Đi họp ở Răng-gun

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Em mở tiệm dịch vụ ô tô ạ
Nếu bác bán xe mới, thì nhớ là phải nhập loại tay lái nghịch.
Nếu bác mở tiệm sửa xe, bác nhớ là phải biết tiếng Anh hay Miến, và phải cạnh tranh với các ga-ra của người Ấn.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
11/ Bến cảng

Vốn là lính Hải quân, nên nhà cháu đặc biệt cảm tình và là ‘fan’ cuồng của sông nước, bến cảng.





Giống như mọi bến cảng được Tai-lông quy hoạch, tỷ như ở ta là Cảng Hải Phòng, bến cảng luôn có một hệ thống đường sắt tháp tùng.
Bến cảng Răng-gun của xứ Miến, cũng không ngoại lệ






Bến tầu, bị cấm vận đã lâu, nên cơ sở hạ tầng của Cảng vụ, cũng chỉ được như thế này là nhất phẩm





Một con tầu nạo vét lòng sông. Dân miền nam thì hay gọi nó là ‘xáng cạp/ hay xáng thổi’





Răng gun nằm ở ngã ba sông Yangon và sông Bago, cách Vịnh Martaban 30 km.
Vì là cửa sông, nên lòng sông rộng như cử sông Hậu, sông Tiền





Quang cảnh ngã ba sông, nhìn từ nóc khách sạn Asia Plaza, nơi nhà cháu tá túc,










Lại gần hơn, ta có thể nhìn thấy khu cảng công-ten-nơ đang ngủ lim dim trong nắng trưa.

 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
12/ Thức ăn đường phố


Đường phố Răn-gun luôn nóng như một cái chảo nhưng rất náo nhiệt với nhiều hàng quán vỉa hè, phục vụ dân lao động với giá rất rẻ.
Bầu trời, mặt đất và dường như là cả bầu khí quyển của Răng-gun, đều nồng nục mùi nướng cháy cháy của các quán hàng
Vỉa hè khu trung tâm thành phố ( còn gọi là khu thuộc địa), na ná phố Tràng Tiền ở Hà Nội với những khu nhà cổ tuyệt đẹp và toà nhà Hành chính của Răng-gun tràn các sạp hàng rong rẻ tiền.
Ta có thể mua đủ thứ từ vải vóc, quần áo, đồ gia dụng, sách báo, đồ lưu niệm, hoặc lòng lợn chiên và trầu cau. Người ta cho lòng dồi vào những chảo dầu sôi sùng sục và chỉ vài phút sau, thực khách đã có thể nhâm nhi món lòng chao với rượu hoặc bia Myanmar…
Với con điện thoại còi Nokia N73, nhà cháu đã nhẩn nha khám phá ẩm thực đường phố phong phú của Răng-gun.
Nhà cháu tưởng chừng như chỉ cần bước chân ra khỏi cửa phòng khách sạn, và hòa mình vào những con phố nơi đây, thì hành trình trải nghiệm của thức ăn đường phố tại Răng-gun đã thực sự được bắt đầu.
Tại đây ta có thể thưởng thức các món ăn vặt đặc sản của Myanmar như: Bánh nướng, bánh dừa trứng cút, mì Shan,… hoặc thưởng thức các loại trái cây nhiệt đới như: dưa hấu, sầu riêng, măng cụt,…
Hãy thử xem


Một quán bán cháo, kiểu cháu sườn cho con trẻ lúc sớm hôm.
Quẩy rán ở đây thì to đùng.





Quán mì Shan (một loại mì gạo) đang chờ những khách hàng đầu tiên.
À, thoạt đầu nhà cháu cũng tưởng Myanmar ăn nhiều miến, nên mới có tên gọi là xứ Miến. Hóa ra, tìm toét mắt, cũng chả thấy hàng miến gà, miến cua nào ()





Bánh rán nhân mặn





Quán cà phê và ăn nhanh





Cơm bụi vỉa hè tầm giờ ăn trưa





Quầy gà rán, có lẽ ngon hơn Ken-túc-ky






Chuối bán cả chùm, ăn kèm với thuốc lá





Nem rán nhân thịt. Kích thước to vỹ đại theo thẩm mỹ ăn uống của quý tiểu thư Hà thành





Người bán hàng, rao mời bằng cách xóc xóc các đồng xu trong cái âu nhôm của mình.






