Còn yêu thương nhau và không khó khăn về vật chất là quí rồi, liệu mà giữ lấy kẻo hối hận thì đã muộn
Kinh doanh phải có tố chất, 2 vc ai mạnh mặt nào thì phát huy mặt đấy. Chồng mợ cũng nhiều ưu điểm mà, chăm chỉ, hiền lành, thương vợ, khoai lang như khoai Tây ( cháu đùa tý). Cháu nghĩ mợ nên mạnh dạn buông cái nghề tay phải, tập trung vào việc kinh doanh gia đình. Mợ lắm việc quá, nên lắm lúc cảm thấy quá tải tý nên muốn chồng chia sẻ ấy mà.Em xấu nhưng em biết phấn đấu và em cũng yêu thương chồng, cụ ạ. Xấu không phải là cái tội ạ.
Còn đàn bà muốn dựa vào chồng là việc rất bình thường trong xã hội này. Em thực lòng chỉ muốn làm người vợ bình thường chứ ko muốn xông pha đâu cụ ạ. Và phụ nữ phải xông pha đôi khi nó mệt mỏi, than vãn chút ko được sao? Quá dễ bảo người khác giải tán, cụ thiếu bao dung quá, em chắc cụ rất gia trưởng phỏng ạ?
Việc này dễ không, em làm được mỗi việc đúng "Em cũng cứ gật cho nó nở mày nở mặt, huhu" nhưng lại khóc. Khi làm đúng lại khóc là chưa biết làm, nghe anh bày cho mưu này mà chiến.Chào cccm! Kể ra chuyện này thì cũng chán nản, xấu chàng hổ ai, nên em xin phép dùng clone. Cccm cho em tâm sự xả stress chút thôi ạ.
Vợ chồng em tính cách rất khác nhau. Nhưng không biết vì sao thì vẫn yêu thương nhau, cái này là cốt lõi để duy trì hôn nhân. Đừng ai khuyên em bỏ chồng, em không có ý định đó đâu ạ.
Vc em quen nhau vì cả 2 cùng ế nên được giới thiệu. Em thì nhan sắc trung bình (hơi xấu), chồng em cũng thế. Rồi ko hiểu sao chồng em lại tỏ ra rất yêu thương em, chiều chuộng mọi thứ. Em nghĩ một đứa nhan sắc tầm thường như mình mà có người thương như vậy là quá may mắn rồi, nên bất chấp khác biệt, chúng em đi đến hôn nhân.
Hôn nhân của bọn em vẫn hạnh phúc, cho tới khi chồng em mất việc (công việc tốt, lương khá và có phần quá cao so với trình độ của anh ấy). Sau đó anh ấy không tìm được việc nào lương tốt nữa, chỉ đi làm làng nhàng. Thời gian này chồng em loay hoay lắm và em nhận ra chồng chẳng có tố chất xông pha gì cả, đầu óc kém cỏi chậm chạp và hay bao biện đổ lỗi.
Em thì trước đây sống với cha mẹ đầy đủ chả phải lo nghĩ tiền bạc, chưa từng phải khổ. Lấy chồng thời gian đầu cũng vậy, nên cứ nhàn nhã đi làm công việc văn phòng lương đủ tiêu. Khi chồng ko kiếm được tiền thì em buộc phải chân trong chân ngoài buôn bán, dù em chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng đấy (gia đình em toàn học thuật thôi chẳng ai kinh doanh).
Nhưng chắc được trời phù hộ, may mắn mấy năm nay việc buôn bán của em phát triển tốt, chồng em bỏ việc về làm với em, để em vẫn đi làm cty nghề tay phải. Thì khỏi nói cũng nhờ chồng chăm chỉ chịu khó mà em vừa làm cty vừa bán hàng được. Thu nhập 2vc giờ khá tốt, có nhà có xe (nhỏ thôi), con cái học trường tư, ko phải lo nghĩ nhiều.
