mợ chủ rất nhạy cảm và đã đến lúc cần có 1 cụ nào bên cạnh
em đặt gạch hóng chương sau
em đặt gạch hóng chương sau
Bố mẹ em cũng nói với em câu y hệt, nhưng em vẫn luôn cho rằng già có tiền thì vào viện dưỡng lão. Giờ em đang nghĩ lạiKhi còn trẻ thì chả cần ai, khi về già sẽ khác.
Chứng tỏ 1 điều rất đơn giản ,đó là trước giờ bạn chưa hề ổn..bạn nhìn vào các cuốc hôn nhân bằng ánh mắt của 1 sự hằn học nhẹ..nhưng bạn quên đi 1 điều tình iu là dòng nước mát làm dịu đi những hằn học,những bất ổn tiềm tàng..Hãy cứ yêu đi,và thậm chí yêu ngay cả khi chia tay..vì không đóng cánh cổng cũ làm sao cánh cổng mới mở ra..và hãy tập suy nghĩ như 1 đứa trẻ,cứ ngây thơ và khờ dại thì cuộc sống nhẹ nhàng hơn nhiều lắm..Covid-19 đã thay đổi quan điểm của em về hôn nhân, gia đình các cụ các mợ ạ. Em mất ngủ hơn 1 tháng trời kể từ khi bệnh nhân thứ 17 xuất hiện. Phải đến khi hết giãn cách xã hội, trở lại văn phòng làm việc, gặp gỡ mọi người, em mới ngủ được trở lại. Em không hề lo lắng về nguy cơ lây nhiễm (vì cơ quan đã cho làm việc ở nhà từ 1 tuần trước khi có lệnh giãn cách), thu thập không bị ảnh hưởng, không hiểu sao vẫn không thể ngủ được. Đọc về các lý do gây mất ngủ thì chỉ có khủng hoảng tinh thần mà thôi. Thời gian đó giúp em nhận ra sống một mình dễ bị tổn thương, bất ổn về tinh thần khi gặp biến cố.
Em chia tay mối tình đầu sau nhiều năm gắn bó vì thấy người ấy không thể trở thành người bạn đời, người đồng hành với mình. Có người ấy, em vẫn tự tháo cánh quạt ra lau rửa, tự nối dây điện khi bị chuột cắn, tự thuê người khuân vác đồ đạc khi chuyển nhà. Không có người ấy, em vẫn có bạn đi xem phim, đi ăn cùng, vẫn đi du lịch vui vẻ, thậm chí tinh thần thoải mái hơn vì không phải bận tâm các vấn đề tình cảm lứa đôi. Chia tay rồi em đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp hơn. Em là một người tự tin vào bản thân, biết cách làm mình hạnh phúc. Em sống tự lập từ khi rời gia đình đi học đại học nên đã quen với việc tự ra quyết định, không sống phụ thuộc vào người khác. Công việc của em ổn, tự nuôi sống được mình, một cuộc sống thoải mái, thích mua gì mua nấy, thích đi đâu đi đó. Vì thế, em đã nghĩ cần gì phải có đàn ông, sống một mình tự do thoải mái biết bao. Em nhìn vào các cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhìn vào cuộc sống hôn nhân u tối của người quen mà nghĩ rằng cưới làm gì để rồi lại lôi nhau ra toà.
Và rồi Covid-19 đã làm em thay đổi. Ở môi trường ổn định, cuộc sống độc thân tự do, thoải mái. Nhưng khi biến cố xảy ra, con người ai cũng cần một chỗ dựa về tinh thần. Thế giới ngày nay thì đầy bất ổn, không ai đoán trước tương lai sẽ phải đối mặt với đại dịch hay đại hoạ nào nữa. Dù mạnh mẽ đến đâu, tự tin đến cỡ nào thì một lúc nào đó vẫn sẽ yếu lòng và tinh thần bất ổn như em đã trải qua mùa Corona này.
Em chỉ muốn chia sẻ một chút vì ở diễn đàn này không ai biết em là ai.