Ăn quà vặt là đặc quyền của chị em.
Xứ Miến cũng không ngoại lệ






Choáng nhất là người ta bán thịt heo rán, để ăn vặt như quà, kiểu như cắn hạt dưa hấu ()







Cho dù quà vặt là thịt heo rán, nhưng cũng chỉ có quý cô được đặc quyền hưởng thụ







Thức ăn trong một quán cơm ven đường






Nơi nhà cháu dùng dĩa cơm lót dạ






Mọi vỉa hè, đều được tận dụng làm nơi bán hàng






Hoặc để làm nơi hành nghề, như của ông thợ may, chuyên cắt sửa quần áo


 

taidt

Xe hơi
Biển số
OF-57052
Ngày cấp bằng
16/2/10
Số km
148
Động cơ
447,580 Mã lực
Cụ kể chuyện bằng hình ảnh hấp dẫn quá, tks cụ đã cho mở rộng tầm mắt.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
13/ Mua sắm


Đối với người khách lãng du, lướt qua Răng-gun để tham dự một phiên họp nội vùng như Baoleo nhà cháu, thì không có cách nào tuyệt vời hơn để khám phá cuộc sống của người dân địa phương bằng dạo qua các khu chợ địa phương. Và việc khám phá những khu chợ nhiều sắc màu khi du lịch Yangon quả là đã mang lại cho cho nhà cháu nhiều trải nghiệm thú vị.

Trước hết, phải nói về khu chợ Bogyoke Aung San, nằm trên phố Bogyoke Aung San, thị trấn Kyauktada, Răng-gun. Đây là khu chợ lớn nhất Răng-gun, được xây dựng vào năm 1926 mang nét kiến trúc của Anh.
Khu chợ này thời Tây, à thời Anh, còn có tên là Scott Market, tên này vẫn còn thông dụng, kiểu như ta vẫn quen gọi là Sài Gòn, thay cho cách gọi trang nghiêm là: Thành phố mang tên Bác :D.

Khu chợ này lúc nào cũng nhộn nhịp, và khách hàng tại khu chợ này hầu hết là người nước ngoài.
Bogyoke Aung San được ví như là một Myanmar thu nhỏ, bởi du khách có thể tìm thấy được bất cứ món đồ đặc sắc nào của văn hóa Myanmar tại đây. Tất tần tật các thứ từ quần áo, trang phục truyền thống Miến Điện cho đến quà lưu niệm.


Scott Market / Chợ Bogyoke Aung San






Xứ Miến là vựa của ngọc, đá quý và vàng.
Bởi thế cho nên, ngọc ngà bầy bán trong chợ Scott, cứ như bày bán khoai lang trong phiên chợ quê xứ ta










Vàng thì treo từng xâu, kiểu như xứ ta treo dồi chó:D





Ấy thế nhưng, kinh nghiệm của Baoleo nhà cháu là: bạn đừng ngại lang thang mặc cả khoảng chục hàng trước khi quyết định mua, ở đây người gốc Hoa buôn bán nhiều nên đôi khi giá cũng trên trời lắm.
Và cũng xin bật mí luôn, mua ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay Quốc tế Răng-gun, thì lại là rẻ nhất.
Ngạc nhiên chưa.
Hôm đầu tiên lao vào chợ Scott, nhà cháu mặc cả mỏi cả mồm, mua được 1 chiếc vòng ngọc giá là 100%.
Chiều hôm gần về, tạt tiếp vào chợ Scott này, vẫn cái loại vòng ngọc ấy, ở chỗ khác, người bán hàng nhiều tuổi hơn chỗ kia, kém xinh hơn chỗ kia, ngữ âm ít ngọt hơn chỗ kia, thuận tình bán cho nhà chỉ với giá bằng 40%.

Ra đến sân bay, khi định tiêu hết các đồng kayats (đọc là ‘chạt’) còn lại, nhà cháu xém ngất, khi đọ giá cái vòng ngọc nhà cháu mua hôm đầu tiên đến xứ Miến, tại sân bay.
Tại quầy Duty Free Shop, cô bán hàng trẻ trung, nói tiếng Anh chuẩn âm Luân-đôn, trong trang phục Dior phiên bản đời mới nhất, thoang thoảng mùi Chanel 5, ốp-phơ cho nhà cháu với giá chỉ còn là 10%.
Ối giời ơi, cậu đây rồi. Không thể không nhại câu của MC Xuân Bắc khi dẫn chương trình game show này trên truyền hình, để tả lại cảm giác thật là Yomost của nhà cháu khi đó.

