- Biển số
- OF-85089
- Ngày cấp bằng
- 13/2/11
- Số km
- 62
- Động cơ
- 410,460 Mã lực
May mà bác té nhanh chứ không thì chả biết thế nào.
cụ bản lĩnh đấy, nhớ sát trùng nhé,Hôm nay nghỉ lễ em đưa phụ huynh đi tìm một người bạn chiến đấu của phụ huynh ở Lục Ngạn- Bắc Giang. Sau một quãng đường dài và một vài tiếng hỏi thăm đường cũng tìm được đến nới, vui quá. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, gia đình em ra về và hẹn ngày tái ngộ với gia đình bác ấy. Ra đến đường huyện, từ xa em phát hiện có hai bác đang đi bộ và dắt xe đạp đi ở giữa đường; giảm ga rà phanh cho ăn chắc (em lái xe là không uống rượu). Đến nơi, hai bác ấy (khoảng trên 40 tuổi, cũng xăm trổ máu lắm)cứ nhằm đầu xe em mà tiến, em đánh lái sang trái, các bác ấy sang theo; đánh lái sang phải các bác ấy cũng chẳng tha. Thôi thì nhịn một tý cũng chẳng sao, em ngó gương rồi lùi áp lề phải, tưởng thế là xong ai ngờ hai bác vẵn kèm chặt dí xe đạp vào đầu xe em. Nhịn thêm tý nữa, em mở cửa xe xuống:
- Các anh cho em đi nhờ tý với ạ.
- Muốn đi à, đưa vài đồng đây (mùi men sặc sụa)
- Em không có tiền anh ạ, anh cho em đi nhờ tý.
- Đạm cà mau nhà mày, có đưa không- Nói xong một anh đấm vào gương xe em và gương bị gấp lại- Lúc này xe đạp anh ấy vứt vào lề đường rồi.
Ngó trước ngó sau, thấy không có ai em đành ra tay. Chưa đến hai phút một bác nằm đo ván, một bác kia vồ cục gạch bên đường định tấn công em thì em cho kềnh nốt (có thể họ chủ quan không nghĩ là em oánh trước). Lên xe, đóng số lên đường tiếp. Lúc này mới thấy máu ở tay em chảy ra nhiều quá, chạy thêm một quãng dừng lại kiểm tra thì thấy phần da mấu xương ngón tay trỏ của em bị rách một miếng (khoảng 1cm), hóa ra em oảnh vào răng bác ấy. Bây giờ ngồi gõ mấy dòng cho các cụ ngón tay em vẫn đang đau nhức nhưng em tin rằng hai bác kia giờ này đang húp cháo. Chuyến đi của em đỡ vui hơn sau sự cố trên xảy ra!
Em xin hết ạ!
Em nghĩ thêm tình huống cho kụ : khi lãnh đạo của kụ chui vào xe để té nhưng thằng say kia nó phát hiện nó cho viên gạch(như kụ dự) trúng mông lãnh đạo của kụ (chưa chui vào hết ) kụ tính sao..Em phục tinh thần dũng cảm và sử lý tình huống có tính toán của cụ!!!!
Tuy nhiên , Theo em thì cụ cũng may đấy!! Theo những gì cụ kể thì em dự có những kịch bản xảy ra như sau:
1- Êm nhất là trường hợp đã xảy ra với cụ.
2- Sau khi bị cụ cho đo ván, hai bác say .... bật ngửa.... một bác ..đập gáy xuống đường cộng với say xỉn...... tèo..... công an điều tra, xem vết bánh xe, hỏi bác còn lại, .v.v. tìm ra cụ.... cụ bị kết án ( nhẹ nhất là phòng vệ quá đáng gây hậu quả nghiêm trọng )
3- Sau khi đo ván hai bác đó , cụ lên xe, khởi động..... một bác lồm cồm bò dậy..... bị kích động do bị đánh + say... bác ta vớ ngay cục gạch chọi theo .... xe cụ lãnh đủ... ai đền xe cụ thì .......hỏi ...trển ...
3-...
4-....
5-.....
Nếu phải em, em ngồi trên xe ( xe vẫn nổ máy ) bàn với lãnh đạo trước ( xe kín bọn say không nghe thấy ) sau đó lãnh đạo xuống nói dăm câu ba điều để điều bọn say xỉn ra xa xa xe chút... rà xe lên vừa tới cửa sau ... lãnh đạo mở cửa nhoài vào xe ( như lấy tiền ..... rồi dọt luôn......
Em chưa bị như thế bao giờ, nên vẫn băn khoăn.... như thế có ổn không các cụ?????
Cái khoản đầu em dự là mí cụ này dán hình trong lúc kiếm ăn cho thêm phần hổ báo thôi ợ, còn cái mục sau thì cụ nên tiêm phòng luôn và ngay đi, nói chém mồm chớ gặp phải 2 thằng nghiện là nhọc cực kỳ đấyHôm nay nghỉ lễ em đưa phụ huynh đi tìm một người bạn chiến đấu của phụ huynh ở Lục Ngạn- Bắc Giang. Sau một quãng đường dài và một vài tiếng hỏi thăm đường cũng tìm được đến nới, vui quá. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, gia đình em ra về và hẹn ngày tái ngộ với gia đình bác ấy. Ra đến đường huyện, từ xa em phát hiện có hai bác đang đi bộ và dắt xe đạp đi ở giữa đường; giảm ga rà phanh cho ăn chắc (em lái xe là không uống rượu). Đến nơi, hai bác ấy (khoảng trên 40 tuổi, cũng xăm trổ máu lắm)cứ nhằm đầu xe em mà tiến, em đánh lái sang trái, các bác ấy sang theo; đánh lái sang phải các bác ấy cũng chẳng tha. Thôi thì nhịn một tý cũng chẳng sao, em ngó gương rồi lùi áp lề phải, tưởng thế là xong ai ngờ hai bác vẵn kèm chặt dí xe đạp vào đầu xe em. Nhịn thêm tý nữa, em mở cửa xe xuống:
- Các anh cho em đi nhờ tý với ạ.
