Hà Nội đã đổi thay ( Phần 1 )

SondAuTo

Xe điện
Biển số
OF-2200
Ngày cấp bằng
30/10/06
Số km
2,252
Động cơ
589,090 Mã lực
Nơi ở
HONDA CHINA
Website
sondauto.blogspot.com
Tôi sinh ra, lớn lên ở Hà Nội và vẫn nói giọng Hà Nội cho tới tận bây giờ. Sau hai mươi bốn năm vào Sài Gòn lập nghiệp , tôi vẫn không quên mình là một người Hà Nội vì những ký ức về vẻ đẹp của nó trong tôi.

HÀ NỘI VÀ VẺ ĐẸP thanh lịch xưa
Từ thuở mang gươm đi mở nước/ Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long. Tôi không mang gươm , một phần do nhát , phần do khi tôi vào Nam năm 1977 , chiến tranh đã kết thúc. Nhưng tôi vẫn không nguôi thương nhớ Hà Nội bởi " phố nhỏ , nhà tôi ở đó " và bởi " nơi ấy có một người mà tôi yêu mến ".

Không người Hà Nội nào mà không nao lòng khi nghe những lời ca của Nguyễn Đình Thi:
Đây Hồ Gươm , Hồng Hà , Hồ Tây...
Đây Thăng Long , đây Đông Đô , đây Hà Nội
Hà Nội mến yêu.

Vẻ đẹp của Hà Nội thì tôi biết từ thuở bé. Dù nó chỉ man mác như mặt nước Hồ Tây , nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự thanh bình của một thành phố đầy xe đạp , những vỉa hè vàng hoa sấu. Vẻ đẹp của Hà Nội thoang thoảng như mùi hoa sữa.

Những ai lớn lên ở Hà Nội mới thấm thía cái cảm giác sáng sớm nằm vùi trong chăn nghe tiếng guốc gỗ xen lẫn tiếng tàu điện leng keng.
Những âm thanh đó , vẻ đẹp đó đã đi vào thói quen , giấc mơ của nhiều người Hà Nội , trong đó có tôi.
Lớn một tí , tôi đọc Hà Nội ba mươi sáu phố phường. Lớn lên chút nữa , tôi xem phim Hà Nội trong mắt ai. Trưởng thành , tôi làm phim Chiếc chìa khóa vàng về Hà Nội.

Không chỉ thế , nét đẹp thanh bình của cảnh quyện với vẻ thanh lịch của người Hà Nội làm nhức nhối bao trái tim văn nghệ sĩ.
Người Hà Nội đã trở thành danh từ nổi tiếng qua phim ảnh , sân khấu , sách vở và cả trong lời truyền tụng của nhiều người.
Khi ai muốn giới thiệu hoàn hảo về mình , chỉ cần bảo " Tôi là người Hà Nội ".
Với lịch sử 1.000 năm văn hiến , Hà Nội trở thành cái nôi văn hóa của cả nước và người Hà Nội trở thành một biểu mẫu cho vẻ đẹp.
Vài dòng để nói rằng tôi có chút tư cách bàn với vẻ thanh lịch của Hà Nội và cũng có quyền đâu buồn khi thấy vẻ thanh lịch đó đang mất đi.

TÌNH YÊU CỦA TÔI nay khác nhiều quá
Điều tôi cảm nhận rất rõ là một số người ở Hà Nội hôm nay quá thực dụng. Hà Nội đã không chịu làm quen , không chịu chuẩn bị kỹ cho nền kinh tế thị trường. Khi nó ập đến , người ta loay hoay tìm cách cập nhập một cách lệch lạc.
Nạn con ông cháu cha, bớt xén công quỹ , nạn " gần chùa gọi bụt bằng anh" , Hà Nội của tôi nay vô địch.
Thôi , nói tới những vĩ mô ấy làm gì , chỉ nhìn những thanh lịch nhỏ , phải va chạm hằng ngày mà thôi.
Nếu bạn vào một quán ăn Thủ đô sẽ thấy người ta ăn to nói lớn , bình phẩm người khác cũng to. Khả năng co chân lên ghế hoặc ngậm tăm đi ra đường là chuyện được " duyệt "
Hai , ba năm tôi mới có dịp ra Hà Nội một lần. Vào những nơi công cộng , tôi thấy nhiều người ăn nói bỗ bã đến kinh hồn.
Những từ " biến đi " , " quên cho nhanh " hoặc " xéo khản cấp " được ban phát hào phóng.

Lạ hơn nữa , các danh từ " đẳng cấp " ấy sẵn sàng phát ra từ miệng các cô gái đẹp.
Tôi có một anh bạn rời Hà Nội đã chục năm , nhưng vẫn không sao quên đôi má hồng hồng , nụ cười và cả giọng nói " Dạ , em chào anh ạ ! " của các cô gái Hà Nội. Bằng chứng là anh cưới ngay một cô gái có 50% gốc Hà Nội. Thế nhưng , anh chàng vẫn quả quyết " Vợ tớ vẫn chưa bằng gái Hà Nội 100% ".

