Em kính chào cả nhà mình nhé. Chúc các tình yêu một buổi chiều vui vẻ ạ. Hôm nay em có vài lời chia sẻ với các cụ mợ. Về những cụ mợ đã được em gửi biếu thuốc, em nhắc lại em chỉ mong các cụ mợ sau khi nhận thuốc rồi thì theo đúng chỉ định uống thuốc mà em dặn, thông báo với em hàng ngày, hàng giờ về những thay đổi của cơ thể để từ đó em điều chỉnh thuốc, phán đoán những gì đang tiến triển trong cơ thể bệnh nhân. Như các cụ mợ đã biết, em hiện đang không ở Việt Nam, việc chẩn bệnh trực tiếp là hoàn toàn không có, chỉ dựa vào kinh nghiệm theo những gì các cụ mợ mô tả. Rồi sau khi chẩn bệnh xong là lại nói chuyện với anh trai để cho ra thuốc đồ.
Khác với những lang y khác, chúng em khi đã nhận chữa trị một bệnh nhân thì luôn luôn theo sát người bệnh. Chúng em luôn chờ đón cuộc gọi hay tin nhắn của người bệnh để trả lời nhanh nhất, tránh cho người bệnh bị lo lắng và để cho ra những phác đồ hiệu quả nhất.
Em nghĩ đây là một quyền lợi vàng mà các bệnh nhân nên đón nhận. Rất ít khi người thày chữa cho bệnh nhân lại sẵn lòng nghe máy, trả lời một cách đầy đủ, trân thành, tận tuỵ 24/24 và đi suốt theo một hành trình chữa bệnh như gia đình em. Chúng em làm như vậy xuất phát từ lời chỉ dạy của tổ tiên và ông bà. Em mong các bệnh nhân hiểu và hợp tác chặt chẽ. Thường các thầy thuốc khác khi bệnh nhân nhận thuốc xong là xong. Có gọi đến cũng miễn cưỡng trả lời. Thế thì tại sao có một người sẵn sàng lắng nghe cơ thể mình, sẵn sàng đi cùng mình vô điều kiện để chữa trị mà các cụ mợ nhận thuốc về là không một hồi âm, chỉ khi nào thấy cơ thể tốt lên mới quay lại xin thuốc ạ?
Mỗi lần gia đình em gửi thuốc. Bên em chênh bên các cụ mợ là 3 tiếng. Thuốc đến Hà Nội 9h tối thì bên em là nửa đêm. Có khi em thức đến 1-2h sáng để đợi mọi người lấy xong thuốc, chỉ dẫn những gì các cụ mợ chưa hiểu rồi mới đi ngủ.
Thế nhưng có một số cụ mợ khi đã nhận được thuốc rồi thì không một lời hồi đáp. Uống thuốc xong thấy cơ thể phản ứng cũng không một lời nhắn lại. Việc lắng nghe cơ thể các cụ mợ phản ứng cực kỳ quan trọng để em lên thuốc đồ cho thang thuốc sau. Không phải một liều là đã đủ mà phải có thêm những liều bổ trợ và trấn trị. Hơn nữa nếu em phát hiện cụ mợ nào sẽ bị bệnh gì trong tương lai, em sẽ cho thêm những vị khác để trấn.
Trường hợp em đưa dưới đây rất là đáng tiếc. Bị bệnh từ năm 1994, rất cầu thị và mong mỏi, đi từ Vinh ra lấy thuốc trong ngày mưa tầm tã. Cụ ấy khi uống ở Hà Nội thì không thấy gì, em cũng nhắn nhủ cụ chờ đợi và thông báo. Em nghĩ trong vòng khoảng 1 tháng thì sẽ có kết quả và dặn đi dặn lại là anh thấy có kết quả thì báo em ngay nhé. Cụ lấy thuốc xong thì về lại Vinh. Cách đây 3 ngày đã có phản ứng rất tốt nhưng lại không báo em để lấy thêm thuốc. Giờ đến ngày thứ 3 khi thấy phản ứng chậm lại cụ mới gọi em báo và mong xin thêm thuốc. Thực sự vừa giận vừa thương. Mỗi chuyến đi lấy thuốc, anh em em phải mất 4-5 triệu/ lần. Mấy lần trước biếu thuốc các cụ thì đã hái gần như hết, chỉ để lại một số đọt cây để nó lên. Sáng nay cụ mới báo, anh trai em lại phải lùa "bọn nó" vào rừng có khổ chúng em không? Mà cách đây 3 ngày, khi thuốc đã ngấm vào cơ thể, vào kinh lạc thì nó dồn toàn bộ các trung đoàn, sư đoàn, bộ binh, lính thuỷ đánh bộ, kị binh thiết giáp vào đánh nhau. Mình phải bồi thêm thuốc, phải tổng tấn công mùa xuân thì mình lại mặc kệ nó. Em đúng là nản chí quá.