Em không bao giờ phủ nhận công sức của chồng em, thậm chí em còn thật sự muốn anh ấy làm chủ, để em đỡ phải gánh vác nhiều. Em là người vợ muốn dựa vào chồng chứ không muốn làm trụ cột gia đình. Nhưng chồng em không có khả năng quản lý. Làm việc chung với nhau mới càng lộ ra là tính anh ấy quá xuề xòa và không mấy khi chịu trách nhiệm. Làm sai, hỏng và toàn đổ lỗi thôi. Cho tới khi việc nhiều quá thuê NV làm (trước 2vc tự nai lưng ra làm, phải nói là sức anh ấy rất chăm chỉ trâu bò ạ, nên làm được nhiều) thì cái yếu kém đấy càng lộ ra, vì quản lý ko tốt. Em thì đi làm VP nên không sát sao tí một được.
Vợ chồng em thỉnh thoảng lại gây nhau vì em muốn làm quy trình đàng hoàng mạch lạc để ko sai hỏng, còn anh ấy quá xuề xòa nông dân, cứ bạ đâu làm đó. Cái nào rắc rối thì bảo "chịu, bỏ qua", và hay khó chịu vì em lằng nhằng quá. Việc buôn bán này em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, rắc rối khó khăn phải tự xử lý. Chồng thì cái gì làm dc chân tay thì làm chứ đụng tới sự cố là chạy mất dép, mặc kệ vợ tự bơi. Cái gì cũng có thể buông một câu vô trách nhiệm "chịu, ko biết". Em chán quá cccm ạ.
Đã thế thấy em buôn bán được thì cũng muốn tìm tòi nhập hàng khác về bán. Nhưng cứ nhập xong rồi cũng cứ kiểu vật vờ để đấy, bán dc thì bán ko thì cũng kệ. Quen cái kiểu đến đâu hay đến đó chứ ko biết tính toán gì.
Cái cửa hàng của VC em thì em giống như bộ não còn chồng em là chân tay vậy. Nhưng chân tay mà chịu nghe não bộ điều khiển thì còn đỡ, đằng này thỉnh thoảng dở chứng tăng động, đi chơi hơi xa, làm em cáu lắm. Nếu mà chồng em là NV bình thường thì em đuổi việc lâu rồi cc ạ.
Bố mẹ em hay bảo mày bắt nạt chồng. Khổ nào em có muốn thế, nếu như lúc mới cưới chồng em làm lương gấp mấy lần em lúc đó thì chả ngoan như cún ạ, gia đình hạnh phúc ngập tràn. Em cứ tự hỏi, mình phải làm "trụ cột" đến bao giờ nữa, chồng mình liệu có thể cáng đáng được vai trò này nữa hay không?
Em rất muốn tự hào về chồng, đồng nghiệp bạn bè thấy em vẫn đi làm cty còn chồng em trông cửa hàng thì cứ tấm tắc khen chồng em kiếm tiền giỏi, vợ được nhờ. Em cũng cứ gật cho nó nở mày nở mặt, huhu.
Em đang chán chán bức xúc nên văn vẻ lủng củng, cccm thông cảm. Cám ơn cccm đọc hết bài ạ .
Em thì thấy bình thường, đàn bà cũng có nhiều người rất tài giỏi, đâu cần phải đứng sau lưng chồng đâu . Em luôn khuyến khích các bà các cô , phải biết tự mình làm ra tiền sinh sống . Rủi ro đến lúc nào đó, gia đình gặp chuyện không may, thì cũng có thể tự nuôi sống họ và các con. Đừng nên luôn ỷ lại vào các ông chồng .Chào cccm! Kể ra chuyện này thì cũng chán nản, xấu chàng hổ ai, nên em xin phép dùng clone. Cccm cho em tâm sự xả stress chút thôi ạ.
Vợ chồng em tính cách rất khác nhau. Nhưng không biết vì sao thì vẫn yêu thương nhau, cái này là cốt lõi để duy trì hôn nhân. Đừng ai khuyên em bỏ chồng, em không có ý định đó đâu ạ.