Hình ảnh đặc tả những vòng ngọc rất Yomost kể trên





Thôi, không nhắc đến chuyện đau thương kia nữa.
Bogyoke Aung San còn thực sự là "thiên đường" cho mua sắm, đặc biệt là những món đồ thủ công của Myanmar.
Đá quý, vàng bạc của Myanmar vốn đã có tiếng từ lâu. Và bên cạnh các shopping malls lớn bán ngọc ngà và vàng, thì ở khu chợ này, đồ thủ công mỹ nghệ còn là nhiều vô kể.

Những con thú làm từ gỗ thơm (nhà cháu đoán là giáng hương) như cá vàng, voi, rùa, heo... rất đẹp và cũng giá cả thì nghiến răng cũng mua được :D.

Nó có mùi thơm tự nhiên của gỗ, nếu để ngoài một thời gian bay mất mùi, chỉ cần dùng giấy ráp đánh lại, mùi thơm của gỗ lại tỏa ra như ban đầu.

Nhà cháu đã mua hộp tăm cách điệu chùa Vàng và con heo đất cho ông con trai cầm tinh tuổi Hợi







Bên cạnh ngôi chợ Bogyke nổi tiếng, thì ở Răng-gun còn có rất nhiều những chợ hấp dẫn khác, đặc biệt là những khu chợ tọa lạc ngay trên những lề đường. Tuy là chợ lề đường, nhưng tại đây du khách sẽ tìm thấy đầy đủ các mặt hàng thực phẩm có giá trị từ thịt, cá, trứng, phô mai, và cả kem thanaka, đây là một loại kem mà người dân địa phương thường dùng để thoa lên mặt làm kem chống nắng.
Đây là cây thanaka, một mặt hàng không thể thiếu để làm nên những đôi má thanaka của thiếu nữ xứ Miến





Đất nước Miến điện bị cấm vận đã lâu, nên sản phẩm xuất khẩu của nước Miến nói chung là không có gì.
Thứ duy nhất để Miến trao đổi, hay dùng để trả tiền cho bên ngoài, chỉ độc có 3 thứ.
Đó là : vàng – ngọc (đá quý) – và ....gỗ.
Thế nhưng, có một điều ít người biết đến, xứ Miến còn là quê hương của sản vật thân thiết với người nghèo như nhà cháu, đó là dầu cù-là.

Hôm đi dạo ở chợ Bogyoke Aung San Market (hay gọi theo người Anh thời thực dân là chợ Scott Market), một ngôi chợ được xây năm 1926 theo kiến trúc Anh thuộc địa, là điểm đến nổi tiếng của Yangon - Nơi ta có thể mua các món thủ công mỹ nghệ Miến Điện đặc sắc, các vật trang trí xinh yêu, hay những chiếc Longchy truyền thống của các chàng trai, cô gái Miến về mặc lưu niệm, nhà cháu đã được một người bán hàng cho xem một hũ nhỏ và nói bằng tiếng Anh khá chuẩn:
-“Thuốc đặc biệt của người Myanmar trị muỗi cắn, nhức đầu, cảm sốt… đấy”.

Nhà cháu cầm “hũ thuốc bí truyền” lên xem, A! dầu cù là bán đầy ở Việt Nam đây mà. Nghe lạ nhỉ. Lọ dầu cù là quen thuộc với người Việt Nam gần cả trăm năm sao lại xuất phát từ…Miến Điện chứ (?!).

Nhà cháu tra Gúc thì quả thật vậy.
Theo tiến sĩ Nguyễn Đức Hiệp trên tạp chí Nghiên cứu và Phát triển, đầu thế kỷ 19, con gái hoàng thái tử Myingun của Miến Điện (lúc đó đang sống lưu vong tại Sài Gòn)m đã lập gia đình với một người Việt Nam và mở hãng dầu cù là Mác-su (Mac Phsu) có màu xanh lá cây nổi tiếng khắp Đông Dương, cạnh tranh trực tiếp với dầu cù là ‘Con cọp’(Tiger Balm, cũng là sản phẩm của người Miến Điện).

