Có cụ nào cưỡi ATR72 Cần Thơ - Côn Đảo có cảm giác máy bay vừa cất cánh , ra biển thấy nó đứng im luôn không ? Em ngồi nà có cảm giác máy bay không nhúc nhích chuẩn bị rơi , sợ run cầm cập
Nhưng khỏe lại rồi lại muốn bị như thế tiếp à cụIem cũng bị, lên đc một thời gian là rùng mình, chân tay bủn rủn, cảm giác k còn sức lực.
Đang bình thường rồi chuyển sang sợ đi máy bay có vài nguyên nhân, cá nhân em gặp phải rồi. 1. Gặp sự cố trên chuyến bay, với em là máy bay mất độ cao đột ngột, mọi thứ văng bắn tung toé cả vì đang trong giờ ăn. 2. Tiền bạc nhiều hơn, nhiều đến mức cần suy nghĩ. Em quen 1 anh ra sân bay dịp Tết gặp gia đình anh ấy, người đông vãi đái mà vẫn thấy bố và con gái 1 chuyến, mẹ và con trai đi 1 chuyến khác.Các cụ cho e hỏi chút, chẳng là 1-2 năm nay nhất là 1 năm trở lại đây e rất ngại đi máy bay, 1 phần là do vé máy bay cao quá ko có tiền đi, nhưng phần lớn nguyên nhân là e cứ thấy sợ sợ. Ko hiểu sao trước thì cũng bình thường mà dạo gần đây e cứ ngại và sợ. Các cụ cho e hỏi đã từng trải qua việc này chưa ạ? Sau đó các cụ có thay đổi được ko?
3 tiếng là cùng....HỨ HỰ HỰ...Iem cũng bị, lên đc một thời gian là rùng mình, chân tay bủn rủn, cảm giác k còn sức lực.
Em không được ôm nhưng có mợ lần 1 đi mái bai, lúc cất và hạ cánh bóp tay em đau bằng chết. Có điều emE đi máy bay thích ngồi cạnh Mợ nào sợ độ cao í, lúc máy bay cất cánh mình thì hưng phấn, trong khi đó các Mợ í sợ co rúm người, quay sang mình ôm vồ vập.
30s thì khá lâu cụ ơi.Những ai sợ di chuyển bằng máy bay thường có 3 yếu tố tâm lý ảnh hưởng tới:
1. Hội chứng sợ không gian hẹp/claustrophobia: những Cụ/Mợ này rất sợ chui hang động, đi thang máy hay ngồi ở những phòng nhỏ hẹp hoặc không gian kín và nhỏ như khoang máy bay.
2. Những Cụ/Mợ đã từng "trải nghiệm" sự cố khi bay như máy bay rung lắc mạnh do vào vùng thời tiết xấu, bị tụt độ cao bất thình lình, phải hạ cánh khẩn cấp .v.v...
3. Những Mợ/Cụ giàu trí tưởng tượng (!) và hơi mong manhbị ảnh hưởng bởi đọc nhiều tin, sách báo, media về tai nạn máy bay.
Em đi máy bay xuyên đại dương cũng kha khá nên trải nghiệm rung lắc nhiều, lúc đầu cũng hơi sợ, sau quen. Chỉ duy nhất có lần đang bay thì mb rơi vào vùng không khí loãng bị tụt độ cao chắc phải gần 30 giây, dân tình hét tướng...cảm giác không trọng lượng phê như con tê tê...![]()
Em thấy các đường bay nước ngoài thì hành khách vỗ tay rào rào khi tiếp đất thành công. Ở xứ ta, sau khi tiếp đất thành công, bà con đứng dậy lố nhố lấy hành lý, mặc dù máy bay chưa dừng hẳn lại. Hài thật.Em vốn bay nhiều. Trước vụ MH170 với MH17 thì em cũng tung tăng chả ngợi gì. Nhưng từ sau 2 vụ đó thì em cũng rén. Nhất là bay Mỹ. Ngồi thì lâu. Nhìn màn hình hành trình là một màu xanh cô ban bao la thăm thẳm bên dưới, mấy cái đảo bé tí phía xa xa em ớn lắm. Nhưng mà cuộc sống thì vẫn phải move on thôi nên thôi cứ lên trên í là cầu Trời khấn Phật rồi ngủ cho quên đi.