Đến khi quay lại Hà Nội công tác , anh cố tìm một chút thanh lịch ngày ấy. Ai ngờ , anh giật nảy mình khi phát hiện họ toàn nói tục.
Rất nhiều dân làm phim phái Nam , mỗi lần ra Bắc lạ kinh hoàng trước chất lượng ăn nói của người Hà Nội , nhất là ở chốn công cộng. Nghệ sĩ Thành Lộc kể " Bọn e vào quán phở , giấy lau miệng xanh , đỏ vứt đầy dưới đất. Bà chủ quán quát con : Nhanh lên , chúng mày để khách ngồi chờ toạc cả mồm ra thế kia à ! "
Có lần , một đoàn kịch trong Nam ra Nhà hát Lớn , Hà Nội diễn. Màn vừa hạ xuống , diễn viên còn đang hối hả chùi mặt , thay đồ thì điện phụt tắt.
Ông bảo vệ còn tuyên bố : " Hết giờ rồi. Có mang giám đốc ra dọa , ông cũng đếc sợ ".

Đoàn phim Sài Gòn ra Hà Nội quay. Đang quay say sưa , điện cũng tắt phụt , ông phụ trách máy phát điện lạnh lùng thông báo " Tới giờ cơm trưa ! ".

NHỮNG KIỂU VĂN HÓA không thể hiểu
Chất lượng ăn nói , chất lượng phục vụ và chất lượng đối xử của một số người Hà Nội hiện nay làm cho những người Hà Nội xưa khiếp đảm.
Ai cũng là chủ , ai cũng có thể " độp " vào mặt mình và ai cũng bất cần mọi thứ. Từ quán ngoài đường với ghế nhựa làm bàn , ngồi xổm , cho đến nhà hàng sang trọng cũng không có chuyện : khách hàng là thượng đế ".
Khách du lịch luôn có cảm giác bị xua đuổi khi đến Hà Nội.
Ăn một bát phở cũng bị chửi té tát. Ăn thêm tô nữa cũng bị dằn mặt : " Lần sau gọi luôn một lần nhé ! ". Gọi món ăn nhưng phục vụ lười lấy , sẽ nghe câu : " Không có ! ". Khách không biết làm sao cho vừa lòng chủ.
Phong cách phục vụ của người Hà Nội còn lưu danh khắp thế giới qua một câu chuyện trong cuốn sách Chiếc Lexus và cây ô-liu của Thomas L.Friedman.

Tác giả đến Hà Nội , vào khách sạn Metropole , yêu cầu anh phục vụ cho món quýt để tráng miệng. Lập tức , anh phục vụ lạnh như tiền : " Hết quýt " , trong khi lúc đó đang là mùa quýt.
Đến khi ông đổi sang dưa hấu , anh chàng lại bê quýt ra vì : " Hết dưa hấu , tôi tìm thấy quýt ". Đọc đến đấy , ai cũng phải cúi mặt vì sự " văn minh " của người Hà Nội.
Không chỉ thế , mắng , chửi , quát trở thành thói quen của người bán đến độ : " không mắng thấy ngưa mồm sao ấy ! "
Có người bảo , đó cũng là một nét văn hóa của Hà Nội mà những nơi xô bồ kiểu thị trường không có được.
Thế nhưng , liệu có vui khi chỉ vì miếng ăn mà bị đối xử như... đi xin?

Tiếng Hà Nội từng được xem là sang , là âm chuẩn , của người Việt. Tiếng nói nhẹ nhàng như mặt hồ Tây lúc vào thu , níu chân người , như rót mật vào tai là kết tinh của đất Thăng Long 1.000 năm văn hiến.
Nhưng nay , khi văn hóa Hà Nội bị cập nhập một cách xô bồ , thứ tiếng thanh tao ấy chỉ còn là hoài niệm của người Hà Nội xưa. Nó cũng như di tích lịch sử đang bị biến mất dần. Thay vào đó , " văn hóa quát , chửi " lên ngôi.

Cách đây mấy hôm.... ( còn nữa )

Lê Hoàng
Báo Tiếp thị & Gia đình số 41

( e post bài này lên vì e đọc xong thấy có cùng 1 tâm trạng như thế sau mỗi lần về Hà Nội , bác nào thấy cùng tâm trạng thì vodka cho e 1 phát nhé , để e còn có sức post lên tiếp )
 

taplai

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-169
Ngày cấp bằng
8/6/06
Số km
551
Động cơ
586,510 Mã lực
Biết rồi-Khổ lắm-...
 
Biển số
OF-11
Ngày cấp bằng
21/5/06
Số km
1,932
Động cơ
602,029 Mã lực
Dân HN chuồn vào SGN hết chơn rồi còn đâu.