Thời đó, dầu cù là Mac Phsu nổi tiếng khắp cả nước, và được ưa thích đến nỗi người dân dùng chữ dầu cù là để chỉ các loại dầu cao (bất kể nơi đâu sản xuất).
Trước đó, vào thế kỷ 19, theo nhà văn Sơn Nam, người Cù Là (Miến Điện) đã đến Rạch Giá, lập xóm Cù Là (làng Vĩnh Hoà Hiệp, cách chợ Rạch Giá khoảng 13 km). Xóm này nay hãy còn tên.

Thú vị hơn nữa, theo ông An Chi trong sách Chuyện Đông Chuyện Tây thì ngay cái chữ “Cù Là” cũng chính là tên mà người dân miền Tây Nam bộ ngày xưa dùng để gọi nước Miến Điện (Myanmar).

Ngày nay, dầu cù là vẫn còn sử dụng ở Myanmar (tuy không phổ biến như xưa nữa) nhưng vẫn còn bán nhiều ở các chợ và đấy vẫn là loại thuốc chữa “tứ thời cảm mạo” ưa chuộng của người nghèo.

Nhà cháu đưa hình món quà quý đã mua ở Miến điện ở chợ Bogyoke Aung San Market lên đây, để các bác tham khảo.





Shốp-ping trong siêu thị xứ Miến cũng là một trải nghiệm thú vị.
Điều khác lạ, so với ở Việt ta, là khách hàng thoải mái mang ba-lô, túi xách vào siêu thị, không phải gửi ở nơi giữ đồ.
Chỉ có thể giải thích được rằng :

-Xứ Miến, người dân quá thật thà, không có nạn trộm cắp vặt như ta.




Điều lạ kỳ khi shốp-ping xứ Miến, còn ảnh hưởng sang cả các sản vật bầy bán bên đường.

Tỏi cũng khác xứ Việt ta





Và gạo cũng được bầy bán ở trong các thùng phuy sắt tây, khác ta





Nhà cháu làm quả ảnh đánh dấu tại chợ Scotts, nơi nhà cháu đã có những trải nghiệm đau thương :D

 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
14/ Tiền tệ

Ở Myanmar có thể tiêu dùng bằng đồng USD và kyat, tuy nhiên không phải lúc nào đồng USD cũng được người dân chấp nhận. Tuyệt đại giao dịch là ta sẽ phải chi tiêu bằng đồng kyat.

Myanmar cũng có rất ít cây ATM, vì thế tốt nhất là ta hãy mang theo lượng kha khá tiền mặt khi đi giao dịch ở đây.
Thẻ tín dụng hiện chỉ được chấp nhận tại các khách sạn 5 sao và cửa hiệu, nhà hàng lớn.

Trước khi lên đường, nhà cháu đã được văn phòng Myanmar dặn tới dặn lui nhớ mang theo tiền 50 USD và 100 USD để đổiđược giá hơn. Và hãy đảm bảo tiền mang sang Miến là không bị nhàu nát, rách góc hay có dấu vết kỳ lạ nào, nếu không sẽ không sử dụng được.
Và tuyệt đối đúng là các tờ tiền USD phải đều mới ‘keng xà beng’, kiểu như tiền mừng tuổi năm mới ở xứ Việt ta. Tờ USD100 luôn có tỷ giá tốt nhất và ta nên chuẩn bị tiền mới tinh, để thẳng, không gấp.
Tại các điểm đổi tiền ở Răng-gun đều ghi rõ, nếu đổi tiền bằng tờ mệnh giá dưới 20 USD sẽ trừ 5 “chạt” (kyat) so với biểu giá chuẩn.
Một ví dụ về tiêu tiền đô ở xứ Miến như sau.
Đi ăn, sẵn có tiền đô trong người, nên nhà cháu lấy tờ 5USD ra trả.
Cô bán hàng vừa cầm tờ tiền lên đã lắc đầu trả lại:“Tiền…cũ quá!”. Đổi tờ khác cũng bị chê: “Tiền…nhăn!”. Thế là nhà cháu đành phải rút hết mớ tiền đô trong túi để cô lựa. Mất một hồi lâu xăm xoi, cô mới đồng ý một tờ và dặn: “Lần sau nhớ mang theo tiền mới và thật thẳng thớm nha. Bạn không hiểu đâu. Đây là Myanmar”. :D

Việc đổi tiền tốt nhất là đổi ngay khi đến sân bay Răng-gun.
Các quầy đổi tiền của các ngân hàng tại sân bay làm việc tới tối muộn nên không lo với những chuyến bay tối. Đổi ở ngân hàng thì yên tâm và tỉ giá không không thiệt lắm.
Lưu ý thêm là tỷ giá tại các ngân hàng khác nhau là khác nhau. Mặc giầu, các quầy đổi tiền của các ngân hàng khác nhau, nằm cạnh nhau sát sàn sạt ngay tại sân bay.
Hôm nhà cháu đến, tỷ giá của ngân hàng KBZ là 1 US = 1,040 kyats. Nhưng ngay tại quầy của ngân hàng MIDB ở kế bên, tỷ giá chỉ là 1 US = 1,032 kyats.

