- Biển số
- OF-98736
- Ngày cấp bằng
- 5/6/11
- Số km
- 12,272
- Động cơ
- 514,193 Mã lực
Mình nghĩ rắc thính thì đúng hơn?Dạo này lắm thớt chị e cô đơn quá
Mình nghĩ rắc thính thì đúng hơn?Dạo này lắm thớt chị e cô đơn quá
Đồng ý thời trẻ trâu du học... lúc 1 mình lang thang, khi nằm nhà ngắm tuyết trắng đêm đông ... cô độc lắm, chỉ muốn xách valy lên mb về nhà cmnl. Đàn ông còn thế nữa là đàn bà, nói chung là .... đến sỏi đá cũng cần có nhau.nói chung ai dùng lý lẽ không ai làm mình hạnh phúc bằng mình và sống 1 mình là tự huyễn hoặc bản thân thôi. Em cá là trong 365 ngày thì ít nhất phải có 30% số ngày thấy mình cô đơn và thèm 1 điểm tự. Vẻ tự tìn chỉ là che dấu nỗi cô đơn bên trong thôi
Của mợ để lâu nó mốc có khi còn có mạng nhện nữa ý chứCovid-19 đã thay đổi quan điểm của em về hôn nhân, gia đình các cụ các mợ ạ. Em mất ngủ hơn 1 tháng trời kể từ khi bệnh nhân thứ 17 xuất hiện. Phải đến khi hết giãn cách xã hội, trở lại văn phòng làm việc, gặp gỡ mọi người, em mới ngủ được trở lại. Em không hề lo lắng về nguy cơ lây nhiễm (vì cơ quan đã cho làm việc ở nhà từ 1 tuần trước khi có lệnh giãn cách), thu thập không bị ảnh hưởng, không hiểu sao vẫn không thể ngủ được. Đọc về các lý do gây mất ngủ thì chỉ có khủng hoảng tinh thần mà thôi. Thời gian đó giúp em nhận ra sống một mình dễ bị tổn thương, bất ổn về tinh thần khi gặp biến cố.
Em chia tay mối tình đầu sau nhiều năm gắn bó vì thấy người ấy không thể trở thành người bạn đời, người đồng hành với mình. Có người ấy, em vẫn tự tháo cánh quạt ra lau rửa, tự nối dây điện khi bị chuột cắn, tự thuê người khuân vác đồ đạc khi chuyển nhà. Không có người ấy, em vẫn có bạn đi xem phim, đi ăn cùng, vẫn đi du lịch vui vẻ, thậm chí tinh thần thoải mái hơn vì không phải bận tâm các vấn đề tình cảm lứa đôi. Chia tay rồi em đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp hơn. Em là một người tự tin vào bản thân, biết cách làm mình hạnh phúc. Em sống tự lập từ khi rời gia đình đi học đại học nên đã quen với việc tự ra quyết định, không sống phụ thuộc vào người khác. Công việc của em ổn, tự nuôi sống được mình, một cuộc sống thoải mái, thích mua gì mua nấy, thích đi đâu đi đó. Vì thế, em đã nghĩ cần gì phải có đàn ông, sống một mình tự do thoải mái biết bao. Em nhìn vào các cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhìn vào cuộc sống hôn nhân u tối của người quen mà nghĩ rằng cưới làm gì để rồi lại lôi nhau ra toà.
Và rồi Covid-19 đã làm em thay đổi. Ở môi trường ổn định, cuộc sống độc thân tự do, thoải mái. Nhưng khi biến cố xảy ra, con người ai cũng cần một chỗ dựa về tinh thần. Thế giới ngày nay thì đầy bất ổn, không ai đoán trước tương lai sẽ phải đối mặt với đại dịch hay đại hoạ nào nữa. Dù mạnh mẽ đến đâu, tự tin đến cỡ nào thì một lúc nào đó vẫn sẽ yếu lòng và tinh thần bất ổn như em đã trải qua mùa Corona này.
Em chỉ muốn chia sẻ một chút vì ở diễn đàn này không ai biết em là ai.
Mợ chủ quan quá, Mod biết đấyEm chỉ muốn chia sẻ một chút vì ở diễn đàn này không ai biết em là ai.
Sỏi đá thì biết mẹ j cần với o cần cụ nhể! Cụ cứ TCS! E là e cần vợ cả và vợ hai lém!Đồng ý thời trẻ trâu du học... lúc 1 mình lang thang, khi nằm nhà ngắm tuyết trắng đêm đông ... cô độc lắm, chỉ muốn xách valy lên mb về nhà cmnl. Đàn ông còn thế nữa là đàn bà, nói chung là .... đến sỏi đá cũng cần có nhau.
Covid-19 đã thay đổi quan điểm của em về hôn nhân, gia đình các cụ các mợ ạ. Em mất ngủ hơn 1 tháng trời kể từ khi bệnh nhân thứ 17 xuất hiện. Phải đến khi hết giãn cách xã hội, trở lại văn phòng làm việc, gặp gỡ mọi người, em mới ngủ được trở lại. Em không hề lo lắng về nguy cơ lây nhiễm (vì cơ quan đã cho làm việc ở nhà từ 1 tuần trước khi có lệnh giãn cách), thu thập không bị ảnh hưởng, không hiểu sao vẫn không thể ngủ được. Đọc về các lý do gây mất ngủ thì chỉ có khủng hoảng tinh thần mà thôi. Thời gian đó giúp em nhận ra sống một mình dễ bị tổn thương, bất ổn về tinh thần khi gặp biến cố.
