Em rời Hanoi sau một thời gian chung giường chung chiếu với một người chị em họ hàng chung tên, với gần 10 năm ở Thủ đô. Về lại phố cũ tự thấy mình ngơ ngác. "Phố" như người yêu cũ lâu không gặp, giờ bóng bẩy, hào nhoáng và xa xỉ. Không còn cái bụi cây ở đầu ngõ, quán chè cũng đi đâu mất. Tuyệt nhiên chẳng còn gì là của ngày xưa nữa. Tìm đến quán phở ở Đội Cấn thì giờ cũng chẳng còn gì để tìm.
Nhớ ngày hai chị em ở nhà bà, bị uốn từ cách cầm chuối ăn, phải bẻ đôi. Chia nhau lịch xách rác ra đổ khi có tiếng kẻng leng keng ngoài đầu ngõ...
Tưởng tình đậm sâu, hóa ra chỉ còn lại nỗi xao xác...
Vừa đâu đây, như mới hôm qua kia, cũng tiễn một người hay là đón một người gắn bó với Hanoi sau gần 20 năm. Đời người như một chiếc lá....rồi lại rụng về cội....!
------------------------------------------------------------------------