Thanh Hoá tấn công HN, HN tấn công SGN, SGN chạy.....qua Mỹ :D :D :D

Em dân Thanh Hóa đấy nhé, cấm các bác TH chửi em sau lưng :)) :)) :))
 
Biển số
OF-386
Ngày cấp bằng
18/6/06
Số km
64
Động cơ
580,640 Mã lực
Tuổi
25
Đọc bài của bác Đầu to em thấy buồn quá:(. Buồn vì hình như đúng sự thật là như thế và xấu hổ quá bác ạ:s.

Em mới vote bác rồi nên không được vote nữa, nợ bác vậy nhé(c)
 

Nexus

Xe điện
Biển số
OF-337
Ngày cấp bằng
15/6/06
Số km
2,200
Động cơ
602,410 Mã lực
Nơi ở
HCMC
Website
www.tuoitre.com.vn
Em nhớ có lần đi taxi ở HN, lỡ nói chuyện qua ĐT với anh bạn hơi to , đại ý thế này, em hỏi anh bạn: "anh ơi dạo này ăn uống ở HN mình quán nào thì ngon và trông cũng lịch sự tử tế 1 tý anh nhi?... àh, quán "Đấy đấy" hả anh, ở ngay chỗ 00 THĐ hả anh, vâng cám ơn anh nhé..." em vừa cúp ĐT cất vào túi thì ông tài taxi đánh ngay 1 câu, vừa nói vừa bĩu môi: "đấy đấy" mà lịch sự với tây hà zời...
Em choáng nặng luôn
mà công nhân bác Đẻ nói đúng, HN bây giờ toàn dân ở đâu, kêu xe ôm đi mà toàn mình chỉ đường mới chết
 

pvc

Xe buýt
Biển số
OF-37
Ngày cấp bằng
22/5/06
Số km
751
Động cơ
590,248 Mã lực
bác sơn đầu to cho em hỏi khẽ khàng 1 câu bác quê đâu đấy
kekeke
 

SondAuTo

Xe điện
Biển số
OF-2200
Ngày cấp bằng
30/10/06
Số km
2,252
Động cơ
589,090 Mã lực
Nơi ở
HONDA CHINA
Website
sondauto.blogspot.com
pvc nói:
bác sơn đầu to cho em hỏi khẽ khàng 1 câu bác quê đâu đấy
kekeke
he he , cái này e tự hào nhất , hồi xưa đi học bọn trong lớp hay trêu nhau Hà Nội 7 với Hà nội 6 gì đó. Nhưng thấy e xuất hiện là im hết vì nhà e 3 đời mở cửa sổ ra là thấy cái Tháp rùa bác ơi

Phải là người Hà Nội và có 1 tuổi thơ gắn chặt với nó thì đọc bài này mới có cảm súc

lâu lém mới thấy bác PVC , về họp OF member là e thấy quý bác nhất đó , tiếc rằng thời gian quá ngắn ko TÂM SẸO được với nhau

hình như e với bác có mấy món KHOÁI giống nhau đúng ko bác???
 

chauchau

Xe điện
Biển số
OF-1134
Ngày cấp bằng
4/8/06
Số km
4,011
Động cơ
615,039 Mã lực
người hà nội có tên cúng cơm là "kẻ chợ"... các bác cứ ngẫm thêm...

Bác STD từ hồi chuyển đổi giới tính từ CBNN thấy thuỳ mị quá.
 

attk

Xe tải
Biển số
OF-481
Ngày cấp bằng
25/6/06
Số km
348
Động cơ
582,579 Mã lực
SonDauTo nói:
he he , cái này e tự hào nhất , hồi xưa đi học bọn trong lớp hay trêu nhau Hà Nội 7 với Hà nội 6 gì đó. Nhưng thấy e xuất hiện là im hết vì nhà e 3 đời mở cửa sổ ra là thấy cái Tháp rùa bác ơi

Phải là người Hà Nội và có 1 tuổi thơ gắn chặt với nó thì đọc bài này mới có cảm súc

lâu lém mới thấy bác PVC , về họp OF member là e thấy quý bác nhất đó , tiếc rằng thời gian quá ngắn ko TÂM SẸO được với nhau

hình như e với bác có mấy món KHOÁI giống nhau đúng ko bác???
Bác Sơn đầu to ơi, người Hà Nội gốc thì phải nói là "cảm xúc" chứ không phải "cảm súc" đâu. Sửa lưng bác tí nhé :)
 

chauchau

Xe điện
Biển số
OF-1134
Ngày cấp bằng
4/8/06
Số km
4,011
Động cơ
615,039 Mã lực
SonDauTo nói:
...đọc bài này mới có cảm súc
cảm xúc bác nhé,

không có ý "soi" bác đâu, chẳng qua đọc bài bác gần bằng Thương nhớ Mười Hai* nên cũng muốn nhặt sạn giúp bác, biết bác xa nhà lâu rồi...
 

SondAuTo

Xe điện
Biển số
OF-2200
Ngày cấp bằng
30/10/06
Số km
2,252
Động cơ
589,090 Mã lực
Nơi ở
HONDA CHINA
Website
sondauto.blogspot.com
chauchau nói:
người hà nội có tên cúng cơm là "kẻ chợ"... các bác cứ ngẫm thêm...

