Làm phúc phải tội. Nhiều khi người ta đánh giết nhau vì những thứ của bố thí không đáng.
Hồi em xem phim Vụ khủng bố Mumbai. Phim do Ấn làm. Chẳng hiểu bôi bác hay mô tả chân thực mà bộ máy chính quyền Ấn cực kỳ lạc hậu và quan liêu. Có mấy thằng khủng bố mà loạn hết cả lên. Cảnh sát thì rất nghèo nàn phương tiện, súng thì thiếu đạn. Cả đất nước tỉ dân có mỗi 1 đv chống khủng bố ở tận Delhi phải mất vài ngày mới xuống đến nơi.
Trong khi phim tài liệu thì quân sự Ấn hoành tráng vcđ.
(Nguồn : Mini - idol của em Nguyễn Hữu Tuấn)
THỦ ĐÔ NƯỚC 1 TỈ 3 DÂN NÓ NHƯ THẾ NÀO?
Qutub Minar
Đất nước và con người ở đây thì các bạn biết rồi đấy. Dân Ấn Độ vừa ít vừa sạch sẽ hiền hòa, tuyệt nhiên không có điều tiếng gì trên trường quốc tế. May quá mình là đực nên đến Ấn Độ thấy cũng bình thường, không có vấn đề gì hết. Không thấy bạn nào ra gạ gẫm gì mình, chắc tại mình chưa đủ hấp dẫn chăng?
Một góc chợ sau lưng Jama Masjid
Jama Masjid
Đến Delhi không hề có cảm giác đến thủ đô của một cường quốc trên thế giới. Nói gì thì nói chứ Ấn Độ cũng có nền kinh tế thứ 6 trên thế giới, hắt hơi sổ mũi là cũng ối ông lao đao. Thế mà đặt chân xuống sân bay Dehli có một cảm giác gì đó rất thân quen. Nghĩ mãi không nhớ ra cảm giác gì, bước chân ra ngoài mới nhớ, đấy là cảm giác hít thở thật căng bầu không khí ô nhiễm. Thực sự là ô nhiễm ở Ấn Độ cũng không đến mức gì đó quá ghê gớm như mình tưởng, hơn Hà Nội có tí, một bầu một bí mà thôi. Mà giờ Hà Nội ghê rồi, nhiều khi độc chiếm đỉnh bảng xếp hạng chứ Delhi tuổi gì mà đòi so sánh.
Nhưng mà đúng là Ấn Độ danh bất hư truyền về khoản bẩn. Rác ở khắp mọi nơi. Đứng giữa phố, giả vờ bịt mắt, quay vòng vòng và chỉ tay theo hướng ngẫu nhiên chắc 90% vẫn chỉ đúng bãi rác. Đường phố thì đúng là một bản hòa ca của còi và khói bất tận. Các bạn Ấn Độ bấm còi nhiều kinh khủng, phụ họa thêm bằng tiếng la hét nhức hết cả đầu. Nhưng mà cũng đúng thôi, vốn dĩ đường ở đây không chỉ dành cho người và xe, mà còn cả bò, chó, khỉ, nên âm thanh đi trước, hình ảnh theo sau là lẽ thường tình. Hình ảnh những chú bò thong thả tản bộ giữa dòng đời tấp nập hay những bầy khỉ ngồi bới rác thật hiền hòa và đầy chất thơ.
Bò ăn rác trên đường
Dê nữa này
Khì này (ảnh này chụp ở Agra)
Ngay cả cái India Gate biểu tượng của Ấn Độ mà vẫn thấy lôm côm. Rác rưởi, hàng rong, người ngồi người đứng cứ lố nhố một khu.
Indian Gate
Người bán hàng rong ở India Gate
Đường phố thì đủ mùi, trong đó không thể loại trừ mùi xú uế. Kinh nhất là đi trên đường ngửi thấy mùi này nồng nặc, mà các bạn Ấn vẫn thong thả ngồi ăn và chém gió. Các bạn Ấn bạn nào có nhận thức về mùi cơ thể thì sẽ dùng các loại khử mùi tới mức nghẹt thở, còn bạn nào hơi ít khả năng nhận thức này thì cũng thôi rồi lượm ơi. Đi Metro mà giờ tan tầm thì sẽ ước gì không có khứu giác.
Theo bất kỳ định nghĩa nào thì mùi này cũng không thể gọi là thơm được
Nhưng Ấn Độ không chỉ có vừa bẩn, ồn, mùi mà còn đầy màu sắc. Nói gì thì nói, Ấn Độ cũng là một trong những nền văn minh lớn của thế giới, với những bản sắc rất riêng. Nhà cửa, đường phố, quần áo, gia vị… tất cả đều đậm sắc màu. Nhưng cái cuốn hút mình nhất vẫn là đồ ăn. Đồ ăn Ấn Độ vốn là một trong những loại đồ ăn ưa thích của mình. Ăn cả tháng thì chưa biết nhưng cả tuần thì mình đã thử và vẫn hoàn toàn thích thú với đồ ăn Ấn.
Đầu bếp Ấn Độ đây
Đồ ăn Ấn luôn sử dụng rất nhiều gia vị, mà toàn loại gia vị nặng. Mỗi món ăn Ấn Độ như kiểu một loại roller-coaster, khiến người ăn trải qua rất nhiều cung bậc vị giác. Ấn Độ lại là quốc gia đa văn hóa bậc nhất cái thế giới này, nên bản thân ẩm thực mỗi vùng miền của Ấn Độ đã là một thế giới riêng rồi. Chẳng hạn đồ ăn phía Bắc Ấn Độ sẽ dùng nhiều thịt, bơ, sữa chua hơn, còn phía Nam sẽ dùng nhiều rau củ hơn, đại loại thế. Mình không phải là chuyên gia nên không dám lạm bàn về ẩm thực ở đây. Ngon thì ăn, rất ngon thì ăn rất nhiều. Đơn giản vậy thôi.
Tuy vậy có một điều bất lợi về đồ ăn Ấn là nó hơi bị nhiều chất đạm, lại thêm dầu mỡ. Cái này nghe có vẻ không có lợi cho hệ bài tiết lắm. Tráng miệng thì ngọt thôi rồi. Cũng không khó hiểu lắm vì các bạn Ấn là các bạn đầu tiên trên thế giới làm ra đường mà. Ăn một bữa theo kiểu Ấn đảm bảo bụng phải to lên không ít. Thế nên các bạn Ấn có vòng eo tương đối phì nhiêu, nhiều bác nhìn như kiểu bầu mười tháng nhưng thực ra lại là đàn ông, râu ria lại rất xồm xoàm hẳn hoi.
Nói chung Ấn Độ không làm mình thất vọng. Đi cái nước cỡ này chắc phải mấy tháng mới may ra cảm nhận được phần nào, còn tính theo tuần như mình chưa đủ tuổi để phát biểu.
Thành Delhi