Nhớ sau 2 vụ MH em bay từ Cali về đến sân bay Narita. Chuyến bay ngột ngạt căng thẳng vô cùng. Không ai nói với ai. Cảm nhận rõ sự nặng nề trong tâm lý mỗi hành khách. Chỉ đến lúc máy bay là là đáp xuống rồi càng bánh xe tiếp đất cái "rầm" lúc đó mới thở phào. Cả máy bay vỗ tay ầm ầm mới thấy đầu nhẹ bẫng đi, biết là thoát chết rồi.
![]()
Bác k tranh thủ mò nội thất Mợ í à?Em không được ôm nhưng có mợ lần 1 đi mái bai, lúc cất và hạ cánh bóp tay em đau bằng chết. Có điều em
chưa vui là mợ ấy không được xinh.
Văn hóa khác nhau là bình thường mờ cụ.Em thấy các đường bay nước ngoài thì hành khách vỗ tay rào rào khi tiếp đất thành công. Ở xứ ta, sau khi tiếp đất thành công, bà con đứng dậy lố nhố lấy hành lý, mặc dù máy bay chưa dừng hẳn lại. Hài thật.
Lần đó em bay từ Osaka về, đang trên biển, nó tụt đúng lúc đang ăn, cái khay em có cảm giác như nó bốc lên khỏi cái bàn ấy! Cũng hãi phết, may là chưa thấy mặt nạ thở rơi xuống (như có lần bạn em bị dính cũng chuyến bay từ Nhật về).30s thì khá lâu cụ ơi.
Ai mà yếu tim chắc ngất luôn đó cụ nhỉ?
E chỉ tiếc là e rất ít khi bay mà đi một mình cụ ạ.Khá là nguy hiểm đấy. Lúc đó tay các mợ rất khỏe, tóm được cái gì là nắm, siết chặt...một cách vô thức![]()
E bay nhiều không sao. Sau lần dính vụ rơi tự do 3 phát khi thông báo hạ độ cao, thời tiết bên ngoài mưa to gió lớn sấm sét máy bay hạ cánh khó khăn í e bắt đầu bị ảnh hưởng tâm lí. Kể từ đó 3 năm này đi máy bay là sợ. Sợ nhưng công việc phải đi. Mỗi lần đi bắt chuyện với người ngồi bên cạnh để phân tán nổi sợ. Tự biết bản thân bị ảnh hưởng tâm lí nên tự tìm cách hóa giải.Những ai sợ di chuyển bằng máy bay thường có 3 yếu tố tâm lý ảnh hưởng tới:
1. Hội chứng sợ không gian hẹp/claustrophobia: những Cụ/Mợ này rất sợ chui hang động, đi thang máy hay ngồi ở những phòng nhỏ hẹp hoặc không gian kín và nhỏ như khoang máy bay.
2. Những Cụ/Mợ đã từng "trải nghiệm" sự cố khi bay như máy bay rung lắc mạnh do vào vùng thời tiết xấu, bị tụt độ cao bất thình lình, phải hạ cánh khẩn cấp .v.v...
3. Những Mợ/Cụ giàu trí tưởng tượng (!) và hơi mong manhbị ảnh hưởng bởi đọc nhiều tin, sách báo, media về tai nạn máy bay.
Em đi máy bay xuyên đại dương cũng kha khá nên trải nghiệm rung lắc nhiều, lúc đầu cũng hơi sợ, sau quen. Chỉ duy nhất có lần đang bay thì mb rơi vào vùng không khí loãng bị tụt độ cao chắc phải gần 30 giây, dân tình hét tướng...cảm giác không trọng lượng phê như con tê tê...![]()
Em phải di chuyển nhiều nên chẳng để ý sợ hay không, sợ là dừng đi thì cũng .. đói ấy ạCảm giác hồi hộp khi máy bay cất cánh, hạ cánh là có, nhưng sợ thì em không