Vc em quen nhau vì cả 2 cùng ế nên được giới thiệu. Em thì nhan sắc trung bình (hơi xấu), chồng em cũng thế. Rồi ko hiểu sao chồng em lại tỏ ra rất yêu thương em, chiều chuộng mọi thứ. Em nghĩ một đứa nhan sắc tầm thường như mình mà có người thương như vậy là quá may mắn rồi, nên bất chấp khác biệt, chúng em đi đến hôn nhân.
Hôn nhân của bọn em vẫn hạnh phúc, cho tới khi chồng em mất việc (công việc tốt, lương khá và có phần quá cao so với trình độ của anh ấy). Sau đó anh ấy không tìm được việc nào lương tốt nữa, chỉ đi làm làng nhàng. Thời gian này chồng em loay hoay lắm và em nhận ra chồng chẳng có tố chất xông pha gì cả, đầu óc kém cỏi chậm chạp và hay bao biện đổ lỗi.
Em thì trước đây sống với cha mẹ đầy đủ chả phải lo nghĩ tiền bạc, chưa từng phải khổ. Lấy chồng thời gian đầu cũng vậy, nên cứ nhàn nhã đi làm công việc văn phòng lương đủ tiêu. Khi chồng ko kiếm được tiền thì em buộc phải chân trong chân ngoài buôn bán, dù em chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng đấy (gia đình em toàn học thuật thôi chẳng ai kinh doanh).
Nhưng chắc được trời phù hộ, may mắn mấy năm nay việc buôn bán của em phát triển tốt, chồng em bỏ việc về làm với em, để em vẫn đi làm cty nghề tay phải. Thì khỏi nói cũng nhờ chồng chăm chỉ chịu khó mà em vừa làm cty vừa bán hàng được. Thu nhập 2vc giờ khá tốt, có nhà có xe (nhỏ thôi), con cái học trường tư, ko phải lo nghĩ nhiều.
Em không bao giờ phủ nhận công sức của chồng em, thậm chí em còn thật sự muốn anh ấy làm chủ, để em đỡ phải gánh vác nhiều. Em là người vợ muốn dựa vào chồng chứ không muốn làm trụ cột gia đình. Nhưng chồng em không có khả năng quản lý. Làm việc chung với nhau mới càng lộ ra là tính anh ấy quá xuề xòa và không mấy khi chịu trách nhiệm. Làm sai, hỏng và toàn đổ lỗi thôi. Cho tới khi việc nhiều quá thuê NV làm (trước 2vc tự nai lưng ra làm, phải nói là sức anh ấy rất chăm chỉ trâu bò ạ, nên làm được nhiều) thì cái yếu kém đấy càng lộ ra, vì quản lý ko tốt. Em thì đi làm VP nên không sát sao tí một được.
Vợ chồng em thỉnh thoảng lại gây nhau vì em muốn làm quy trình đàng hoàng mạch lạc để ko sai hỏng, còn anh ấy quá xuề xòa nông dân, cứ bạ đâu làm đó. Cái nào rắc rối thì bảo "chịu, bỏ qua", và hay khó chịu vì em lằng nhằng quá. Việc buôn bán này em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, rắc rối khó khăn phải tự xử lý. Chồng thì cái gì làm dc chân tay thì làm chứ đụng tới sự cố là chạy mất dép, mặc kệ vợ tự bơi. Cái gì cũng có thể buông một câu vô trách nhiệm "chịu, ko biết". Em chán quá cccm ạ.
Đã thế thấy em buôn bán được thì cũng muốn tìm tòi nhập hàng khác về bán. Nhưng cứ nhập xong rồi cũng cứ kiểu vật vờ để đấy, bán dc thì bán ko thì cũng kệ. Quen cái kiểu đến đâu hay đến đó chứ ko biết tính toán gì.
Cái cửa hàng của VC em thì em giống như bộ não còn chồng em là chân tay vậy. Nhưng chân tay mà chịu nghe não bộ điều khiển thì còn đỡ, đằng này thỉnh thoảng dở chứng tăng động, đi chơi hơi xa, làm em cáu lắm. Nếu mà chồng em là NV bình thường thì em đuổi việc lâu rồi cc ạ.