Thêm một lưu ý nữa là không nên đổi tiền ở ngoài đường, với những cò đổi tiền, ban đầu họ sẽ chào giá cao, nhưng sẽ rút ruột xấp tiền, có thể thiếu 5 đến 7 tờ, trong lúc ta đếm tiền họ luôn làm ta xao nhãng để nhầm lẫn, và còn nhiều lý do khác khiến ta bị thiệt.

Nhà cháu khi vừa đến Miến điện, được dúi một đống tiền Miến như thế này.

Trong khi các tờ tiền USD phải đều mới ‘keng xà beng’, thì các tờ tiền Miến, giù cũ mèm hay rách nát thế nào đi chăng nữa, đều được mọi người tiêu dùng và đón nhận với vẻ hồ hơi :D



Tiền tệ của Myanmar là đồng Kyat.
Tiền giấy có những loại sau: 5.000 K, 1.000 K, 500 K, 200 K, 100 K, 50 K, 20 K, 15 K, 10 K, 5 K và 1 K.
Nhà cháu đã mang một số tờ tiền Miến tiêu biểu về làm sú-vơ-nia

 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
15/ Khách sạn

Giá phòng ở Myanmar đã tăng 350% so với trước. Điều đó có nghĩa là một phòng từng có giá chỉ 25 USD/đêm trước đây, nay tăng lên tới 120 USD/đêm.
Cụ thể thì đó chính là cái khách sạn thần thánh Asia Plaza Hotel, nơi nhà cháu trú ngụ.

Kể từ khi đất nước này mở cửa, doanh nhân và các khách du lịch đổ dồn tới Myanmar. Số lượng du khách tăng đột biến mà số phòng vẫn vậy, dẫn đến tình trạng giá cả leo thang. Nhiều khách sạn mới đang được xây dựng nhưng cần có thời gian để hoàn thiện. Theo dự kiến, tình trạng thiếu hụt khách sạn ở Myanmar sẽ tiếp diễn trong 10 năm nữa.
Tuy giá phòng khách sạn ở Miến có giá bằng khách sạn 5 sao ở Hà Nội. Nhưng chất lượng, xem ra chỉ như những nhà nghỉ bình dân.

Khách sạn Asia Plaza Hotel



Giường ngủ




Đồ nội thất




Bàn trang điểm




Phòng vệ sinh




Đồ ăn sáng nơi tầng 14. Ăn sáng theo kiểu búp-phê







Nhà cháu chụp ảnh đánh dấu tòa khách sạn, nơi mình từng trú ngụ khi đi họp ở Răng-gun


 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
16/ Đi họp ở Răng-gun

Nói chuyện lan man mãi, có lẽ cũng phải biên vài câu, về cái mục đính chính của chuyến đi Miến lần này của nhà cháu.
Đó là: đi họp ở Răng-gun.

Văn phòng của nhà cháu, nằm khiêm tốn nơi góc phố Kwat Thit, thuộc phường Kyi Taw, khu Mingata Taung Ngunt Township. Gớm, tên và địa chỉ văn phòng, đọc đau hết cả mồm.



Bàn làm việc của nhà cháu




Một số đồng nghiệp trong văn phòng




Nội dung họp thì cũng chả có gì nên nói, chỉ biết là có ông cấp trung bình ‘chém’ ác liệt, để ông to vật vã nghe :D




Nhân dịp ông to vật vã vi hành nghe ‘phạt phong’, các ông vừa vừa ra sức chớp hình, hòng ghi lại các khoảng khắc của lịch sử:D







Nhà cháu chẳng có việc để ‘chém’, chỉ có mỗi việc ngồi ăn cho hội nghị thêm long trọng :D
Dường như, nhà cháu là người Việt duy nhất trong các quan Víp Víp này.
Vinh dự là....rất rất…. :-|









Cái chỗ ăn tối, nghe đâu sang chảnh nhất Răng-gun. Nó nằm trên tầng 2, khách sạn Sê-đo-na


 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
17/ Zi-zu-ti-mạ và Thwa- dau- me

Có lẽ, viết bao nhiều lời, cũng không đủ để diễn tả thêm tình yêu cho cho thành phố Răng-gun này.
Nơi đã gợi nhớ và đã cấp cho Baoleo nhà cháu, một vé quay trở về thời bao cấp khốn khó của Hà thành thời đã xa.

