Xin gửi vài lời đến cụ chủ thớt, kể luôn câu chuyện gia đình em!
Bệnh tật, hoặc có thể nói là số mệnh...không chừa một ai cả.
Bố em là bác sĩ, giỏi chuyên môn, là GĐ mấy BV tỉnh ở một số địa phương, cũng từng làm lãnh đạo ngành ở HN nhiều năm...ông tự phát hiện bị Basedow ác tính năm 1991.
Năm đó căn bệnh diễn tiến rất nhanh, chỉ trong 2 tháng ông sụt từ 64 xuống còn 39kg. Khối u quá to ở cổ chèn ép thần kinh gây liệt. Mỗi khi cơn liệt phát ra, mẹ em thường phải bế ông lên tầng 2 nằm nghỉ.
Giữa năm 91, tự cảm thấy đã quá nguy kịch, ông gọi một người bạn thân lúc đó đang công tác ở Pháp về mổ. Mổ xong, bạn ông lại sang Pháp và
gửi thuốc về để bố em tự điều trị tại nhà. Bệnh khỏi.
Cuối năm 1996, bố em lại tự phát hiện bị Ung thư mạc treo, sang năm 1997 bố em được mổ. Ca mổ thành công, cùng lúc với giấy báo đỗ ĐH của em về đến nhà. Năm đó cả nhà em rất vui.
Năm 2004 bố em đi thắt búi trĩ. Lẽ ra vào viện Tỉnh, nơi ông từng là GĐ để cắt tia (anh GĐBV lúc đó đã bắt bố em phải làm vậy, anh là con của chú PGĐ cùng thời bố em) nhưng chẳng hiểu sao bố em nghe 2 ông bạn thân rủ đi thắt búi trĩ ở viện Đông y.
Mất 1 tuần đau đớn, đi chẳng nổi...cuối cùng các búi trĩ cũng rụng. Bố em yên tâm về ở nhà hưởng lương hưu cao nhất khu vực, khám bệnh thêm, dõi theo 2 thằng con đang dùi mài kinh sử.
Hơn 1 năm sau, 2 ông bạn thân của bố em lần lượt ra đi vì Ung thư trực tràng. Ông lại tự phát hiện ra mình cũng bị K trực tràng. Như vậy là cả 3 người đi thắt búi trĩ đợt đó đều bị biến chứng K trực tràng, bố em thì có thể hiểu, nhưng 2 ông bạn bố em đều khỏe mạnh và chưa từng có tiền sử K trước đó.
Năm 2005, bố em tiếp tục vào Việt Đức để lên võ đài với bệnh K lần nữa. Lần này là cắt trực tràng, nối hậu môn lên bụng. Tổng cộng thời gian bố em ở viện chừng 1 tháng rưỡi, tất cả tiền em phải nộp là...2tr.
Sau khi mổ, hàng tháng em đưa bố em xuống viện, lấy thuốc và hóa chất về...truyền tại nhà. Bố em lại sống yên ổn.
Cho đến cuối năm 2010, xuất hiện một cơn suy hô hấp, bọn em đưa ông ra viện. Sau khi được hỗ trợ thở, ông bảo em thôi con đưa bố về, chả ích gì đâu, phổi bố di căn hỏng hết rồi, ra nhà anh H Bsi lấy bình về cho bố thở ở nhà, bố bảo nó rồi.
Lúc đó anh em em mới bàng hoàng, hỏi anh bạn BS thì anh ấy nói ông già mày biết từ đầu năm, ông ra chỗ anh chụp suốt và bắt anh hứa không nói với mày, anh xin lỗi vì đã giấu mày, nhưng vụ này thực sự ông cụ không qua được, nên tao đành làm thế để anh em mày yên ổn làm ăn.
Trưa hôm sau bố em vẫn tỉnh táo bình thường, còn bảo em sửa cái kính lúp để ông đọc tờ ANTG. Đến 13h thì ông bảo mọi người ra ngoài để ông ngủ. 20p sau cô ruột em từ SG ra đến nhà, vào gọi thì ông đã đi, tay đặt trên bụng, tờ ANTG vẫn mở, úp trên ngực. Ông đi nhẹ nhàng với nét mặt rất thanh thản.
Thế đấy cụ chủ ạ, Bố em kiên cường chống chọi với K trong 20 năm mà em thấy ông coi căn bệnh nhẹ tựa lông hồng. Nếu không có tính thần ấy, em nghĩ bố em đã không thể vượt qua quãng đường dài như vậy, không thể sống để nhìn anh em em khôn lớn, lấy vợ sinh con...và ông đã không thể bế từng đứa cháu trên tay mình!
Mong cụ chủ luyện thêm tinh thần nhé, hãy cứ lạc quan và coi mọi sự như chuyện bình thường. Em chúc cụ vượt qua căn bệnh một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Đời mà cụ...ai biết thế nào là phúc, là họa
?