Bác STD từ hồi chuyển đổi giới tính từ CBNN thấy thuỳ mị quá.
ơ thế bác ko biết làm cách nào đứng trong chỗ gần 200 người mà nổi bật được hả? Phải đứng riêng ra 1 chỗ cho nó hầm hố , người ta biết hết rồi thì e lại chui vào hòa đồng với các bác

đó là cách giới thiệu sản phẩm đến người tiêu dùng nhanh nhất
 

Chuoiday

Xe tăng
Biển số
OF-289
Ngày cấp bằng
13/6/06
Số km
1,237
Động cơ
592,970 Mã lực
Nơi ở
Bờ hồ
Website
stdthn.com
SonDauTo nói:
lâu lém mới thấy bác PVC , về họp OF member là e thấy quý bác nhất đó , tiếc rằng thời gian quá ngắn ko TÂM SẸO được với nhau

hình như e với bác có mấy món KHOÁI giống nhau đúng ko bác???
Khoái cái gì thía:^) :^) :^) :^)
 

Diamond Car

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-1866
Ngày cấp bằng
10/10/06
Số km
52
Động cơ
569,220 Mã lực
Tuổi
53
Đọc xong bài của bác e thấy buồn cho HN thủ đô yêu dấu của mình quá.Bản thân e cũng sinh ra và lớn lên ở HN,em nhiều lúc muốn lấy lại cái cảm giác thanh bình của HN xưa nhưng khó quá.Không hiểu người ở đâu ra mà lắm thế.
 

SondAuTo

Xe điện
Biển số
OF-2200
Ngày cấp bằng
30/10/06
Số km
2,252
Động cơ
589,090 Mã lực
Nơi ở
HONDA CHINA
Website
sondauto.blogspot.com
e Hà Nội mất gốc rồi bác , học hết PTTH xong rồi đi tìm đường cứu... nhà đến giờ
 

Nexus

Xe điện
Biển số
OF-337
Ngày cấp bằng
15/6/06
Số km
2,200
Động cơ
602,410 Mã lực
Nơi ở
HCMC
Website
www.tuoitre.com.vn
Em mời các bác xem qua cái cảm giác Hà Nội của em năm 1993. :) hay dzở các bác cũng đừng cười nhá
(Ghi chú: Truyện ngắn này đã đăng trên báo Tiền Phong năm 2004)

KẺ CỨNG CỎI

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Ta biết người buồn sáng hôm nay…
Thâm Tâm


Ngay cả bọn ở trong Ký túc xá còn lần lữa chơi thêm ở Hà Nội mấy ngày, thế mà riêng Cường ngày mai đã ra đi. Nó có buồn không chẳng phải tự nơi lòng nó. Còn hai ngày nữa để trọn vẹn với Hà Nội, nơi nó lớn lên, nhận sự giáo dưỡng và trưởng thành. Ngày mai tuổi 22 phiùa trước, một công việc đàng hoàng đang chờ chẳng để nó lưu luyến dông dài.

* * *

Buổi lễ tốt nghiệp hôm qua vẫn còn nguyên những dư hương ấm áp trong lòng nó… Tiệc chia tay diễn ra ngay sau lễ tốt nghiệp. Tất cả đều ồn ào. Hình như ai cũng hân hoan. Rốt cuộc thì khóa học bốn năm đã kết thúc, và không có ai phải ở lại. Nhưng đó không phải là lý do chính khiến mọi người hân hoan thế.
Bún chả Hà Nội luôn luôn là hảo vị. Càng ngon hơn khi cả lớp 45 người cùng ngồi một chỗ thưởng thức. Có cả bia và nước ngọt. Nhưng hình như ai cũng muốn uống bia, từ những cô gái Hà Nội nhu mì và cảnh giả nhất tới những cô gái rẻo cao Lạng Sơn mộc mạc và chân thành. Mọi người không muốn tỉnh táo, mọi người hân hoan như thể suốt bốn năm nay chưa lần nào hân hoan. Ai cũng biết rằng không khí tuyệt vời này của thời sinh viên đại học sẽ chỉ đến một lần hôm nay và từ mai, một tối vui nữa giống như tối nay với đầy đủ 45 gương mặt này sẽ là điều không tưởng. Chẳng mấy đỗi nữa sẽ mỗi người một phương, như những giọt mưa rời đám mây giông, chẳng biết bao giờ gặp lại.
Hằng với qua bàn bọn con trai:
- Ngày kia đã đi rồi hả Cường?
- Ừ, đi rồi, phải đi thôi!
Cường ngoái lại cười, nó nhìn thấy Trang đang giấu cặp mắt qua li nước đá.
- Thế thì sang đây với bọn Hằng!
- Có viết thư không? - Các cô gái nhao nhao - Nhớ viết thư cho người ta đấy!
Trang không nói gì, nụ cười thấp thoáng, dù trong vắt nhưng vẫn có một ly nước đá ở giữa hai người.
Những miệng cười thật tươi và những ly nước long lanh, con gái Hà Nội đẹp quá. Thế mà đã vội ra đi…
- Lát nữa bọn mình chụp chung mấy kiểu ảnh nhé…
Tiệc tan thì đã 6 giờ, mảnh nắng chiều muộn nhất đã tan biến mà ánh trăng sớm cũng chưa lên. Hà Nội chiều mùa thu thật diụ nhẹ. Mọi người í ới gọi nhau chụp hình. Cường cũng len vào với mấy cô bạn gái. Hằng sắp xếp một hồi thì Cường đã đứng đằng sau Trang. Trong tiếng ồn ào rộn rã, Cường hỏi thật khẽ: Ngày mai lại làm ca chiều hả? Trang vẫn vui đùa và vuốt tóc với tụi con gái, cái gật đầu nhẹ như bóng chiều thu, riêng một mình Cường nhận thấy.

