Để cho Chiến thêm tự tin, bọn em phải gọi thêm mấy người đồng đội của Chiến vào ngồi trò chuyện để cho Chiến đỡ run. Khi hỏi thăm tình hình sức khỏe, công tác trên đảo Chiến khá vui vẻ
Cô gái bị rạch bụng hử cụ?Sinh Tồn còn có câu chuyện một cô văn công phải ở lại đảo gần 4 tháng, giữa cả trăm cậu lính mười tám, đôi mươi. Lúc nào em sẽ kể
Đặc công nước cụ ạ. Đặc biệt tinh nhuệ thì ít là đúng rồi. Nhìn 2 bạn ấy chất lừ cụ nhỉCụ chủ thớt em hỏi với.
Có bức ảnh 2 bạn lính mặc đồ đen. Đậm chata thép.
Em muốn hỏi là lính gì và sao số lươngh ít vậy ah
Dạ vâng. Em cực kì ấn tượng với 2 bạn này.Đặc công nước cụ ạ. Đặc biệt tinh nhuệ thì ít là đúng rồi. Nhìn 2 bạn ấy chất lừ cụ nhỉ
May em đọc bằng ipad , cứ thớt Cụ lông là em hóngOh sao ảnh lộn ngược hết thế nhỉ
Đọc đến đây em ko cầm được nước mắt. Thật xúc động!
- Biết nếu từ chối thì sẽ là làm tổn thương họ, mỗi cô cháu nhặt mấy cái vỏ ốc mà giá trị của nó còn hơn cả kim cương. E lục ba lô tặng mấy bạn ấy thẻ điện thoại thì cả hai đều từ chối và nói: lính bọn em ko được dùng điện thoại, chỉ các sĩ quan mới được dùng thôi nên thẻ điện thoại không sử dụng gì. Cô Trúc Chi hỏi: cô có thể giúp gì được hai cháu? hay giờ cô cho hai cháu lấy điện thoại của cô gọi về cho gia đình nhé? Cả hai ngần ngừ rồi nói: chúng cháu không được phép ạ, gọi điện về nhà thì cũng phải có chỉ huy ở bên. E bảo: cứ gọi đi, có gì a và cô sẽ nói giúp chỉ huy cho. Lại ngần ngừ môt lát rồi cậu lính người Diễn Châu - Nghệ An rụt rè nói: "hay cô ghi lại số điện thoại của mẹ cháu, lát nữa cô gọi cho mẹ cháu nói với mẹ cháu rằng đã gặp cháu, nhìn thấy cháu như thế nào và nhắn với mẹ cháu là cháu vẫn khỏe, hoàn thành tốt và luôn là con trai của mẹ". E đã phải kéo tay cô Trúc Chi đứng lên và bảo: cô ơi cô cháu mình đi đi, không cháu khóc thành tiếng ở đây mất. Chắc chắn cô đã gọi cho mẹ người lính ấy rồi, phải không cô Trúc Chi?? Những người lính đáng tuổi em, tuổi con của em đã dạy cho em biết bao điều: nghị lực, bản lĩnh, tính kỷ luật và lòng hiếu thảo. Nói như Lầm , em thấy mình thật nhỏ mọn.