Việc của em cũng nhiều lắm nhưng em luôn cố gắng dành thời gian cho các sở thích cá nhân. Nếu ngày nào cũng làm việc đến lúc lên giường đi ngủ thì mệt mỏi lắm.Hoàn cảnh của em khá giống cụ chủ. Tâm trạng của em cũng gần như cụ tuy nhiên là em bận tối mặt tối mũi ngày nào cũng 10-11h mới về đến nhà nên lên giường em ngủ vắt lữoi đến sáng.
Ai đầu tiên cũng là người xala mà mợOnline là môi trường giao tiếp thuận tiện cho những người đã quen biết nhau. Với người xa lạ, em không có cảm giác an toàn và chân thực.
Tinh thần thì dựa vào cửa Phật đi mợ. Cuộc sống đang độc lập tự do dính đàn ông, con cái vào phức tạp nhắm.Covid-19 đã thay đổi quan điểm của em về hôn nhân, gia đình các cụ các mợ ạ. Em mất ngủ hơn 1 tháng trời kể từ khi bệnh nhân thứ 17 xuất hiện. Phải đến khi hết giãn cách xã hội, trở lại văn phòng làm việc, gặp gỡ mọi người, em mới ngủ được trở lại. Em không hề lo lắng về nguy cơ lây nhiễm (vì cơ quan đã cho làm việc ở nhà từ 1 tuần trước khi có lệnh giãn cách), thu thập không bị ảnh hưởng, không hiểu sao vẫn không thể ngủ được. Đọc về các lý do gây mất ngủ thì chỉ có khủng hoảng tinh thần mà thôi. Thời gian đó giúp em nhận ra sống một mình dễ bị tổn thương, bất ổn về tinh thần khi gặp biến cố.
Em chia tay mối tình đầu sau nhiều năm gắn bó vì thấy người ấy không thể trở thành người bạn đời, người đồng hành với mình. Có người ấy, em vẫn tự tháo cánh quạt ra lau rửa, tự nối dây điện khi bị chuột cắn, tự thuê người khuân vác đồ đạc khi chuyển nhà. Không có người ấy, em vẫn có bạn đi xem phim, đi ăn cùng, vẫn đi du lịch vui vẻ, thậm chí tinh thần thoải mái hơn vì không phải bận tâm các vấn đề tình cảm lứa đôi. Chia tay rồi em đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp hơn. Em là một người tự tin vào bản thân, biết cách làm mình hạnh phúc. Em sống tự lập từ khi rời gia đình đi học đại học nên đã quen với việc tự ra quyết định, không sống phụ thuộc vào người khác. Công việc của em ổn, tự nuôi sống được mình, một cuộc sống thoải mái, thích mua gì mua nấy, thích đi đâu đi đó. Vì thế, em đã nghĩ cần gì phải có đàn ông, sống một mình tự do thoải mái biết bao. Em nhìn vào các cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhìn vào cuộc sống hôn nhân u tối của người quen mà nghĩ rằng cưới làm gì để rồi lại lôi nhau ra toà.
Và rồi Covid-19 đã làm em thay đổi. Ở môi trường ổn định, cuộc sống độc thân tự do, thoải mái. Nhưng khi biến cố xảy ra, con người ai cũng cần một chỗ dựa về tinh thần. Thế giới ngày nay thì đầy bất ổn, không ai đoán trước tương lai sẽ phải đối mặt với đại dịch hay đại hoạ nào nữa. Dù mạnh mẽ đến đâu, tự tin đến cỡ nào thì một lúc nào đó vẫn sẽ yếu lòng và tinh thần bất ổn như em đã trải qua mùa Corona này.
Em chỉ muốn chia sẻ một chút vì ở diễn đàn này không ai biết em là ai.