* * *

Trong quán cà phê tối mò và yên tĩnh, chỉ có tiếng dương cầm thật nhẹ nhàng. Tiếng dương cầm làm người ta lầm tưởng bên ngoài trời đang mưa. “Cơn mưa phùn, bay qua thành phố nhỏ…” Nhưng thật ra không phải. Hà Nội chẳng bao giờ mưa phùn vào tháng 10. Cường không hút thuốc và ghét mùi khói thuốc. Nó bình tĩnh ngồi nhìn hai thằng bạn đang nhả khói, những đốm lửa đỏ trầm ngâm. Cả ba đều vui vẻ trong lặng lẽ. Chẳng có gì phải lo toan. Chiến cũng ra trường cuối năm nay, nó có một công việc chờ sẵn mà ông già đã thu xếp từ năm thứ 3. Tuấn thì sang năm mới tốt nghiệp, chàng thanh niên Hà Nội trắng như bột này sẽ học tiếp chương trình cao học theo ý muốn của ông bố giáo sư…
- Liệu công việc trong đấy được không?
- Được, chẳng ai phàn nàn kết quả thực tập của tao…
- Đi thế còn em Hằng mày thì sao? Chiến nheo mắt nhăn nhở
- Ơ, Hằng hay Trang?! Tuấn phụ hoạ
Cường biết hai thằng bạn hỏi chơi và nó bất tất phải trả lời. Tuy nhiên nó không thể ngăn nổi lòng nó xao động. Tiếng dương cầm bỗng chơi vơi. Cường vẫn chẳng nói tiếng nào, đột nhiên nhoài người với lấy bao thuốc.
…Lúc ba đứa rời quán, đường phố đã vắng tanh. Nghe trong gió không khí đầy hơi lạnh, mùi của mùa thu Hà Nội thật rõ rệt như có thể nắm bắt được bằng tay. Lá úa theo gió heo may tản mác lao xao trên những vỉa hè vắng lặng. Vài chiếc xe của mấy đứa choai choai kéo ga vượt qua. Cường nhìn hút theo những ánh đèn đỏ chập chờn. Mắt nó lấp lánh.
- Chạy không?
- Thôi, ngày kia mày đi rồi?
- Đua nốt lần nữa đi con, mai mốt vào trong đó kiếm ai mà chạy?!
- Chán thật, tao giờ này vẫn chưa biết Sài Gòn là thế nào…
Những tiếng nói nghe mông lung tựa hồ Cường chẳng nghe thấy gì, hay đúng hơn là chẳng phân biệt được ai đang nói với ai, kể cả giọng của chính bản thân nó.

* * *

Buổi sáng thật là lạnh lẽo, Cường còn rúc đầu trong chăn thì cảm thấy như có ai đẩy nhẹ vào vai. Em trai nó đã dậy, vậy là 5 giờ rưỡi rồi…
Tiếng chim sẻ chóc chách ở đầu hồi, cái lạnh lẽo khiến mọi cơn ngái ngủ tan biến. Lúc Cường chạy ra đường thì em nó vẫn đang lúi húi buộc giầy. Chẳng phải có một mình nó ở đường Thanh Niên, những bước chân chạy thậm thịch trong làn sương mai ẩm ướt của Hồ Tây. Mặt trời chưa mọc, ngọn gió sớm còn đem theo làn khí lạnh lúc đêm khuya. Mùi không khí trước lúc bình minh thật khó tả. Hàng cây bên đường tàn lá ướt rượi như trời vừa mưa.
Cường chạy được một quãng thì nghe tiếng giày quen thuộc của em nó đến gần. Cả hai cùng khoan khoái chia xẻ cơn gió trong lành và hiếm hoi. Làn thu phong thanh khiết này chỉ xuất hiện một khoảnh khắc lúc sáng sớm. Càng hiếm hoi hơn nữa khi ngày mai đã rời xa chốn này.
- Mai mốt vẫn chạy chứ hả?
Có tiếng cười gọi nheo nhéo bên kia đường. Cường khoát tay cười nhìn mấy bóng bạn bè thấp thoáng.
Em nó không trả lời vào câu hỏi:
- Anh cũng vẫn chạy chứ?
- Quen rồi bỏ sao được! Chỉ không nhớ nhà mình trong đó có gần chỗ nào để chạy không!
Câu hỏi vu vơ mà dường như Cường đã có sẵn câu trả lời. Thế nào cũng có chỗ để chạy nhưng Hồ Tây thì chỉ có ở Hà Nội thôi. Nó vung tay như người bơi sải và chạy vọt lên…

