hơi trên mây trong bao năm. Tuy làm cty nc ngoài nhưng làm kinh doanh nên có cơ hội kiếm tiền mà em toàn từ chối ạ. Tài sản em có là 100% đóng thuế và thu nhập từ lương thưởng thôi.
Mấy 2 năm gần đây em mới bắt đầu nghĩ tới kiếm tiền thì thấy mình đã lười hơn, sức khỏe kém đi, rồi cần nhiều thời gian cho con hơn, cần thăm bố mẹ nhiều hơn... Vậy là cảm thấy rối.
Cũng tự động viên bản thân thôi cụ ạ.Như cụ là chuẩn nhất ah.
Không nên lấy tiêu chí méo mó của đám dân đô thị lớn làm chuẩn không là tự mình làm khổ mình cụ ah.
Nhà cũng để ở, xe cũng để đi, ngoài thứ đó bọn đô thị đối mặt đủ thứ: môi trường, an ninh, sk, môi trường cho con cái học tập...
Thiết nghĩ cụ ở trên đó tranh thủ làm thêm cái gì đó sóng song, tỷ dụ trồng khoảng 3-5ha cây lấy gỗ cho mục tiêu lâu dài (cháu thích trồng rừng nên chỉ gợi ý như vậy).
Thời đại công nghệ 4.0 rồi, có nhiều thứ vẫn có thể tiếp cận được, có thêm thời gian song hành cùng con cái nữa là nhất rồi.