Nhà cháu đã đưa tấm hình có các ngôi nhà cũ xưa của Răng-gun, để các bác tham khảo.

Và giật mình nhận ra, chính bản thân nhà cháu, cũng là đồ cổ rùi.

Bởi bộ quần áo mặc đi nước ngoài hôm nay-cuối năm Con Ngựa (Giáp Ngọ), vẫn chính là bộ quần áo, mà nhà cháu đã mua từ năm 1997.

Zi-zu-ti-mạ và Thwa- dau- me.
Cảm ơn và xin tạm biệt xứ Miến, nơi đã cho nhà cháu một vé đi về thủa xưa.


Tạm biệt đất nước Myanmar



Bộ quần áo mặc đi nước ngoài hôm nay, vẫn chính là bộ quần áo, mà nhà cháu đã mua từ năm 1997, chụp trong ảnh này là mặc từ thủa năm nảo năm nào – 2001.


 

cardreamer

Xe điện
Biển số
OF-147473
Ngày cấp bằng
29/6/12
Số km
3,061
Động cơ
393,317 Mã lực
Nơi ở
Quảng Ninh
Lạy cụ, nhà cháo trông cụ còn ngon lắm, cái phần bên trong bộ quần áo này ắt cũng không biến đổi lắm sau bằng ấy thời gian!
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Lạy cụ, nhà cháo trông cụ còn ngon lắm, cái phần bên trong bộ quần áo này ắt cũng không biến đổi lắm sau bằng ấy thời gian!
Cảm ơn bác có nhời động viên (c)

Nhà cháu biên thêm thông tin bổ xung:

Ngày xưa, Maha Bandoola Garden trước Yangon’s City Hall và Sule Pagoda ở bên trái. Cảnh quan và quy hoạch ăn nhập tuyệt vời.
Nhưng nay, quy hoạch bắt đầu bị phá vỡ, bới 1 vài công trình cao tầng bắt đầu mọc lên.
Tình hình xem ra, bắt đầu có vẻ giống Hà Nội ta, khi quy hoạch Hồ Gươm bắt đầu bị đồng tiền phá vỡ.


 

xe dap dien TQ

Xe tải
Biển số
OF-297387
Ngày cấp bằng
1/11/13
Số km
221
Động cơ
313,010 Mã lực
Cụ chủ cho thêm thông tin về giá vé và hãng tàu bay đã đưa cụ đến Miến nhé.

Nhìn bồ câu ở Giăng-un của cụ thanh bình quá. Cháu thích nhất phần Trym đấy.
 

Sirius =.=

Xe hơi
Biển số
OF-48934
Ngày cấp bằng
18/10/09
Số km
120
Động cơ
459,293 Mã lực
Nơi ở
Tổ kiến
Mọi thứ ở đây cũ kĩ quá các cụ nhỉ. Nhìn cũng có nét hao hao với Việt Nam
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Cụ chủ cho thêm thông tin về giá vé và hãng tàu bay đã đưa cụ đến Miến nhé.

Nhìn bồ câu ở Giăng-un của cụ thanh bình quá. Cháu thích nhất phần Trym đấy.

Nhà cháu đi tầu của hãng Vietnam Airline.
Giá vé khứ hồi là 8 triệu 2, bác ạ.
Nhà cháu mua được giá rẻ ;)


 

Gap373

Xe điện
Biển số
OF-32158
Ngày cấp bằng
24/3/09
Số km
2,370
Động cơ
501,837 Mã lực
Nơi ở
Trên ghế lái
Cám ơn cụ chủ đã cho em mở tầm mắt, kính cụ 1 ly
 

xe dap dien TQ

Xe tải
Biển số
OF-297387
Ngày cấp bằng
1/11/13
Số km
221
Động cơ
313,010 Mã lực
Ko cần visa cụ nhỉ? có hãng tàu bay nào hạt dẻ hơn ko ợ
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Cám ơn cụ chủ đã cho em mở tầm mắt, kính cụ 1 ly
Cảm ơn bác.(like)


Ko cần visa cụ nhỉ? có hãng tàu bay nào hạt dẻ hơn ko ợ
Hiện nay, người Việt ta sang Miến điện, không cần visa. Chỉ cần giơ hộ chiếu ra, là biên phòng cửa khẩu cộp dấu cái cộp, rồi cho qua.