* * *

Bố Cường nhìn nó cắm cúi và cơm. Cường ăn hào hứng với gương mặt của người đang thưởng thức. Nó dường như vẫn dấu kín chẳng muốn chia xẻ tâm sự trong lòng. Bữa cơm chiều rất thịnh soạn như nhân một dịp đặc biệt mà thật ra chẳng phải dịp nào. Cường đã nói hết rồi, bình tĩnh và thản nhiên. Ngày mai nó sẽ ra đi.
- Ai bắt mày đi mà gấp vậy con, vừa học xong thì nghỉ ngơi, chơi mấy ngày đã…
Bố nó nói, giọng trầm trầm. Bố Cường là người cứng rắn và luôn dạy nó về điều đó. Nó hiểu bố như hiểu chính bản thân mình, chẳng mấy khi ông tỏ ra âu yếm với những người thân - nói ra câu đó là đã quá mềm lòng với ông rồi. Cường biết bố chẳng vui gì khi biết quyết định của nó: - Công ty trong đó đã đồng ý nhận con rồi, con đã hứa với chị giám đốc sẽ vào ngay khi tốt nghiệp.
Bố nó cũng lặng lẽ như nó. Ông đã hết lời. Mẹ Cường cũng buồn. Nhưng bà không nói gì cả, chỉ biết xoay hết món này đến món khác sang cho con. Cường đưa bát cơm cho mẹ xới. Nó nói thêm, câu này dành cho mẹ nó nhiều hơn: Bố mẹ cũng biết kiếm việc làm bây giờ khó khăn lắm. Sớm muộn gì con cũng phải đi thôi, hộ khẩu đã chuyển từ năm kia rồi…

* * *

Trang là cô gái đầu tiên ở lớp đi làm, dù chỉ là làm ngoài giờ công việc trực bàn tiếp tân khách sạn. Lớp có 34 nữ sinh trong đó 12 cô ở Hà Nội, ai cũng cho rằng người cuối cùng đi làm ở lớp sẽ là Trang… Với chiếc áo dài mềm mại và giọng tiếng Anh hơi điệu, Trang trông khác hẳn cô công chúa kiểu cách hàng ngày. Cường đến trước khách sạn gần 11 giờ đêm, đậu xe ngay dưới mấy bóng đèn cao áp và chỉ phải chờ trong 5 phút. Mấy cậu bảo vệ đã quen mặt chẳng buồn nhắc nó đậu xe chếch lên một tí như mấy hôm đầu đến đây. Lúc nhìn Trang đi ra trong ánh đèn sáng trưng, Cường hít một hơi thật dài.
Chiếc xe hai người yên lặng chạy qua những đường phố vắng vẻ và yên tĩnh. Giờ này chẳng còn quán caphe nào mở để dừng chân. Cả một vùng trời đất mênh mang tĩnh mịch dường như chỉ còn hai người rong chơi. Không khí khô và se lạnh. Mảnh trăng hạ huyền mờ nhạt ở rất xa trên cao. Chiếc xe lẻ loi đi giữa xung quanh mùi hoa sữa. Từng ngả đường trải dài, bóng cây, bóng đèn và bóng trăng nối tiếp nhau. Mùi hoa sữa lúc thì nồng nàn, lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại phảng phất thoang thoảng…
- Thế là Cường sẽ vắng mặt trong sinh nhật Trang lần này rồi.
- Gửi quà ra, người ta vẫn để dành một chỗ cho Cường…
Tiếng cười tan trong gió. Phố Hàng Hành mờ tối, những cây xà cừ cành lá loà xoà che khuất ánh trăng thanh u, con phố nhỏ dường như tất cả mọi người đã say ngủ.
Chẳng có cầm tay, chẳng có lời âu yếm, chẳng có những nụ hôn. Thật ra thì đã có gì đâu. Trò lãng mạn với những men say làm mê mệt những trái tim vụng dại. Gã trai cứng cỏi nheo mắt cố mỉm cười. Cô gái mím môi chẳng phải như muốn khóc. Cả hai đều làm như không nhận thấy trần tình hết sức bối rối của nhau.
- Viết thư nhé! - Mai đi mấy giờ? – Thôi không phải ra tiễn đâu!… Toàn là những câu đã nói mấy lần rôì. - Ngủ ngon nhé! Ừ ngủ ngon!…
Trăng hạ huyền càng khuya càng xa vợi và nhạt nhoà. Gió cũng dần dần lạnh hơn. Gió heo may thổi mà lạnh buốt như gió mùa đông bắc. Mùa Đông ở miền Bắc chẳng mấy khi bắt đầu từ tháng 10, nhưng trong lòng Cường mùa Đông đã đến rồi. Chiếc Honda xoay môt vòng lướt ra phiá Bờ Hồ. Cô gái đi khuất khỏi ánh trăng đột nhiên dừng lại ở cuối hẻm tối om, nàng lắng nghe tiếng xe máy xa dần, vai áo dài nhỏ nhắn dựa hẳn vào bờ tường hẹp. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy mọi chỗ dựa đều không chắc chắn. Tại sao chúng ta chẳng bao giờ biết đã có những gì cho đến khi mất nó?!