Bố mẹ em hay bảo mày bắt nạt chồng. Khổ nào em có muốn thế, nếu như lúc mới cưới chồng em làm lương gấp mấy lần em lúc đó thì chả ngoan như cún ạ, gia đình hạnh phúc ngập tràn. Em cứ tự hỏi, mình phải làm "trụ cột" đến bao giờ nữa, chồng mình liệu có thể cáng đáng được vai trò này nữa hay không?
Em rất muốn tự hào về chồng, đồng nghiệp bạn bè thấy em vẫn đi làm cty còn chồng em trông cửa hàng thì cứ tấm tắc khen chồng em kiếm tiền giỏi, vợ được nhờ. Em cũng cứ gật cho nó nở mày nở mặt, huhu.
Em đang chán chán bức xúc nên văn vẻ lủng củng, cccm thông cảm. Cám ơn cccm đọc hết bài ạ .
Cụ cứng thiệt.Đàn bà là vậy, thấy chồng thu nhập cao hơn là rất bình thường và mặc định phải vậy. Nhưng khi ck thu nhập thấp hơn thì bắt đầu kể lể, so sánh, tỏ ý coi thường.
E mà là ck mợ thì e giải tán luôn, đã xấu còn đòi hỏi.
Chả phải chấp nhận gì, đến cả con bò gà còn yêu được vì có giá trị sử dụng. Trụ cột mà không có cột chống thì trụ bằng niêm tinCụ cứng thiệt.
Em nghĩ đã nói yêu thì chấp nhận thôi. Làm cột đc thì cứ làm nhưng phải tôn trọng chồng kẻo chàng ta chạnh lòng đấy.
Cũng ko thấy mợ ấy nói gì nên các cụ đang hồ nghi sức trâu bò là như thía nàoÝ cụ là món kia thì sao chứ gì !
Cái cửa hàng con con đút túi được 150tr/tháng cũng ko kém quá chứ cụ ? Vc em cùng làm cùng ăn cùng hưởng, theo cụ sướng hay khổ?Có cái cửa hàng con con với vài nhân viên cũng quản không nổi mà cứ ảo tưởng sức mạnh, khổ cho lão chồng.
Lạy thánh, có dấm chưa mà phán chuẩn thía ? Dả chén em đêVẫn là chuyện cũ, khi ng đàn bà làm ra tiền thì ng đàn ông luôn là gánh nợ. Chấm hết
Phụ nữ chết cái nói nhiều. Nhiều quá nên ck nó quay ra AQ ko biết.Chào cccm! Kể ra chuyện này thì cũng chán nản, xấu chàng hổ ai, nên em xin phép dùng clone. Cccm cho em tâm sự xả stress chút thôi ạ.
Vợ chồng em tính cách rất khác nhau. Nhưng không biết vì sao thì vẫn yêu thương nhau, cái này là cốt lõi để duy trì hôn nhân. Đừng ai khuyên em bỏ chồng, em không có ý định đó đâu ạ.
Vc em quen nhau vì cả 2 cùng ế nên được giới thiệu. Em thì nhan sắc trung bình (hơi xấu), chồng em cũng thế. Rồi ko hiểu sao chồng em lại tỏ ra rất yêu thương em, chiều chuộng mọi thứ. Em nghĩ một đứa nhan sắc tầm thường như mình mà có người thương như vậy là quá may mắn rồi, nên bất chấp khác biệt, chúng em đi đến hôn nhân.
Hôn nhân của bọn em vẫn hạnh phúc, cho tới khi chồng em mất việc (công việc tốt, lương khá và có phần quá cao so với trình độ của anh ấy). Sau đó anh ấy không tìm được việc nào lương tốt nữa, chỉ đi làm làng nhàng. Thời gian này chồng em loay hoay lắm và em nhận ra chồng chẳng có tố chất xông pha gì cả, đầu óc kém cỏi chậm chạp và hay bao biện đổ lỗi.
