Thằng Đực ! Đó là cái tên tôi đặt cho một người bạn nhỏ của tôi. Cố vắt óc nghĩ mãi mà không nhớ nổi chính xác cái tên của nó, chỉ biết chữ cái đầu là Đ và nghe rất buồn cười. Chắc bỗ mẹ nó sợ khó nuôi nên mới đặt tên cho nó xấu như vậy.
Tôi quen nó rất tình cờ . Những lần đi mua các thứ tôi hay đi theo con đường xuống dưới khu bãi của người Hà Nam Ninh rồi men theo con suối vào bản. Chỗ chúng tôi cũng có thể đi được nhưng phải trèo lên vách đá sau đó băng qua một khu rừng mới ra tới đường cho nên tôi hay đi theo con đường kia vì gần và dễ hơn. Thỉnh thoảng tôi có một bạn đồng hành đi cùng, một thằng nhóc chắc cũng chạc tuổi tôi hoặc nhỉnh hơn chút. Hai thằng cùng ra chỗ bán tạp hóa chuyên cung cấp cho bãi vàng mua đủ thứ linh tinh nhét ba lô mang về, có lúc tôi về trước, có lúc nó về trước, lâu lâu rồi cũng quen mặt, đôi khi cũng cười với nhau một cái xong đường ai nấy đi.
Một lần tôi đi mua hàng về vừa bước chân vào khu bãi của họ thì thấy nó chạy ra gọi :
- Này, thằng kia tao nhờ tý !
- Có việc gì thế ! tôi dừng lại hỏi .
- Mấy hôm nay tao không ra mua thức ăn được, mày có bột canh để lại cho tao vài gói .
- Có đây ! Nhưng mày phải trả tao công tao đi mua đấy nhé ! ( Tôi bắt đầu có kiểu nghĩ không làm không công cho ai từ lúc nào không biết ).
" đ...m...mày " Nó lẩm bẩm trong mồm rồi chạy vào lán lấy tiền trả tôi. Số tiền không là bao, chỉ chênh vài đồng bạc lẻ nhưng tôi hí hửng ra mặt khi nhận tiền của nó, nhìn cái mặt biết nó đang điên tiết lắm nhưng tôi kệ, có phải tiền của mày...éo đâu mà xót kinh thế ! Tôi nói với nó như vậy rồi xách ba lô về .
Loanh quanh thế nào tôi với nó chơi với nhau. Không phải tôi không có bạn, tôi đã kể từ đầu là ở đây tôi có mấy thằng học cũng cấp I nhưng tôi ít chơi với chúng nó lắm. Một phần vì chúng nó bận, phần nữa là mỗi lần sang lán tôi chơi chúng nó toàn tranh thủ đánh dậm, tức là xin xỏ muối mắm, mì chính đủ kiểu. Cho được vài lần tôi không cho nữa vì sợ các sếp chửi. Chúng nó cũng chán chả chơi với tôi nữa.
Thằng bạn mới này nhìn trông tướng mạo ...hơi chán . Nó sở hữu một hàm rằng vâu hết cỡ và mái đầu bù xù như tổ quạ, chắc phải đến cả năm không cắt tóc hay gội đầu bằng xà phòng. Đôi mắt nó dài và gần nhau đâm ra lúc nào thấy nó cũng đăm đăm. Tuy bằng nhau nhưng tôi thấy nó khôn hơn tôi nhiều , trẻ em miền xuôi so với miền núi lúc nào cũng ranh ma hơn một bậc thì phải !
Không biết nó có là con cháu gì của ai không nhưng thấy nó có vẻ nhàn. Cũng thấy chỉ nấu cơm và đi chợ suốt, lúc rảnh rỗi nó hay lên tìm tôi rủ nhau hai thằng đi vào rừng tìm hoa quả hay lên nương hái trộm bầu bí của người ta, nó ăn trộm nhanh lắm, trong lúc tôi loay hoay gỡ , hái thì nó đã làm đựợc mấy quả cho vào bao chạy biến, để lại tôi một mình với mớ bùng nhùng và nỗi sợ người ta đến bắt gặp. Có lúc tức quá tôi vứt luôn mấy quả bầu đang hái đuổi theo nó về tận lán đòi nó...chia cho số nó có. Vẫn câu lầm bầm chửi trong miệng xong lại tháo miệng bao ra cho tôi một hai quả...be bé !