* * *

Tất cả, vậy là đã chấm dứt. Suốt 2 ngày qua, không - suốt hơn một tuần qua, kể từ khi cầm chiêùc vé trong tay, nó đã sống không phải cho riêng nó. Có bao nhiêu cuộc sống mà nó đang thuộc về. Nó phải căng mình lên, gồng cứng khuôn mặt với nụ cười thản nhiên cứng cỏi. Để giữ cho mẹ nó khỏi buồn và yên tâm, để em nó vẫn thấy tự tin và mạnh mẽ, để ba nó còn thấy vững chãi và ung dung, để lũ bạn trai vẫn cười vui khoái hoạt, để các cô gái cảm thấy thanh thản và nhẹ lòng. Và để cho chính nó thêm can đảm và cứng rắn. Nó cũng chỉ vừa 21 tuổi thôi. Tuổi thanh xuân bừng bừng giông bão. Tất cả những điều đó, nó đã làm xong. Giờ đây chỉ còn một giấc ngủ muộn màng đểø 6 rưỡi sáng mai là lên đường. Những bắp thịt đã trơ lỳ suốt mấy ngày qua giờ trùng xuống, Những xúc cảm kìm nén giờ bùng lên. Giờ chỉ còn lại mình nó với Hà Nội, không còn ai khác. Nó muốn hét lên những điều phải giấu trong lòng, còn bao nhiêu điều chưa nói… Chiếc xe lao trong bóng tối. Tiếng máy gầm rú thay tiếng lòng nó phấn khích. Hồ Gươm lấp lánh sóng, cả ánh trăng và bao nhiêu vì tinh tú đều hút cả vào trong. Thành phố bỗng trở nên mênh mông. Cơn giông lúc đêm khuya bất chợt cuốn gió. Nhưng cơn giông trong lòng Cường còn dữ dội hơn nhiều. Trong vô thức, không kìm nén và để mặc tất cả, sống mũi nó chợt cay xè. Xe chạy nhanh quá hay nó đang yếu đuối. Nước mắt nóng hổi theo khoé mắt văng ra và quật trở lại vào má nó lạnh buốt, những giọt nước mắt chảy ngang ra vành tai và rơi hút vào trong đêm. Một cõi lòng nó cũng sẽ vĩnh viễn ở lại đây không theo nó sáng mai đến nơi phương Nam nắng ấm. Sao những điều tươi đẹp trong nhân gian lại qua rất mau? Nó nhận ra những cái tốt đẹp, những cái vui vẻ nhất của một thời kỷ niệm chỉ còn nháy mắt nữa là kết thúc. Cuộc sống là như vậy, nối tiếp đến vô cùng. Nó đi mãi mà không thể thoát khỏi mùi hoa sữa cũng như trái tim nó mãi mãi thuộc về nơi đây.
Tạm biệt Hà Nội, tạm biệt hoa sữa

Nexus
10-2003
 
Biển số
OF-47
Ngày cấp bằng
23/5/06
Số km
854
Động cơ
588,473 Mã lực
Em rất ghét những người nhìn đâu cũng ra thói hư tật xấu (h)
Thêm nữa , nét đẹp HN nó ở những thứ rất giản dị quanh ta , hoặc ở đâu đó trong mỗi con người. Em dốt văn , chả biết diễn đạt thế nào , xin mượn một bài của bác UAZ làm ví dụ
Cà phê Hà Nội và người bạn vong niên
 

taplai

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-169
Ngày cấp bằng
8/6/06
Số km
551
Động cơ
586,510 Mã lực
CAMEL nói:
Em rất ghét những người nhìn đâu cũng ra thói hư tật xấu (h)
Thêm nữa , nét đẹp HN nó ở những thứ rất giản dị quanh ta , hoặc ở đâu đó trong mỗi con người. Em dốt văn , chả biết diễn đạt thế nào , xin mượn một bài của bác UAZ làm ví dụ
Cà phê Hà Nội và người bạn vong niên
Đấy, người Hà Nội dễ ghét người khác lắm:D.
 