Em thì trước đây sống với cha mẹ đầy đủ chả phải lo nghĩ tiền bạc, chưa từng phải khổ. Lấy chồng thời gian đầu cũng vậy, nên cứ nhàn nhã đi làm công việc văn phòng lương đủ tiêu. Khi chồng ko kiếm được tiền thì em buộc phải chân trong chân ngoài buôn bán, dù em chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng đấy (gia đình em toàn học thuật thôi chẳng ai kinh doanh).
Nhưng chắc được trời phù hộ, may mắn mấy năm nay việc buôn bán của em phát triển tốt, chồng em bỏ việc về làm với em, để em vẫn đi làm cty nghề tay phải. Thì khỏi nói cũng nhờ chồng chăm chỉ chịu khó mà em vừa làm cty vừa bán hàng được. Thu nhập 2vc giờ khá tốt, có nhà có xe (nhỏ thôi), con cái học trường tư, ko phải lo nghĩ nhiều.
Em không bao giờ phủ nhận công sức của chồng em, thậm chí em còn thật sự muốn anh ấy làm chủ, để em đỡ phải gánh vác nhiều. Em là người vợ muốn dựa vào chồng chứ không muốn làm trụ cột gia đình. Nhưng chồng em không có khả năng quản lý. Làm việc chung với nhau mới càng lộ ra là tính anh ấy quá xuề xòa và không mấy khi chịu trách nhiệm. Làm sai, hỏng và toàn đổ lỗi thôi. Cho tới khi việc nhiều quá thuê NV làm (trước 2vc tự nai lưng ra làm, phải nói là sức anh ấy rất chăm chỉ trâu bò ạ, nên làm được nhiều) thì cái yếu kém đấy càng lộ ra, vì quản lý ko tốt. Em thì đi làm VP nên không sát sao tí một được.
Vợ chồng em thỉnh thoảng lại gây nhau vì em muốn làm quy trình đàng hoàng mạch lạc để ko sai hỏng, còn anh ấy quá xuề xòa nông dân, cứ bạ đâu làm đó. Cái nào rắc rối thì bảo "chịu, bỏ qua", và hay khó chịu vì em lằng nhằng quá. Việc buôn bán này em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, rắc rối khó khăn phải tự xử lý. Chồng thì cái gì làm dc chân tay thì làm chứ đụng tới sự cố là chạy mất dép, mặc kệ vợ tự bơi. Cái gì cũng có thể buông một câu vô trách nhiệm "chịu, ko biết". Em chán quá cccm ạ.
Đã thế thấy em buôn bán được thì cũng muốn tìm tòi nhập hàng khác về bán. Nhưng cứ nhập xong rồi cũng cứ kiểu vật vờ để đấy, bán dc thì bán ko thì cũng kệ. Quen cái kiểu đến đâu hay đến đó chứ ko biết tính toán gì.
Cái cửa hàng của VC em thì em giống như bộ não còn chồng em là chân tay vậy. Nhưng chân tay mà chịu nghe não bộ điều khiển thì còn đỡ, đằng này thỉnh thoảng dở chứng tăng động, đi chơi hơi xa, làm em cáu lắm. Nếu mà chồng em là NV bình thường thì em đuổi việc lâu rồi cc ạ.
Bố mẹ em hay bảo mày bắt nạt chồng. Khổ nào em có muốn thế, nếu như lúc mới cưới chồng em làm lương gấp mấy lần em lúc đó thì chả ngoan như cún ạ, gia đình hạnh phúc ngập tràn. Em cứ tự hỏi, mình phải làm "trụ cột" đến bao giờ nữa, chồng mình liệu có thể cáng đáng được vai trò này nữa hay không?
Em rất muốn tự hào về chồng, đồng nghiệp bạn bè thấy em vẫn đi làm cty còn chồng em trông cửa hàng thì cứ tấm tắc khen chồng em kiếm tiền giỏi, vợ được nhờ. Em cũng cứ gật cho nó nở mày nở mặt, huhu.
Em đang chán chán bức xúc nên văn vẻ lủng củng, cccm thông cảm. Cám ơn cccm đọc hết bài ạ .