Muốn phát triển phải có xung đột, muốn dẫn đầu phải có kỹ nghệ, muốn yên bình phải có chiến tranh. Tất cả đều phù hợp với mọi quốc gia trên thế giới, nó hợp hơn với Israel, Việt nam những quốc gia đoàn kết, sáng tạo trong xung đột. Chiến tranh không phải lựa chọn tồi khi nó phù hợp với đặc tính dân tộc. Còn không có lựa chọn nó tạo ra những kẻ xìu xìu ển ển, ngô chả ra ngô khoai chẳng ra khoai.
Em không có thời gian đủ dài
Nên chỉ nói cụm từ đầu tiên
Đấu tranh giữa các mặt đối lập để giải quyết mâu thuẫn là nguồn gốc của sự phát triển.
Khái niệm đấu tranh thì với mỗi chủ thể lại là những định nghĩa khác nhau và không phải lúc nào phạm trù đấu tranh cũng đồng nghĩa với xung đột bạo lực:
- Với hai con bò đực đấu tranh là húc nhau.
- Với hai người lịch thiệp đấu tranh là chiến thắng và bị khuất phục bởi lý lẽ.
- Kẻ bạo quyền thì tin dùng nắm đấm. Người yếu thì nương tựa luật pháp.
Xung đột giữa các nước:
Hầu hết các quốc gia bị tàn phá nặng nề, lụn bại với di chứng nhiều thế hệ sau xung đột. ( thậm chí là chiến thắng thì cũng dễ rơi vào hai gà đá nhau cáo ngồi đợi - hay chiến thắng kiểu Pyrros:
"Thêm một chiến thắng như vậy nữa, chúng ta sẽ bị kết liễu hoàn toàn" )
Các quốc gia phát triển được sau xung đột chỉ có thể là quốc gia chiến thắng áp đảo với chiến phí rất thấp ( đối với họ )
Việt nam trải qua bao cuộc chiến tranh - Ai sống đủ lâu cũng biết đã thế nào rồi.
Có bọn như cụ Nguyễn Trãi nói dưới đây thì trăm tuổi cũng cầm đao:
"Quân cuồng Minh thừa cơ gây hoạ,
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh.
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn,
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ.
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế,
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm.
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời,
Nặng thuế khoá sạch không đầm núi.
Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc, ngán thay cá mập thuồng luồng.
Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng, khốn nỗi rừng sâu, nước độc.
Vét sản vật, bắt dò chim sả, chốn chốn lưới chăng,
Nhiễu nhân dân, bắt hươu đen, nơi nơi cạm đặt.
Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ,
Nheo nhóc thay kẻ goá bụa khốn cùng.
Thằng há miệng, đứa nhe răng, máu mỡ bấy no nê chưa chán ;
Nay xây nhà, mai đắp đất, chân tay nào phục dịch cho vừa.
Nặng nề những nổi phu phen,
Tan tác cả nghề canh cửi.
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi.
Lẽ nào trời đất dung tha,
Ai bảo thần dân chịu được?"
Bằng không thằng nào thích phanh nhau là việc của chúng.
Tiệc tùng thì đến, đánh lộn thì đi.
Kệ cmcn!