Biển số
OF-11
Ngày cấp bằng
21/5/06
Số km
1,932
Động cơ
602,029 Mã lực
CAMEL nói:
Em rất ghét những người nhìn đâu cũng ra thói hư tật xấu (h)
Thêm nữa , nét đẹp HN nó ở những thứ rất giản dị quanh ta , hoặc ở đâu đó trong mỗi con người. Em dốt văn , chả biết diễn đạt thế nào , xin mượn một bài của bác UAZ làm ví dụ
Cà phê Hà Nội và người bạn vong niên
Cái đẹp caí xấu luôn tồn tại song song, cũng nên nhìn ra cái xấu để sửa chứ không thì hỏng. Em mà giỏi như azit nexin thì khối cái hay để viết :D :D :D :D
 
Biển số
OF-544
Ngày cấp bằng
29/6/06
Số km
4,307
Động cơ
627,960 Mã lực
Nơi ở
APAC
CAMEL nói:
Em rất ghét những người nhìn đâu cũng ra thói hư tật xấu (h)
Thêm nữa , nét đẹp HN nó ở những thứ rất giản dị quanh ta , hoặc ở đâu đó trong mỗi con người. Em dốt văn , chả biết diễn đạt thế nào , xin mượn một bài của bác UAZ làm ví dụ
Cà phê Hà Nội và người bạn vong niên
Bác nhắc em mới nhớ là còn 1 bài nữa: Con gái Hà nội

Văn minh, thanh lịch người Hà Nội: "Hãy bắt đầu từ lời nói và cách ứng xử với nhau"


.....Cho rằng dự thảo Chương trình chưa thẳng thắn chỉ rõ những tồn tại, khiếm khuyết trong văn hoá người Hà Nội, ông Nguyễn Chí Mỳ thẳng thắn liệt ra 5 tồn tại cơ bản về văn hoá của người thủ đô:

-Thứ nhất, quy hoạch và thiết chế xây dựng văn hoá chưa hoàn chỉnh.
-Thứ hai, thiếu công trình văn hoá tầm cỡ, tốc độ xây dựng các công trình văn hoá chậm trễ.
- Thứ ba, môi trường văn hoá còn nhiều hạn chế (ý thức của người dân về văn minh công cộng chưa cao; hành động đeo đám khách du lịch; tệ nạn xã hội còn rải rác ở công viên, nơi công cộng...).
- Thứ tư, chế tài xử lý vi phạm văn hoá chưa nghiêm.
- Thứ năm, một bộ phận người Hà Nội, nhất là lớp trẻ có lối sống lệch lạc, thiếu ý chí phấn đấu, nặng về hưởng thụ, biểu hiện qua số tội phạm về tệ nạn xã hội năm sau tăng hơn năm trước 1.000...

Ông này quả quyết, nếu tiêu chí xây dựng người Hà Nội văn minh, thanh lịch cứ chung chung như trong dự thảo "Chương trình Phát triển văn hoá, xây dựng người Hà Nội thanh lịch, văn minh..." thì đến năm 2010, Hà Nội chắc chắn sẽ phải tiếp tục kiểm điểm về vấn đề này.

"Tại sao mình cứ phải loay hoay đi tìm tiêu chí, giờ không phải là lúc lý luận nữa mà là phải hành động. Năm năm này, 2006 - 2010, phải là 5 năm của hành động. Đến năm 2010, chúng ta phải tạo ra bước chuyển cơ bản, rõ nét trong văn hoá Hà Nội, trong người Hà Nội. Phác thảo chung diện mạo người Hà Nội yêu nước là đương nhiên, tâm huyết trách nhiệm với thủ đô là đúng nhưng cần phải nhấn mạnh đến đặc tính trung thực, nghĩa tình, thanh lịch, văn minh, tiêu biểu cho phong cách lao động, sáng tạo của người Hà Nội"

"Đừng đặt ra những khái niệm trừu tượng, chung chung về văn minh, thanh lịch. Chúng ta hãy bắt đầu từ lời nói, việc làm, ứng xử đẹp với nhau từ trong gia đình, tổ dân phố cho đến cơ quan, đơn vị thì dứt khoát sẽ đẹp lên trong mắt nhau, việc gì phải lo đề phòng nhau nữa" - ông Mỳ đề nghị.

Cho rằng văn hoá thôn, làng có yếu tố cực kỳ bền vững, ngay cả khi mất nước, văn hoá thôn, làng vẫn giữ được vẹn nguyên bản sắc, ông Mỳ gợi ý: Bên cạnh việc chú trọng nhiều hơn đến giữ gìn, phát huy văn hoá thôn, làng ở ngoại thành Hà Nội, cần đầu tư gìn giữ các giá trị văn hoá phi vật thể chưa kịp mai một để từ nền tảng đó, sáng tạo thêm các giá trị văn hoá có giá trị thu hút khách du lịch, phát triển kinh tế.

"Trong số 64 tỉnh, thành, về kinh tế Hà Nội có thể không đạt được vị trí số 1 trong TOP ten nhưng văn hoá mà xếp thứ 2 là không được. Không đi đầu về văn hoá, Hà Nội không còn là thủ đô" - ông Nguyễn Chí Mỳ cảnh báo.

(trích dẫn từ Vietnamnet)
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top