- Muốn đi à, đưa vài đồng đây (mùi men sặc sụa)
- Em không có tiền anh ạ, anh cho em đi nhờ tý.
- Đạm cà mau nhà mày, có đưa không- Nói xong một anh đấm vào gương xe em và gương bị gấp lại- Lúc này xe đạp anh ấy vứt vào lề đường rồi.
Ngó trước ngó sau, thấy không có ai em đành ra tay. Chưa đến hai phút một bác nằm đo ván, một bác kia vồ cục gạch bên đường định tấn công em thì em cho kềnh nốt (có thể họ chủ quan không nghĩ là em oánh trước). Lên xe, đóng số lên đường tiếp. Lúc này mới thấy máu ở tay em chảy ra nhiều quá, chạy thêm một quãng dừng lại kiểm tra thì thấy phần da mấu xương ngón tay trỏ của em bị rách một miếng (khoảng 1cm), hóa ra em oảnh vào răng bác ấy. Bây giờ ngồi gõ mấy dòng cho các cụ ngón tay em vẫn đang đau nhức nhưng em tin rằng hai bác kia giờ này đang húp cháo. Chuyến đi của em đỡ vui hơn sau sự cố trên xảy ra!
Em xin hết ạ!
Em không muốn dọa kụ đâu, nhưng nếu 2 thằng đó bị ếch, kụ phải dùng thuốc chống phơi nhiễm đi cho an toàn, em nói có khi không phải, có bác sĩ nào ở đây tư vấn cho kụ ấy điLúc này mới thấy máu ở tay em chảy ra nhiều quá, chạy thêm một quãng dừng lại kiểm tra thì thấy phần da mấu xương ngón tay trỏ của em bị rách một miếng (khoảng 1cm), hóa ra em oảnh vào răng bác ấy.
Em lạy cụ . Bài này người ta post từ hồi 1/5, giờ là giữa tháng 11 rồi cụ còn sui người ta đi dùng thuốc chống phơi nhiễm? Nếu có mệnh hệ gì thì chắc giờ này cụ sún đã ....mụn đầy người rồi.Em không muốn dọa kụ đâu, nhưng nếu 2 thằng đó bị ếch, kụ phải dùng thuốc chống phơi nhiễm đi cho an toàn, em nói có khi không phải, có bác sĩ nào ở đây tư vấn cho kụ ấy đi
6 tháng sau ...Em lạy cụ . Bài này người ta post từ hồi 1/5, giờ là giữa tháng 11 rồi cụ còn sui người ta đi dùng thuốc chống phơi nhiễm? Nếu có mệnh hệ gì thì chắc giờ này cụ sún đã ....mụn đầy người rồi.
Bác đúng là anh hùng xa lộ thực thụ.Hôm nay nghỉ lễ em đưa phụ huynh đi tìm một người bạn chiến đấu của phụ huynh ở Lục Ngạn- Bắc Giang. Sau một quãng đường dài và một vài tiếng hỏi thăm đường cũng tìm được đến nới, vui quá. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, gia đình em ra về và hẹn ngày tái ngộ với gia đình bác ấy. Ra đến đường huyện, từ xa em phát hiện có hai bác đang đi bộ và dắt xe đạp đi ở giữa đường; giảm ga rà phanh cho ăn chắc (em lái xe là không uống rượu). Đến nơi, hai bác ấy (khoảng trên 40 tuổi, cũng xăm trổ máu lắm)cứ nhằm đầu xe em mà tiến, em đánh lái sang trái, các bác ấy sang theo; đánh lái sang phải các bác ấy cũng chẳng tha. Thôi thì nhịn một tý cũng chẳng sao, em ngó gương rồi lùi áp lề phải, tưởng thế là xong ai ngờ hai bác vẵn kèm chặt dí xe đạp vào đầu xe em. Nhịn thêm tý nữa, em mở cửa xe xuống:
- Các anh cho em đi nhờ tý với ạ.
- Muốn đi à, đưa vài đồng đây (mùi men sặc sụa)
- Em không có tiền anh ạ, anh cho em đi nhờ tý.
- Đạm cà mau nhà mày, có đưa không- Nói xong một anh đấm vào gương xe em và gương bị gấp lại- Lúc này xe đạp anh ấy vứt vào lề đường rồi.
Ngó trước ngó sau, thấy không có ai em đành ra tay. Chưa đến hai phút một bác nằm đo ván, một bác kia vồ cục gạch bên đường định tấn công em thì em cho kềnh nốt (có thể họ chủ quan không nghĩ là em oánh trước). Lên xe, đóng số lên đường tiếp. Lúc này mới thấy máu ở tay em chảy ra nhiều quá, chạy thêm một quãng dừng lại kiểm tra thì thấy phần da mấu xương ngón tay trỏ của em bị rách một miếng (khoảng 1cm), hóa ra em oảnh vào răng bác ấy. Bây giờ ngồi gõ mấy dòng cho các cụ ngón tay em vẫn đang đau nhức nhưng em tin rằng hai bác kia giờ này đang húp cháo. Chuyến đi của em đỡ vui hơn sau sự cố trên xảy ra!
Em xin hết ạ!