Em cũng giống mợ, chỉ khác cái giới tính. Em cũng sợ cái cảnh cưới vội cưới vàng về rồi đc dăm ba hôm lại lôi nhau ra tòa lắm, thế nên cũng cứ kén cá chọn canh, giờ 3x tuổi rồi mà vẫn chưa đc cưới lần nào. Chả bù mẹ em ngày xưa cứ sợ em lấy vợ sớm, ngày ngày thủ thỉ khuyên răn đủ điều, nào là phải có sự nghiệp ổn định, có nhà có cửa, suy nghĩ chín chắn rồi hãy tính chuyện cưới xin... Giờ thì suốt ngày hỏi em có người yêu chưa?Covid-19 đã thay đổi quan điểm của em về hôn nhân, gia đình các cụ các mợ ạ. Em mất ngủ hơn 1 tháng trời kể từ khi bệnh nhân thứ 17 xuất hiện. Phải đến khi hết giãn cách xã hội, trở lại văn phòng làm việc, gặp gỡ mọi người, em mới ngủ được trở lại. Em không hề lo lắng về nguy cơ lây nhiễm (vì cơ quan đã cho làm việc ở nhà từ 1 tuần trước khi có lệnh giãn cách), thu thập không bị ảnh hưởng, không hiểu sao vẫn không thể ngủ được. Đọc về các lý do gây mất ngủ thì chỉ có khủng hoảng tinh thần mà thôi. Thời gian đó giúp em nhận ra sống một mình dễ bị tổn thương, bất ổn về tinh thần khi gặp biến cố.
Em chia tay mối tình đầu sau nhiều năm gắn bó vì thấy người ấy không thể trở thành người bạn đời, người đồng hành với mình. Có người ấy, em vẫn tự tháo cánh quạt ra lau rửa, tự nối dây điện khi bị chuột cắn, tự thuê người khuân vác đồ đạc khi chuyển nhà. Không có người ấy, em vẫn có bạn đi xem phim, đi ăn cùng, vẫn đi du lịch vui vẻ, thậm chí tinh thần thoải mái hơn vì không phải bận tâm các vấn đề tình cảm lứa đôi. Chia tay rồi em đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp hơn. Em là một người tự tin vào bản thân, biết cách làm mình hạnh phúc. Em sống tự lập từ khi rời gia đình đi học đại học nên đã quen với việc tự ra quyết định, không sống phụ thuộc vào người khác. Công việc của em ổn, tự nuôi sống được mình, một cuộc sống thoải mái, thích mua gì mua nấy, thích đi đâu đi đó. Vì thế, em đã nghĩ cần gì phải có đàn ông, sống một mình tự do thoải mái biết bao. Em nhìn vào các cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhìn vào cuộc sống hôn nhân u tối của người quen mà nghĩ rằng cưới làm gì để rồi lại lôi nhau ra toà.
Và rồi Covid-19 đã làm em thay đổi. Ở môi trường ổn định, cuộc sống độc thân tự do, thoải mái. Nhưng khi biến cố xảy ra, con người ai cũng cần một chỗ dựa về tinh thần. Thế giới ngày nay thì đầy bất ổn, không ai đoán trước tương lai sẽ phải đối mặt với đại dịch hay đại hoạ nào nữa. Dù mạnh mẽ đến đâu, tự tin đến cỡ nào thì một lúc nào đó vẫn sẽ yếu lòng và tinh thần bất ổn như em đã trải qua mùa Corona này.
Em chỉ muốn chia sẻ một chút vì ở diễn đàn này không ai biết em là ai.
Cụ xui mợ ấy đi tu à? Đây có thể là phương án hay. Nhưng với tính cách độc lập suy nghĩ chắc chắn kín kẻ cầu toàn cẩn thận như mợ ấy chắc hơi khó?Tinh thần thì dựa vào cửa Phật đi mợ. Cuộc sống đang độc lập tự do dính đàn ông, con cái vào phức tạp nhắm.
Đàn bà thì ai cũng mềm yếu cả, dù có giỏi giang tự lập cỡ nào thì cũng chẳng ai mạnh miệng mà nói rằng tôi ko cần đàn ông cả, Có chăng cũng chỉ vì chưa gặp được người đàn ông phù hợp, hoặc tình cảm của người đàn ông kia ko đủ lớn, ko đủ nhiều để mình có thể tin tưởng, có thể yêu thương nên mới buộc phải mạnh mẽ, buộc phải gồng mình mà thôi. Đến khi gặp được một người phù hợp, một người mà yêu thương mình đủ nhiều thì mình lại mềm nhũn ra ngay thôi, he he. Mợ cứ mở lòng, gặp ai yeu ai đều có nhân duyên hết rồi, đến thời điểm mọi thứ cứ thế đến thôi. Chúc mợ sớm gặp được nhân duyên của mình nhéCovid-19 đã thay đổi quan điểm của em về hôn nhân, gia đình các cụ các mợ ạ. Em mất ngủ hơn 1 tháng trời kể từ khi bệnh nhân thứ 17 xuất hiện. Phải đến khi hết giãn cách xã hội, trở lại văn phòng làm việc, gặp gỡ mọi người, em mới ngủ được trở lại. Em không hề lo lắng về nguy cơ lây nhiễm (vì cơ quan đã cho làm việc ở nhà từ 1 tuần trước khi có lệnh giãn cách), thu thập không bị ảnh hưởng, không hiểu sao vẫn không thể ngủ được. Đọc về các lý do gây mất ngủ thì chỉ có khủng hoảng tinh thần mà thôi. Thời gian đó giúp em nhận ra sống một mình dễ bị tổn thương, bất ổn về tinh thần khi gặp biến cố.