Em chia tay mối tình đầu sau nhiều năm gắn bó vì thấy người ấy không thể trở thành người bạn đời, người đồng hành với mình. Có người ấy, em vẫn tự tháo cánh quạt ra lau rửa, tự nối dây điện khi bị chuột cắn, tự thuê người khuân vác đồ đạc khi chuyển nhà. Không có người ấy, em vẫn có bạn đi xem phim, đi ăn cùng, vẫn đi du lịch vui vẻ, thậm chí tinh thần thoải mái hơn vì không phải bận tâm các vấn đề tình cảm lứa đôi. Chia tay rồi em đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp hơn. Em là một người tự tin vào bản thân, biết cách làm mình hạnh phúc. Em sống tự lập từ khi rời gia đình đi học đại học nên đã quen với việc tự ra quyết định, không sống phụ thuộc vào người khác. Công việc của em ổn, tự nuôi sống được mình, một cuộc sống thoải mái, thích mua gì mua nấy, thích đi đâu đi đó. Vì thế, em đã nghĩ cần gì phải có đàn ông, sống một mình tự do thoải mái biết bao. Em nhìn vào các cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhìn vào cuộc sống hôn nhân u tối của người quen mà nghĩ rằng cưới làm gì để rồi lại lôi nhau ra toà.
Và rồi Covid-19 đã làm em thay đổi. Ở môi trường ổn định, cuộc sống độc thân tự do, thoải mái. Nhưng khi biến cố xảy ra, con người ai cũng cần một chỗ dựa về tinh thần. Thế giới ngày nay thì đầy bất ổn, không ai đoán trước tương lai sẽ phải đối mặt với đại dịch hay đại hoạ nào nữa. Dù mạnh mẽ đến đâu, tự tin đến cỡ nào thì một lúc nào đó vẫn sẽ yếu lòng và tinh thần bất ổn như em đã trải qua mùa Corona này.
Em chỉ muốn chia sẻ một chút vì ở diễn đàn này không ai biết em là ai.
Em 31 rồi cụ ạ. Chia tay mối tình đầu xong đi du học 2 năm, trở về chỉ tập trung vào sự nghiệp nên cũng chưa có thời gian tìm hiểu ai.Mợ giỏi quá. Giọng văn chắc còn trẻ tầm 27-28 nhỉ
Nếu muốn thả thính thì post ở group Otofun trên Facebook hoặc các group giao lưu nhanh hơn đó cụ, có hình ảnh trực quan và inbox cũng nhanh. Em tham gia hầu hết các group đông thành viên trên Facebook (vì đặc thù công việc) nhưng chưa bao giờ post chia sẻ và rất hiếm khi comment, là người theo dõi thầm lặng thôi. Nói thật, em là người nghiêm túc nên rất ghét mấy kiểu nói kháy như này đó ạ. Em post lên đây đơn giản vì thấy lòng mình nặng trĩu, nói ra chỉ để xả nỗi lòng vì ở đây không ai biết em là ai. Chia sẻ với người xa lạ cũng là một liệu pháp tâm lý đó ạ.Thính hay bả đấy mợ chủ?
Chuân cụ ạ, ông anh em mồm cứ chém sống 1 mình sướng lắm. Được vài năm suốt ngày lôi em đi hầu rượu rồi khóc lóc, đêm về thả stt đau buồn khắp phây búc. Không cứng mãi được đâuĐồng ý thời trẻ trâu du học... lúc 1 mình lang thang, khi nằm nhà ngắm tuyết trắng đêm đông ... cô độc lắm, chỉ muốn xách valy lên mb về nhà cmnl. Đàn ông còn thế nữa là đàn bà, nói chung là .... đến sỏi đá cũng cần có nhau.
hay mợ làm chị dâu em đêNếu muốn thả thính thì post ở group Otofun trên Facebook hoặc các group giao lưu nhanh hơn đó cụ, có hình ảnh trực quan và inbox cũng nhanh. Em tham gia hầu hết các group đông thành viên trên Facebook (vì đặc thù công việc) nhưng chưa bao giờ post chia sẻ và rất hiếm khi comment, là người theo dõi thầm lặng thôi. Nói thật, em là người nghiêm túc nên rất ghét mấy kiểu nói kháy như này đó ạ. Em post lên đây đơn giản vì thấy lòng mình nặng trĩu, nói ra chỉ để xả nỗi lòng vì ở đây không ai biết em là ai. Chia sẻ với người xa lạ cũng là một liệu pháp tâm lý đó ạ.
Một số thắc mắc của các cụ/mợ em sẽ trả lời luôn ở đây. Bố mẹ và người thân em sống ở tỉnh, em ra Hà Nội học và lập nghiệp luôn ở đây nên chủ yếu là sống một mình. Hai năm du học ở bên kia bán cầu em cũng tự sống một mình, đi đây đi đó cũng nhiều nên không phải dạng yếu bóng vía dễ khủng hoảng.
Không giỏi thì vừa cô đơn vừa nghèoPhụ nữ càng giỏi càng dễ cô đơn