Kể ra nếu tôi khôn hơn thì có thể moi ối thông tin từ cái miệng lắm lời của nó. Chuyện gì nó cũng kể, cứ ở bãi chúng nó xảy ra cái gì gặp tôi nó kể tuốt, tôi không quan tâm chỉ ừ hữ cho qua chuyện, chực chờ nó ăn trộm cái gì chén được mang ra ăn thôi.
Người HNN họ chọn khúc sông rất tốt. Chỗ đó có nhiều vàng đọng lại cho nên thôi thấy họ ăn chơi xõa lắm. Căn cứ vào những gì thằng Đực đi mua, toàn đồ ngon và nhiều, có lúc tôi hơi tò mò hỏi nó nó bảo cũng không biết nhiều vàng hay ít vì mọi người xóc cầu xong đổ cát vào cái xô đi sau trong con suối đầu bãi đấm máng. Chỗ này thì tôi biết, một lần tôi đi không để ý đến chỗ rẽ tôi lại đi thẳng, tự dưng thấy dưới tán cây cứ cùng cục, vạch ra xem thì đến gần hai chục người đang đấm máng, nhớ lại vụ tra tấn nhỏ nilon vào hậu môn anh chàng ngày trước trong rừng tôi sợ quá quay ra luôn không họ tóm được tưởng tôi đi dò la thì ốm đòn.
Có một buổi tối, không biết hai bãi xảy ra xung đột vì lý do gi, những người hàng xóm cạnh nhau kiểu này đôi khi các cai cũng tới giao hữu với nhau vài chầu thuốc phiện nhưng thi thoảng cũng vác dao búa hỏi thăm nhau vì những chuyện đâu đâu. Hai bên giàn trận ở bãi đất trống giữa hai bãi. Đèn đuốc sáng rực, dao, mã tâu, xẻng cùng các loại hung khí khác loang loáng. Tôi thấy vậy trèo lên vách đá cao xem , lúc sau cũng thấy nó lọ mọ trèo tới. Phía dưới tiếng hò hét mỗi lúc một hăng, họ đang đánh nhau bằng mồm và bằng củ đậu bay, một lúc lại có người bên nào đó trúng đá ngã vật ra giãy giụa. Họ hò hét " Đánh bỏ mẹ chúng nó đi, chém chết mẹ hết đi..." Trên này tôi và nó phấn khích quá cũng hò la y như lời mấy người dứoi kia, được một lúc chúng tôi nhận ra không biết mình đang cổ động cho " đội " nào. Và nếu xảy ra đánh nhau xáp lá cà liệu tôi với nó có vác đá ghè vào đầu nhau không.....
Một lần Đực nó hỏi tôi :
- Mày muốn có nhiều nhiều tiền tý không ?
- Ơ ! sao mày hỏi thế, nhiều tiền để làm gì !
- Đúng là thằng ngu, nhiều tiền mang về cho bố mẹ còn để làm gì nữa.
Tôi ngớ người ra, đúng thật, nhiều tiền thì tôi sẽ mang về giúp bố mẹ thế mà không biết. Không phải tôi không thích tiền, mà là tôi ...không biết tiêu tiền. Cái quán nước tôi bán ở cổng nhà cũng do bố mẹ tôi mở ra cho tôi, những đồng tiền các kiểu tôi nhận được khách hàng đều xếp cẩn thận cuối ngày đưa cho bố mẹ, từ những đồng tiền lẻ của mấy anh lính, những đồng tiền to của các khách sộp làm tôi chạy đi đổi hết hơi hay những đồng tiền thoang thoảng mùi mắm muối dưa cà của các bà nội trợ tôi đều nâng niu cả. Khi nào đi xem phim bố mẹ có cho tiền nếu tôi...chui rào, trèo tường hoặc xin mấy chú công an soát vé cho vào thì tôi mới đi mua kẹo mang vào bãi chiếu phim ngồi nhai công cốc lấy le với mấy thằng bên cạnh.
- Thế này nhé ! nó thì thầm vào tai tôi.