Em chia tay mối tình đầu sau nhiều năm gắn bó vì thấy người ấy không thể trở thành người bạn đời, người đồng hành với mình. Có người ấy, em vẫn tự tháo cánh quạt ra lau rửa, tự nối dây điện khi bị chuột cắn, tự thuê người khuân vác đồ đạc khi chuyển nhà. Không có người ấy, em vẫn có bạn đi xem phim, đi ăn cùng, vẫn đi du lịch vui vẻ, thậm chí tinh thần thoải mái hơn vì không phải bận tâm các vấn đề tình cảm lứa đôi. Chia tay rồi em đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp hơn. Em là một người tự tin vào bản thân, biết cách làm mình hạnh phúc. Em sống tự lập từ khi rời gia đình đi học đại học nên đã quen với việc tự ra quyết định, không sống phụ thuộc vào người khác. Công việc của em ổn, tự nuôi sống được mình, một cuộc sống thoải mái, thích mua gì mua nấy, thích đi đâu đi đó. Vì thế, em đã nghĩ cần gì phải có đàn ông, sống một mình tự do thoải mái biết bao. Em nhìn vào các cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhìn vào cuộc sống hôn nhân u tối của người quen mà nghĩ rằng cưới làm gì để rồi lại lôi nhau ra toà.
Và rồi Covid-19 đã làm em thay đổi. Ở môi trường ổn định, cuộc sống độc thân tự do, thoải mái. Nhưng khi biến cố xảy ra, con người ai cũng cần một chỗ dựa về tinh thần. Thế giới ngày nay thì đầy bất ổn, không ai đoán trước tương lai sẽ phải đối mặt với đại dịch hay đại hoạ nào nữa. Dù mạnh mẽ đến đâu, tự tin đến cỡ nào thì một lúc nào đó vẫn sẽ yếu lòng và tinh thần bất ổn như em đã trải qua mùa Corona này.
Em chỉ muốn chia sẻ một chút vì ở diễn đàn này không ai biết em là ai.
Mợ đang khủng hoảng niềm tin. Đến lúc nào đó mợ sẽ nghĩ khác. Mình chắc chắn điều đóĐàn bà thì ai cũng mềm yếu cả, dù có giỏi giang tự lập cỡ nào thì cũng chẳng ai mạnh miệng mà nói rằng tôi ko cần đàn ông cả, Có chăng cũng chỉ vì chưa gặp được người đàn ông phù hợp, hoặc tình cảm của người đàn ông kia ko đủ lớn, ko đủ nhiều để mình có thể tin tưởng, có thể yêu thương nên mới buộc phải mạnh mẽ, buộc phải gồng mình mà thôi. Đến khi gặp được một người phù hợp, một người mà yêu thương mình đủ nhiều thì mình lại mềm nhũn ra ngay thôi, he he. Mợ cứ mở lòng, gặp ai yeu ai đều có nhân duyên hết rồi, đến thời điểm mọi thứ cứ thế đến thôi. Chúc mợ sớm gặp được nhân duyên của mình nhé
Cụ nhầm em với mợ chủ thớt hay sao ấyMợ đang khủng hoảng niềm tin. Đến lúc nào đó mợ sẽ nghĩ khác. Mình chắc chắn điều đó
Mình nói mợ chủ thớt qua còm cụ thôiCụ nhầm em với mợ chủ thớt hay sao ấy
à vưngMình nói mợ chủ thớt qua còm cụ thôi
Chỉ thế là nhanhMợ cho 500 ảnh cho nó dễ chia sẻ