- Biển số
- OF-809679
- Ngày cấp bằng
- 29/3/22
- Số km
- 177
- Động cơ
- 5,084 Mã lực
Em đồng ý với mợ việc hơn ai hết bố mẹ phải là người có sự am hiểu nhất định với cá tính con cái của mình và áp dụng lối giáo dục phù hợp với từng đứa. Ngay trong một gia đình, dù là anh chị em ruột nhưng không phải đứa nào cũng giống nhau.Em nghĩ cũng phải xem cá tính từng đứa nữa ạ.
Em hồi nhỏ cũng bị bố mẹ thiết quân luật, kiểm soát khá nặng. Đến nỗi bạn bè ko dám đến nhà em vì bố mẹ em nghiêm khắc, hỏi quá nhiều. Kết quả là từ lớp 1-9 em là con ngoan trò giỏi, thành tích luôn top 1 trường làng, lúc nào cũng sợ bố mẹ một phép.
Nhưng lên lớp 10 em đỗ vào trường chuyên trên phố. Ra phố với bao nhiêu thứ mới lạ hấp dẫn, mà bố mẹ vẫn kiểm soát chặt khi con đã vào tuổi ẩm ương, biết phản kháng với cái tôi cao. Em bộc lộ là đứa cá tính và ko chịu khuất phục. Khi đó rất nhiều lần em ước rằng bố mẹ em có thể yêu thương em như nhà khác, ko phải suốt ngày áp đặt kỷ luật và kỳ vọng, khiến em luôn sợ sệt khi làm sai.
Em nổi loạn và bị ăn đòn rất nhiều, vòng kim cô ngày càng siết chặt nhưng ko ngăn được em tiếp tục trượt dài. Học trường chuyên danh tiếng mà thi ĐH 2 lần mới đỗ (đây là nỗi nhục với bố em và em bị mạt sát suốt nhiều năm sau). Mà quá trình học ĐH vẫn tiếp tục là bị quản thúc và chống đối nên kết quả cũng chẳng ra gì. Lúc có hứng thì em vẫn có những môn được 10 điểm nhưng phần lớn là chán ghét cuộc sống gò ép theo ý bố mẹ, chỉ chực cơ hội trốn học đi chơi.
Về sau này khi thấy em càng ngày càng xa cách và trượt dài, mẹ em mới dần thay đổi và thôi áp đặt, kỳ vọng. Bà đã dùng sự yêu thương và nhẫn nại để kéo em về. Lần đầu tiên sau nhiều năm em mới có cảm giác là “dù mình vấp ngã vẫn còn có nhà để về”. Và sau đó em cố gắng hoàn thành nốt chương trình học với kết quả rất tốt, tuy ko cứu lại được quãng đường bết bát trước đó nhưng ra được trường đã là tốt rồi vì trc đó em đã có ý định bỏ học đi biệt xứ (thực ra em đã làm rồi, và mẹ em vào tận miền Nam đi tìm lôi em về).
Cái quá khứ đau thương này em muốn chôn chặt từ lâu, nghĩ lại em rất xấu hổ vì đã khiến cha mẹ đau buồn quá nhiều. Khi em có con và chợt nghĩ nếu con mình cũng như em ngày đó thì chắc em tuyệt vọng lắm.
Bố em thì mãi về sau vẫn chán ghét em vì ông đã từng kỳ vọng em xuất sắc, nên thấy em học hành bết bát và công việc làng nhàng thì vẫn thất vọng lắm. Mãi những năm gần đây khi em làm ăn phát đạt, cuộc sống sung túc thì ông mới vui vẻ với em hơn, thỉnh thoảng còn khen em nữa. Ai đời sống ba mấy năm mà được câu khen của bố vẫn xúc động lén khóc thầm. Vì ngày xưa bố em ko biết khen ngợi động viên, bố em chỉ cần biết học giỏi là nghĩa vụ của mày, còn học dốt mày chết với tao.
Thằng nhóc con em bây giờ tuy còn rất rất nhỏ, nhưng em đã lờ mờ nhận ra nó mang gen cá biệt của ông ngoại và mẹ nó, hứa hẹn là một đứa khó dạy bảo sau này. Em đi làm sinh trắc vân tay cho nó và kết quả là chủng siêu siêu hiếm và độ quái ko hề nhẹ, quái hơn chủng vân tay của mẹ rất nhiều. Em nuôi dạy nó cũng trắc trở và vẫn đang trăn trở hàng ngày. Tuy nhiên vết thương từ thời niên thiếu của em đã khiến em luôn tự nhủ là dù có thế nào cũng phải luôn thể hiện là mình yêu thương con như nào, rằng con có sai lầm vấp ngã hay không giỏi bằng con người khác, thì bố mẹ vẫn luôn ở đây là chỗ dựa cho con. Không áp đặt và kỳ vọng, để con được thoải mái phát triển với những gì con yêu thích. Tất nhiên là từ bé phải cho nó vào môi trường lành mạnh, vòng giao lưu bạn bè tốt để sau nó ko có đam mê gì sa ngã.
Em cũng từng tìm hiểu về sinh trắc vân tay nên quan tâm đến đoạn mợ nói về sinh trắc vân tay của mợ và con trai mợ. Em tò mò không biết mợ có phải chủng RL không hay chủng gì?