Còn xứ Miến vừa mới thoát cấm vận, nên ít hãng tầu bay hạ cánh ở đó lắm.
Từ Việt Nam ta bay qua, bay hãng Vietnam Airline vẫn là rẻ nhất đó, bác à.
 
Chỉnh sửa cuối:

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Chuyến đi họp của nhà cháu ở Răng-gun, truyền thông nội bộ toàn cầu, lăng-xê ghê quá.
Vãi.........
 

libicure1208

Xe hơi
Biển số
OF-334556
Ngày cấp bằng
12/9/14
Số km
166
Động cơ
280,860 Mã lực
Viết về xứ Miến xa xôi, trong OF này đã có biết bao nhiêu bài ‘rất hay mọi nhẽ’ đã được các bác biên trong CAT ‘Câu chuyện các chuyến đi’ này rồi.

Hôm nay, baoleo-cựu lính Hải quân nhà cháu, chỉ mong muốn được góp thêm một cái nhìn về Răng-gun, qua một cái liếc ngắn ngủi của một người đi họp, để các bác có thêm thông tin tham khảo nhé.

Nhà cháu xin được kể theo kiểu: ‘truyền đạt theo từng nhóm chủ đề’ :D.

1/ Đường đến xứ Miến xa xôi



Sân bay Nội Bài vẫn cứ là nơi xuất phát đầu tiên.

Sau khi được xếp bảng gần bét của các sân bay và được đ/c # chấn chỉnh, nhà cháu thiết tưởng nó sẽ rất sang chảnh mọi nhẽ.

Nhưng nom như, mọi thứ vẫn thế.
Vẫn cái phòng đợi ấy.
Vẫn các đề-co muôn năm không thể cũ hơn.



Duy nhất có một điểm sáng, đó là hành khách đã được cung cấp nước uống miến phí.
Với lòng hăm hở mong chờ, nhà cháu đi tìm xem cái nơi thần tiên ấy nó ở nơi nao.
Và đây ạ, nơi ước đến, chốn mong chờ là đây.
Nhà cháu cứ tưởng ở đó bét nhất cũng sẽ là cái bàn, mà trên đó có bầy dầy đặc các chai nước uống gắn xi xinh xinh.
Thế nhưng, nó chỉ có thế.
Hơi thất vọng.
Nhưng để tiết kiệm tiền hòng đóng góp thêm cho quỹ ‘Sưởi ấm bản cao’, nhà cháu quyết định không đưa cổ cho mấy cái máy chém bán chai nước ở trong Duty Free Shop, mà quyết định uống nước vòi trong cái cỗ máy bí hiểm đấy, sau khi có cẩn thận uống thêm mấy viên thuốc cầm đi ngoài loại tốt, giá đâu như tầm 20 k/viên :D.




Rồi cũng đến giờ bay, tạm biệt Nội Bài trong buổi chiều hoàng hôn. Hẹn sớm gập lại.



Xem Tây du ký, nhà cháu thấy thầy Tam tạng, trên đường sang Tây trúc thỉnh kinh, thỉnh thoảng cũng được trò Tôn ngộ, cho nếm món cân đẩu vân.
Nay, nhà cháu cũng đang bay về phía Tây, đuuỏi theo ánh mặt giời.
Chắc cảnh này, hồi xưa thẳm, thầy Tam tạng cũng đã ngó qua.




Và Mingalaba!

Răng-gun hân hoan chào đón người :D

Em thấy cụ khát khe quá....e cũng chẳng ưa gì cái nội bài nhà mình,,,,,nhưng thiết nghĩ sân bay bi chê nếu muốn vừa ý các cụ chỉ có đạp đi xây lại chứ còn giờ thay đổi lắt nhắt cũng chỉ là phần ngọn thôi các cụ ạ....rồi vẫn chê bai.....cái t1 nó cung mừoi mấy năm rồi....sang tuần cụ làm chuyen nước ngoài đi để khai trương nhà ga t2 do nhà thầu nhật làm.....
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top