Tôi có đọc ở trên kia, bác nào đó bẩu: Cái Quy trình "nước chạy thận phải được kiểm định" là có sau khi vụ này xảy ra.
Ừ thì kiểm định.
Bác sĩ Lương được đào tạo rằng "biết muốn kiểm định phải mất vài ngày", phải không ạ?
Và nếu cần kiểm định, bắt buộc Bs Lương phải yêu cầu kiểm định ạ?
Từ mai, tôi, cũng bác sĩ đây, sẽ viết Y lệnh như sau:
Bệnh nhân A bị đứt tay.
Y lệnh là:
- Kiểm định máy XQuang, rồi chụp.
- Kiểm định thuốc kháng sinh ABC, rồi phát, liều dùng XYZ.
Ngày mai, với bênh nhân cũng đứt tay khác, tôi sẽ làm y hệt.
Em thì nghĩ về vụ này, cả tình là lý như sau
1. Về lý:
VKS truy tố anh BS vì tội "Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng" với lý do chính, với các bằng chứng là vì máy không đảm bảo yêu cầu nên anh đề nghị sửa chữa/bảo dưỡng máy (có ký tá giấy tờ). Nhưng hôm sau khi mà chưa biết máy có đảm bảo tiêu chuẩn không (vì chưa có bằng chứng ký tá bàn giao lại cho anh), có bằng chứng anh biết rõ là nước chưa được kiểm nghiệm mà anh đã ký y lệnh đưa vào sử dụng. Việc đưa máy này vào sử dụng gây chết người. Nên anh bị truy tố vì tối " thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng". Mà họ không truy tố ảnh về những tội khác, lý do khác.
Anh cãi như sau: Máy đã được bàn giao bằng miệng. Không cần giấy tờ. Từ trước đến giờ vẫn thế nên cứ thế đưa vào sử dụng. Nên được coi là đã bàn giao.
Họ hỏi thế anh có được giao quản lý cái đơn nguyên ấy không. Thì anh bẩu ừ thì dùng anh làm, nhưng không có văn bản giao nhiệm vụ nên anh không chịu trách nhiệm về những việc đó
Rồi anh trình bày đi đâu đâu ấy là anh không chịu trách nhiệm về chất lượng nước. ( trong khi người ta không bảo anh phải chịu trách nhiệm về cái nước ấy. cái nước ấy tốt xấu đã quy tội cho ông khác rồi)
Khi ra tòa xét hỏi để làm rõ các vấn đề từ đó mà có phán quyết chính xác thì anh bẩu anh giữ quyền im lặng.
ừ thì anh giữ quyền im lặng. Nhưng khi họ đọc lời khai của anh thì đến đoạn nào đó anh lại cãi. Họ hỏi thêm thì anh lại bẩu anh giữ quyền im lặng không trả lời.
2. Về tình
Về tình là cái gì rất khó nói, khó diễn đạt và khó diễn tả. Mỗi người có cảm nhận riêng.
Về cảm nhận của em, ảnh luôn trong tâm thế lạnh lùng chối tội, không phải tội của tôi. Tôi vô can trong chuyện chết 8 người. Nếu như tòa tuyên bố anh vô tội hoặc anh không bị chịu hình phạt gì trong chuyện này thì em cảm nhận là ảnh sẽ hả hê lắm.
Nhưng như em nghĩ, mình là BS, việc mình làm
liên quan trực tiếp đến cái chết của 8 người thì mình cũng không thể dửng dưng.
Nếu hôm trước không bảo dưỡng/sửa chữa máy thì hôm ấy anh có thể không có bất kỳ lưu ý nào về việc thiết bị có tốt không. Nhưng máy vừa mới bảo dưỡng, dù có biên bản bàn giao thì lần sử dụng đầu tiên hầu như ai cũng lưu tâm chứ không thể lạnh lùng vô cảm bẩu đấy không phải việc của tôi.
Trong việc điều trị bệnh nói riêng và cuộc sống nói chung, lạnh lùng chỉ biết phần việc mình, rồi kệ sự việc biến chuyển theo hướng nào thì theo, sống chết mặc bay thì có vẻ không có cái tâm của BS.
Chắc cụ cũng đồng ý với em là trong cuộc sống, có rất nhiều BS họ luôn ám ảnh, họ còn bị mặc cảm là mình có tội khi không kịp/ không đủ trình/không đủ phương tiện thuốc men... để một ai đó phải chết. Cho dù cái việc chết của ai đó kia chắc chắn họ không liên quan.
Ngay cả chuyện viết tâm thư: Khi tòa chưa xử, khi chưa chốt lại các tình tiết tăng nặng/ giảm nhẹ/ xét tới bối cảnh cụ thể lúc đó ảnh đã như kiểu gào lên là tôi chả có tội gì sao xét xử tôi.